Trường Hận

Chương 1-3: Bái sư (2)




Tôi khẽ “hừ” một tiếng, dứt khoát ngoảnh đầu qua một bên, không thèm để ý tới huynh trưởng nữa. Huynh trưởng cũng không nói gì thêm, chỉ dặn “chú ý nghỉ ngơi cẩn thận”, sau đó liền rời khỏi phòng tôi. Khi Đào Chi đi vào, tôi còn đang giận dỗi, thị liền ghé tới cười cười nói tới tôi: “Quận chúa, nô tỳ mang về một tin tức tốt đây này.”

Tôi khẽ “hừ” một tiếng vẻ hậm hực.

Đào Chi nói: “Chẳng phải hôm nay vương phủ chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc tẩy trần cho vị thần y kia sao? Thế tử biết Quận chúa thích nghe Dịch Phong công tử gảy đàn, thế là đã đặc biệt mời y tới đây gảy đàn trợ hứng đấy.”

Tôi vừa nghe thấy thế thì nhảy bật dậy khỏi giường, sau khi ho lên sù sụ mấy tiếng mới có thể hỏi được thành lời: “Thật vậy sao?”

“Đào Chi đâu dám dối gạt Quận chúa.” Đào Chi cười “hì hì”, lại ghé sát tới, dường như muốn quan sát thật kĩ vẻ mặt của tôi, mãi một lát sau mới dè dặt hỏi: “Quận chúa không giận Thế tử nữa chứ?”

Tôi lạnh lùng đưa mắt lườm Đào Chi, quả đúng là thuyết khách do huynh trưởng phái tới có khác. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần huynh trưởng làm tôi tức giận là đều sai Đào Chi đến lấy lòng tôi. Có điều cũng còn may, con người tôi đây cơn giận tới nhanh mà đi cũng nhanh, sống trên đời đã mười sáu năm rồi, tôi chưa từng đặc biệt để tâm tới thứ gì cả, ngày tháng cứ thế thoăn thoát trôi qua.

Biết Dịch Phong sắp tới, tôi lập tức đổi từ bộ dạng buồn bã ủ dột sang thành phấn chấn tinh thần. Người Thiên Long triều ai ai cũng biết Dịch Phong giỏi âm nhạc, đặc biệt là cổ cầm, với một cây ngũ cầm huyền trong tay có thể gảy tới mức xuất thần nhập hóa, song ít ai biết rằng Dịch Phong còn rất giỏi thổi sáo nữa.

Đêm nay huynh trưởng mời Dịch Phong đến trợ hứng, Dịch Phong nhất định sẽ gảy đàn trong bữa tiệc. Nhưng chỉ một khúc đàn thì sao có thể làm cho bổn Quận chúa thỏa mãn được, vậy nên tôi đã dặn dò Đào Chi chờ sau khi bữa tiệc kết thúc hãy mời Dịch Phong đến đình Xuân Phong ở phía sau rừng đào thổi sáo cho tôi nghe.

Dịch Phong và tôi vốn có giao tình khá tốt, y sẽ chẳng từ chối đâu.

Tiệc tẩy trần được tổ chức vào giờ Dậu, cách bây giờ hãy còn gần nửa canh giờ nữa. Mẹ đột nhiên phái a hoàn tùy thân của bà là Lan Phương cô cô tới, Lan Phương cô cô cười híp mắt nói với tôi: “Bữa tiệc hôm nay tiếng là tiệc tẩy trần, nhưng đồng thời cũng là tiệc bái sư nữa đấy, Quận chúa nên có sự chuẩn bị trước đi.”

Sau khi Lan Phương cô cô rời đi, Lê Tâm và Đào Chi liền bắt đầu trang điểm cho tôi. Đào Chi làu bàu nói: “Đào Chi sống trên đời đã bao nhiêu năm rồi, nhưng đây mới là lần đầu tiên nhìn thấy một nam tử có phong thái như vậy, Quận chúa nhất định đừng để bản thân thua kém y đấy nhé.”

Lê Tâm cũng vừa bôi son trát phấn vào mặt tôi vừa phụ họa theo: “Sư phụ một thân cốt cách, Quận chúa thân là đồ đệ tất nhiên chẳng thể kém được rồi.”

Tôi thực sự chẳng biết phải nói gì, để mặc cho bọn họ muốn làm gì tôi thì làm. Chừng một khắc sau, hai người bọn họ rốt cuộc đã dừng tay, trong ánh mắt nhìn về phía tôi lộ ra mấy tia tán thán. Tôi đưa tay sờ cằm, ngó vào gương đồng, thấy nữ tử trong gương tóc mây được búi lên cao vút, đôi hàng lông mày dài tới tận chỗ tóc mai, dung nhan thanh nhã, bờ môi điểm nhẹ chu sa, trên người là một chiếc váy dài có ống tay áo rộng, một dải lụa mềm bó chặt bờ eo, lại càng làm tôn lên vòng eo tựa nhành liễu mảnh.

Khuôn mặt hiện ra trong gương đồng, Đào Chi lộ vẻ tự hào hỏi: “Quận chúa, người cảm thấy thế nào?”

Lê Tâm cũng chen mặt vào, nhìn thần thái đó thì hiển nhiên là đang ca ngợi, tán dương tôi.

Tôi thoáng trầm ngâm một chút, thế rồi buông lời cảm khái: “Các ngươi thực sự đã… hóa thối nát thành thần kỳ.”

Đào Chi và Lê Tâm cơ mặt khẽ co giật, vội cúi đầu xuống. Tôi nhìn thấy đôi bờ vai của bọn họ lay động không ngừng, mãi một hồi lâu sau mới lại ngẩng đầu lên. Đào Chi nghiêm túc nói: “Vậy thì hỡi Quận chúa thần kỳ ơi, đến lúc bữa tiệc bắt đầu, xin người chớ để lộ ra bộ dạng thối nát của mình đấy nhé.”

Tôi chăm chú nhìn mình trong gương, cất giọng đoan trang nền nã: “Chuẩn.”

Tôi thầm lẩm nhẩm hai chữ cốt cách, đồng thời thẳng lưng ưỡn ngực, bước chân vào đại sảnh với vẻ đoan trang. Tôi đến hơi muộn, lúc này mọi người đã có mặt trong đại sảnh cả rồi. Có điều, tuy nói đây là tiệc tẩy trần nhưng số người tham dự rất ít, chỉ có năm người là cha, mẹ, huynh trưởng, tôi và Thẩm Hành.

Cha mẹ tôi ngồi ở vị trí chủ nhà, huynh trưởng ngồi phía dưới bên trái, Thẩm Hành ngồi phía dưới bên phải, còn vị trí của tôi là ở cạnh huynh trưởng.

Tôi trước tiên là hành lễ với cha mẹ, sau đó mới cất bước nhẹ nhàng, à không, phải nói là yêu kiều tha thướt đi tới chỗ ngồi của mình. Chờ khi tôi ngồi xuống, huynh trưởng liền ghé đến bên tai tôi khẽ hỏi: “A Uyển, muội đã lắc eo chưa vậy?”

Tôi đưa mắt lườm huynh trưởng: “Thế này gọi là yêu kiều tha thướt, huynh có hiểu không?”

Tiếng thở dài của Lê Tâm và Đào Chi đồng thời vang vào trong tai tôi, bên trong đó rõ ràng là có mang theo mấy tia thất vọng.

Vẫn là huynh trưởng hiểu lòng tôi nhất, biết không thể đắc tội với tôi, thế là bèn ra sức buông lời khen ngợi: “Phong thái của A Uyển chẳng cần trang điểm cũng đã sắc sảo phi phàm, dung mạo của A Uyển tựa như vầng trăng trên trời cao rọi sáng cho thế gian, lại còn cả…”

Tôi lại trừng mắt nhìn huynh trưởng lần nữa: “Nói nhiều quá nghe giả tạo lắm.”

Huynh trưởng thở dài nói: “Thời buổi này làm huynh trưởng vốn đã chẳng dễ dàng gì, mà làm huynh trưởng của A Uyển yêu kiều tha thướt thì lại càng chẳng phải là chuyện dễ…”

Những lời này của huynh trưởng làm tôi không kìm được khẽ bật cười thành tiếng, ánh mắt vô ý lướt qua người Thẩm Hành đang ngồi ở phía đối diện. Hình như kể từ lúc tôi bước chân vào đây tới giờ, đôi mắt hắn chưa từng rời khỏi tôi. Lúc này tôi liếc mắt qua, liền bắt gặp ngay ánh mắt của hắn, chỉ thấy bên trong đó ngợp đầy một nét cười ấm áp.

Cha lúc này đang nói những lời dạo đầu sáo rỗng, tôi chẳng buồn chú ý nghe, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào việc nhìn Thẩm Hành, cặp mắt chẳng chớp lấy một lần, thầm nghĩ bổn Quận chúa đã chơi trò nhìn nhau này với người ta không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng chưa bao giờ thua, ngươi đừng nghĩ mình biết một chút về thuật Kỳ Môn Độn Giáp với cả thuật Vu Cổ gì đó là có thể thắng được bổn Quận chúa.

Tôi nhìn, tôi nhìn, nhìn chăm chú.

Thẩm Hành cũng chẳng hề chùn bước.

Xem ra lần này đã gặp phải cao thủ thực thụ rồi, mười sáu năm nay, người dám nhìn thẳng vào mắt bổn Quận chúa lâu như thế, dùng một bàn tay cũng có thể đếm hết được. Còn nhớ có một lần huynh trưởng dẫn tôi lẻn ra ngoài vương phủ, tới Nhất Phẩm lâu ăn gà nướng. Ở bàn bên cạnh có một nam tử mặc áo gấm, bộ dạng răng trắng môi hồng, vừa nhìn đã biết là công tử con nhà giàu sang phú quý, có điều ánh mắt thì lại khá ngả ngớn, từ lúc tôi bước vào liền bắt đầu nhìn tôi chằm chằm. Tôi đương nhiên không chịu thua kém, cũng nhìn lại hắn, gà nướng tới rồi mà chẳng thèm nhìn, chỉ đưa tay ra lần mò rồi trực tiếp vặt lấy đùi gà, vừa gặm vừa nhìn hắn. Bữa đó tôi ăn gà nướng mất chừng hai khắc, cuối cùng nam tử kia thua trận, phải chán chường bỏ đi.

Nét cười trong mắt Thẩm Hành càng lúc càng nồng đậm. Tôi chẳng biết hắn đang cười cái gì, đành trừng mắt lên tiếp tục nhìn hắn.

Đào Chi đột nhiên khẽ kéo tay áo tôi, tôi vừa nhìn Thẩm Hành vừa hỏi: “Làm gì thế?”

Đào Chi run giọng đáp: “Vương gia đang gọi Quận chúa đấy ạ.”

Tôi bất giác sững người, lập tức dời ánh mắt từ trên người Thẩm Hành qua phía cha, thấy cha lúc này sắc mặt không được tốt cho lắm, đang khẽ gọi: “A Uyển.”

Tôi vô thức đứng bật dậy, đáp: “Dạ, có A Uyển.”

Huynh trưởng không kìm được bật cười thành tiếng.

Mẹ đứng ra dàn hòa, dịu giọng nói: “A Uyển, còn không mau đi rót trà cho sư phụ con đi?” Dứt lời, mẹ lại tươi cười nền nã quay sang nói với Thẩm Hành: “Tiểu nữ bướng bỉnh nghịch ngợm, sau này mong thần y dạy dỗ giúp cho.”

Thẩm Hành đứng dậy, cung tay nói với cha mẹ tôi: “Hai chữ thần y Thẩm mỗ thực không dám nhận, xin Vương gia, Vương phi cứ trực tiếp gọi tên tại hạ là được. Quận chúa năm nay vừa tròn đôi tám, đang ở tuổi ngây thơ hồn nhiên, có thể thu Quận chúa làm đồ đệ chính là niềm vinh hạnh của Thẩm mỗ.”

Cha lập tức nháy mắt ra hiệu cho tôi, thế là tôi đành hậm hực bưng chén trà lên, bước đi chậm hết mức có thể tới trước mặt Thẩm Hành, sau đó đưa hai tay tới, cặp mắt nhìn không chớp vào mắt hắn, nói: “Mời sư phụ uống trà.”

Vành mắt Thẩm Hành mới thoáng đó đã đỏ hoe, bàn tay khi đón lấy chén trà từ trong tay tôi rõ ràng có hơi run rẩy.

Tôi kinh ngạc vô cùng, năm chữ “mời sư phụ uống trà” này có đọc xuôi đọc ngược thế nào đi chăng nữa thì cũng đều hết sức bình thường, cớ sao Thẩm Hành nghe xong lại có phản ứng dữ dội như vậy nhỉ? Tôi suy nghĩ một chút, cuối cùng nhủ thầm lẽ nào bổn Quận chúa là một cục hời béo bở, Thẩm Hành lúc này có thể thu tôi làm đồ đệ nên đâm ra vui mừng quá độ?

Thẩm Hành uống cạn chén trà mà tôi dâng lên, khi đặt chén xuống, trong lòng bàn tay hắn đã xuất hiện thêm một cây trâm gỗ đào. Hắn hơi khom người, tự tay cài cây trâm gỗ đào ấy lên búi tóc cho tôi, lại nhìn tôi chăm chú một lát, trong ánh mắt lộ ra mấy tia chấn động. Kế đó, hắn mỉm cười nói: “A Uyển, đây là món quà gặp mặt vi sư tặng con.”

Tôi vô thức đưa tay lên định sờ thử cây trâm gỗ đào trên búi tóc ấy, nhưng còn chưa kịp chạm vào thì cha đã lên tiếng rồi: “A Uyển, còn không mau tạ ơn sư phụ đi?”

Tôi đành rụt tay về, khom người hành lễ học trò với Thẩm Hành: “Tạ ơn sư phụ.”

Ánh mắt Thẩm Hành trở nên rất mực hiền hòa.

Tôi trở về bên cạnh huynh trưởng. Huynh trưởng khẽ nói với tôi: “A Uyển, vị sư phụ này của muội đối xử với muội quả là không tệ chút nào. Cây trâm gỗ đào kia không đơn giản đâu, đoán chừng được làm từ gỗ đào trăm năm đấy, có công hiệu an thần trừ tà.”

Tôi xưa nay vốn chẳng mấy để tâm tới những món đồ trang sức như trâm cài tóc, với việc bái sư cũng chẳng đặt vào lòng. Nếu hỏi lúc này tôi đang mong ngóng nhất điều gì, vậy thì đó ắt là việc Dịch Phong mãi chưa thấy đến: “Huynh trưởng, khi nào thì Dịch Phong tới trợ hứng thế.”

Huynh trưởng đưa mắt liếc tôi, ánh mắt trở nên khá quái dị: “Hê hê, A Uyển, chắc không phải muội đã thích Dịch Phong rồi đấy chứa?” Tôi còn chưa trả lời thì huynh trưởng đã khẽ lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Nhất định không thể nào như vậy được.”

“Huynh đang lẩm bẩm cái gì đó?”

Huynh trưởng cười nói: “Sắp rồi, đợi lát nữa ca múa xong xuôi thì sẽ đến lượt Dịch Phong. Ta cất công mời y tới như thế chính là vì muội đấy nhé.”

Lúc này cha đã lại nói với tôi: “A Uyển, mau qua ngồi với sư phụ đi, như thế tình cảm thầy trò mới tốt dần lên được.”

Tôi đáp “vâng” một tiếng rồi liền rời khỏi vị trí của mình. Khi ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thành, tôi chớp mắt mấy cái, ngoan ngoãn gọi một tiếng “sư phụ”. Ánh mắt lại càng trở nên hiền hòa hơn, Thẩm Hành đáp lại tôi một tiếng “A Uyển”.

Chẳng rõ vì sao, tôi bỗng nhiên lại nhớ tới cuốn tiểu thuyết mà mình từng lén lút mua về từ ngoài chợ dạo trước, trong tiểu thuyết có một đoạn tả về cảnh gặp gỡ giữa tiểu thư và công tử thế này, tiểu thư thẹn thùng hô lên một tiếng “công tử”, còn công tử thì tha thiết đáp lại một tiếng “tiểu thư”.

Tôi đưa tay sờ cằm, cảm thấy tình cảnh trong tiểu thuyết và bây giờ thực sự khá giống nhau. Chỉ có điều, tình cảm thầy trò với tình cảm nam nữ trong tiểu thuyết lại có thể giống nhau được sao? Ồ, chúng đều là tình cảm cả, có lẽ không khác nhau mấy.

Tôi đưa tay day mặt, muốn làm ra bộ dạng thẹn thùng.

Đào Chi đứng sau lưng tôi nhắc nhở: “Quận chúa, nếu còn day nữa là phấn son sẽ rơi hết đấy…”

Tôi đành bỏ qua suy nghĩ này.

Cha từng nói với tôi rằng anh hùng chẳng kể xuất thân, tôi vốn ngỡ tài năng của Dịch Phong nhất định sẽ được cha tán thưởng, nào ngờ khi Dịch Phong xuất hiện, sắc mặt của cha liền trở nên u ám như mây đen trên trời, ánh mắt nhìn về phía huynh trưởng cứ như là muốn ăn thịt người vậy.

Tôi như lạc vào giữa mây mù, nghĩ mãi vẫn chẳng hiểu nguồn cơn, đang nhủ thầm không biết có phải là cha đã biết được việc tôi từng lấy danh nghĩa Tây Lăng Thế tử ra ngoài gây chuyện hay không thì giọng nói của Thẩm Hành đã chợt vang lên: “Thế tử đêm nay không nên mời Dịch Phong tới như thế.”

Tôi ngẩn ra, nhướng mày nhìn Thẩm Hành, hỏi: “Lời này là ý làm sao?”

Thẩm Hành hạ thấp giọng đáp: “Hoàng đế Thiên Long triều đã sắp quy tiên, tình hình trong triều bây giờ đang căng thẳng, các phe phái cạnh tranh dữ dội vô cùng, mà đứng đầu trong số đó chính là phe Thái tử và phe tam Hoàng tử…”

Những việc này không ngờ tôi lại chẳng hay biết gì, một người vốn vừa đi ra từ nơi núi sâu rừng thẳm như Thẩm Hành mà còn biết nhiều hơn cả tôi, điều này làm tôi hết sức chấn động, không kìm được hỏi: “Sao ngươi lại biết được nhiều như thế?”

Thẩm hành khẽ mỉm cười, không hề trả lời câu hỏi của tôi, còn hỏi ngược lại: “A Uyển có biết Vương gia đứng về bên nào không?”

Tôi suy nghĩ một chút rồi phán đoán: “Tam Hoàng tử?”

Thẩm Hành cười tươi khen ngợi: “A Uyển thông minh lắm.”

Được Thẩm Hành khen ngợi như vậy, tôi tất nhiên cảm thấy khá đắc chí, tâm trạng cũng tốt lên nhiều, thế là bèn hơi nhích người một chút, lại gần chỗ Thẩm Hành, muốn được nghe thêm nhiều chuyện nữa. Thẩm Hành dời ánh mắt từ cây trâm gỗ đào trên búi tóc của tôi tới khuôn mặt tôi, hơi nhếch khóe môi, hỏi: “A Uyển làm sao mà đoán được vậy?”

Tôi đáp: “Dịch Phong là người của Thái tử, cha vừa nhìn thấy Dịch Phong sắc mặt đã trở nên khó coi như vậy thì tất nhiên không thể là người thuộc phe Thái tử rồi, cho nên ta đoán ông theo phe tam Hoàng tử.”

Thẩm Hành khẽ nói: “Thế tử mời Dịch Phong tới đây, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ Thế tử là người thuộc phe Thái tử, mà Vương gia lại là người của phe tam Hoàng tử, bây giờ cục thế trong triều đang căng thẳng, Vương gia tất nhiên không thể nào vui nổi rồi.”

Tôi đưa tay chống cằm, lén liếc nhìn cha và huynh trưởng, thấy sắc mặt hai người bọn họ đều không dễ coi cho lắm. Thật không ngờ một Dịch Phong nho nhỏ mà lại có thể mang tới nhiều rắc rối như thế, tôi bèn hỏi: “Vậy bây giờ ta nên làm thế nào?”

Thẩm Hành lắc đầu, nói: “Chỉ có thể lặng yên quan sát tình hình thôi.”

Thẩm Hành bác học đa tài, thấy nhiều hiểu rộng, nói năng lại khá thú vị hài hước nữa, trò chuyện với hắn tôi cảm thấy vô cùng thoải mái. Đến khi Dịch Phong đàn xong rời đi tôi mới bất giác ngớ người, nhủ thầm bổn Quận chúa không ngờ đã bỏ lỡ mất khúc nhạc vừa rồi của Dịch Phong.

Tôi nháy mắt ra hiệu cho Đào Chi, kêu thị lẻn ra ngoài ngăn Dịch Phong lại, nhưng Đào Chi lại run giọng nói: “Vương gia vừa kêu Lý tổng quản tiễn Dịch Phong công tử ra ngoài.”

Lý tổng quản là tâm phúc của cha, cha đã kêu Lý tổng quản đích thân tiễn Dịch Phong ra ngoài rồi, nếu tôi mà kêu Đào Chi đi ngăn lại, chỉ e không bao lâu sau cha sẽ biết ngay việc tôi có giao tình với Dịch Phong.

Nghĩ đến chuyện hôm nay mình liên tục bỏ lỡ mất cơ hội gặp Dịch Phong, tâm trạng tôi thực là ủ rũ vô cùng.

Vì phen ủ rũ này, ngay đến ông Chu Công cũng bỏ tôi mà đi. Tôi mở to mắt nhìn những đường thêu Hồ Nam tinh tế trên chiếc màn hoa màu hồng, chẳng hề cảm thấy buồn ngủ chút nào. Ở bên ngoài Đào Chi đang nằm ngủ trên chiếc giường thấp, hơi thở đều đặn, giữa thời khắc toàn bộ trời đất đều tĩnh lặng này, tôi thực sự ngưỡng mộ những người được ông Chu Công yêu quý quá đỗi.

Tôi nằm trên giường liên tục trở mình, cuối cùng không thể nhịn nổi nữa, bèn lặng lẽ trở dậy, sau đó cẩn thận vòng qua Đào Chi đi ra ngoài cửa.

Hôm nay bầu trời đêm rất đẹp, vầng trăng lưỡi liềm treo giữa tầng không, tôi chẳng phải loại người học đòi phong nhã, nhưng nhìn thấy cảnh đẹp thế này, nỗi ủ dột trong lòng cũng tan đi ít nhiều. Tôi cất bước rời khỏi tiểu viện của mình, trên đường đi gặp một tòa đình ngũ giác thì bèn dừng chân lại, đi vào trong đình hóng gió ngắm trăng.

Đột nhiên, phía đằng xa có ánh đèn đập vào mắt tôi, tôi chăm chú nhìn kỹ, phát hiện phía đó là tiểu viện của huynh trưởng. Bây giờ đã là giờ Sửu, chắc hẳn huynh trưởng vừa bị mắng, tâm trạng khó mà nguôi ngoai được, thành ra cũng không thể đi tìm ông Chu Công đánh cờ. Tôi mừng thầm, giữa đêm dài dằng dặc thế này, có thể tìm được một người cùng cảnh ngộ thực là điều may hiếm có.

Đằng nào thì huynh trưởng cũng không ngủ được, chi bằng cùng tôi ra ngoài ngắm trăng là hay nhất.

Còn chưa lại gần cửa phòng của huynh trưởng tôi đã nghe thấy có những tiếng rì rầm khe khẽ vang ra. Tôi tập trung lắng nghe, nhận ra đó là giọng của mẹ, thế là trong lòng không khỏi thầm nghi hoặc, tại sao mẹ với huynh trưởng nửa đêm không ngủ mà còn gặp nhau làm gì? Lẽ nào họ vừa kiếm được thứ bảo bối gì đó nhưng muốn giấu không cho A Uyển biết?

Tôi lập tức dỏng tai lên, lắng nghe xem họ nói gì.

“…A Tầm, con nói thực với mẹ đi, Thẩm Hành thực sự có thể cứu được A Uyển sao?”

“Khi cha mời Thẩm Hành xuất sơn, Thẩm Hành còn chưa từng gặp A Uyển bao giờ, nhưng lại có thể nói ra những lời giống hệt như Liễu Không đại sư.”

Liễu Không đại sư? Chính là vị phương trượng của chúa Bảo Ân kia sao? Ông ta thì có liên quan gì tới tôi chứ?

Giọng mẹ vang lên mang theo mấy tia kinh ngạc: “Vậy Thẩm Hành có nói khi nào thì có thể chữa khỏi cho A Uyển không? A Uyển năm nay đã mười sáu rồi, nếu còn không mau mau khỏi bệnh thì khó tìm được một tấm chồng tốt trong thành Kiến Trung này lắm.”

Huynh trưởng nói: “Chuyện này thì chưa nói, nhưng hồi tối nay con thấy ánh mắt Thẩm Hành khi nhìn A Uyển lạ lắm…”

“Chuyện này không thể nói bừa được, đã trở thành sư đồ rồi thì cần tuân theo luân thường đạo lý, hơn nữa Thẩm Hành thân phận thần bí, nghe khẩu âm cũng không giống người Thiên Long triều, mà Đại Phụng triều với Thiên Long triều xưa nay vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng. Ôi, A Uyển đáng thương của ta, những chuyện lạ mà người thường chẳng gặp bao giờ sao cứ xảy ra trên người nó suốt như vậy chứ?”

Tôi nghe mà chẳng hiểu gì cả, A Uyển trong lời của huynh trưởng và mẹ thực sự chính là tôi sao? Lẽ nào mẹ đã sinh được một A Uyển khác? Tôi nghi hoặc vô cùng, muốn bước vào hỏi kĩ một phen thì lại chợt cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, thế là không kìm được khẽ ho một tiếng. Huynh trưởng lập tức quát hỏi: “Ai đó?”

Tôi vừa định há miệng trả lời thì bổng đâu lại có một người bịt miệng tôi lại, thế rồi một cánh tay ấm áp ôm chặt lấy eo tôi, bên tai vang lên tiếng gió thổi vù vù, cảnh tượng trước mắt biến đổi hẳn, hóa ra tôi đã ở trên nóc nhà rồi. Huynh trưởng đẩy cửa bước ra, nhìn ngó tứ phía. Cổ họng lại bắt đầu ngứa ngáy, tôi khó khăn lắm mới nuốt được một ngụm nước bọt, bên tai bỗng vang lên một giọng nói khe khẽ: “Há miệng ra.”

Tôi nghe ra đây là giọng của Thẩm Hành, thế là bèn vô thức há miệng ra. Thẩm Hành nhét vào miệng tôi một thứ gì đó, sau khi nuốt xuống tôi lập tức cảm thấy vừa ngọt vừa mát rượi, cổ họng cũng theo đó mà dễ chịu hơn nhiều.

Huynh trưởng không nhìn thấy ai, bèn quay trở vào trong phòng.

Thẩm Hành rốt cuộc đã bỏ tay ra khỏi miệng tôi. Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn hắn hỏi: “Ngươi làm gì ở đây vậy?”

Thẩm Hành không trả lời tôi mà hỏi ngược lại: “Có ngon không?”

Tôi nhớ lại cảm giác vừa ngọt vừa mát vừa rồi, bất giác có chút thòm thèm, thế là liền không tính toán với Thẩm Hành nữa, gật đầu lia lịa đáp: “Ngon.”

Thẩm Hành khẽ cười một tiếng, trong tay bỗng xuất hiện một chiếc bình sứ nhỏ: “Nếu cảm thấy cổ họng ngứa ngáy thì hãy uống một viên, vậy là sẽ ngăn được cơn ngứa. Có điều chớ nên dùng quá độ, thuốc gì cũng vậy, uống nhiều đều không tốt.”

Tôi đón lấy chiếc bình sứ, vừa mới cầm chắc vào tay thì Thẩm Hành đã lại ôm lấy tôi mà tung người nhảy vọt lên, phong cảnh trước mắt biến đổi không ngừng, chờ khi tôi tỉnh táo lại thì đã về đến tiểu viện của mình. Thẩm Hành đặt tôi xuống, dịu dàng nói: “Thời gian không còn sớm nữa, mau đi nghỉ ngơi đi.”

“Dạ, sư phụ.”

Lời này của tôi chẳng biết đã lại đụng chạm vào chỗ nào trong trái tim Thẩm Hành, y nhìn tôi chăm chú, ánh mắt dịu dàng chẳng kém gì vầng trăng đêm nay. Sau đó y đưa tay tới khẽ xoa đầu tôi, tôi vốn muốn né tránh nhưng chiếc bình sứ nhỏ trong tay vẫn đang truyền ra cảm giác mát lạnh, thế là tôi đành đứng im đó để mặc y.

Khi tôi trở lại trong phòng, Đào Chi vẫn còn ngủ say như chết.

Tôi nằm trên giường, nghĩ tới những lời của mẹ và huynh trưởng, lại nghĩ tới Thẩm Hành sao lại đột ngột xuất hiện ở đó chứ? Cứ nghĩ, nghĩ mãi, đến khi thực sự buồn ngủ, thế rồi không lâu sau tôi liền nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ say.