Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 542: Lý Lệ Tuyết sắp xuất ngoại




Về đến nhà… bước vào cửa, Nhiếp Chấn Bang liền ngẩn người, lúc này toàn bộ phòng khách, Lý Lệ Tuyết, Đổng Uyển và An Na đều đang ngồi trên ghế salon.

Hốc mắt An Na thoáng một chút đỏ, dường như vừa mới khóc qua, không khí có chút nặng nề và áp lực. Bên cạnh, Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyết đều im lặng không nói.

Nhiếp Chấn Bang trong lòng lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ gia đình bất hòa, cãi nhau rồi hay sao? Bước lên nghênh đón, Nhiếp Chấn Bang mở miệng hỏi:

- Đây là thế nào? Sao không ai nói gì, cả đèn cũng không bật.

- Ông xã, chị Lệ Tuyết nói là muốn xuất ngoại, chị Uyển Nhi sau này cũng muốn xuất ngoại.

Dương An Na khóc đến vũ đái lê hoa, nhìn Nhiếp Chấn Bang giống như tìm được người tâm phúc, nước mắt thật vất vả mới ngừng được lại tiếp tục chảy xuống.

Xuất ngoại, Lý Lệ Tuyết muốn đi, Đổng Uyển cũng muốn đi, tin tức này tới quá mức đột nhiên rồi. Sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang thoáng chốc liền trầm xuống, nhìn Lý Lệ Tuyết và Đổng Uyển, trầm giọng nói:

- Lệ Tuyết, Uyển Nhi, vì sao? Đang tốt đẹp, sao người nào cũng muốn xuất ngoại? Có thể nói nguyên nhân một chút không?

Bộ dạng Nhiếp Chấn Bang lúc này, khiến ba người đều có chút khẩn trương, Lý Lệ Tuyết hai tay khoanh trước ngực, nhưng lại không nói lời nào. Bên cạnh, Đổng Uyển liếc mắt Nhiếp Chấn Bang một cái, lập tức nói:

- Chấn Bang, anh trước hết đừng kích động, chuyện này là ý của ông nội em.

Dừng một chút, Đổng Uyển nói tiếp:

- Anh cũng biết, tình trạng sức khỏe của ông nội em và ông nội An Na đều không được tốt lắm. Thậm chí, ông nội em nói, sức khỏe của Nam lão cũng không so được với từ trước đây rồi. Vậy về sau, em cùng Lệ Tuyết khó tránh sẽ trở thành nơi bị đối thủ của anh công kích. Ý của ông nội là để cho em và Lệ Tuyết xuất ngoại.

Đây là sinh mạng chính trị điển hình. Giữa cuộc đấu tranh và giao phong chính trị, mỗi một đối thủ, đều không có giờ khắc nào là không nghĩ tới tìm nhược điểm và gây phiền toái cho đối phương. Nhưng mà, có khả năng, đôi bên tranh đấu cả đời, đều là cục diện anh không làm gì được tôi, tôi không làm gì được anh. Lúc này, so bì ở chỗ ai sống lâu hơn ai.

Nhà có người già như có bảo vật. Người già, không chỉ đại biểu kinh nghiệm và thủ đoạn chính trị thành thục, mà còn đại biểu cho uy tín và sự trấn áp. Trước kia, Đổng lão và Dương lão hãy còn, hai nhà liên kết với nhau, là có thể trấn áp thế lực của tất cả các gia tộc đối địch ở thủ đô. Chuyện này của Nhiếp Chấn Bang không đáng là gì.

Nhưng hiện giờ, hai người đều gần đất xa trời. Đợi khi đời thứ hai của Dương gia sau khóa này đi xuống, tới thời khắc mấu chốt, lúc Nhiếp Chấn Bang chuẩn bị lên đến đỉnh, khi đó, những việc này sẽ trở thành vấn đề lớn ảnh hưởng đến tiền đồ của Nhiếp Chấn Bang. Đổng lão phòng ngừa chu đáo, bắt đầu từ hiện tại đã vì chuyện tương lai mười mấy năm sau mà sắp đặt. Loại tầm nhìn này, Nhiếp Chấn Bang cũng không thể không bội phục.

Nhưng đối với kiểu an bài này, Nhiếp Chấn Bang lại mười phần phản cảm, trầm giọng nói:

- Uyển Nhi, nếu sắp xếp kiểu đó, nếu vì cái vị trí kia mà bắt anh vứt bỏ các em, anh không làm được. Anh tình nguyện bắt đầu từ bây giờ liền từ bỏ tất cả chức vụ trong Đảng, từ chức chủ tịch thành phố, chúng ta cùng nhau ra nước ngoài.

- Chấn Bang, không cần hành động theo cảm tính, em biết, anh hiểu bọn em."

Đổng Uyển giờ phút này biểu hiện thật bình tĩnh, dịu dàng như nước.

- Nhưng mà, Chấn Bang, anh cũng nên rõ ràng, bọn em cũng hiểu tâm tư của anh, cố gắng của anh, chẳng lẽ bằng lòng uổng phí như vậy sao? Lý tưởng của anh, chẳng lẽ nguyện ý bỏ qua như vậy sao?

Đổng Uyển nói tiếp.

Những lời này, khiến Nhiếp Chấn Bang ngây ngẩn cả người. Lý tưởng của mình, lý tưởng của mình là gì? Giúp đỡ Nhiếp gia quật khởi sống lại sao? Dường như, mục tiêu này, mình đã hoàn thành. Nhưng hiện tại, vì sao mình còn trước sau như một liều mạng như vậy. Làm như vậy là vì cái gì? Nhiếp Chấn Bang cũng rơi vào trầm tư.

‘Cùng tắc độc thiện kỳ thân, đạt tắc kiêm tế thiên hạ’ (Mạnh Tử: Khi nghèo thì tu thiện lấy mình, khi hiển đạt lo tế độ thiên hạ). Có lẽ, đây chính là lý tưởng và thái độ của mình lúc này, sau khi vận mệnh Nhiếp gia thay đổi, mục tiêu hiện tại của mình đã hoàn toàn chuyển biến rồi. Giờ này khắc này, Nhiếp Chấn Bang đã phần nhiều là vì quốc gia này, dân tộc này mà cố gắng, có lẽ nói vậy có chút kiêu ngạo. Nhưng sự thật chính là như thế.

Trầm mặc một lúc lâu sau, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:

- Anh nguyện ý bỏ qua hết thảy. Nếu phải đi, chúng ta cùng đi. Huống chi, cho dù các em đều sống trong nước, anh muốn coi thử, rốt cuộc nhà nào dám mượn chuyện này sinh sự.

Những lời này khiến Lý Lệ Tuyết và Đổng Uyển ở bên cạnh đều có chút cảm động, Đổng Uyển cười nhạt một tiếng nói:

- Chấn Bang, có mấy lời này của anh cũng đủ rồi. Hơn nữa, bọn em đây cũng không phải là sinh ly tử biệt, từ nay về sau không thể gặp lại. Rời đi chỉ là thủ đoạn và sách lược, ra ngoài đảo một vòng xong, đợi xử lý tốt chuyện này, bọn em hoàn toàn có thể về lại. Làm ra nghiêm túc như vậy làm gì? Anh và An Na đều để tâm vào chuyện vụn vặt rồi.

Lý Lệ Tuyết ở bên cạnh cũng phụ họa nói:

- Ông xã, anh cũng phải hiểu cho bọn em. Cho tới nay, đều là anh vì bọn em làm việc.

Lần này, em muốn làm chút việc cho anh, nếu anh vẫn kiên trì..., đương nhiên em và Uyển Nhi đều sẽ thỏa hiệp. Nhưng anh có hiểu được tâm tình này của bọn em không?

Lời đã đến mức này, Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn không còn gì để nói. Có vợ như thế, người làm chồng còn đòi hỏi gì nữa. Lập tức, nhìn Lý Lệ Tuyết và Đổng Uyển, gật đầu nói:

- Khi nào máy bay cất cánh? Đến lúc đó, để anh tiễn em.

- Chuyến bay chiều mốt, bay thẳng đến Los Angeles, hiện nay, Đại Long và Hổ Tử đều ở nam Thái Bình Dương bên kia phát triển, lần này qua đó, có bọn họ và em trai em đón tiếp, không có việc gì đâu. Mặt khác, chuyện của Vương Triều, em cũng giao cho Lý Hoa giúp đỡ quản lý, anh yên tâm đi.

Lý Lệ Tuyết đem tất cả công việc sắp xếp một chút, lúc này, rất là điềm tĩnh.

Ba ngày thời gian qua như chớp mắt. Sân bay thủ đô bên này, cửa đăng ký hãng hàng không quốc tế bên này, nhìn Lý Lệ Tuyết khuôn mặt mỉm cười tiến hành đăng ký vào cửa, vào trong sân bay, bên cạnh, Dương An Na và Đổng Uyển trên mặt đều lộ ra một tia thương cảm.

Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng không hề cố kỵ, đem hai người nhẹ nhàng ôm vào lòng ngực, thấp giọng nói:

- Uyển Nhi, An Na, các em yên tâm, có anh ở đây, dù liều cả tiền đồ lẫn tính mạng của anh không cần, anh cũng sẽ không để các em chịu nửa điểm ủy khuất.

Ra khỏi sân bay, đang chuẩn bị trở về nội thành, đột nhiên, một thanh âm ở phía sau hô lên:

- Chấn Bang.

Quay đầu nhìn lại, phía trước nhất, Kiều Dịch Nhân trên mặt mỉm cười hướng bản thân vẫy tay thăm hỏi, phía sau Kiều Dịch Nhân, Ủy viên thường vụ Phó Chủ tịch tỉnh Triệu Khải Minh, Phó Bí thư Tỉnh ủy Dịch Minh Dương, Giám đốc Sở Giao thông tỉnh Lý Bồi Quân cũng đang đi theo.

- Chủ tịch tỉnh, các ông đã tới rồi.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng điều chỉnh tâm tình một chút, chào hỏi lại Kiều Dịch Nhân.

Bên cạnh, Dương An Na và Đổng Uyển đều bước tới, Dương An Na cũng gật đầu nói:

- Chào chú Kiều.

Đổng Uyển lúc này cũng gật đầu nói:

- Chào chú Kiều.

Nhìn thấy hai người, Kiều Dịch Nhân trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhẹ:

- Tiểu Uyển và Na Na cũng ở đây à.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cười nói:

- Vâng, vừa rồi mới tiễn một người thân ra nước ngoài. Thật không ngờ, gặp được ông ở phi trường."

Lúc này, Đổng Uyển cũng mỉm cười nói:

- Chú Kiều, mọi người có việc, mọi người nói chuyện đi, cháu cùng An Na liền cáo từ trước.

Đổng Uyển cũng đã nhìn ra, Kiều Dịch Nhân qua đây lần này, khẳng định cùng việc Nhiếp Chấn Bang về thủ đô có quan hệ rất trọng yếu.

Cho nên, Đổng Uyển liền chủ động đề xuất rời đi. Mức độ ủng hộ thế này khiến Nhiếp Chấn Bang lại cảm động một lúc.

Nhìn hai người rời đi, Kiều Dịch Nhân cũng có chút xúc động , gật đầu nói:

- Chấn Bang à, không được phụ giai nhân đấy.

- Được rồi, không nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt này nữa. Chấn Bang, lần này, chuyện sáu tỉnh liên hợp hết sức thuận lợi, Ba Thục bên kia, có cha cậu và Bí thư Tỉnh ủy Tăng Thái Bình ở giữa phối hợp liên lạc, thành phố Du Châu và nhà họ Chu trước kia đều không có vấn đề gì, dự án cao tốc Vọng Thiên nếu có thể thành công, cũng có thể mang đến ưu đãi cho bọn họ. Mặt khác, tỉnh Hồng Giang và tỉnh Sở Nam cũng đều đã bước đầu đồng ý phương án này. Lần này, tôi qua đây, chính là đến trước đi tiền trạm đấy. Ngày mai, lãnh đạo chủ chốt của sáu tỉnh đều sẽ qua đây. Chúng ta tiến hành một lần hội đàm trước. Bàn bạc cụ thể chuyện hợp tác một chút." Kiều Dịch Nhân giờ phút này trên mặt cũng lộ ra một loại cảm giác vừa mừng vừa lo.

Đường cao tốc Vọng Thiên đối với Vọng Hải có ý nghĩa rất sâu xa. Nhưng, bất kể là đối với tỉnh nào, cũng là một lần kỳ ngộ và một thành tích về mặt chính trị khó có được. Có chút hưng phấn, cũng là chuyện vô cùng bình thường.

Nhiếp Chấn Bang rất vui vẻ được nhìn thấy cục diện này, cái mình cần, cũng không phải là thành tích do dự án cao tốc Vọng Thiên này mang lại. Mình cần chính là những ảnh hưởng và hiệu ứng có được sau khi đường cao tốc được thông xe. Loại ảnh hưởng này mới là lâu dài và liên tục.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:

- Chủ tịch tỉnh, mấy ngày hôm trước, tôi cùng Phó chủ nhiệm Hứa Nghiễm Khôn trong Ủy ban Cải cách Kinh tế liên hệ qua rồi, thái độ chưa rõ ràng, chuyện này, chỉ sợ, thật đúng là chỉ có Nội các Chính phủ bên đó mới có thể ra quyết định cuối cùng.

Nghe đến câu này, Kiều Dịch Nhân cũng gật đầu nói:

- Ừ, chuyện này tôi cũng đã liên lạc qua với Tổng bí thư Viên. Lần này, bố cục, quy hoạch và các tuyến đường theo phương dọc trong mạng lưới đường cao tốc quốc gia đã định ra rồi. Tuyến cao tốc kinh-cảng là không thể nghi ngờ. Về các tuyến ngang, một là tuyến cao tốc từ Thượng Hải đi qua tỉnh Giang Nam, tỉnh Hoàn Châu, tỉnh Sở Bắc, đến Thiên Phủ. Lần này, ưu thế của chúng ta tuy nói không lớn. Nhưng, thắng là thắng ở chỗ chúng ta sáu tỉnh thành liên hợp cùng xin, so sánh với cao tốc Hỗ Thiên, ưu thế của chúng ta cũng không yếu.

Cấp bậc của Kiều Dịch Nhân tự nhiên còn cao hơn Nhiếp Chấn Bang một nấc. Dù gì, ông ta là lãnh đạo nòng cốt tương lai do Tổng bí thư Viên toàn lực bồi dưỡng. Trong các quan chức lớn tại Tỉnh ủy, Kiều Dịch Nhân là một trong số ít có thể nhanh chóng thăng đến cao cấp trong tỉnh bộ.

Kiều Dịch Nhân rất nhanh có thể thông qua đường riêng của mình tìm được những thông tin này, thậm chí, so với tin tức Nhiếp Chấn Bang biết được còn tường tận hơn nhiều.

Nói tới đây, Kiều Dịch Nhân cười bảo:

- Trước hết, tôi qua bên nhà khách văn phòng thủ đô thu xếp một chút. Mặt khác, Chấn Bang, địa điểm họp hội nghị liên tịch sáu tỉnh và công tác tiếp đãi lần này liền giao cho cậu đấy.

Chuyện này Nhiếp Chấn Bang cũng gật gật đầu, trong lòng hiểu rất rõ, đây là Kiều Dịch Nhân đang cố ý bồi dưỡng mình. Tuy nói bản thân đã ở cấp phó bộ, nhưng xét cấp bậc, so với các vị ở cấp tỉnh lâu năm này vẫn kém một chút, về mạng lưới quan hệ lại càng kém hơn không ít. Kiều Dịch Nhân cũng muốn mượn cơ hội này để Nhiếp Chấn Bang hoàn thiện mạng lưới quan hệ của mình.