Trường Hận

Chương 17: Cạm bẫy 1




Cứ để yên như vậy rồi ngửi mùi rượu cả đêm hiển nhiên không phải là một ý tưởng hay, nên tôi bèn kêu Lê Tâm và Bích Dung mang nước nóng vào.

Thẩm Hành sau khi say rượu thì hết sức khó tính, căn bản không cho ai khác đụng vào, ngoại trừ tôi. Hết cách, tôi đành tự mình cởi quần áo cho Thẩm Hành, sau đó nửa dỗ dành nửa lừa gạt đẩy y vào trong thùng tắm.

Nhưng tôi vừa mới xoay người, từ phía sau lưng bỗng truyền lại một luồng lực kéo thật mạnh.

Chờ khi tôi kịp có phản ứng thì toàn thân đã ướt nhẹp rồi, quá nửa cơ thể còn bị ngâm trong nước nóng. Tôi hơi cau mày, chợt nghe Thẩm Hành nói: “A Uyển, ta yêu nàng.”

Kế đó, y liền bịt kín đôi môi tôi.

Thẩm Hành trong cơn say rượu chẳng hề dịu dàng chút nào, động tác hết sức thô bạo. Thường ngày mỗi lần hôn tôi, y đều rất dịu dàng và cẩn thận, tựa như một dòng suối nhỏ trên núi, còn lúc này y lại giống như một cơn bão lốc giữa mùa hè, mãnh liệt đến mức khiến cho tôi không cách nào ngăn cản được.

Tôi bị y hôn cho toàn thân mềm nhũn.

Trên thùng tắm hơi nước bốc lên nghi ngút, tôi mở cặp mắt ướt át của mình ra, thở hồng hộc nói: “Sư phụ… từng nói là sẽ không đụng vào ta.”

Thẩm Hành cắn môi tôi. “Nói bao giờ vậy.”

Tôi nói: “Chính là…”

Lời còn chưa dứt, lại một cơn bão lốc nữa ập đến. Lần này tôi bị hôn cho đầu óc mơ màng, căn bản chẳng phân biệt được đông tây nam bắc gì nữa. Quần áo của tôi chẳng biết đã nổi bồng bềnh trên mặt nước từ lúc nào, Thẩm Hành bế thốc tôi lên, hai chân tôi quấn chặt lấy eo y.

Y khẽ cắn lên dái tai tôi, sau đó không ngừng gọi tên tôi:

“A Uyển, A Uyển, A Uyển…”

Tôi đang trong cơn mê muội, căn bản không còn sức để trả lời. Sau khi xong việc, tôi mở mắt ra nhìn Thẩm Hành, thấy y lúc này đã bất tỉnh nhân sự, thân thể thì tựa vào thành thùng tắm.

Tôi đành gọi Bích Dung và Lê Tâm vào thu dọn tàn cuộc.

Sau khi Thẩm Hành quần áo chỉnh tề nằm bên cạnh tôi, tôi đã mệt đến nỗi chẳng thể mở nổi mắt. Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi cứ luôn có cảm giác hình như mình đã quên mất chuyện gì đó.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Thẩm Hành tỏ vẻ áy náy nói với tôi: “A Uyển, đêm qua là ta không tốt.”

Tôi khẽ “hừ” mấy tiếng, há chỉ là không tốt, đêm qua y có thể nói là đã cưỡng gian tôi.

Y lại nói tiếp: “Ta không nên uống say như vậy. Đêm qua nàng có khó chịu lắm không?”

Tôi sững người ra, sao nghe những lời này cứ có cảm giác như là Thẩm Hành không còn nhớ gì về phen cá nước vui vầy đêm qua nhỉ? Tôi bèn thử thăm dò: “Đêm qua sư phụ say bí tỉ, cứ nhất quyết ôm chặt lấy ta không chịu buông, cuối cùng Lê Tâm và Bích Dung phải hợp sức với nhau mới kéo được sư phụ ra đấy.”

Thẩm Hành lộ rõ vẻ lúng túng. “Là ta không tốt, là ta không đúng, sau này gặp dịp tiệc tùng trong cung ta sẽ không đụng đến giọt rượu nào nữa.”

Xem ra Thẩm Hành quả thực không có chút ấn tượng nào về chuyện đêm qua cả.

Chẳng rõ vì sao, khi thu được kết luận này, tôi lại thầm thở phào một hơi. Sau khi Thẩm Hành đi dự buổi chầu sớm, tôi lén kêu Bích Dung đi sắc thuốc tránh thai rồi mang tới cho mình.

Nhìn chằm chằm vào bát thuốc, tôi tự dưng lại nghĩ tới Thẩm Hành.

Đột nhiên có người xông vào, tôi ngước mắt lên nhìn, thấy thì ra là Thiện Lăng. Nhìn thấy Thiện Lăng tôi thấy hơi chột dạ, bàn tay bất giác lỏng ra, bát thuốc liền rời xuống đất, nước thuốc bắn ra tung tóe.

Thiện Lăng nói với tôi: “Sư điệt, ta tới đây là để cầu xin con một việc.”

Tôi và Thiện Lăng cùng rời khỏi phủ Thái tử.

Bây giờ đã sắp sang đầu hạ, Đại Phụng triều cũng bắt đầu nóng dần lên, ngồi trong xe ngựa quả thực khá ngột ngạt. Tôi vừa phe phẩy chiếc quạt tròn trong tay vừa hỏi Thiện Lăng: “Hôm nay sư thúc không cần dự buổi chầu sớm ư?”

Thiện Lăng đáp: “Ta xin nghỉ rồi.”

Tôi lại hỏi: “Sư thúc kêu con ra ngoài này có phải là vì chuyện của Phán Tình sư thúc không?”

Thiện Lăng hơi ngẩn ra. “Sao sư điệt lại biết vậy?”

Tôi lại phe phẩy quạt thêm mấy cái nữa. “Sư thúc xin nghỉ không dự chầu sớm, nhưng sư phụ thì đã đi dự chầu rồi, cho nên chuyện mà sư thúc muốn nhờ nhất định là không liên quan gì tới sư phụ, hơn nữa còn phải tránh sư phụ mới được. Nghĩ đi nghĩ lại, con ở Đại Phụng triều này gần như chẳng ra ngoài bao giờ, cũng chưa gặp được mấy ai. Trước đó sư phụ từng hạ cấm lệnh không cho phép Phán Tình sư thúc tới phủ Thái tử nữa, mà con cũng biết là sư thúc không thích con lắm, không có việc gì ắt chẳng vô cớ tới tìm con tán gẫu vu vơ. Cho nên, người có thể khiến cho sư thúc tới đây tìm con chỉ có mỗi mình Phán Tình sư thúc mà thôi.”

Thiện Lăng chăm chú nhìn tôi suốt một hồi lâu, rồi mới nói: “Sư điệt quả là tâm tư tinh tế, xem ra sư huynh thích con như thế cũng không phải là không có nguyên do.”

Tôi hơi nhếch khóe môi. “Đa tạ sư thúc đã khen.”

Thiện Lăng lại nói với tôi: “Lần này ta lén tìm đến con quả thực là vì Phán Tình sư muội. Chuyện… lần trước, ta đã biết cả rồi. Chuyện này quả thực là Phán Tình sư muội không đúng, muội ấy không nên có ý nghĩ như vậy. Suốt đời suốt kiếp này, ngoài con ra sư huynh ắt không vừa mắt bất cứ người nào khác nữa, Phán Tình sư muội sớm nên tuyệt vọng rồi mới phải. Ta cũng đã hết lòng khuyên nhủ rồi, muội ấy nói là sẽ tự xem xét lại bản thân. Thời gian vừa qua, muội ấy một mực ở trong phủ Tể tướng đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, chắc hẳn là đã suy nghĩ thông suốt rồi, cho nên hôm nay mới muốn tìm con để nói với con mấy lời.”

Vẻ mặt Thiện Lăng đột nhiên trở nên hết sức nghiêm túc.

Y nói tiếp: “Phán Tình sư muội là một vị cô nương tốt, chỉ là muội ấy ngay từ đầu đã thích một người không nên thích mà thôi. Sư điệt, mong con có thể tha thứ cho Phán Tình sư muội.” Hơi dừng một chút, Thiện Lăng lấy từ trong vạt áo trước ngực ra một chiếc hộp gấm. “Chỗ này là các món ám khí ta chế tạo được trong mấy ngày qua, tặng lại cho sư điệt.”

Tôi nhận lấy hộp gấm, nói: “Con hiểu mà.”

Thiện Lăng sau khi đưa tôi đến Linh Tê lâu thì liền dừng lại. “Sư muội đang ở lầu hai.” Tôi khẽ gật đầu, sau đó một mình đi lên trên.

Cố Phán Tình lúc này đang ngồi một mình trước bàn, khi nhìn thấy tôi cô ta khẽ cắn môi nói: “Cô tới rồi.”

Tôi hỏi thẳng: “Ta nghe Thiện sư thúc nói là cô có lời muốn nói với ta, đúng vậy không?”

“Đúng vậy, ta quả thực có mấy lời muốn nói với cô.”

Tôi tự rót cho mình một chén trà, chậm rãi nhấp lấy mấy ngụm nhỏ. “Ừm, ta nghe đây.”

“Đại Phụng triều bọn ta không giống như Thiên Long triều các cô, con cái nhà quan lại sau khi hiểu chuyện liền được đưa tới Hằng Sơn học nghệ. Khi vừa nhìn thấy Thái tử sư huynh lần đầu tiên, ta đã đem lòng yêu huynh ấy rồi. Khi cô chưa xuất hiện, ai cũng biết ở Đại Phụng triều này người xứng đôi với Thái tử sư huynh nhất chính là ta. Ta biết là Thái tử sư huynh không thích ta, nhưng khi đó ta cứ ngỡ chờ sau khi ở bên nhau lâu rồi, Thái tử sư huynh tự khắc sẽ thích ta thôi. Cô hãy nhìn mà xem, ta không hề xấu, gia thế chẳng thua kém bất cứ ai, sư huynh thích cái gì ta cũng đều biết rõ…”

Lồng ngực bỗng nhói đau, tôi liền đưa tay lên khẽ ấn một cái.

“Nhưng ta đối tốt với sư huynh đến mấy thì cũng vô dụng, vì trong lòng huynh ấy từ đầu chí cuối chỉ có mỗi mình cô mà thôi. Ta đối tốt với huynh ấy, huynh ấy chẳng thèm để tâm đến. Huynh ấy đối tốt với cô, cô cũng chẳng thèm để tâm đến. Bây giờ ta rốt cuộc đã hiểu rồi, chuyện tình cảm này cần phải đến từ hai phía, không thể miễn cưỡng được. Huynh ấy đã không thích ta, vậy ta sẽ không thích huynh ấy nữa. Ta tin rằng đến một ngày nào đó ta sẽ tìm được một vị lang quân như ý mà trong lòng chỉ có ta thôi.”

Tôi đặt tay lên ngực lần nữa, đồng thời trừng mắt nhìn Cố Phán Tình.

“Có phải cô đã bỏ gì vào trong trà này rồi không?”

Cố Phán Tình lập tức trợn trừng đôi mắt hạnh lên nhìn tôi. “Này, cô đừng có mà ngậm máu phun người nhé. Chớ có nghĩ là ta đã bỏ thuốc một lần rồi, lần sau sẽ lại bỏ thuốc tiếp. Trà này ta mang tới từ phủ Tể tướng, tuyệt đối không có vấn để gì. Nếu cô không tin, giờ ta sẽ uống cho cô xem.”

Dứt lời, Cố Phán Tình liền cầm chén trà mà tôi uống dở lên uống một hơi cạn sạch.

Lồng ngực của tôi lại bắt đầu rấm rứt đau.

Lần này tôi có thể cảm nhận được cơn đau này khác với cơn đau khi bị bỏ thuốc, hơn nữa còn khi đau khi không, liền nói: “Ta chỉ tiện miệng nói vậy thôi, cô nói tiếp đi.”

Cố Phán Tình hơi trề môi. “Cũng chẳng có gì ghê gớm cả, ta chỉ muốn nói với cô rằng Thái tử sư huynh là một người rất tốt, dù cô có không thích huynh ấy thì ta cũng xin cô hãy đối tốt với huynh ấy. Ta đã ở bên huynh ấy bao năm rồi nhưng chưa từng thấy huynh ấy hạ mình trước ai như thế cả.”

Sau khi tôi rời khỏi Linh Tê lâu, Thiện Lăng liền đón tôi lên xe ngựa. Y vội vàng hỏi: “Phán tình sư muội đã nói gì với con thế? Khí sắc của muội ấy thế nào? Có chỗ nào không ổn không?”

Tôi kể lại đại khái mọi chuyện một lượt.

Thiện Lăng nghe xong thì liền thở phào một hơi, bên khóe miệng thoáng hiện nét cười.

“Muội ấy sớm đã nên suy nghĩ như vậy rồi mới phải, trên thế gian này người chịu một lòng một dạ đối tốt với muội ấy thực là nhiều lắm.” Thiện Lăng lộ rõ vẻ hào hứng. “Sư điệt, thời gian không còn sớm nữa, ta đưa con về phủ nhé!”

“Không.” Tôi nói. “Sư thúc, con vừa giúp sư thúc một việc, có phải là sư thúc cũng nên giúp lại con một việc không nhỉ?”

Thiện Lăng ngẩn ra. “Việc gì?”

Tôi đưa tay lên lồng ngực còn rấm rứt đau của mình. “Đại Phụng triều có phải có một nơi tên gọi là huyện Dung Hòe không? Bây giờ sư thúc hãy đưa con tới đó, con muốn tìm một người.”

Thiện Lăng ban đầu không muốn dẫn tôi đi, nhưng về sau dưới sự uy hiếp và dụ dỗ của tôi, y rốt cuộc đã bằng lòng, còn nói: “Nếu sư huynh mà hỏi, sư điệt nhớ phải nói giúp ta đấy.”

Tôi gật đầu đồng ý.

Thiện Lăng phái người quay về nói với Thẩm Hành là tôi nhất thời nổi hứng muốn tới huyện Dung Hòe du ngoạn một phen, y không cự lại tôi được đành đưa tôi tới đó.

“Sao con lại có người quen ở huyện Dung Hòe vậy?” Thiện Lăng hỏi tôi.

Tôi hỏi ngược lại: “Tại sao con lại không thể có người quen ở huyện Dung Hòe?”

Thiện Lăng nghe thế thì hơi ngớ người ra một chút, sau đó mới nói: “Lúc còn ở Thiên Long triều con vốn đã không thích giao du với người ta, số người quen biết dùng mười đầu ngón tay cũng có thể đếm hết được, huống hồ nơi này còn là Đại Phụng triều, vừa rồi chính con cũng nói mình ở Đại Phụng triều chẳng quen được mấy ai, tính qua tính lại cũng chỉ có vài người mà thôi.”

Tôi với Thiện Lăng còn chưa thân nhau đến mức có thể giãy bày bí mật.

Lần này tôi cảm thấy đau ngực chắc hẳn là vì Dịch Phong. Trước đây Tư Mã Cẩn Du từng nói tôi sở dĩ không có trái tim là vì một phách của tôi đang nằm trên người Dịch Phong, cũng vì nguyên nhân này, mỗi lần gặp Dịch Phong trong lòng tôi đều dâng lên những tâm trạng rất đặc biệt.

Nhớ lại tin tức mấy hôm trước nghe trong quán trà, Dịch Phong đã gảy khúc Phương phi tận để cầu cứu tôi, điều này chứng tỏ y đang gặp phải rắc rối rồi.

Bây giờ tôi bị đau ngực thế này có lẽ là vì Dịch Phong sắp gặp điều bất trắc.

Tôi đưa mắt liếc nhìn Thiện Lăng, cất giọng hững hờ: “Vậy sư thúc cứ coi như là con nhất thời nổi hứng muốn tới huyện Dung Hòe chơi đi.”

Huyện Dung Hòe ở cách đô thành không xa, sau khi đi được chừng một canh giờ, xe ngựa liền dừng lại. Tôi vén rèm xe lên nhìn ra phía ngoài, thấy trước mặt là một cổng thành cao lớn, bên trên có treo một tấm biển nền xanh chữ vàng viết ba chữ “Huyện Dung Hòe”.

Tôi xuống xe ngựa, rồi nói với Thiện Lăng: “Ở chỗ này có một nơi tên gọi là Trích Tinh lâu đúng không?”

Thiện Lăng tỏ ra khá ngạc nhiên. “Xem ra sư điệt cũng biết được không ít chuyện đấy.”

Tôi mỉm cười nói: “Sư thúc hãy đưa con tới đó đi.”

Nếu phán đoán của tôi là chính xác, vậy thì lúc này Dịch phong ắt là đang gặp nguy hiểm. Tôi mà đi một mình chỉ e khó có thể làm nên chuyện gì, nhưng có Thiện Lăng đi cùng, việc giải cứu Dịch phong nhất định sẽ trở nên dễ dàng hơn.

Còn chưa đi vào Trích Tinh lâu, ngay từ xa tôi đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

Thiện Lăng nói: “Sư điệt không biết ư? Trích Tinh lâu là một quán rượu đấy.”

“Điều này con quả thực không biết. Chúng ta hãy vào trong đó ngồi thôi.”

Thiện Lăng hơi cau mày lại. “Đừng nói với ta con đến huyện Dung Hòe này chỉ là để vào trong Trích Tinh lâu uống rượu thôi đấy!”

“Tất nhiên không phải vậy rồi.”

Tôi mỉm cười đi tới chọn lấy một vị trí tốt có thể bao quát toàn cảnh trong Trích Tinh lâu, vừa mới ngồi xuống đã có một gã tiểu nhị thoăn thoắt bước đến tươi cười rạng rỡ hỏi: “Hai vị khách quan chẳng hay muốn gọi loại rượu nào?”

Tôi lẳng lặng nhìn khắp Trích Tinh lâu một lượt nhưng chẳng thấy bóng dáng Dịch Phong đâu.

Thiện Lăng nói: “Ta không uống rượu, cho một ấm trà búp Tín Dương đi.”

Tôi nói: “Đến quán rượu mà không uống rượu thì coi sao được. Chỗ này có rượu hoa quả không? Nếu có thì cho ta một vò, kèm thêm mấy đĩa điểm tâm nữa.”

“Nếu sư huynh mà biết ta đưa con đến đây uống rượu, sau khi quay về huynh ấy sẽ lột da ta mất.”

Tôi tò mò hỏi: “Sao sư thúc lại sợ sư phụ đến mức như vậy nhỉ?”

Thiện Lăng tức tối nói: “Huynh ấy chỉ dịu dàng với một mình con thôi, còn với người khác thì bao giờ mà chẳng là Diêm Vương mặt sắc.”

Mắt thấy tiểu nhị định xoay người rời đi, tôi bèn gọi gã lại bảo: “Chỉ uống rượu không thôi thì cũng chán, chỗ các ngươi có người gảy đàn trợ hứng không?”

Tiểu nhị nở một nụ cười vẻ hiểu ý. “Vị khách quan này nhất định là tới đây tìm Minh Viễn công tử nhà tôi đúng không? Muốn nghe Minh Viễn công tử gảy đàn thì cần tới phòng riêng, hơn nữa còn phải trả thêm chút bạc mới được.”

Tôi nói: “Vậy thì đưa ta tới phòng riêng đi.”

Thiện Lăng kéo tay tôi lại, nhìn chằm chằm vào tôi. “Con đến đây là vì một nam nhân? Lẽ nào người con muốn tìm chính là hắn?”

Tôi biết nếu ngay từ đầu đã nói rõ với Thiện Lăng là mình muốn đi tìm Dịch Phong, y nhất định sẽ không chịu giúp tôi. Có điều chuyện đã đến nước này, tới thì cũng đã tới rồi, y đương nhiên không thể trói tôi mang về được, thế là tôi bèn ung dung thừa nhận: “Đúng thế.”

Thiện lăng tức tối trợn trừng, tròng mắt thiếu chút nữa thì rớt cả ra ngoài.

“Sao ta lại không biết là con giảo hoạt gian trá đến mức này nhỉ?”

Tôi nói: “Sư thúc quá khen rồi.”

Cuối cùng Thiện Lăng đành theo tôi vào phòng riêng, còn tôi cũng gặp được Dịch Phong đúng như ý nguyện.

Lâu ngày không gặp, Dịch Phong đã thay đổi rất nhiều, bộ dạng vô cùng tiều tụy, thân thể thì gầy gộc đi, như thể chỉ cần sơ ý một chút thôi là sẽ bị gió cuốn bay đi mất.

Lồng ngực tôi lại bắt đầu đau, hơn nữa tự nơi đáy lòng còn điên cuồng dâng lên một thứ cảm xúc phức tạp khó mà miêu tả bằng lời, khiến cho tôi cảm thấy toàn thân đều vô cùng khó chịu.

Tôi hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra, thế là lồng ngực mới dễ chịu hơn một chút.

Tôi nheo mắt cười nói với Dịch Phong: “Lâu lắm không gặp.”

Dịch Phong nhếch môi nói: “Đúng thế, Quận chúa.” Hơi dừng một chút, y khẽ cười tự giễu. “Ta quên khuấy mất, cô bây giờ không còn là Quận chúa nữa mà đã trở thành Thái tử phi rồi.”

Tôi đưa mắt ngó nhìn qua phía Thiện Lăng sau khi vào đây vẫn luôn tỏ ra mặt mày hờ hững, lại đắn đo một chút về cách dùng từ, sau đó mới nói: “Dịch Phong, ngươi…”

Chẳng ngờ y lại lên tiếng cắt ngang lời tôi: “Thái tử phi, chúng ta lâu rồi không gặp, để ta gảy cho cô nghe một khúc nhạc nhé. Chẳng rõ cô đã quên chưa, năm xưa khi ta soạn khúc nhạc này thì cô mới chỉ mười bốn tuổi, vừa khéo lúc đó hoa đào lất phất rơi, ta bèn đặt cho khúc nhạc cái tên Phương phi tận.”

Tôi hơi sững người.

Dịch Phong bắt đầu lướt tay trên dây đàn, tiếng đàn tình tang chậm rãi vang lên. Tôi đã lâu chưa được nghe Dịch Phong gảy đàn, lúc này nghe thì thấy có mấy phần khác biệt so với ngày xưa, bên trong rõ ràng đã có thêm mấy nét tang thương và buồn khổ, khiến tôi nghe mà lòng thoáng nỗi sầu.

Có điều tôi cũng không đặt cả tâm tư vào khúc nhạc, vừa nghe còn vừa lẳng lặng quan sát gian phòng này. Nếu tôi đoán không nhầm, những lời vừa rồi của Dịch Phong có ý rằng y bây giờ đang lâm vào cảnh nguy hiểm, cho nên cần tôi giúp đỡ.

Lẽ nào trong gian phòng này còn có người khác?

Tôi nhìn quanh bốn phía, phàm là nơi nào có thể giấu người thì đều ngó hết một lượt nhưng vẫn chẳng tìm ra chút manh mối nào.

Tôi đưa mắt nhìn qua phía Dịch Phong.

Vừa khéo lúc này Dịch Phong cũng đang nhìn tôi.

Trong mắt y thoáng qua một tia phức tạp, có điều tôi còn chưa kịp hiểu điều đó có nghĩa là gì thì đã nghe thấy Thiện Lăng ho mạnh một tiếng, lại hạ thấp giọng nói với tôi: “Sư điệt, con phải nhớ lấy, đừng có chơi trò ngoại tình đấy nhé!”

Khóe miệng tôi bất giác hơi co giật, rồi lại một lần nữa nhìn qua phía Dịch Phong, nhưng lúc này y đã cúi xuống rồi, mười ngón tay lướt trên năm sợi dây đàn như bay, những âm thanh vang ra nghe chói tai vô cùng. Tôi không kìm được khẽ cau mày.

Đúng lúc này, dây đàn đứt lìa, một mùi lạ cực kỳ gắt mũi đột nhiên bay tới.

Thiện Lăng ngồi bên cạnh tôi cứ thế đổ ngục xuống đất, tôi ngạc nhiên nhìn qua phía Dịch Phong. Y tỏ vẻ áy náy nói với tôi: “Cô đừng trách ta, ta làm vậy cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi.”

“Ngươi…”

Còn chưa kịp nói xong tôi đã lại cảm thấy lồng ngực đau nhói rồi trước mắt tối sầm đi, không còn biết gì nữa cả.