Trước Cùng Giường, Sau Nói Yêu

Chương 19




Sản nghiệp Vu gia rất rộng, gần như mọi ngành từ sản xuất, điện tử, bất động sản, đến dịch vụ, cái gì kiếm được tiền đều có mặt,trong mắt người ngoài, sản nghiệp gia tộc là rất khổng lồ. Nhưng đầu tư như vậy, rất dễ có sai lầm, Vu gia cái gì cũng đầu tư, cái gì cũng làm, cũng không tốt lắm. Nếu như chỉ chuyên môn vào ngành sản xuất cạnh tranh với mấy công ty sản xuất khác, thì khẳng định sẽ tụt lại phía sau so với người khác. Chỉ là trước đây đã từng nói, sản nghiệp lớn nhất của Vu gia, cũng không phải nhờ bề nổi mà thành, cho nên tốt hay không tốt, cũng không quan trọng.

Lúc này Vu Hạo Viễn bị thương vào viện, cũng chính là một trong những sản nghiệp của Vu gia, tuy không phải là bệnh viện công, nhưng cho dù là thiết bị y tế hay năng lực bác sĩ, đều đạt đến trình độ bệnh viện cấp 3 (1), có thể nói là trang bị vượt hơn cả xa hoa. Bệnh viện này cũng là một trong những sản nghiệp bề nổi của Vu gia, nên đội ngũ ở đây tương đối dốc lòng, về phần vì sao dốc lòng, không cần nói ai cũng biết.

(1) Bệnh viện cấp 3: là bệnh viện lớn với đội ngũ y bác sĩ cao cấp, nhiều kinh nghiệm, trang thiết bị, phòng ốc hiện đại, chuyên tiếp nhận và chữa trị các ca bệnh khó chữa, hiểm nghèo.

Ví dụ: Vu Hạo Viễn bị thương, trước tiên sẽ đưa vào viện, sau đó các chuyên gia chuyên khoa sẽ vào chuẩn trị, rất tiện lợi a. Và lực lượng này cũng là đang âm thầm cống hiến cho Vu gia, nên chỉ cần bệnh nhỏ bệnh vặt, đến đây xem bệnh cũng thuận lợi.

Sau khi Tần Tiểu Ý nhận điện thoại, còn chưa kịp hỏi đối phương bị thương thế nào, liền bỏ lại Giản Tình, vô cùng lo lắng phóng tới bệnh viện, quên mất nửa giờ trước, chính miệng cô còn vô cùng oán niệm tức giận mắng Vu Hạo Viễn.

Nghe theo chỉ thị của mẹ Vu, Tần Tiểu Ý tìm được phòng bệnh của Vu Hạo Viễn, cửa ra vào chật ních người, có người sắc mặt không vui, thậm chí còn hùng hùng hổ hổ, nói mấy lời linh tinh như “Lão tử muốn đi giết cả nhà nó”, cộng thêm mấy từ ân cần hỏi thăm tổ tông cả nhà đối phương.

Tần Tiểu Ý lướt qua mấy người, lúc đến cửa, thấy Ngô Tĩnh ngồi trên ghế, cô nàng cầm khăn tay, cúi đầu nức nở. Mới buổi trưa còn là bộ dáng kiều mỵ ngọt ngào, lúc này đã thành một thân chật vật.

Kiều trợ lý nhìn thấy Tần Tiểu Ý, vội vàng phất phất tay với cô, “Lão tiên sinh lão phu nhân ở bên trong, mau vào đi.”

“Bị thương nghiêm trọng lắm sao?” Nhìn thấy trận thế bên ngoài lớn như vậy, tâm lý Tần Tiểu Ý cũng dần dần không yên, chắc sẽ không phải là vết thương trí mạng gì đó đâu.

“Vừa phẫu thuật xong, hiện tại không sao rồi.” Kiều trợ lý trả lời.

“Vậy bọn họ còn chen chúc trong đây làm gì?” Tần Tiểu Ý nhìn đám người phía sau, hỏi Kiều trợ lý.

Kiều trợ lý đột nhiên đến gần cô nhỏ giọng: “Nhân cơ hội biểu diễn tâm tư thôi.”

Tần Tiểu Ý khinh thường, mở cửa chuẩn bị đi vào, lại dừng lại, quay đầu nói với mấy người đang ở ngoài, “Về hết đi, bệnh nhân cũng cần hoàn cảnh thoải mái, mới an tâm dưỡng bệnh, nếu có chuyện gì, Kiều trợ lý sẽ cho mọi người biết, hiện tại nên làm gì thì đi làm đi.”

Những người đứng đây cơ bản đều biết thân phận Tần Tiểu Ý, lúc cô mở miệng, ai nấy đều chớp mắt an tĩnh, chính là anh nhìn tôi tôi nhìn anh, không ai dám di động.

Không để ý tới bọn họ nữa, Tần Tiểu Ý đẩy cửa đi vào, mấy phiền toái bên ngoài này để cho Kiều trợ lý giải quyết.

So với tình trạng chật chội ngoài cửa, bên trong phòng có vẻ yên lặng và trống trải, mẹ Vu ở bên giường chăm sóc con trai, còn ba thì ngồi trên sofa trầm tư.

“Ba, me.” Tần Tiểu Ý nhẹ giọng chào hỏi, sau đó đi đến bên giường.

Vu Hạo Viễn nằm thẳng người trên giường, xem ra tác dụng của thuốc còn chưa tan hết, nên vẫn còn ngủ say.

Nhìn bề ngoài, trông giống như không bị thương gì cả, chẳng lẽ là nội thương? “Mẹ, sao lại thế này, buổi trưa lúc ăn cơm con còn gặp anh ấy, khi đó vẫn rất bình thường, sao lại bị thương.”

Mẹ Vu thở dài, đầu tiên là nhẹ nhàng xốc chăn lên, sau đó xốc vạt áo của hắn lên, “Ở sườn hông, là súng, may là không sâu.”

Tần Tiểu Ý lạnh khí, “Sao lại trúng đạn? Mấy vệ sĩ kia để làm gì, bảo vệ kiểu gì vậy?” Ban ngày ban mặt cũng trúng đạn được, có phải mạo hiểm kích thích lắm không, chẳng lẽ xã hội pháp chế chỉ là câu khẩu hiệu thôi sao?

“Vệ sĩ còn bị nặng hơn, cụ thể vì sao, thì phải Hạo Viễn tỉnh lại giải thích với con.” Tình huống tỉ mỉ thế nào bà cũng chỉ là nghe người ta nói, biết không đầy đủ, nên dứt khoát bỏ vấn đề sang một bên lo cho con trai.

Ba Vu bước tới, vỗ vỗ vai Tần Tiểu Ý, nói: “Tiểu Ý đến rồi, chúng ta không cần thiết phải ở đây nữa, về thôi, về để Hạo Viễn còn ăn uống.”

Mẹ Vu vốn không muốn về, nhưng nghe đến phải về để con trai còn chuẩn bị ăn, nên không chậm trễ nữa, nói mấy thứ cần phải chú ý cho Tần Tiểu Ý nghe rồi rời đi.

Phòng bệnh to như vậy, chỉ còn lại Tần Tiểu Ý và người đàn ông đang ngủ rất yên tĩnh trên cái giường kia.

Tần Tiểu Ý kéo ghế lại gần, ghé vào mép giường nhìn hắn, nhỏ giọng: “Ai bảo đắc chí, ai bảo đuôi em đi, ai bảo ngồi ăn với người khác, đúng là báo ứng mà.” Nói xong lật chăn của hắn lên, xem vết thương ở lưng hắn, tiếp tục lầm bầm lầu bầu: “Súng đó, hẳn là rất đau, nhưng mà dù có đau, cái mặt như núi băng của anh chắc cũng không biểu hiện ra đâu, nhưng mà…, ha ha, bị thương ở đây, xem ra phải cấm dục một thời gian.”

Nhẹ chân nhẹ tay đắp lại chăn, Tần Tiểu Ý dời tầm mắt đến gương mặt người đàn ông, khuôn mặt suất khí cho dù nhìn vô số lần, vẫn cảm thấy rất đẹp, lúc hắn ngủ, biểu tình nhu hòa hơn lúc hắn tỉnh rất nhiều, có lẽ biểu tình mặt liệt của hắn, chính là vô sự tự thông (2), chăm học khổ luyện mà thành.

(2) Vô sự tự thông: không có ai hướng dẫn hay chỉ bảo mà vẫn hiểu được, học được.

Về lý thuyết, đạt đến địa vị này như Vu Hạo Viễn, hẳn là sẽ không thể dễ dàng bị thương, thật ra đã xảy ra chuyện gì?

Bản thân cô có nên chia sẻ mọi chuyện giúp hắn không? Như vậy hắn sẽ không quá mệt mỏi, Tần Tiểu Ý thầm quyết định, chờ hắn tỉnh lại, sẽ nói chuyện tử tế với hắn.

Sau khi hai người kết hôn, Vu Hạo Viễn vốn có ý mời cô đến tổng công ty, nhưng khi đó tâm tư của cô không hề đặt ở Vu gia, cũng không đặt trên người hắn, cho nên cô lấy cớ không quen nghiệp vụ, chỉ đồng ý lo liệu mấy công ty con. Nhưng bây giờ, hết thảy đều đã thay đổi.

Nhìn bộ dạng Vu Hạo Viễn, xem ra còn lâu mới tỉnh, Tần Tiểu Ý cầm di động ra khỏi phòng bệnh, chuẩn bị gọi cho Hướng Chỉ, mấy ngày nay cô đều ở bên cạnh hắn, nếu không phải thật lòng chăm hắn bị thương, cô thật muốn nắm chặt tay gào lên một câu: cơ hội hiếm có đây!

Ngoài phòng bệnh, người đã tản đi hết, chỉ còn lại Ngô Tĩnh một thân chật vật còn ngơ ngác ngồi bên ngoài, Kiều trợ lý cũng không thấy đâu.

Trong đầu Tần Tiểu Ý lập tức thoáng hiện một câu: gặp lại tình địch hết sức bực mình.

Ngô Tĩnh thấy cô đi ra, vội đứng lên, mím môi, ủy ủy khuất khuất lên tiếng: “Có thể cho tôi vào thăm anh ấy không?”

Tần Tiểu Ý kinh ngạc, hóa ra Ngô Tĩnh ngây ngốc lâu như vậy, là vì còn chưa gặp được Vu Hạo Viễn, nếu ba Vu bọn họ đã không cho gặp, khẳng định họ có lý do, bản thân cô không thể tự tiện cho cô ta vào.

“Anh ấy chưa tỉnh, cô về đi, chờ anh ấy tỉnh lại muốn gặp cô, tự động sẽ có người liên lạc với cô.”

Ngô Tĩnh cắn cắn môi, nước mắt lại bắt đầu tích tụ vào hốc mắt, đúng là nhìn rất đáng thương. Nhưng thấy Tần Tiểu Ý bất vi sở động, cô ta cũng không dây dưa nữa, hít hít mũi, lập tức thay đổi biểu tình, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Tiểu Ý, nói: “Cô không ngại tí nào sao? Anh ấy kết hôn với cô, nhưng vẫn duy trì quan hệ thân mật với tôi. Thật ra phân tích rõ ràng, cô mới là người ngoài.”

Tần Tiểu Ý híp mắt nhìn, ai nói người phụ nữ này nhu nhược? Kẻ nào nói ra câu này khẳng định là mắt chó bị mù, người phụ nữ trước mắt này rõ ràng có tiềm chất rắn rết a, sắc mặt biến đổi cũng nhanh như lật sách.

“Tôi là người ngoài? Nói nghe xem.” Tần Tiểu Ý bỗng có hứng thú hỏi cô ta.

“Cô gả vào Vu gia lâu như vậy, cũng chỉ nắm được mấy công ty con nhỏ xíu, chắc chắn là Hạo Viễn không muốn cho cô tiếp xúc quá nhiều với chuyện nhà, chỉ điểm đó thôi, tôi đã hơn cô rất nhiều rồi.”

Tần Tiểu Ý nhếch mày, không biểu lộ nửa phần tức giận, “Có đôi khi, biết nhiều cũng không hẳn là chuyện, khi cần thiết, chỉ cần ‘bang’ một tiếng, thì cái gì cũng không còn biết nữa.”

Ngô Tĩnh nghe xong lời cô, sắc mặt lập tức trắng xanh, hai mắt trừng lên, trông như người bị giẫm phải chân, đang hận trời cao.

Thật ra chân tướng thế nào, Ngô Tĩnh đã biết rõ, nhưng cô ta chính là không cam lòng, bản thân cố gắng nhiều năm như vậy, rốt cuộc chỉ lấy được vị trí thế thân, còn người phụ nữ trước mắt, cái gì cũng không cần làm, lại có thể được người đàn ông tìm mọi cách che chở, kết quả như vậy, nói cô ta làm sao cam lòng.

“Thật không biết tự tin của cô là tự đâu mà có.” Ngô Tĩnh oán hận trả lời: “Trưa nay cô không phải thấy bọn tôi ngồi cùng nhau sao? Sự thật đã chứng minh được hết.”

Tần Tiểu Ý hừ lạnh một tiếng, lành lạnh nói: “Thực tế bây giờ là tôi đang chăm sóc anh ấy, còn cô thì không thể bước vào, nhiều lời vô ích, hừ, không có việc gì mời cô về cho.”

Ngô Tĩnh bị cô đáp thẳng nói chẳng nên lời, cuối cùng chỉ có thể chà chà chân, giẫm giày cao gót thở phì phì rời khỏi đó.

Tần Tiểu Ý thở nhẹ một hơi, tay vẫn đang nắm chặt di động bây giờ mới thả lòng một chút, vừa rồi cô thật sự sợ bản thân thân không khống chế được, một cước bay đến, trực tiếp đá cho mỹ nữ kia nằm luôn.