Trường Mệnh Nữ

Chương 2




Vừa bước lên thuyền, Lan Chiêu Vân lập tức chạy vội tới, nhào vào trong lòng Kiếm Hậu Nam, bắt đầu khóc nức nở.

“Không sao rồi, Lan nhi.” Kiếm Hậu Nam rất tự nhiên ôm lấy nàng, vừa vỗ nhẹ lưng nàng vừa dịu dàng dỗ dành. Vào giờ khắc này, dường như hắn đã vứt bỏ tâm sự, chỉ một lòng muốn trấn an tiểu nha đầu lúc nào cũng được hắn cưng chiều này.

Long Nhất ung dung thản nhiên cười xem một màn này, cũng không ai biết được bên trong tay áo đang rủ xuống kia, bàn tay trắng nõn đã gắt gao nắm chặt lại, cũng không ai biết được nàng đang kìm nén cơn xúc động muốn đem Lan Chiêu Vân trong lòng Kiếm Hậu Nam ném ra ngoài.

Không sai, là nàng ghen tị, ghen tị tiểu nha đầu lừa đảo này có thể cùng hắn thân thiết như vậy, mà bản thân mình lại mãi mãi không có hi vọng.

“Sao muội lại ở đây?” Đợi Lan Chiêu Vân từ từ ngừng khóc xong, Kiếm Hậu Nam không hiểu hỏi. Hắn nhớ rõ lúc mình rời khỏi sơn trang, sau khi nàng và tiểu bộc đến tiễn xong, hắn tận mắt nhìn thấy bọn họ quay trở về. Không lẽ người của cung Tuyết Ngưng đến núi Kiếm Khiếu? Nhưng có phụ thân ở đó, hắn đoán người của cung Tuyết Ngưng không có gan đến cửa gây sự. Huống chi, gần đây cung Tuyết Ngưng và núi Kiếm Khiếu nước sông không phạm nước giếng, sao có thể gây ra chuyện như vậy?

Nghe thấy câu hỏi của hắn, thân người Lan Chiêu Vân rõ ràng cứng đờ, tiếng khóc hoàn toàn ngưng bặt. Một hồi lâu sau, lúc Kiếm Hậu Nam tưởng nàng không nghe thấy câu hỏi của mình đang tính hỏi lại lần nữa, nàng mới lẩm bẩm một câu mập mờ không rõ.

Đôi mi thanh tú của Long Nhất khẽ nhíu, không khỏi mỉm cười.

“Muội nói gì?” Kiếm Hậu Nam nghe không rõ, lại hỏi.

Lần này Lan Chiêu Vân không thèm đếm xỉa liền vùng vẫy ra khỏi lòng Kiếm Hậu Nam, cái miệng nhỏ lầm bầm, không cam lòng thú nhận: “Người ta theo huynh xuống núi. Nào biết huynh lại đi nhanh như vậy, làm người ta lạc mất.”

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Kiếm Hậu Nam, Long Nhất không nhịn được cười, thay hắn hỏi: “Vậy sao muội lại ở cùng với mấy vị cô nương này?”

Thật nhanh liếc nhìn Long Nhất, trong ánh mắt Lan Chiêu Vân lóe lên tia sợ hãi rồi biến mất. Nàng không dám dùng giọng điệu nói chuyện với Kiếm Hậu Nam khi nãy để nói với Long Nhất, thần sắc trở nên cung kính hơn rất nhiều, “Bẩm sư tỷ, hôm qua muội đang ở trên đường tìm kiếm Nam ca ca ở chung quanh, sau đó vị tỷ tỷ kia liền đến.” Nói đến đây, nàng chỉ chỉ vào một vị trong đám nữ tử kia. Nữ tử kia nghe nhắc đến mình, thế là hữu lễ khẽ gật đầu với Long Nhất, coi như xác nhận.

“Nàng ta nói sẽ giúp muội tìm Nam ca ca, còn nói sẽ đưa muội đi thuyền…” Lan Chiêu Vân lần đầu tiên xuống núi, chưa hề đi thuyền, nghe người ta nói như vậy, hiển nhiên rất tò mò, “Muội thấy tỷ ấy rất xinh đẹp, không giống người xấu, vì thế mới theo tỷ ấy lên thuyền. Ai ngờ…. sau đó bọn họ lại không cho phép muội rời đi.”

Nói đến đây, khóe mắt nàng đỏ lên, bắt đầu hiện lên ánh nước. Ở sơn trang trước giờ chưa có ai lừa gạt nàng như vậy, cho dù các nàng cũng không làm gì nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất ủy khuất.

Trong lòng Long Nhất không khỏi thở dài, ánh mắt nhìn Kiếm Hậu Nam ẩn hàm sự giễu cợt, “Hóa ra người xấu có thể dùng mắt mà nhìn ra được, ta lại không biết điều này.” Nếu không phải có được sự sủng ái cực kỳ, sao lại có người ngây thơ đến khờ khạo như vậy.

Kiếm Hậu Nam im lặng không nói lời nào, thần sắc lúc này có chút xấu hổ.

“Ba vị, mời vào.” Sau khi cho thời gian để ba người nói chuyện, nữ tử dẫn đầu kia lại mở miệng nói.

Thuyền đã nhổ neo chạy khỏi bờ, Long Nhất không nghĩ ngợi nữa, dẫn đầu bước vào trong thuyền, Kiếm Hậu Nam và Lan Chiêu Vân theo sát sau đó.

Một gian phòng ở lầu ba giống như đại sảnh tiếp đón khách nhân, ba người nhìn thấy thiếu nữ phát ra mệnh lệnh lúc ban đầu kia. Nàng nghiêng người ngồi trên chiếc ghế trải thảm thêu tinh xảo gần cửa sổ, váy dài như tuyết trắng lướt nhẹ trên mặt đất, khiến nàng giống như đứng sừng sững trong mây mờ. Mái tóc đen óng được quấn bằng vòng hoa trắng óng như ngọc ở phía sau, thẳng tắp tới thắt lưng, trong ánh sáng để lộ ra vẻ thanh nhã và cao quý không nói nên lời.

Nhìn thấy ba người bước vào, nàng không hề đứng dậy, chỉ là ánh mắt tĩnh mịch như nước kia không chút e dè nhìn thẳng vào gương mặt của Kiếm Hậu Nam.

Long Nhất khẽ chau mày, đúng lúc nàng đang suy nghĩ vị thiếu nữ này sao lại lớn mật như vậy lại sắc bén cảm nhận được sự cứng đờ của Kiếm Hậu Nam ở phía sau, trong lòng không khỏi hiếu kỳ. Không lẽ tính cách Nam nhi lại ngại ngùng đến mức bị tiểu mỹ nhân nhìn một cái cũng cảm thấy không được tự nhiên sao?

Quay đầu lại, nàng nhìn Kiếm Hậu Nam, lúc này mới phát giác hắn đã quay mặt đi, ánh mắt lạnh nhạt nhìn ra bên ngoài cửa sổ đã bị rèm trắng che đi một nửa. Xuyên qua đó, có thể nhìn thấy thảm cỏ xanh một màu bên bờ sông cùng con đường rộng lớn cách bờ không xa và đoàn người cùng xe ngựa đi trên đường. 

Có lẽ do không có được sự phản hồi của Kiếm Hậu Nam, ánh mắt của thiếu nữ kia lộ ra vẻ buồn bã.

“Ta là Tử Tiêu của cung Tuyết Ngưng.” Nàng mở miệng, trực tiếp tự giới thiệu bản thân, “Bởi vì sự tình đêm qua, Cung chủ muốn mời các vị đến làm khách mấy ngày.” Nói đến đây, bàn tay trắng ngần của nàng khẽ giơ lên, vỗ hai tiếng, ngoài cửa xuất hiện một nữ tử áo trắng, theo sau nàng lại là một cặp trai gái song sinh giống như một đôi ngọc chạm khắc trắng ngần.

Nhìn thấy hai đôi mắt vốn dĩ ngây thơ trong sáng phát ra sự hận thù và sợ hãi, Long Nhất không khỏi tự giễu cười một tiếng.

Báo ứng này đến thật nhanh!

Thuyền ra khỏi cửa sông Mạc, tiến vào hồ Lạc Lan mênh mông bao la.

Long Nhất và Kiếm Hậu Nam được sắp xếp ở hai gian phòng gần nhau trên lầu hai, mà Lan Chiêu Vân lại ở lầu ba, cùng lầu với thiếu nữ Tử Tiêu hình như có địa vị khá cao ở Cung Tuyết Ngưng. Sắp xếp như vậy, bất kể ai cũng biết đó là bắt Lan Chiêu Vân làm con tin để áp chế hai người bọn họ.

Kiếm Hậu Nam đang ở trong phòng mình ngây người, tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.

“Mời vào.” Hắn mở miệng trả lời, không hao tâm tốn sức đoán xem là người nào.

Cửa bị đẩy ra, là Long Nhất.

“Thanh tỷ.” Hắn đứng dậy, không hề cảm thấy kỳ lạ là nàng sẽ tìm mình. Bây giờ mọi người đều ở chung một thuyền, cũng không thể xa lạ giống như trước đây nữa.

Long Nhất bước vào trong phòng, tùy ý nhìn gian phòng được bố trí không kém phần hoa mỹ so với căn phòng kia của mình, khẽ cười, mở cửa nhìn núi non trùng điệp hỏi: “Nam nhi, đệ biết tiểu mỹ nhân kia phải không?”

Kiếm Hậu Nam không mở mắt, thần sắc lúc này đượm vẻ buồn bã, không đáp lời nàng, “Xin lỗi, Thanh tỷ, liên lụy tỷ rồi.” Hắn ám chỉ là tối qua can thiệp vào chuyện của Long Nhất, nếu không phải do bản thân, hiện tại Long Nhất chắc đã quay về đường xá cửa ải phía Bắc rồi.

Thấy hắn cố tình né tránh vấn đề, trong lòng Long Nhất có chút lạnh lùng, trực giác từ bản năng của người phụ nữ làm nàng cảm thấy bất an, nhưng nàng đã nhìn quen người đời, sẽ không để suy đoán không có căn cứ làm ảnh hưởng đến cảm xúc và phán đoán của bản thân. Ngẩng đầu lên, nàng ngạo nghễ hỏi: “Đừng nói liên lụy, nếu ta không muốn ở, không ai có thể bắt ta ở được.”

Hàm ý câu nói này rất sâu xa, Kiếm Hậu Nam căn bản không có cách nào hiểu hết được, không biết phải nói tiếp như thế nào, hắn chỉ trầm mặc không nói gì.

Long Nhất cũng không nghĩ rằng hắn hiểu, cười nhẹ, nàng đi về phía trước, ngồi xuống cái ghế đối diện với hắn, “Ta đến là muốn cùng đệ thương lượng một chuyện.” Nàng nói, đồng thời ra hiệu cho Kiếm Hậu Nam ngồi xuống.

Kiếm Hậu Nam lộ vẻ nghi hoặc nhìn nữ nhân thâm sâu khó lường trước mặt mình, phát hiện rất khó nắm bắt được tâm tư của nàng.

Long Nhất không có tâm tình thừa nước đục thả câu, trực tiếp nói: “Nghĩ cách để bọn họ thả tiểu sư muội.” Nha đầu được mọi người hết mực cưng chiều kia, ở lại sẽ chỉ làm người khác bị trói tay trói chân. Đương nhiên nàng đoán được điểm này thì nữ tử cung Tuyết Ngưng thông minh thanh khiết kia cũng có thể đoán được như vậy.

“Ừ.” Hiểu rõ ý định của nàng, Kiếm Hậu Nam nhàn nhạt đáp lại, nhưng lại không cùng nàng thảo luận ý kiến, dường như giống như đồng ý làm việc này.

Long Nhất kinh ngạc, đôi mắt tràn đầy sự thông minh chăm chú nhìn gương mặt tĩnh lặng của Kiếm Hậu Nam, rất muốn từ đó nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì. Chỉ là đến tận bây giờ nàng mới phát hiện ra, Nam nhi mà nàng cho rằng rất đơn thuần này không hề đơn thuần như trong ấn tượng của nàng.

“Đệ có cách?” Nàng quyết định hỏi trực tiếp.

“Chắc sẽ không thành vấn đề.” Kiếm Hậu Nam không hề giải thích, giọng nói rất nhẹ, nhưng không ai có thể nghi ngờ năng lực làm việc của hắn.

Lần này, Long Nhất cũng không đuổi cùng hỏi tận, nếu hắn muốn nói sẽ tự động nói, không muốn nói, cố hỏi cũng không có kết quả.

Dừng một chút, nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, nàng nhịn không được hỏi thẳng lo lắng trong lòng mấy năm nay: “Nam nhi, đệ đi đảo Thanh Dịch nhiều năm như vậy, sức khỏe có…. tốt lên chút nào không?” Kiếm Hậu Nam từ nhỏ đã trúng kịch độc, lúc nào cũng ở đảo Thanh Dịch để Nhị Thánh y dược tìm cách chữa trị, chỉ thỉnh thoảng mới đến núi Kiếm Khiếu. Mãi đến năm 17 tuổi mới rời khỏi chỗ đó, quay về sơn trang ở lâu dài. Khi đó, Long Nhất sớm đã rời khỏi sơn trang đến Điện Hắc Vũ, vì thế không hề biết tình hình thực sự của hắn.

Kiếm Hậu Nam mỉm cười, giọng nói nhẹ như gió thổi mây bay “Không có trở ngại gì”. Hắn ngày ngày đều cùng Tử thần giành giựt lấy sự sống, đương nhiên so với người bình thường càng hiểu được sự trân quý của tính mạng hơn, chỉ là việc như vậy không nhất thiết phải nói bằng lời.

“Vậy thì tốt.” Nghe được câu trả lời của hắn, Long Nhất có chút loạn nhịp, bất an nhìn hắn cùng mái tóc hoa râm không tương xứng với tuổi tác, cùng sắc da tái nhợt do có bệnh, trong lòng mơ hồ đau xót. Nếu không có trở ngại gì, đương nhiên rất tốt….

“Sao đệ lại xuất hiện ở Thanh Trạch?” Nàng tiếp tục tìm đề tài nói chuyện, kỳ thực không phải thấy hứng thú với nguyên nhân thực sự hắn xuất hiện ở đây, nhưng trong lòng có khát khao mãnh liệt được ở riêng với hắn một khoảng thời gian, thế là cố ý đối làm như không thấy sự xa cách của hắn.

Kiếm Hậu Nam nhìn về phía những con sóng biếc ngoài cửa sổ, hít sâu một hơi, kiên nhẫn, nhưng cũng không hề nhiệt tình, nhàn nhạt nói: “Đến tìm một vị bằng hữu.” Câu trả lời của hắn từ đầu đến cuối đều rất ngắn gọn dễ hiểu, không hề dư thừa một lời nào.

“Tìm thấy chưa?” Long Nhất tiếp tục hỏi, thực ra trong lòng khá lúng túng, ngoài hắn ra không ai có thể khiến nàng mặt dày như vậy.

Kiếm Hậu Nam chậm rãi lắc đầu, lông mày hiện lên sự lo lắng, không biết Kính Lăng bây giờ đang ở nơi nào. Nàng ngoài việc thông minh hơn Vân nhi ra, mức độ ngây thơ cũng ngang nhau, căn bản không biết giang hồ hiểm ác. Bây giờ hắn không thể tiếp tục đi tìm nàng, chỉ mong Ngẫu thiếu sớm tìm ra nàng.

Thấy hắn sầu lo, Long Nhất cũng cảm thấy trong lòng khó chịu, nhịn không được buột miệng nói: “Hay là ta cho người đi tìm giúp đệ.” Lời của nàng cũng không phải nói đùa, bởi vì nàng có rất nhiều cách có thể liên hệ với thuộc hạ của mình, cho dù là ở trên mặt hồ mênh mông bát ngát này.

Kiếm Hậu Nam ngẩn người, hơi suy tư, sau đó lắc đầu từ chối: “Không cần, đệ không muốn người của Điện Hắc Vũ liên quan đến chuyện này.” Bởi vì sự tàn nhẫn của Long Nhất, hắn đối với tổ chức thần bí mà thế lực to lớn Điện Hắc Vũ này không có chút hảo cảm nào, cũng không muốn vô duyên vô cớ thiếu nợ ân tình của bọn họ. Hơn nữa hắn tin rằng hắn ít nhiều cũng đủ năng lực tìm Kính Lăng.

Vẻ mặt Long Nhất hơi chững lại, sự chua xót trong đáy lòng lặng lẽ tràn ra. Thái độ của hắn rất rõ ràng, ngoài mặt chỉ là cự tuyệt Điện Hắc Vũ, nhưng sự thật là hắn cũng cự tuyệt luôn cả nàng.

--- ---

Lúc ăn cơm, Long Nhất và Kiếm Hậu Nam lại gặp Tử Tiêu tiểu thư kia cùng Lan Chiêu Vân mặt buồn rười rượi. Chỉ là lần này Tử Tiêu lấy xuống mạng che mặt, để lộ ra dung nhan thanh lệ vô song. Bất chợt nhìn qua, vóc dáng mềm mại yếu đuối mong manh, thần thái mê người như muốn nói lại xấu hổ kia, khiến nàng càng giống như tiểu thư khuê các, mà không phải là một người trong võ lâm có địa vị quan trọng ở cung Tuyết Ngưng. Nhưng ánh mắt sắc bén của Long Nhất, lại có thể nhìn ra được từ tinh quang trong đôi mắt đẹp kia giữa hai người có sự khác biệt.

Long Nhất nhạy cảm cảm thấy Kiếm Hậu Nam bên cạnh lúc nhìn thấy gương mặt của Tử Tiêu có chút chấn động, trong lòng đại thể có phỏng đoán, nhưng không hề rõ ràng.

Thức ăn rất phong phú, dụng cụ đựng đồ ăn cũng rất hoa mỹ tinh xảo, thị nữ hầu hạ bên cạnh diện mạo trẻ trung xinh đẹp, đãi ngộ ưu ái như vậy sao có thể giống đối đãi với người bị giam cầm, ngược lại càng giống như đối đãi với khách quý.

“Mời.” Đầu tiên Tử Tiêu dùng kim thử thức ăn, thấy đồ ăn không có độc, “Đồ ở trên thuyền có hạn, chiêu đãi có không chu đáo, vẫn mong ba vị khách quý thứ lỗi.”

Khi nói lời này, nữ tử hầu hạ một bên đã rót rượu ngon cho mọi người.

Long Nhất mỉm cười, thần thái ung dung, “Tử Tiêu tiểu thư không cần phải khách khí.” Dứt lời, nâng đũa gắp một miếng măng tươi trước mặt bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai, “Rất ngon.” Nàng nói, sau đó ngoài dự liệu của mọi người cũng gắp một ít cho Kiếm Hậu Nam sắc mặt không chút thay đổi ở bên cạnh. “Nam nhi, đệ cũng thử xem, không nên phụ lòng của Tử Tiêu tiểu thư.” Kiếm Hậu Nam nghe vậy liền cứng đờ, lời nói vô tình của Long Nhất lại đụng đến nỗi khổ sở trong lòng hắn. Mà thần sắc của Tử Tiêu cũng tự nhiên thay đổi. Chỉ là lần này Long Nhất lại không chú ý đến, tiếp tục ăn những món khác, cũng tiếp tục gắp cho Kiếm Hậu Nam những món mình đã thử qua. Không lâu sau, trong chén của Kiếm Hậu Nam đã đầy một đống đồ ăn cao như cái núi nhỏ, Long Nhất lúc này mới bỏ đũa xuống.

“Thân thể đệ không được tốt, rượu này chắc không cần phải uống đâu.” Nàng nói, bản thân cũng không đụng đến rượu.

Đến giờ phút này, ngay cả Lan Chiêu Vân ngây thơ cũng có thể nhìn ra Long Nhất yêu quý Kiếm Hậu Nam, chỉ là ngoài Tử Tiêu ra, không ai nghĩ khác hơn, chỉ cho rằng đó là tỷ tỷ yêu mến đệ đệ mà thôi.

“Sư tỷ, tỷ đối với Nam ca ca thật tốt.” Lan Chiêu Vân lòng dạ vô tư nói, nàng trước giờ vẫn nghĩ rằng sư tỷ rất đáng sợ, bây giờ xem ra hình như cũng không đến mức như vậy.

Lời vừa nói ra, trong lòng Kiếm Hậu Nam khẽ động, ánh mắt không khỏi tự chủ nhìn về một bên mặt mỹ lệ của Long Nhất. Nghe Lan Chiêu Vân nói như vậy, hắn mới phát hiện Long Nhất đối với hắn dường như thực sự rất không bình thường, chỉ là không biết đây có phải hay không là vì phụ thân hắn---

Đảo qua vẻ mặt ẩn hàm sự phòng bị xa cách của Kiếm Hậu Nam và ánh mắt ghen tị không kìm nén của Tử Tiêu, ánh mắt Long Nhất dừng lại trên gương mặt hồn nhiên của Lan Chiêu Vân không biết lời nói của mình đã gây ra ảnh hưởng gì, nàng khẽ cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nam nhi cũng xem là đệ đệ của tỷ, sao tỷ có thể không tốt với hắn.” Loại lý do này không hề gượng ép chút nào, cũng không phải nàng thích, chỉ là nàng không hi họng hắn sẽ đề phòng nàng. Nàng cũng không làm gì hắn, hắn không cần phải đề phòng nàng.

Nghe vậy, sắc mặt Kiếm Hậu Nam giãn ra, trong lòng không khỏi có chút cảm động. Hắn không ngờ Long Nhất mà hắn trước giờ vẫn không thích lắm lại coi mối quan hệ của hai người như vậy, điều này khiến hắn đối với suy nghĩ trước đây của mình có chút hổ thẹn. Mặc dù không đồng tình với hành vi coi mạng người như cỏ rác của nàng, nhưng cũng không phủ nhận, nàng đối với mình thật sự rất tốt.

“Thanh tỷ.” Hắn nhịn không được kêu một tiếng, trên gương mặt thanh tú lần đầu lộ ra nụ cười chân thành.

Long Nhất ngẩn ra, không ngờ lý do nàng tùy tiện bịa ra lại có thể khiến hắn không đẩy nàng ra xa ngàn dặm nữa, đầu lưỡi không khỏi chua xót, nhưng trên gương mặt lại là nụ cười yếu ớt cưng chiều của tỷ tỷ đối với đệ đệ. Trừ lần đó ra, nàng không biết ở trước mặt hắn có thể bày ra cảm xúc thế nào nữa.

Lan Chiêu Vân không khỏi có chút ghen tị với Kiếm Hậu Nam, ghen tị hắn có thể có được sự đối đãi không bình thường của vị sư tỷ lúc nào cũng lãnh khốc vô tình, “Nhưng mà, sư tỷ, muội cũng là sư muội của tỷ mà, sao tỷ lại hung dữ với muội như vậy? Không công bằng mà!” Nàng gần như nũng nịu nói.

Không công bằng? Long Nhất kiềm hãm nét mặt lại, sau đó cười, “Tỷ đâu có hung dữ với muội đâu?” Nàng nói cho có lệ, không muốn tiết lộ ra suy nghĩ trong lòng mình. Công bằng? Ai từng cho nàng công bằng? Ai từng cho nàng một chút thương yêu và sủng ái mà nữ tử nên có? Khẽ nhếch cằm lên, nàng quật cường xua đi sự oán giận không nên có này, cũng không muốn đối diện với gương mặt cười ôn hòa của Kiếm Hậu Nam. Trong ngực khẽ nhói, đột nhiên xúc động muốn rơi lệ, nhưng đó cũng chỉ giới hạn trong suy nghĩ mà thôi. Chỉ vì, nàng không phải nữ tử thông thường, nàng là chủ nhân của Nữ Nhi Lầu của Điện Hắc Vũ.

Lan Chiêu Vân ngây thơ không nghe ra được Long Nhất nghĩ một đằng nói một nẻo, chỉ cho rằng lời nàng nói là thật lòng, gương mặt nhỏ nhắn thanh lệ không khỏi lộ ra nụ cười vui sướng, “Vậy sư tỷ đối với muội cũng tốt giống như đối với sư huynh được không?” Người xung quanh lúc nào cũng sủng ái nàng, vì thế nàng nghĩ rằng Long Nhất thân là sư tỷ sủng ái nàng cũng là chuyện hiển nhiên.

Long Nhất ngạc nhiên, sau đó trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, “Muội có nhiều người cưng chiều muội như vậy vẫn chưa đủ sao?” Nàng không phải là nữ tử có thể dễ dàng đối xử tốt với người khác, cũng không phải nữ tử dễ dàng hứa hẹn với người khác, vì thế lẳng lặng đánh lạc hướng sự chú ý của tiểu cô nương.

Lan Chiêu Vân bị nói trúng như vậy có chút ngượng ngùng, phía bên trái miệng hiện ra một lúm đồng tiền đáng yêu, không nghe theo nũng nịu nói: “Sao mà đủ được, với lại cũng không có ai cưng chiều muội hết.”

Nghe thấy nàng nói dối không chớp mắt như vậy, Kiếm Hậu Nam không khỏi bật cười, khẽ quở: “Nha đầu không có lương tâm này!” Trong giọng nói khó nén sự cưng chiều.

Long Nhất nghe thấy trong lòng tràn ngập ghen tuông, lại không thể làm gì được. Nhưng Tử Tiêu đang bị cố ý lạnh nhạt kia vẻ mặt bỗng nhiên trở nên bình tĩnh, dường như không có chút vì bị ba người kia làm lơ mà thấy bực mình. Chỉ là ăn một bữa cơm, ngoài Lan Chiêu Vân ngây thơ hồn nhiên ra, còn lại ba người trong lòng đều có tâm trạng, không hề gió êm sóng lặng như thể hiện ngoài mặt.

------

“Huynh trách ta?”

Trong thư phòng lầu ba, Tử Tiêu một thân áo trắng như tuyết đứng bên cửa sổ. Nàng xoay lưng về phía Kiếm Hậu Nam, ánh mắt u oán nhìn trên mặt hồ lấp lánh ánh nắng.

Nhìn bóng lưng duyên dáng mỹ lệ của nàng, Kiếm Hậu Nam không tự chủ được hơi nhếch môi, muốn nói lại phát hiện ra bản thân cũng không nói nên lời. Kể từ ngày nàng quyết tuyệt rời khỏi hắn, hắn đã không biết nên nói gì với nàng.

“Sao không nói gì?” Không đợi câu trả lời của hắn, Tử Tiêu xoay người, gương mặt mỹ lệ có vẻ giận dỗi nhàn nhạt, “Huynh lúc nào cũng như vậy, trong lòng muốn gì cũng không nói ra…. huynh không nói, không ai biết được rốt cuộc huynh muốn thế nào…” Rời khỏi hắn, nguyên nhân chủ yếu chính là vì như vậy.

Cuối cùng, dưới ánh nhìn chăm chú chờ mong của nàng, Kiếm Hậu Nam mở miệng: “Thả Vân nhi đi.”

Lời nói ngoài dự tính làm Tử Tiêu vô cùng ngạc nhiên, nhưng nàng không phải nữ tử thông thường, rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, “Lâu ngày không gặp như vậy, huynh và ta đã không còn chuyện gì để nói sao?” Nàng cười khổ, không biết có nên vì quyết định lúc trước mà cảm thấy hối hận.

Hít sâu một hơi, Kiếm Hậu Nam nhìn dung nhan của người từng khiến mình thần hồn điên đảo, cảm xúc trong lòng lẫn lộn, “Hắn đối với muội tốt không?” Vẫn là kìm nén không được mà hỏi! Ý thức được điều này, trong ánh mắt hắn lóe lên ý giễu cợt bản thân.

“Không cần nhắc đến hắn!” Chợt nghe lời đó, Tử Tiêu như bị kim châm, cơ hồ theo phản xạ lớn tiếng đáp lại, âm điệu cao lên rất nhiều, nghe có chút chói tai.

Nhìn ra sau khi chia tay nàng cũng không đạt được điều mình muốn, đôi mắt ôn hòa của Kiếm Hậu Nam có vẻ thương xót, lắc đầu một cái, hắn quyết định không quan tâm gì đến nàng nữa, “Nếu như muội vẫn còn nhớ ta đã từng cứu muội thì thả Vân nhi ra đi.” Đây là lần thứ hai mở miệng thỉnh cầu, hắn chỉ định nói một lần này nữa thôi.

Sự lạnh lùng xa cách của hắn làm Tử Tiêu nhói đau, nàng không mở mắt, che giấu vẻ mất mát trên gương mặt, buồn bã nói: “Đây là lần đầu tiên huynh chủ động mở miệng yêu cầu ta…..” Nguyên nhân chỉ vì một nữ tử khác. Ngừng một chút, nàng mới nói tiếp: “Cho dù không có ơn cứu mạng đó, ta cũng không có cách nào cự tuyệt được huynh. Huynh nên biết…. ta trước giờ không thể cự tuyệt huynh.” Chỉ là trước giờ hắn chưa hề mở miệng yêu cầu nàng làm gì, cứ cho là nàng nói với hắn lúc nàng muốn rời đi, hắn cũng trầm mặc không nói một câu. Nàng thường nghĩ, nếu lần đó hắn mở miệng nói muốn nàng ở lại, nàng chỉ sợ thật sự sẽ vì hắn mà ở lại, vì thế có thể trốn thoát nanh vuốt của tên nam nhân gian ác kia. Chỉ là, hắn không nói gì hết.

“Ta sẽ an bài cho Vân nhi của huynh rời đi.” Nói đến đây, Tử Tiêu cảm thấy cơn đau khổ chua xót quặn thắt trong lòng, lại không thể làm gì, “Nhưng mà, huynh và Long cô nương nhất định phải ở lại. Nếu không ta không có cách nào giải thích được với Cung chủ.”

Kiếm Hậu Nam gật đầu xem như nói lời cảm ơn, rồi sau đó xoay người liền rời đi. Hắn không có cách nào nhìn mặt nàng mà vẫn giữ được bình tĩnh, hắn sợ thời gian càng lâu sẽ không khống chế được nói ra lời làm bản thân hối hận. Chỉ vì, với tính cách ôn hòa của hắn rất khó trách cứ một nữ tử trong thời gian dài như vậy, huống hồ nữ tử kia từng là người trong lòng hắn.

“Nam đại ca.” Đột nhiên, Tử Tiêu xúc động gọi tên mà chỉ hai người vốn rất quen thuộc, ngay cả bản thân nàng cũng không kịp chuẩn bị.

Kiếm Hậu Nam toàn thân cứng đờ, còn hai chân kia lại không thể bước ra khỏi phòng.

Tử Tiêu lặng lẽ bước tới phía sau hắn, sau đó không để ý gì giang hai cánh tay mảnh khảnh ôm lấy hắn, “Đừng bỏ muội, Nam đại ca.” Trong giờ khắc ấy, nàng buông hết sự dè dặt của một thiếu nữ, muốn vãn hồi tất cả những thứ đã mất đi.

Tấm lưng cảm nhận được thân mình mềm mại kề sát chính mình kia, trong tai nghe tiếng cầu xin ngượng ngùng cùng sợ hãi của thiếu nữ, Kiếm Hậu Nam cảm giác bức tường hắn vất vả dựng ở trong lòng trong khoảnh khắc đó ầm ầm sụp xuống. Việc nàng đã làm cũng không phải tội ác tày trời tới mức không thể tha thứ, nàng chỉ là….

Nỗi phiền muộn đột nhiên dâng lên trong lòng, sắc mặt Kiếm Hậu Nam trắng nhợt, bỗng nhiên kéo cánh tay mềm mại đang ôm chặt mình ra, dưới ánh mắt đầy đau khổ cùng mất mát của Tử Tiêu, tuyệt tình bỏ đi.

Có một số chuyện không thể sai được, chỉ cần bước sai một bước, liền không có khả năng quay đầu lại.

Hiểu rõ được điều này, vẻ mặt yếu đuối của Tử Tiêu tại thời khắc này đã biến mất, thay bằng vẻ mặt lạnh nhạt thanh nhã, trầm mặc nhìn phía Kiếm Hậu Nam vừa biến mất, rồi sau đó kiên cường ép buộc bản thân quay người đi, không nhìn nữa không nghĩ nữa.

Nàng không nói cho hắn biết, nàng vĩnh viễn sẽ không nói cho hắn biết, nam nhân đó, Âm Cực Hoàng uy danh hiển hách kia đã vứt bỏ nàng. Giống như giang hồ đồn đại, Âm Cực Hoàng là một tên ác ma chuyên đùa giỡn nữ nhân, phàm là nữ nhân bị hắn nhìn trúng, đến nay vẫn chưa có ai thoát được bàn tay ác ma của hắn. Mà phàm là nữ nhân đã từng phát sinh quan hệ thể xác với hắn, cho dù sau khi bị hắn vứt bỏ cũng không có cách nào quên được hắn, càng không có cách nào tiếp nhận được nam nhân khác.

Kiếm Hậu Nam đã từng khuyên bảo nàng, thế nhưng nàng lúc đó đã không kiểm soát được trái tim mình nữa, mãi đến khi vận mệnh bị vứt bỏ một cách vô tình rơi xuống nàng.

Nàng, chủ nhân Lăng Tiêu Hoa của cung Tuyết Ngưng, có mỹ mạo khiến người kiêu ngạo và khí chất thanh tú đặc biệt, nàng hiểu rất rõ bản thân rất dễ gợi lên ý muốn bảo hộ của nam nhân. Nàng cho rằng sẽ không có nam nhân nào nhẫn tâm làm tổn thương mình, nhưng sự thật chứng minh---

Trước khi gặp Âm Cực Hoàng đích thực là như vậy. Nhưng mà Âm Cực Hoàng không phải là nam nhân bình thường, hắn chỉ là một tên ác ma tùy tiện đùa giỡn nữ nhân, sự nồng nhiệt của hắn đối với nàng kéo dài không quá một tháng….

Đúng, nam nhân đó thực sự đáng hận, nhưng nàng lại giống như lời đồn đại kia không cách nào quên được hắn, không cách nào quên đi sự thống khổ. Mà đối với Kiếm Hậu Nam, nàng thực sự từng có tình cảm, vì thế mới vọng tưởng dùng tình cảm đối với hắn mà quên đi nam nhân kia. Nhưng nàng rõ ràng đã quên mất, là nàng chủ động vứt bỏ tấm chân tình cùng sự dịu dàng của hắn.