Trước Khi Trở Thành Ác Quỷ Tôi Đã Từng Là Thiên Thần

Chương 4: Mất điện thoại_bạn mới




Nó chẳng muốn quay lại lớp học nữa định sẽ nghỉ một tiết sau đó vào học tiếp nó lang thang ra sân cỏ sau trường nơi đây vô cùng yên tĩnh, mát mẻ nằm dài trên bãi cỏ xanh mướt nó móc chiếc điện thoại bật một bài hát buồn rồi chìm sâu vào giấc ngủ. Đây mới chỉ là sự khởi đầu cho những giông tố phía sau. Cuộc đời cho ta những vấp ngã đớn đau, để khi quay đầu không có bàn tay nào muốn đỡ, ta lại tủi mình đứng lên trong lo sợ liệu mình có đủ sức hay không, đời dạy ta cuộc sống không chỉ một màu hồng đằng sau tiếng cười là sự gào thét tâm can, nhưng ta vẫn phải bước đi dù yếu lòng hay mệt mỏi. Nó hoà đồng là thế, thân thiện là thế nhưng sao bên cạnh nó không có lấy một người bạn thế này, cứ tưởng rằng chuyển đến trường mới sẽ có những người bạn mới nào ngờ vẫn vậy thậm chí là còn tệ hơn. Cũng đúng thôi nơi nó ở trước kia khá xa với thành phố này, gia đình nó ở nơi ấy cũng được coi là dạng giàu có còn ở đây toàn cậu ấm cô chiêu nó chỉ là một đứa ngèo nàn không ai muốn chơi.

Áaaaaaa!!! nó chợt tỉnh la thất thanh vì nhận ra đã gần vào tiết thứ 2 rồi là tiết hoá của bà cô khó tính, nó vội vàng chạy một mạch vào lớp quên luôn cái điện thoại ở trên nền cỏ. Nó vừa vào lớp cũng là lúc bà cô bước vào, thở phào nhẹ nhõm nó nằm bò ra bàn nhìn sang bên cạnh không thấy Tử Hy đâu có chút thắc mắc nhưng rồi nó cũng gạt bay suy nghĩ trong đầu mình, mặc kệ hắn dù sao nó cũng đang bực mình vì hắn mà nó bị ăn tát vô cớ.

..........................................................................................................................................................................................................


Reng…reng…!! Tan học nó uể oải cất sách vào cặp và ra về đi bộ trên con đường dài theo thói quen nó lấy điện thoại ra nghe nhạc nhưng không thấy đâu, hốt hoảng khi kịp nhớ ra mình bỏ quên điện thoại ở sân cỏ tự cốc vào đầu mình nó lập tức chạy tới trường, trường bây giờ thật vắng không còn ai ngoài bác bảo vệ, nó chạy ra sân sau tìm thứ mà mình cần tìm nhưng mãi không thấy đâu nó bất lực ngồi bịch xuống đất trong lòng không khỏi lo sợ đây là chiếc iphone 7 ba nó tặng nó nhân dịp sinh nhật tuần trước, nó biết chiếc điện thoại này rất đắt và cả vì cái tính ẩu của nó nữa nên không muốn nhận, nhưng như mọi khi ba nó lại tiếp tục ca bài ca muôn thủa "con xứng đáng nhận được nhiều hơn thế" làm nó không thể không nhận, nó còn tự nhủ sẽ giữ gìn cẩn thận vậy mà giờ mất tiêu rồi hu hu làm sao giờ, bỗng phía sau lưng nó vang lên một giọng nói:

- cậu tìm thứ này phải không?

Nó quay đầu lại thì thấy Tử Hy cậu đứng đó trong làn gió mát nhẹ mái tóc nâu nhạt hơi rối, cùng bộ đồng phục bay mượt mà dưới ánh nắng nhạt, nhìn cậu không khác gì lãng tử của gió. Cậu ngồi lại gần nó vừa trao cho nó chiếc điện thoại vừa mắng:

- "cậu có bị ngốc không vậy đến giờ mới biết mình bị mất điện thoại biết tôi chờ cậu lâu lắm rồi không"

nó chẳng quan tâm việc mình mới bị mắng, vui mừng đón lấy chiếc điện thoại rồi ôm chầm lấy cậu giọng vui mừng: "cậu đúng là cứu tinh của tôi cảm ơn cậu nhiều nha" Rồi nó bỏ cậu ra xuýt xoa chiếc điện thoại của mình không biết trái tim ai kia đã đập lỗi một nhịp, cậu nhìn nó ánh mắt ngập ngừng nói:

- Nè tôi hỏi cậu một chuyện được không?

- ừm, hỏi đi

- cậu không có bạn, hay người thân sao?

- ai nói tôi không có chứ, tôi có ba và một đứa em trai kết nghĩa mà?

- vậy tại sao tôi thấy trong danh bạ của cậu chẳng có số của ai cả?

- tại tôi nhớ số của họ rồi nên không cần lưu lại thôi

- chỉ có ba và em trai vậy không có bạn sao?

- ừ... Thì…không…

- tại sao cậu rất tốt mà sao lại không có bạn chứ?

- cậu cũng thấy tôi tốt sao? tôi cũng thấy thế, tôi còn dễ gần nữa, vậy mà chẳng ai thèm chơi với tôi cả, lúc còn nhỏ không ai chơi với tôi vì tôi là con nuôi họ bảo tôi là kẻ không cha, không mẹ, lớn hơn học cấp hai thì họ lại bảo nếu làm bạn với tôi thì người yêu của họ sẽ bỏ họ mà theo tôi, cậu thấy có vô lý không cơ chứ tôi có làm gì đâu, họ dường như ghét ở gần tôi thì phải? Vậy là từ nhỏ đến giờ tôi chỉ làm bạn với thằng em kết nghĩa, với thư viện và một đống sách vở các loại, nhưng thôi kệ quyền của họ mà ai bắt ép được đâu. Haizzz!!!, thật ra trước kia hồi cấp hai tôi cũng từng có một người bạn, tôi hết mực tin tưởng, yêu thương, trân trọng tình bạn ấy nhưng thật trớ trêu cô ta lại chỉ coi tôi như một con khờ, một đứa ngu ngốc để cô ta lợi dụng. Tôi đúng là một con ngốc để cô ta lừa hết lần này đến lần khác mà không hề biết gì, khi biết được sự thực tôi rất shock, đau khổ tuyệt vọng, chính lúc đó ba tôi đã an ủi ông ấy nói với tôi rằng:

"sống trên đời nhìn bằng mắt, nghe bằng tai, cảm nhận bằng trái tim, phán đoán bằng lí trí là chưa đủ phải biết kết hợp tất cả chúng lại để nhìn ra được tính cách thật của mỗi con người, không nên đặt tất niềm tin vào một ai, họ tươi cười, nói những điều tốt đẹp trước mặt ta không có nghĩa họ tốt với ta, sự thật bằng lừa dối, lừa dối bằng phản bội, đằng sau một sự thật này luôn tồn tại một sự thật khác"


kể từ đó tôi bắt đầu nhìn đời bằng con mắt khác, biết đọc được suy nghĩ của người ta từ đôi mắt của họ, biết nhìn sắc mặt người ta mà ứng xử sao cho phù hợp. Tôi thích tôi lúc nhỏ cái lúc mà tôi chưa chạm tay vào cuộc sống chưa bước chân vào xã hội, chưa chạm mặt với đời, Vui thì cười, buồn thì khóc, giận thì hét thật to Nụ cười của tôi hồn nhiên đến vô tư Rồi...

...từ cái lúc tôi hiểu được lòng người nụ cười của tôi nhạt dần Và... Có khi còn.............trở nên giả tạo!!

Nó thở dài tuôn hết mọi tâm sự, nỗi lòng ra cho cậu ta nghe nó cứ tự bộc bạch như thế mà không biết cậu ta có hiểu gì không hay lại tưởng nó bị thần kinh ngồi luyên thuyên một mình, nó cũng chẳng hiểu sao mình lại nói hết ra được với cậu chắc nó cần và khao khát có được tình bạn lắm rồi, Tử Hy im lặng nó tưởng cậu ta ngủ luôn rồi chứ, mãi cậu mới chịu lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh:

- sao cậu lại nói với tôi, cậu tin tưởng tôi sao?

- không biết nữa, có lẽ tôi cần một được chia sẻ…

- thôi đừng buồn nữa, nè tôi đã lưu số của mình vào máy của cậu rồi, chúng ta làm bạn nha có chịu không? Nó nghe đến đây mắt sáng như đèn pha ô tô, long lanh như đứa trẻ vừa được gặp mẹ sau bao ngày xa cách, hí hửng hỏi lại:

- cậu chịu làm bạn với tôi thật sao? vui quá đi mất nhưng rồi nó chợt nghĩ tới Mỹ Ngọc nó hơi sợ ngập ngừng: …nhưng…mà!!! Như vậy liệu có ổn không?

- có gì mà ổn với không ổn?

- thì cậu là hot boy mà làm bạn với cậu không khéo tôi chưa kịp tốt nghiệp đã xuống đàm đạo với diêm vương ca rồi…híc!

- Toàn nghĩ vớ vẩn linh tinh, làm quá mọi chuyện! nếu cậu không thích thì thôi vậy.

- thôi được rồi, vì cậu là người bạn đầu tiên của tôi lên nhất định tôi sẽ đấu tranh tới cùng, nhất quyết cũng không buông tay tình bạn này.

- cậu hứa rồi thì sau này dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng thất hứa nhé, tôi ghét nó lắm điều ấy sẽ khiến tôi tổn thương đấy. - rồi rồi, tôi hứa mà. Nó đưa tay ra móc ngéo khiến cậu phì cười vì hành động trẻ con này nhưng rồi cũng đưa tay ra làm cùng nó

- cậu yên tâm đi đã là bạn của Dương Tử Hy này thì tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu mà.

Dưới ánh nắng chiều tà hai con người ngồi đó với những suy nghĩ và những cảm xúc khác nhau, một người đang vui vẻ vì lần đầu tiên trong đời có bạn nhưng cũng không khỏi suy nghĩ đến những giông tố sắp phải đối mặt, còn một người đang có nhiều khúc mắc trước những cảm xúc kì lạ của bản thân, tự hỏi rằng trái tim làm sao mà cứ loạn nhịp trước người con gái này, phải chăng là mình bị bệnh tim mất rồi? Vì tình bạn, hay là...chẳng nhẽ lại có chuyện yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên sao?