Trùng Sinh Vợ Trước Mê Hoặc

Chương 4: Anh cho ới bây giờ cũng không có yêu cô




“Trước đuổi tận giết tuyệt đều là cô! Vốn cho dù ly hôn tôi cũng sẽ cho một một phần gia sản, cho cô tuổi già ăn mặc không lo, cũng không nghĩ đến cô thật sự quá độc ác, ngay đứa nhỏ trong bụng Khả Kiều cũng không buông tha, cô không ứng với tôi, lại càng không xứng với một đồng tiền của tôi!”

“Chu Sâm, tôi lặp lại lần nữa, tôi không có làm việc đó, mọi việc đều do Khả Kiểu tự mình bày diện!”

“Chị, em biết chị hận em, nhưng cũng không thể vu oan cho em như vậy được, em hiện tại không còn đứa nhỏ, đánh cũng do chị đánh, chị còn muốn thế nào?” Khả Kiều ủy khuất khóc lên,

“Đủ rồi, đừng trước mặt tôi nói chuyện thị phi vô lí, hôm nay cô không đi khỏi sẽ không phải là cách!”

Chu Sâm nổi ở bàn làm việc, ôm thân cô ta, vuốt ve khuôn mặt bị đánh của cô ta với vẻ cưng chìu, dịu dàng hỏi cô ta có đau hay không!

Ngải Ngải hai tay nắm thành quyền, nước mắt đáng thương rơi xuống tựa như con chó nhìn Chu Sâm, cô không tin anh thực sự không nhớ tới tình cảm vợ chồng. Đáng tiếc anh ngay cả liếc mắt nhìn cô một cái cũng không có vẻ nguyện ý.

“Chu Sâm, anh một chút cũng không yêu tôi sao?” Cô cho tới bây giờ vẫn hèn mọn cầu xin tình yêu của anh.

Chu Sâm vô tình liếc mắt nhìn cô một cái: “Tôi cho tới bây giờ vốn không có có yêu cô.”

Khả Kiều đắc ý khiêu khích: “Chị đã nghe thấy chưa? Đừng ở đây thêm mất mặt xấu hổ nữa, ký tên đi!”

Ngải Ngải lấy bút trong tay Chu Sâm, vội vàng viết tên lên mặt thư ly hôn, đem thư ly hôn đưa lại Chu Sâm. Đem giấy ra khỏi phòng bệnh,

Chu Sâm, nếu của anh trong thế thế của anh không có tôi, như vậy, tôi sẽ biến mất, bởi vì tôi yêu anh, tôi sẽ cho anh cuộc sống của mình, tôi sẽ thành toàn anh cùng Tiểu Tam, bởi vì tôi yêu anh, tôi yêu anh, yêu anh!

Ngải Ngải trở lại Chu gia, cũng không có vào cửa, Hương Nguyệt bước ra ngồi nửa cửa, sợ cô xông vào, lời nói lạnh nhạt: “Y Ngải Ngải, cô đi đi! Về sau không được bước vào cửa lớn Chu gia nữa bước.”

Đóng cửa lại.

Ngải Ngải kéo hánh lý, đi ở trên đường cái, ánh mặt trời biến mặt cô thành đỏ bừng, cô không biết có thể đi đâu? Cô không dám về nhà, ba ba thân thể không tốt, không dám cho ông biết việc cô ly hôn, trong sáu năm cô yêu anh, đối với anh là giao toàn bộ sinh mệnh, nay tình yêu này như máu bị rút của cô tan thành mãnh nhỏ, cô đối với nhân sinh lâm vào tuyệt vọng.

Khi cô yêu Chu Sâm là vào sáu năm trước, hai người tham gia leo núi, lúc ấy Khả Kiều đã ở đó ngự trị vào lòng anh, lần đầu tiên thấy anh, cô liền bất trị yêu anh! Đáng tiếc anh lại không thương cô, cô biết, nhưng cô không lo ngại, chỉ cần có thể cho cô hằng ngày nhìn ngắm anh, mỗi ngày có thể nhớ đến anh, vậy là đủ, tại một lần sinh nhật của bạn, Ngải Ngải uống rượu, đi nhầm vào phòng ngủ của Chu Sâm, lúc ấy Chu Sâm cũng say, hai người mơ hồ liền đã xảy ra quan hệ.

Cô không mong anh nhận trách nhiệm gì, hết thảy đều do cô tự nguyện, bởi vì cô thương anh, cô bắt đầu biết được anh thích nghe nhạc, thích uống cà phê, thích xem thư, cô mau chóng biến mình thành một Chu Sâm khác.

Sau đó, cô mang thai, nếu như không có đứa bé này, đời này Chu Sâm cũng không cưới cô!

Vì thế, Chu Sâm cưới cô, vì có trách nhiệm với đứa nhỏ.

Vì thế, cô gả cho anh, cô muốn dùng thời gian để anh yêu cô, cùng lập thành một gia đình hạnh phúc!

Từng hình ảnh anh nắm tay cô lên núi, cô cả đêm không ngủ, canh giữ ở bên giường anh khi anh phát sốt, thay đổi khăn lạnh cả đem cho anh, mười hai tháng trời đông giá rét, sợ anh thức đêm quá đói, ăn mặc mỏng manh kéo dép lê mua giúp anh cháo hải sản. Cô có thói quen mỗi đêm luôn chờ anh ngủ cùng, chờ anh ngủ xong, mới lặng lẽ thu dọn bừa bộn giúp anh. Hằng ngày, mỗi buổi sáng, canh đúng giờ đem tạp chí tuần san tài chính và kinh tế anh yêu thích, cùng một ly sữa đậu nành nóng đặt ở trước bàn anh.

Đem anh chiếu cố đến cùng tận, đã muốn toàn bộ sinh mệnh của mình thành của anh, cô chính là đã quên sự tồn tại của bản thân trên thế giới.

“Tôi cho tới bây giờ vốn không có có yêu côi!” Chu Sâm nói ra lời tuyệt tình kia giống như những u linh quanh quẫn suốt ngày trong đầu cô, Ngải Ngải ở trên đường cái, ngồi cùng hành lý ôm đầu thống khổ, thành ra trong mắt người qua đường cô biến thành kẻ điên, người thần kinh

Cô cứ vậy mà khóc, từ giữa trưa khóc đến mặt trời xuống lặn!