Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi (Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi)

Chương 35: Cọng rơm cuối cùng đè chết một con lạc đà*




(giải thích của câu này hơi dài, nên mình để xuống cuối nhé mọi người ^^)

Bồi hồi bất định, mẹ Mạnh hành hạ bản thân suốt cả một tuần lễ, từ sáng đến tối chuyện này cứ quanh quẩn trong đầu.

Đồng nghiệp đều nhìn ra trạng thái của cô* gần đây không được tốt, quan tâm hỏi cô làm sao vậy, mẹ Mạnh không tiện đem chuyện này nói cho người khác, chỉ đành giấu ở trong lòng. Công việc của mẹ Mạnh ở tiệm chụp hình tư nhân, buôn bán không khá giá tiền lại hơi cao, nên khách hàng ít lui tới cửa hàng, nhưng yêu cầu của ông chủ cực cao, nhìn thấy mẹ Mạnh thỉnh thoảng thất thần thì chửi rủa cô thậm tệ một trận, mắng một người trưởng thành đã ba mươi tuổi như cô đến mức đầu cũng không ngẩng lên được, thật muốn quăng bỏ tất cả không bao giờ làm nữa.

* Gọi là “mẹ Mạnh” nhưng lại chỉ mới ba mươi tuổi, ta thấy gọi là “bà” không hợp lắm nên cứ để là “cô”

Nhưng bản tính mẹ Mạnh bảo thủ, không làm được loại chuyện như vậy, coi như cứ để ông chủ mắng cho đã sướng đi, sau đó lại có mấy đồng nghiệp tốt bụng ở một bên khuyên giải, giúp cho tâm tình của cô cũng bình phục rất nhiều, đi làm cho người ta, không phải là nhìn sắc mặt của người ta hay sao? Đến nhân viên công vụ còn phải nhìn sắc mặt của lãnh đạo kia mà, huống chi cô chỉ là một nhân viên tài vụ nho nhỏ? Mặc nghĩ thông suốt rồi, nhưng chung quy lại thì tâm trạng của mẹ Mạnh vẫn không được tốt lắm.

Tâm tình buồn bực về đến nhà, mẹ Mạnh lại gặp phải cọng rơm cuối cùng đè chết một con lạc đà (giải thích ở cuối chương nhé mọi người ^^) —— Mẹ Nghê.

Mạnh Tĩnh Nghiên không có đi nhà trẻ mà ở nhà bà ngoại ở một tuần lễ, Nghê Thụy Tuyết cô đơn chiếc bóng, rầu rĩ không vui suốt một tuần lễ liền, một hai ngày thì còn được, có thể là Mạnh Tĩnh Nghiên ngã bệnh hoặc là trong nhà có việc, nhưng còn chưa hết một tuần lễ, Nghê Thụy Tuyết đã nóng lòng. Bọn họ đã từng ngoắc tay hứa rằng cả đời sẽ là bạn tốt của nhau, Mạnh Tĩnh Nghiên đột nhiên biến mất, liệu có phải không muốn ở cùng một chỗ với bé hay không? Bé càng nghĩ càng thái quá, cảm thấy đã đến ngày tận thế.

Còn có Lý Minh Trạch, cả ngày hỏi bé sao Mạnh Tĩnh Nghiên không đến. Bé cũng không biết nha, Tiểu Mập Mạp đáng giận này đã nói bọn họ là bạn bè tốt nhất, làm sao sẽ không biết tin tức của Mạnh Tĩnh Nghiên, thật là nhịn cục tức trong bụng đến nghẹn. Mạnh Tĩnh Nghiên không có ở đây, Hà Vũ Tường nói chuyện với bọn họ rất bất đồng.

Từ vườn trẻ về nhà, tiểu nha đầu khóc nháo muốn mẹ mang bé đi đến nhà họ Mạnh tìm Mạnh Tĩnh Nghiên chơi. Nghê mẹ biết Mạnh Tĩnh Nghiên và con gái mình chơi đùa rất thân thiết, đứa bé kia khéo léo đáng yêu nên cô cũng rất thích. Hơn nữa, mẹ Nghê cùng mẹ Mạnh nói chuyện với nhau rất là hợp ý nên cũng đã trở thành bạn tốt, nghe con gái nói vậy cô liền đồng ý, điều kiện là bé phải ngoan ngoãn làm xong bài tập mới được.

Khi đó điện thoại còn chưa thông dụng, mẹ Nghê không ngờ chụp hụt, Nghê Thụy Tuyết không tìm được bạn tốt, nước mắt lộp bộp rơi xuống, hai người mẹ thay nhau dụ dỗ cũng không dỗ nổi cô bé, cho đến khi cô bé khóc đến mệt mỏi, ngủ thiếp đi mới dừng lại.

Mẹ Nghê thật sự rất ngượng ngùng, đến chơi nhà người ta mà con gái mình lại khóc rống suốt, muốn ôm Nghê Thụy Tuyết đi về, mẹ Mạnh lại không chịu, nói là cứ để đứa bé ngủ một lát, sau đó nhiệt tình giữ lại mẹ Nghê tán dóc với cô một hồi.

Nhìn mẹ Nghê dạy tiểu nha đầu thành tính tình như vậy, cũng biết cô cũng là một người thành thật rồi. Thấy mẹ Mạnh thật lòng giữ lại, cũng liền ở lại, đặt Nghê Thụy Tuyết ở trên giường ngủ nhỏ, đắp kín mền lại cho cô bé, tiểu nha đầu khóc nhè đang ngủ mà lỗ mũi còn chảy đầy nước mũi đây này.

“Chị dâu, chị chọn được vườn trẻ cho Nghiên Nghiên chưa? Hai đứa bé này quan hệ tốt như vậy, nếu là cho chúng tách ra nhà em khẳng định là nháo lên. Khả năng quan sát của chị tốt, chọn được vườn trẻ nào thì thông báo cùng em một tiếng, để em cho Thụy Tuyết nhà em cùng Nghiên Nghiên nhà chị cùng đi học chung?” Mấy người mẹ tụ chung một chỗ, đề tài trò chuyện nhiều nhất đương nhiên là về mấy đứa bé. Không thể tránh khỏi, liền hàn huyên tới chủ đề tìm đâu mấy đứa bé một khu nhà vườn trẻ. Ý tứ của mẹ Nghê là muốn đi gặp viện trưởng Tô nhờ giới thiệu. Nhưng là chi phí của vườn trẻ kia lại cao hơn chút, còn suy nghĩ: “Ai, nếu là có người quen mở vườn trẻ là tốt rồi, có thể giúp đỡ chăm sóc mấy đứa bé, em cũng yên tâm cũng không cần phát bực như vậy.”

Tâm sự nhiều ngày nay của mẹ Mạnh cuối cùng đã tìm được một nơi phát tiết, lấy ý tưởng không nói được ra miệng với chồng nói cho mẹ Nghê nghe, mẹ Nghê vừa nghe xong, mắt cũng sáng.

Từ lúc Thụy Tuyết cùng Mạnh Tĩnh Nghiên trở thành bạn tốt cô cũng không tránh được thường cùng mẹ Mạnh tiếp xúc, ở trong ấn tượng của cô, mẹ Mạnh là một người rất cẩn thận lại biết làm việc, còn nữa cũng rất biết chăm sóc trẻ con, giống như mới vừa rồi khi con gái khóc mệt mỏi rồi ngủ, cô cũng rất tỉ mỉ lấy ra chăn nhỏ đắp kín cho con gái, sợ bé bị lạnh, nhìn Tiểu Tĩnh nghiên hiểu chuyện giống như bộ dáng tiểu đại nhân cũng biết cô rất biết giáo dục con trẻ.

Hai nhà cũng coi như biết gốc biết rễ, giao đứa bé cho cô cũng yên tâm đúng không? Thụy Tuyết cùng Tĩnh Nghiên còn là bạn tốt, xem ở tiểu nha đầu phân lượng, mẹ Mạnh khẳng định cũng sẽ chăm sóc thật tốt Thụy Tuyết nha.

Làm người đều sẽ có lòng riêng, mẹ Nghê cũng bất đồng, cô nhìn thấy nhà họ Mạnh mình mở vườn trẻ cũng có chỗ tốt. Càng nghĩ càng thấy chuyện này trăm lợi mà không có một hại, thấy dáng vẻ mẹ Mạnh còn có chút trù trừ, lập tức tiếp nối đề tài: “Tiểu Lý nha, nếu là cô có thể quản lý vườn trẻ tốt, ta nhất định đưa Thụy Tuyết nhà tôi tới. Tiểu nha đầu này cùng Nghiên Nghiên nhà cô như hình với bóng, về sau có thể cùng Nghiên Nghiên cùng học cùng tiến khẳng định vô cùng cao hứng đấy.”

Mẹ Mạnh họ Lý, tên là Tư Ngọc, số tuổi so mẹ Nghê nhỏ chút, cho nên mẹ Nghê gọi cô là Tiểu Lý.

Tài ăn nói của mẹ Nghệ không tệ, khiến mẹ Mạnh mẹ như rơi vào trong sương mù, cảm thấy tương lai rất có triển vọng. Nghê Thụy Tuyết ngủ chỉ chốc lát sau liền đã tỉnh, mẹ Mạnh liên tục bảo đảm Thứ hai nhất định sẽ cho cô bé đi học tiểu nha đầu lúc này mới bất đắc dĩ đi nha.

Sau khi hai mẹ con đi mẹ Mạnh ở nhà tính toán, đừng nói, mẹ Nghê thật vẫn thuyết phục được cô. Không nói những thứ khác, có thể tự mình giáo dục đứa bé, liền đủ hấp dẫn cô.

Chuyện này phàm là do một người nói ra, mẹ Mạnh cũng sẽ động lòng. Cố tình là tiểu nha đầu Mạnh Tĩnh Nghiên nói ra, cũng làm người ta có chút cảm thấy không đáng tin cậy.

Ba Mạnh đánh cờ hòa với bạn trở lại, cô lấy hết dũng khí thương lượng chuyện này cùng chồng, được anh ủng hộ mạnh mẽ. Do dự thật lâu mẹ Mạnh mẹ rốt cuộc quyết định, từ chức, tự mình tạo dựng một vườn trẻ!

Nàng là người cẩn thận, chuyện lớn càng không dám dễ dàng quyết định, nhưng là làm việc nhất định là nghiêm túc, một khi hạ quyết tâm sẽ dũng cảm tiến tới, tuyệt đối sẽ không bỏ dở nửa chừng. Ngày hôm sau, lúc đi làm lại dứt khoát từ chức, các đồng nghiệp đều cho rằng cô là bởi vì bị ông chủ chửi rủa mới từ chức, mọi người cũng vây lại khuyên cô. Nhưng nàng cắn chặt ý tứ, kiên quyết từ chức. Tiệm chụp hình tổng cộng không có mấy nhân viên, ông chủ cũng là vì làm ăn không khá không kiếm được tiền mới tìm lý do phát hỏa trên người của nhân viên, nhưng không nghĩ đến nhân viên lại có thể vì việc này mà từ chức, thấy bản mặt thối của ông chủ, mẹ Mạnh không thể nào hết giận.

Cuối cùng vẫn là bị khấu trừ nửa tháng tiền lương, nhưng là mẹ Mạnh vẫn như cũ cảm xúc dâng cao, bây giờ trong thân thể cô tràn đầy nhiệt tình, cuộc sống tràn đầy hi vọng.

Giai đoạn chuẩn bị trước khi công tác khiến mẹ Mạnh trở nên bận rộn, chủ nhật là ba Mạnh đi tới nhà Mẹ vợ đón con gái. Ở nhà mẹ vợ nghỉ ngơi một tuần cũng nên trở về đi học, anh cưng chiều con gái, nhưng cũng không phải không có nguyên tắc, để cho con bé nghỉ ngơi một chút được, nhưng là không thể không đi học, tuyệt đối không thể nào.

Thật ra thì Lolita ở nhà bà ngoại ở cũng không an ổn, hiện tại khổ nhất là không có điện thoại, cô vẫn nhớ kỹ về vấn đề mình muốn mở vườn trẻ, ba Mạnh nói cũng không nói gì. Anh cho là đứa bé bệnh hay quên, ở nhà bà ngoại chơi một tuần, chuyện như vậy không chừng cũng quên mất.

Ai, anh làm sao biết Loli nhà anh không giống như một đứa bình thường?

Người bạn nhỏ Nghê Thụy Tuyết sáng sớm hôm nay rời khỏi giường, ngoan ngoãn phối hợp với mẹ mặc quần áo, ăn cơm, chính là vì sáng sớm phải đi vườn trẻ. Dì Lý đã bảo đảm với cô bé hôm nay Nghiên Nghiên nhất định đi đến vườn trẻ rồi, họ đã rất lâu thật lâu rất lâu không có thấy nhau nhớ muốn chết bé rồi...!

Tiểu nha đầu mình mang một băng ghế an vị ở cửa nhà trẻ, cô Quách khuyên cô bé đi vào chờ cũng không nghe, lấy tay nâng cái đầu nhỏ vừa đếm mấy con kiến bò qua trên mặt đất, vừa chờ Mạnh Tĩnh Nghiên. Hôm nay tin tức cô bé tới nhà trẻ, cô đều phản đối Lý Minh Trạch tên mập thối đó sao, không phải tên đó khi dễ mình sao? Có tin tức của Nghiên Nghiên cũng không nói cho hắn biết, sẽ để cho hắn gấp gáp chết đi! Hừ! Cô không trị được hắn, còn có người có thể trị hắn!

Ba tuổi thấy lão, từ nhỏ Nghê Thụy Tuyết chính là một không tha người tính tình cương liệt, ai cũng chớ khi dễ cô, khi phụ cô liền khỏi phải nghĩ đến có cuộc sống tốt.

Buổi sáng thức dậy quá sớm, khó tránh khỏi có chút buồn ngủ. Con kiến số nhiều cũng sẽ khốn, nàng đã sắp ngủ thiếp đi cũng chưa nhìn thấy bóng dáng Mạnh Tĩnh Nghiên, không khỏi méo miệng. Lý Minh Trạch tới muộn, nhìn thấy Nghê Thụy Tuyết ngồi ở cửa nhà trẻ, liền tiến tới gần chào hỏi. Không ngờ tiểu nha đầu sửng sốt một chút, oa một tiếng muốn khóc, làm cô Quách, cô Lý sợ hết hồn. Vừa mới tốt mà làm sao lại khóc đây?

Tiểu Mập Mạp đứng ở đàng kia rất là coi thường, ghét nhất là chơi đùa cuàng với nữ sinh, động một chút là dạt ra giọng nói khóc, không thú vị. A, trừ người bạn nhỏ Mạnh Tĩnh Nghiên, cùng cô chơi đùa là vui vẻ nhất rồi. Ai, không biết cô còn đến nhà trẻ không, sau này vẫn còn có thể gặp cậu sao? Cái này lo lắng là nhỏ Bàn Tử duy nhất tâm sự, không oán được cậu luôn là hỏi tới Nghê Thụy Tuyết, liền Nghê Thụy Tuyết đi qua nhà cô, quan hệ với cô tốt nhất.

“Hu hu hu, mập mạp chết bầm cậu tới làm gì?”

Ánh mắt hai vị lão sư cũng hướng tới Lý Minh Trạch, không phải là này tiểu tử này mới vừa rồi khi dễ Nghê Thụy Tuyết chứ? Lúc nào, bọn họ thế nào không nhìn thấy đây?

“Mình? Bà nội mình đưa mình tới đi nhà trẻ a!” Lý Minh Trạch sững sờ, ngơ ngác trả lời, đáng thương cậu vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì liền gặp tai bay vạ gió.

“Bình thường cậu đều là người cuối cùng, cậu đã đến rồi sắp đánh chuông rồi, hu hu hu, Mạnh Tĩnh Nghiên còn chưa tới, khẳng định chính là bạn ấy không tới được rồi, hu hu hu, dì Lý gạt người! Người xấu người xấu người xấu! Hu hu hu......”

“Ơ, tiểu nha đầu nói mau cái gì nói dì xấu đây? Nhưng bị dì nghe nhé! Lần sau lại đi nhà dì, coi dì còn có làm đồ ăn ngon cho con không.”

Lỗ tai giống như nghe nhầm, đôi mắt của Nghê Thụy Tuyết đẫm lệ mông lung giống như nhìn thấy bóng dáng Mạnh Tĩnh Nghiên. Dùng sức dụi mắt nhìn lại, kích động nhảy lên, ôm cổ Mạnh Tĩnh Nghiên vừa nhảy vừa la: “Oa oa Mạnh Tĩnh Nghiên cuối cùng bạn đi học rồi mình nhớ bạn muốn chết nhớ muốn chết nhớ muốn chết á!”

Chỉ là nói một chút không đủ để đền bù tâm tình kích động của Nghê Thụy Tuyết, ‘ bẹp ’ một tiếng, hôn lên gương mặt Mạnh Tĩnh Nghiên một cái mới thả ra: “Mình còn tưởng rằng bạn hôm nay lại không tới chứ, mình ngồi nơi này đợi bạn đã lâu rồi”

Hắc hắc, biết ý kiến của mình được mẹ tiếp thu, vui mừng một đêm không ngủ, buổi sáng đa phần dựa vào trong chốc lát giường lúc này mới đã tới chậm. Chỉ là nguyên nhân này cô ngại nói, nở một nụ cười tươi với Nghê Thụy Tuyết: “Mình cũng vậy nhớ bạn muốn chết rồi, đi đi đi chúng ta mau vào đi, lúc mình không có mặt có chuyện gì tốt xảy ra hay không à?”

Hai người bạn nhỏ tay cầm tay nhảy cà tưng, cùng đứa bé ở chung một chỗ hành động của Mạnh Tĩnh Nghiên cũng bị đồng hóa. Cô chợt ngừng lại, phía sau Lý Minh Trạch còn đứng ở cửa,: “Lý Minh Trạch cậu không đi vào sao? Sắp đánh chuông rồi!”

Tiểu Mập Mạp lúc này mới phản ứng được, vội vàng hoạt động thân thể mập mạp, kêu lớn: “Sẽ tới sẽ tới!”

Mạnh Tĩnh Nghiên lại trở về đi học, thật tốt. Mặt của cô trắng nõn nà khỏe khoắn, cậu cũng muốn giống như Nghê Thụy Tuyết hôn lên mặt cô một cái, hắc hắc...

--- ------ ------ ---

Cọng rơm cuối cùng đè chết một con lạc đà (*): một câu ngạn ngữ phương Tây, có một người sở hữu một con lạc đà rất nghe lời, ông rất muốn biết rốt cục con lạc đà đó có thể chịu đựng gánh được bao nhiêu rơm rạ, liền bắt đầu đem tất cả rơm rạ chất đầy lên người nó, đến khi chỉ còn lại một cọng rơm cuối cùng. Thấy con lạc đà vẫn đứng yên bất động, ông ta liền ném nốt cọng rơm cuối cùng lên người nó, con lạc đà đã vượt quá sức chịu nặng liền bị cọng rơm cuối cùng đè ngã xuống chết.

→ Suy rộng ra nghĩa là chuyện đã phát triển sắp đến mức cực hạn, nếu cứ tiếp tục kích thích, chỉ cần một yếu tố nhỏ thôi cũng sẽ bộc phát, phản tác dụng.