Trước Cùng Giường, Sau Nói Yêu

Chương 18




Tuy trong đầu tồn tại ý niệm triền miên, nhưng chung quy hai người đều là con người của sự nghiệp, ngoại trừ thời gian làm việc ra, còn phải thường xuyên ứng phó các thể loại xã giao, sau một ngày, trừ lúc nhìn thấy người trên giường ra, thời gian bọn họ ở cạnh nhau thật rất khó tìm.

Trước kia không để ý nên không thấy có gì, bây giờ nổi lên tâm tư này, liền cảm thấy thời gian hai người gặp mặt quá ít ỏi.

Tần Tiểu Ý đoán không ra ý nghĩ của Vu Hạo Viễn, bản thân một khi đã động tâm, mà lại không làm gì sẽ cảm thấy bực bội khó chịu.

Muốn gặp Vu Hạo Viễn, trừ lúc ở nhà, còn ngoài ra hắn vừa bước khỏi cửa, liền như đá chìm đáy biển, không biết hành tung. Tuy hắn đạt đến địa vị này, rất nhiều chuyện là hắn tự thân vận động, sự nghiệp gia tộc thật sự quá khổng lồ, hao phí tinh lực cũng nhiều hơn người khác.

Tần Tiểu Ý lý giải được, nhưng nếu như muốn nói chuyện yêu đương, nhất định phải gặp mặt a, chỉ dựa vào cái gọi là bạn tri kỷ thì làm sao có kết quả.

Tuy nghĩ vậy, nhưng công ty gần đây phải tiếp đón nhiều người, ngày nào Tần Tiểu Ý cũng theo đội ngũ chạy ngược chạy xuôi, nên vốn dĩ không có thời gian cho cô ngồi tưởng tượng này kia, buổi tối về nhà, ngả lên giường lên ngủ, căn bản không đợi được Vu Hạo Viễn về làm chuyện không thuần khiết.

Vu Hạo Viễn không nói gì, nhưng vẫn nhắc cô phải chú ý sức khỏe.

Quan tâm thân thể cô cũng là một hiện tượng tốt, không quan tâm mới là phiền toái, chứng tỏ người ta không cần cô.

Lần đầu tiên biết yêu, Tần Tiểu Ý đối với tình yêu thủy chung là tràn ngập hy vọng hướng tới, mặc kệ gặp phải bao nhiêu thứ ngăn trở, vẫn không thay đổi được ước nguyện ban đầu của cô, cô luôn cho rằng tình yêu như vậy rất đẹp.

Gả vào Vu gia, cô còn tưởng rằng tình cảm phải chịu phủ bụi một thời gian, nhưng người tính không bằng trời tính, không ngờ khiến cô tim đập thình thịch, lại chính là chồng cô. Nói ra có vẻ quỷ dị, nhưng cô quả thật đã yêu người chồng của cô.

Mấy ngày nay, Tần Tiểu Ý và mấy thủ hạ của cô quả thật điên vì công việc luôn rồi, công ty tiếp mấy tờ danh sách không nhỏ, tuy rằng đối phó được Từ Diệp, nhưng yêu cầu của đối phương rất nhiều, thậm chí còn được một tấc tiến một thước. Luôn để ý điều kiện, Tần Tiểu Ý bên này đương nhiên sẽ không lung tung đáp ứng, chỉ đành lần lượt đàm phán, nói tới phần sau Tần Tiểu Ý đều muốn trở mặt, Từ Diệp này xuất ngoại vài năm, cái khác không giỏi, nhưng cố sức thì giỏi, nửa điểm cũng không chịu thiệt.

“Tần tổng, Từ quản lý có phải có thù oán với công ty chúng ta không, sao lại đi khắp nơi làm khó dễ chúng ta.” Liễu Tiến trải qua vài hiệp đàm phán, chịu không nổi hô to.

Tần Tiểu Ý lắc đầu không nói gì, không phải hắn có thù với công ty, hắn là có thù với tôi a. Ngoài mặt thề son sắt giải quyết việc chung. Bà nội hắn tính công như sợi, rõ ràng là quan báo tư thù!

“Mang tư liệu đi chỉnh sửa lại đi, trưa nay tôi hẹn Từ Diệp ăn cơm, đến lúc đó vừa ăn vừa nói chuyện. Lần này lại không thành, tôi liền trực tiếp giết hắn luôn.” Giận thì giận, nhưng chuyện hợp tác đang đi vào quỹ đạo, không thể tùy hứng mà buông tay.

“Tần tổng quả nhiên khí phách!” Từ Tiến vội vàng vuốt mông ngựa, sau đó vui vẻ chuẩn bị tư liệu.

Hẹn địa điểm là một nhà hàng Tây Âu, nghĩ muốn làm thành công hợp đồng này, thì phải chiều theo sở thích bên khách, Tần Tiểu Ý biết Từ Diệp thích cơm Tây, vài năm lại ở nước ngoài, hẳn là không đột nhiên thay đổi khẩu vị đâu.

Tần Tiểu Ý dẫn theo Liễu Tiến tới trước, Từ Diệp không phải một mình đi đến, cũng mang theo trợ thủ, hóa ra hắn cũng đoán được đây là bữa Hồng Môn Yến.

Hai người vốn không xa lạ nhau, hơn nữa mấy ngày này Từ Diệp khó xử đủ điều, cho dù là bùn Bồ Tát cũng có vài phần tính năng của đất, huống gì là Tần Tiểu Ý luôn luôn sáng ý, cứng rắn nhõng nhẽo lâu như vậy rồi, cô thật sự không bày ra được vẻ mặt hòa nhã gì với hắn, tuy trên mặt lộ ra ý cười, nhưng những ai quen biết cô đều nói, đây tuyệt đối không phải kiểu tươi cười thân mật, Từ Diệp coi như là người quen, hắn đương nhiên nhìn ra được.

Chỉ thấy Tần Tiểu Ý mang văn kiện bỏ lên cái bàn bóng loáng, cười nói: “Từ quản lý, chúng ta vẫn nên giải quyết mấy cái hạng mục chưa thỏa thuận được rồi ăn cơm đi, không bữa cơm này ăn mà không an tâm đâu.”

Liễu Tiến nghe xong lời cô nói, nghẹn cười tới khó chịu, Tần tổng cô tuyệt quá a, rõ ràng là cô hẹn người ta tới ăn cơm, lại bày ra thái độ chuyện chưa xong không cho ăn, cô đây có phải là đã chuẩn bị mấy lời đàm phán trực tiếp chạy luôn không, cũng vừa hay tiết kiệm được tiền cơm a.

Sắc mặt Từ Diệp nhìn không tốt lắm, nhưng không nói gì, hai bên liền nhận ra cần phải giải quyết công sự, nên chuyện ăn cơm phải trễ đến mấy tiếng sau.

Nhờ cổ tay cao siêu chu toàn của Tần Tiểu Ý, đối phương đã chịu nhượng bộ, kết quả cả hai bên đều vừa lòng với phương án chung.

Chuyện công đã thỏa, sau đó tới lúc dùng cơm, hai bên liền trò chuyện rất vui, trong lúc thôi chén đổi trản (1), đề tài cũng dần thân thiện hơn.

(1) Thôi chén đổi trản: nhường ly đổi cốc.

Thương nhân mãi mãi thực tế, chỉ cần có lợi, có thể trong lúc ăn cơm, nhanh chúng dựng quan hệ hữu nghị, mặc kệ lên núi đao hay xuống biển lửa, hay là hai sườn áo đao, chỉ cần mở miệng sẽ đến, nhưng ngược lại, chỉ cần xung đột lợi ích, liền trở mặt không quen, quan hệ tính bằng phút.

Tần Tiểu Ý và Từ Diệp hàn huyên công việc, đề tài rất nhanh liền chuyển sang chuyện riêng, Liễu Tiến lúc này mới ngạc nhiên hóa ra hai người đã quen biết từ lâu, trước đây hắn chưa từng nghe Tần Tiểu Ý đề cập nửa câu.

Chẳng qua người ta đã nói chuyện riêng, hắn không thể xen mồm, trợ lý Từ Diệp cũng không có gì để nói, cuối cùng chỉ có thể cầm ly uống rượu, quan sát xung quanh.

Đợi đã, trong một góc tương đối yên tĩnh phía xa xa, người đàn ông đang dùng cơm thoạt nhìn có chút quen quen.

Liễu Tiến híp mắt lại nửa ngày, đột nhiên vỗ đùi, nói với Tần Tiểu Ý ngồi bên cạnh: “Tần tổng, cô nhìn xem người kia có phải Vu tổng không?”

Nghe thấy hai chữ Vu tổng, hệ thống rada của Tần Tiểu Ý liền khởi động, nhanh chóng quay đầu nhìn, tầm mắt chuẩn xác rơi về phía góc xa.

Người nọ quả thật là Vu Hạo Viễn, sau khi xác định được hắn, phản ứng thứ hai của Tần Tiểu Ý là xem hắn ăn cơm với ai, quả nhiên, lại là Ngô Tĩnh, không khí giữa hai người không tệ, Ngô Tĩnh bưng ly rượu, tươi cười ngọt ngào.

Tần Tiểu Ý cảm thấy trái tim tựa như ở trên trời, đang mạnh mẽ rơi xuống.

Trước đây không phải bọn họ lạnh lùng nhạt nhẽo sao, sao cô vừa cho phép mình động tâm, lại trở thành ân ân ái ái? Chuyện này hoàn toàn không khoa học!

Hắn đến đây ăn cơm từ lúc nào? Cô đến đây lâu như vậy, chẳng lẽ hắn đến đây không nhìn thấy cô sao? Có muốn gọi hắn không đây? Nhưng hắn đưa Ngô Tĩnh đến, chứng tỏ người ta có chuyện, mình tự tiện đến chào hỏi, sẽ xấu hổ lắm.

“Tiểu Ý? Nghĩ gì vậy…” Từ Diệp thấy cô đột nhiên ngẩn người, liền cười hỏi.

“À, không có gì.”

Đúng lúc cô do dự, di động vang lên, cầm lên xem, là Vu Hạo Viễn gọi đến, Tần Tiểu Ý liếc về phía xa, Vu Hạo Viễn cũng đang nhìn cô, xem ra hắn đã sớm phát hiện ra cô.

Tiếp điện thoại, liền nghe được người đàn ông nói: “Xong việc thì đi đi.”

Trái tim Tần Tiểu Ý lại trầm xuống, mắt thấy cả thế giới như vỡ tung. “Ừ.” Mặt không chút thay đổi cúp điện thoại, quanh thân tản mát ra hơi thở âm lãnh, khiến mấy người đang ngồi cùng đều cảm giác được.

Liễu Tiến lại tự tát mình một bạt tai, vừa rồi đúng là lanh mồm lanh miệng, không thấy rõ Vu tổng ăn cơm với ai, đã bảo Tần Tiểu Ý, bây giờ thì tốt rồi, rõ ràng là chính thất gặp tình nhân của chồng mình a, tiết mục này còn có cái tên vô cùng vang dội gọi là “Bắt gian” a! Mặc dù cách bắt kẻ thông dâm trên giường cũng có khoảng cách, nhưng lực sát thương một chút cũng không nhỏ. Cái này không chỉ là vấn đề của Tần tổng, mà còn đụng chạm đến hôn nhân của Tần tổng, là vấn đề mặt mũi! Nhiều vấn đề như vậy lại bị hắn nhìn ra. Nếu Tần tổng thẹn quá hóa giận, đầu tiên là sẽ giết người diệt khẩu hắn đó! Nếu không giết người diệt khẩu, Tần tổng cũng sẽ tìm các loại lý do trả thù hắn đó!

Liễu Tiến cảm thấy ngực có mấy vạn lá cỏ bùn ngựa gào rít mọc lên, trên mỗi lá còn có một cái dấu chấm than ghi lý do bị trả thù…

Trong lúc Liễu Tiến đang không ngừng tự đe dọa bản thân, Tần Tiểu Ý đã cất di động, nói mấy lời khách khí với Từ Diệp, hẹn có thời gian thì lại cùng ăn cơm, sau đó dứng dậy tạm biệt.

Thấy Tần Tiểu Ý bước nhanh ra ngoài, Liễu Tiến mới phản ứng kịp chạy theo, “Tần… Tần tổng… Này.”

“Vừa rồi anh ấy gọi nói chúng ta đừng quấy rầy anh ấy.” Tần Tiểu Ý bình tĩnh đáp.

“À…” Liễu Tiến cũng tâm tình phức tạp, không biết có nên nói mấy câu an ủi hay không, trong khoảng thời gian làm việc chung này, hắn nhận ra, Tần Tiểu Ý không chỉ là một người phụ nữ mạnh mẽ, mà còn là một người phụ nữ tốt hiếm có.

Tần Tiểu Ý bước ra ngoài vài bước, liền mang cặp văn kiện ném cho Liễu Tiến, “Anh lấy văn kiện về công ty trước đi, nói với Hướng Chỉ một tiếng, có chuyện gì gọi cho tôi.”

Nói xong không chờ Liễu Tiến trả lời, liền đi đến bãi đỗ xe không thèm quay đầu.

Trước kia, lúc Tần Tiểu Ý tâm tình không tốt, sẽ đi uống rượu, nhưng uống rượu lại dễ say, một khi say càng dễ làm loạn, sau đó không dám nữa. Bây giờ tâm tình không có chút tốt, cô liền chạy đến nhà Giản Tình.

Giản Tình là chị em tri tâm tri kỷ không nói, nhà Phương boss lại có rượu ngon trân quý, đủ cho cô giải sầu.

Lần này cũng không ngoại lệ, Tần Tiểu Ý biến chiếc Beatles thành phi cơ, một đường nhanh như điện chạy tới nhà Giản Tình.

Giản Tình lừa được con trai đi ngủ trưa, định đi ngủ một lúc, tối qua chuyện chăn giường quá mức kịch liệt, cô muốn thừa dịp Phương boss không có nhà, tận dụng thời gian hồi phục thể lực, nhưng không đợi cô về phòng, đã nghe người hầu nói Tần Tiểu Ý đến đây.

Nhìn đồng hồ, đây là thời gian nghỉ trưa ở công ty, cô nàng này làm sao lại chạy tới đây?

Đi ra phòng khách, liền nhìn thấy Tần Tiểu Ý oai phong nằm trên sofa, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà.

Giản Tình phân phó người hầu mang trà đến, tự mình đến ngồi bên cạnh Tần Tiểu Ý, nhìn theo cô cùng nghiên cứu trần nhà mình, “Đèn treo hình như có bụi, phải bảo bọn họ quét tước mới được.”

Tần Tiểu Ý ngồi dậy, yên lặng nhìn Giản Tình một hồi, nâng tay vòng qua cổ cô, đầu tựa vào vai cô.

“Làm sao vậy?” Giản Tình nhẹ giọng hỏi nàng.

Làm bạn tốt Tần Tiểu Ý, cô đối với bộ dáng này của Tần Tiểu Ý đã quen, chỉ là trước kia Tần Tiểu Ý mà lộ ra dáng vẻ này, là đang thất tình, nhưng hiện giờ đã gả Vu gia hơn nửa năm rồi, còn lộ ra biểu tình này thì có chút không hợp lý.

“Tiểu Tình, mình cảm thấy trong tình cảm, mình mãi mãi là kẻ thất bại.”

Quả nhiên có liên quan đến tình cảm! Giản Tình thở dài không thành tiếng, vỗ vỗ lưng cô, “Làm sao vậy, nói mình nghe đi.”

“Trước kia thì tốt, ít nhất là yêu đương rồi thất tình, lần này còn chưa yêu đương đã thất tình.” Tần Tiểu Ý tố khổ, “Tiểu Tình, đi lấy chút rượu đến uống đi, mình muốn say một bữa.”

“Rượu đỏ bình thường được không? Rượu ngoại rượu quý đều bị Khiêm khóa tủ rồi, chìa khóa anh ấy cũng giữ.” Giản Tình bất đắc dĩ đáp.

Tần Tiểu Ý mạnh mẽ nhảy dựng lên, “Tên đó sao nhỏ mọn vậy chứ! Rượu cũng khóa cất.”

“Uống rượu hại thân, uống ít thôi, mình rót trà cho cậu, sau đó nói mình nghe chuyện gì xảy ra.” Giản Tình sắp xếp.

Hai người vừa uống trà vừa tâm sự, Tần Tiểu Ý ấp úng giảng giải tình trạng mình và Vu Hạo Viễn với Giản Tình, nói xong câu cuối, Giản Tình lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý.

“Ngay từ đầu cậu không nên hồ đồ phát sinh quan hệ với hắn.”

“Đó là mình nhất thời bị quỷ ám, sắc ma bám người.”

“Tâm tư cậu quay về chưa?” Giản Tình hỏi thử.

Tần Tiểu Ý suy nghĩ một hồi, bất đắc dĩ lắc đầu, “Kỳ thật lúc mình phát hiện tình cảm của bản thân, tình yêu đã sớm bắt đầu, sớm hơn phát hiện của mình nhiều lắm.”

Giản Tình hơi nhíu mày, im lặng một hồi rồi nói: “Vậy tiến tới đi.”

“Nhưng tên đó như vậy, còn làm sao tiến tới được.” Vừa rồi hắn nhìn thấy cô, còn gọi điện nói cô đi đi, nhẫn tâm như vậy, cô làm sao tiến tới.

Hai người nhất thời im lặng.

Tần Tiểu Ý vốn định tâm tình với Giản Tình đến muộn luôn, tính nhân tiện ở lại ăn bữa tối, ai ngờ vừa đến chiều đã nhận được điện thoại của mẹ Vu, cô lập tức vội vội vàng vàng rời khỏi.

Mẹ Vu ở đầu bên kia điện thoại nói: Vu Hạo Viễn bị thương, đang ở bệnh viện.