Trước Khi Trở Thành Ác Quỷ Tôi Đã Từng Là Thiên Thần

Chương 35




(Từ giờ mình sẽ gọi Hạ vy là Thiên Băng nha các bạn)

Hàng mi cong vút như cánh bướm khẽ mở ra đôi đồng tử tím trầm, thiên băng tỉnh dậy sau một tuần hôn mê, mọi thứ đều trở nên mới lạ xung quanh là một màu trắng tinh tươm

Cánh cửa phòng bỗng mở bước vào là một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ, người đàn ông kia khoảng tầm hơn 40 tuổi còn người phụ ấy khoảng ngoài 36, họ vội vã chạy đến bên nó người phụ nữ xinh đẹp kia cất tiếng giọng vui mừng

"thiên băng con tỉnh rồi sao"

"mừng quá để tôi đi gọi bác sĩ"

Người đàn ông kia lại vồn vã chạy ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại 2 người phụ nữ thoạt nhìn bà như một vị phu nhân tối cao quyền quý

- thiên băng cuối cùng con cũng tỉnh biết ba mẹ lo cho con thế nào không?

Nó mấp máy bờ môi khô

- ba mẹ sao? Bà là ai? Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?

- thiên băng con không nhớ ta sao? Ta là mẹ của con mà

- mẹ sao?

- ừm là mẹ đây con, con bị sao vậy? Thiên băng

Thiên băng lặng thinh không hiểu sao khi đến từ "ba mẹ" nó bỗng chạnh lòng rồi như có một dòng nước ấm chảy qua 

lúc này bác sĩ và ông Hàn vương cũng đã đến nơi sau khi nghe phu nhân An ly kể lại liền kêu họ ra ngoài để chuyên tâm khám cho nó

Khoảng 15 phút sau bác sĩ bước ra chủ tịch hàn vương vội hỏi han

- bác sĩ tình hình con gái tôi thế nào rồi?

- như mọi người đã thấy tiểu thư thiên băng bị mất trí nhớ do bị vật rắn va đập vào đầu lúc trôi dạt vào bờ biển 

- vậy có gây ảnh hưởng gì không liệu con bé có thể nhớ lại không?

- tình trạng này chỉ là tạm thời nếu mọi người cố gắng khơi dậy những ký ức ngày xưa rất có thể trí nhớ của tiểu thư sẽ khôi phục lại sớm thôi

- được rồi cảm ơn ông có thể đi

- vâng

Đợi bác sĩ đi khỏi phu nhân An ly mới quay sang hỏi chồng

- chúng ta nên làm gì đây? 

- còn làm gì nữa đương nhiên là giữ bí mật mọi chuyện rồi dù sao con bé cũng không nhớ gì hơn nữa mọi người ai ai cũng biết nguyễn thị chỉ có duy nhất một vị tiểu thư đó là nguyễn hoàng thiên băng từ giờ thiên anh chính thức trở thành thiên băng bà liệu nên giữ mồm giữ miệng không được để con bé biết

- đúng vậy bao thời qua con né đã quá đau khổ rồi nó luôn sống trong tội lỗi hiện tại có thể coi rằng là ông trời cho nó một cơ hội để bắt đầu cuộc sống mới

- được rồi bà nên thông báo cho quản gia và mọi người biết việc con bé bị mất trí nhớ để khi nó về họ không bỡ ngỡ những người giúp việc khác thì không sợ bởi họ không biết chuyện quá khứ nhưng còn ông quản gia nhớ kêu ông ấy cẩn thận

- ừm hãy cứ để thiên anh tự coi mình là thiên băng đi mọi chuyện còn lại tôi sẽ lo liệu

- chúng ta mau vào thăm con bé thôi

Cánh cửa phòng lại bật mở lần nữa thiên băng dương đôi mắt nhìn người tự xưng là ba mẹ của mình thầm đánh giá chắc hẳn thời trẻ họ cũng là những hot girl, hot boy đình đám đây 

Bà An ly ngồi bên cạnh nó quan tâm hỏi han 

- thiên băng con có cảm thấy còn chỗ nào không ổn không? 

Nó im lặng lắc đầu, bà lại tiếp

- bác sĩ nói con bị mất trí nhớ nhưng đừng lo con sẽ sớm khoẻ lại thôi

- hai người thật sự là ba mẹ của con sao

- đúng vậy chúng ta là ba mẹ của con

- con tên là thiên băng sao ạ

- ừm nguyễn hoàng thiên băng là tên của con

- vậy tại sao con lại bị như vậy ạ

Bà An ly im lặng lúng túng không biết trả lời sao thì ông Hàn vương đã vội xen vào, ông xoa đầu nó

- con gái chúng ta nhận được tin con đang ngồi học thì đột nhiên bỏ chạy ra ngoài sau đó thì bị xe tông con có biết ba mẹ đã lo cho con thế nào không? Thiên băng con đã hôn mê 1 tuần rồi

Lại thế nữa rồi không hiểu sao từng cử chỉ lời nói của họ lại khiến nó thấy chạnh lòng như vậy,

trong đầu nó chống rỗng tất cả đều trở nên khó khăn những con người này, cái tên này và cả khuôn mặt hiện tại đều vô cùng xa lạ, thiên băng gần như bị mất phương hướng và lạc lõng cách tốt nhất và cũng là cách duy nhất đó là hoàn toàn tin tưởng những gì họ nói

đôi mắt lấp lánh như muốn khóc thiên băng lắp bắp

- con... Con xin lỗi

- không sao đâu con tỉnh lại là tốt rồi, còn giờ con mau nghỉ ngơi cho khoẻ lại đi

- vâng

Họ ra khỏi phòng chỉ còn lại nó trong phòng thiên băng yên phận ngoan ngoãn nghe lời ngủ tiếp nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi hoang mang nó không nhớ gì cả vậy thì tương lai sau này phải sống thế nào đây

Bệnh viện đã đông người như chính chức năng của nó, thiên băng nhắm mắt rồi lại mở mắt không tài nào ngủ được cũng phải thôi nó đã nằm suốt 1 tuần trời rồi còn gì, nằm thêm nữa chắc mọc rêu mất thôi, nghĩ vậy nó quyết định ra khỏi phòng đi dạo