Trường Công

Chương 44




Rạch toàn bộ bụng con sói, tìm ra hơn ba mươi miếng vải rải rác, tuy rằng màu sắc đã không còn rõ ràng, nhưng Đăng Lung nhìn hoa văn trên miếng vải vẫn đoán ra được đây là một bộ quần áo Vân La ngày thường hay mặc.

Duẫn Giám Phi ôm lấy đám lớn vải rách nhầy nhụa kia, chậm rãi quỳ xuống: Vân La đã chết, đã chết thật rồi, hơn nữa còn là chết không toàn thây, lúc hắn nhảy xuống vách núi, đã tuyệt vọng đến thế nào, hắn có phải rất hận mình, hận mình đã phụ hắn, mình......  rõ ràng nói sẽ đi đón hắn. Rõ ràng đã nói......  sẽ gặp lại nhau a. Nước mắt tách tách rơi xuống, miệng lại nức nở phát không ra tiếng, cả người đều thống khổ gập xuống, hai tay nắm chặt thành quyền: “Vân La, Vân La......” Giọng nói bị tắt nghẹn lại trong mũi, trong họng gắng sức phát ra, Duẫn Giám Phi phí công vô ích gọi tên ái nhân không bao giờ còn có thể xuất hiện được nữa.

Đăng Lung cũng đang khóc, khóc một lúc lâu, hắn bỗng nhiên điên cuồng đâm chém thi thể của mấy con sói: “Lũ súc sinh, súc sinh, chúng mày ăn Vân La này, chúng mày dám ăn hắn, chúng mày...... Chúng mày ngay cả thi thể của hắn cũng không buông tha, súc sinh...... Súc sinh......”

Gió đêm nức nở thổi qua, trong không khí tràn ngập một mùi máu tươi đậm đặc, cũng không biết trải qua bao lâu, Duẫn Giám Phi bỗng nhiên mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đăng Lung đã chém tới toàn thân không còn sức lực “Đừng chém nữa Đăng Lung, hại Vân La chết không toàn thây sao có thể là mấy con sói đói này?” Hắn đưa hai mắt trống trơn không chút biểu cảm: “Người hại hắn chính là ta, là ta mới đúng. Đều là ta, là ta đã cho hắn một giấc mộng quá tốt đẹp, lại đúng lúc giấc mộng tốt đẹp đó bắt đầu thì lại hại hắn.”

“Gia, không phải ngài, không phải ngài, người hại Vân La sao lại có thể là ngài được cơ chứ?” Đăng Lung giang tay ôm lấy Duẫn Giám Phi: “Gia, ngài ngàn vạn lần không được nghĩ lung tung, người hại chết Vân La không phải là ngài, ngài cứ tự trách như vậy, hắn ở dưới cửu tuyền cũng sẽ khó chịu. Hắn ngay cả nỗi thống khổ khi ly biệt cũng không nhẫn tâm cho ngài trải qua, hắn yêu ngài như thế, ngài không thể để cho hắn ở dưới cửu tuyền cũng không ngủ được a, Gia, ngài tỉnh táo lại đi.”

“Đăng Lung, thật sự là ta đã hại chết Vân La.” Duẫn Giám Phi nhìn xương cốt bên cạnh bọn họ thu thập được, thật cẩn thận nâng lên: “Vân La, ngươi trước khi chết, có phải đã rất hận ta hay không, nếu không phải vì ta tham luyến giang sơn ngôi vị hoàng đế, nếu ta và ngươi sớm quay trở lại trên biển, ngươi sẽ không phải chết, ngươi sẽ bồi bên cạnh ta, chúng ta sẽ thực vui vẻ thực vui vẻ sống thật lâu dài, phải không? Hiện giờ ngươi đi rồi, để lại ta một người cô độc ở trong hồng trần, là sự trừng phạt của ngươi đối với ta đúng không? Quân lâm thiên hạ thì làm sao? Giang sơn ngàn dặm thì thế nào? Ta đã đánh mất ngươi...... Cuối cùng là đã đánh mất ngươi a.” Hắn cuối cùng có thể khóc ra khe khẽ, trong chớp mắt lại bị gió mùa xuân thổi mất.

×××××××××××××××

Duẫn Giám Phi không trở lại kinh thành nữa, hắn canh giữ ở dưới Đoạn Trường Nhai, tạo một phần mộ nho nhỏ đem mấy bộ xương cốt đó mai táng, lại ở trước mộ phần tạo gian nhà tranh, định ngụ ở nơi này. Mỗi ngày đều đến trước mộ phần ngồi, toàn bộ việc hắn làm chính là cùng phần mộ của Vân La si ngốc nói chuyện. Thái Hậu từng vài lần sai người đến bắt hắn trở về, nhưng hắn võ công cao cường, những vị cao thủ này làm sao có thể là đối thủ của vị Vương Gia thân kinh bách chiến này. Tất cả không làm sao hạ được, rồi đến một ngày Thái hậu cuối cùng cũng tự mình giá lâm, thế nhưng tất cả những lời đã chuẩn bị để mắng tỉnh đứa con sau khi gặp được Duẫn Giám Phi thì toàn bộ đều nuốt trở lại bụng. Nàng cơ hồ sợ hãi nhìn đứa con hai ngày trước còn hăng hái của mình chỉ trong thời gian ngắn đã trở thành một cái xác không hồn.

Cho dù nói bao nhiêu lời đi chăng nữa, Duẫn Giám Phi căn bản ngay cả một chút phản ứng cũng đều không có, Thái hậu sau khi ôm lấy đứa con khóc lớn một hồi cuối cùng đã hiểu được, trên thế gian này có tình cảm có thể theo thời gian mà phai nhạt, nhưng cũng có tình yêu đích thực gắn liền với sinh tử, chính mình bởi vì tự cảm thấy đã để đứa nhỏ này chịu thiệt mà nhất định phải dùng ngôi vị hoàng đế để bồi thường nó, cuối cùng lại khiến nó thành ra thế này, nhớ tới lời Duẫn Giám Phi đã từng nói qua, ngày đó nó ra khỏi cửa cũng coi như là đã chết, nữ nhân cường hãn này không khỏi mờ mịt, nếu bản thân chưa bao giờ quen biết Duẫn Giám Phi, phải chăng nó có thể sẽ sống hạnh phúc hơn nhiều.

Thái hậu thất hồn lạc phách ly khai, ngày hôm sau, dưới nhai lại có một vị nữ tử xinh đẹp tới, là cung nữ Khinh Doanh vẫn đi theo bên cạnh Thái hậu, nàng đi cùng Đăng Lung đưa cơm tới cho Duẫn Giám Phi, sở dĩ đưa cơm cho Duẫn Giám Phi, là bởi vì hắn nhận định Vân La dưới cửu tuyền sẽ không tha thứ cho mình, nhất định phải ở trên đời này nhận hết tra tấn tương tư mới có mặt mũi mà đi gặp Vân La. Cũng nhờ nghĩ như vậy, nếu không Duẫn Giám Phi đã chìm sâu trong tuyệt vọng từ lâu cũng sớm theo Vân La mà đi, nào còn có thể đợi đến hôm nay.

“Vương Gia, ta hôm nay đến, là muốn nói cho ngài một câu, một câu Vân La trước lúc nhảy xuống vực đã nhờ Thái hậu chuyển cáo đến ngài.” Khinh Doanh ngồi trước mặt Duẫn Giám Phi, thanh âm của nàng cũng như tên khinh doanh nhu hòa, thấy thần sắc kích động trong mắt Duẫn Giám Phi, nàng không khỏi khẽ thở dài một cái: “Thái hậu vẫn cảm thấy, nếu như đem những lời này nói cho ngài, sẽ càng làm cho ngài lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục, thế nhưng nô tỳ lại nghĩ, nếu là di ngôn trước khi chết của người kia, thì vô luận như thế nào cũng đều nên chuyển cáo đến ngài.”

“Vân La...... Hắn nói những gì? Hắn để lại cho ta những lời gì vậy?” Duẫn Giám Phi nắm chặt ống tay áo của Khinh Doanh, trong khóe mắt lệ quang lòe lòe, Vân La cảu hắn, tại thời khắc trước khi tử vong kia, rốt cuộc để lại cho mình những lời nói như thế nào, hắn...... Hắn không phải là trách cứ mình thay lòng đổi dạ, hắn...... Có phải hay không nghĩ rằng hết thảy những điều này đều là bẫy do chính ta bày ra, tưởng tượng đến đây, hắn liền nhịn không được gần như phát điên.

“Ta còn nhớ rõ, người kia, hắn thật sự rất bình thường, khiến cho người ta nhìn liếc mắt một cái cũng nhớ không rõ diện mạo, có điều tại thời điểm hắn nhảy xuống vực, sự thong dong bình tĩnh đó, lại làm cho hắn toàn thân đều toả sáng chói lọi, hắn cứ đứng ở trên vách núi, gió núi mãnh liệt thổi, vạt áo màu trắng ngà cứ theo gió tung bay phiêu đãng, rồi hắn mới nói “nói với hắn, ta thương hắn”. Không biết vì sao, giọng nói hắn lúc ấy lại khẽ khàng như vậy, nhẹ nhàng tựa như một sợi lông chim, trong nháy mắt đã bị gió núi thổi tán, thế nhưng hiện giờ nhớ lại, sáu chữ này lại giống như dùng đại chùy từng nhát từng nhát đập thẳng vào tim ta.” Khinh Doanh hoàn toàn lâm trong ký ức của ngày hôm đó, cuối cùng nàng thở dài nói: “Nói xong, hắn liền thả người nhảy xuống tuyệt nhai này.”