Trường Mộng Lưu Ngân

Quyển 4 - Chương 3: Giá như tất cả chỉ là một giấc mơ




Hơn mười năm trước, đúng là Lâm Sỹ Diên đã từng đưa cho Diệp Quán Ngữ hai triệu tệ. Lúc đầu, Diệp Quán Ngữ khăng khăng không nhận, nhưng những lời nói của Tứ Mao, người anh em từ nhỏ đến lớn của anh lại khiến anh thay đổi cách nghĩ. Khi Tứ Mao biết Lâm Sỹ Diên muốn cho Diệp Quán Ngữ một khoản tiền, anh ta chắc chắn là anh nên nhận lấy khoản tiền đó, hơn nữa nhất thiết là phải nhận.

“Tại sao không nhận? Chưa nói đến việc đây là gia đình anh đáng lẽ có được, nhưng ít nhất anh cũng không thể để mẹ mình của mãi điên điên khùng khùng, lúc tốt lúc xấu như vậy được! Hơn nữa, bệnh phổi của mẹ anh không thể tiếp tục để lâu thêm. Lão già ấy nói không sai, đây chính là nhà họ Lâm nợ anh. Vả lại, nếu anh thực sự muốn một ngày nào đó thắng được vụ kiện này, nếu không có bản lĩnh thì không thể làm được? Làm sao để có bản lĩnh? Phải có tiền! Tiền đâu ra? Đợi nhân bánh từ trên trời rơi xuống á? Thế thì cái từ trên trời rơi xuống ấy không phải là nhân bánh, mà là đá. Đá là rơi vỡ đầu đấy!”

“Nhưng có hai triệu tệ đó thì đã sao? Cũng chưa chắc tôi sẽ thắng được kiện.” Diệp Quán Ngữ như vẫn chưa thông suốt.

“Anh có ngốc không vậy? Hai triệu tệ này anh coi như làm vốn đi, một người thông minh như anh, có vốn mà lại không sợ đổi đời được à? Hãy lấy tiền của nhà họ Lâm mà làm ăn, nếu một ngày có thể phất lên được, hãy lấy số tiền lớn gấp chục gấp trăm lần mà đập chết chúng, anh không thấy điều đó rất thú vị à? Quá thú vị đi ấy chứ, người anh em ạ…”

Một câu nói quả là đủ để làm thức tỉnh người đang ngủ mơ như Diệp Quán Ngữ! Đúng thế, lấy tiền của nhà họ Lâm cho mà bào thù, thế này còn giải hận còn hơn cả việc cầm con dao đâm chết chúng, sao anh lại không nghĩ ra nhỉ? Quá đúng là trời không tuyệt đường của con người ta mà!

Ngày hôm sau Diệp Quán Ngữ đã đến cửa thăm hỏi nhà họ Lâm.Tốt lắm, Lâm Nhiên không ở nhà, nghe nói là đi diễn ở Hồng Kông. Lâm Sỹ Diên vui mừng khôn xiết, vui vẻ viết tờ séc hai triệu tệ đưa cho anh. Có lẽ, ông tưởng rằng mọi việc đã kết thúc ở tờ séc ấy, tuyệt nhiên không hề hay biết những mưu toan trong đầu Diệp Quán Ngữ. Kết thúc ở đây ư? Đừng có mơ! Ngay đến cả Thượng đế cũng không thể nào kết thúc được mọi chuyện ở đây!

Nhưng điều khiến tâm tư Diệp Quán Ngữ dậy sóng là cả bác gái cũng có mặt ở đấy. Hơn nữa, ánh mắt bà nhìn anh rất đặc biệt, cứ như thể đang tìm kiếm một thứ gì đó, hoặc là đã phát hiện ra điều gì đó, rất lạ.

Người phụ nữ đó vẫn đẹp như xưa, mặc dù tuổi cũng đã sắp bốn mươi rồi nhưng nhìn như mới ngoài ba mươi. Nghe nói hồi trẻ bà là diễn viên múa, bố là sĩ quan quân đội cao cấp, cấp bậc cao ngất. Nhưng Diệp Quán Ngữ chẳng có chút thiện cảm nào với bà, cái tát mười mấy năm trước bà giáng vào mặt mẹ anh đến chết anh cũng không thể nào quên. Điều ngạc nhiên là lúc anh về, Lâm phu nhân tiễn anh ra tận cửa, vô duyên vô cớ hỏi một câu: “Cậu… vẫn luôn mang họ Diệp từ nhỏ sao?”

“Bà thử nói xem?” Diệp Quán Ngữ hỏi lại, thái độ không một chút thiện cảm.

Lâm phu nhân gương mặt gượng cười, tiễn anh ra khỏi sân nhà họ Lâm.

Về đến nhà, việc đầu tiên Diệp Quán Ngữ dùng với số tiền đó là mua rất nhiều đồ ăn ngon về cho mẹ. Anh biết, từ giờ trở đi anh sẽ chẳng thể chăm sóc mẹ nữa, anh sẽ phải ra ngoài bôn ba khắp thế giới. Nhưng sức khỏe của mẹ thực sự đã yếu lắm rồi, bà vừa ho sù sụ vừa thở hổn hển. “Mẹ, con đưa mẹ đến bệnh viện nhé.” Diệp Quán Ngữ lấy được hai triệu tệ, kiên quyết đòi đưa mẹ đi bệnh viện.

“Đi bệnh viện cái gì chứ! Giờ ở đây mà chẳng là cái nơi ăn thịt người không chịu nhả xương! Mẹ đã từng này tuổi rồi, thuận theo số trời định đoạt thôi con ạ.” Khi đó mẹ vẫn còn tỉnh táo, nói chuyện rất rõ ràng mạch lạc. Bà kéo con trai ngồi sang bên cạnh giường, khóe mắt khô cạn lại cuộn trào ra những giọt nước mắt, “Quán Ngữ, đừng lo cho mẹ, đừng lo cho mẹ! Cứ chăm lo tốt cho bản thân con là được rồi, tuy nhà họ Diệp ta đã tuyệt hậu rồi, nhưng mẹ vẫn luôn hi vọng vào con…”

Tuyệt hậu? Khi đó Diệp Quán Ngữ vẫn chưa hiểu ra điều gì. Như nghĩ đến bệnh tình của mẹ anh cũng không chú ý lắm đến lời bà nói. Thế nhưng hiển nhiên không phải vì mẹ phát bệnh nên mới nói ra những lời như vậy, bà nhìn Diệp Quán Ngữ, vuốt ve khuôn mặt khôi ngô nhưng gầy gò của đứa con trai, thì thầm như tự nhủ với bản thân: “Khuôn mặt mới khôi ngô tuấn tú làm sao, con trai, con không biết con đẹp trai đến thế nào đâu. Năm đó khi bố con bế con về nhà, mẹ đã thích khuôn mặt này của con rồi, cho dù nhà nghèo đến nỗi không có gạo mà ăn, mẹ cũng không nỡ bỏ lại con…”

Những lời nói ấy khiến Diệp Quán Ngữ cảnh giác, cuối cùng thì anh cũng nghe ra mẹ đang nói gì, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi: “Mẹ, mẹ vừa nói gì, bố bế con về nhà? Con là con do mẹ sinh ra, sao lại… sao lại được bố bế về…”

Mắt mẹ đăm đăm nhìn anh, miệng lập bập định nói gì nhưng chưa nói đã lại ho một tràng.

“Mẹ, mẹ lại nói hồ đồ gì rồi phải không? Mẹ đừng nói gì nữa, cố gắng dưỡng bệnh mới đúng, mấy ngày nữa con phải đi Quảng Đông rồi, con phải kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền về, nhất định phải đòi lại công bằng cho Quán Thanh. Mẹ, dù thế nào mẹ cũng nhất định phải đợi đến ngày ấy, hãy hứa với con đi, mẹ! Mẹ!...” Diệp Quán Ngữ bỗng nhiên sợ hãi vô cớ, chưa bao giờ anh sợ hãi đến vậy, anh vỗ lưng mẹ, coi như không nghe thấy gì, không có gì xảy ra cả. Nhưng, người thông minh mà giả vờ như hồ đồ thì thật là khó lắm, nỗi bất hạnh của Diệp Quán Ngữ chính là vì anh thông minh quá, anh không thể nào vờ như hồ đồ được. Tối đó, anh tìm đến Tứ Mao, nỗi nghi vẫn trong lòng anh vừa được nói ra thì Tứ Mao cũng chẳng nói thêm được tiếng nào nữa.

“Tứ Mao, anh nói thật với tôi đi, có phải anh đã nghe được gì đó rồi không? Từ nhỏ đến lớn, những chuyện về tôi ấy.” Dù Diệp Quán Ngữ rất sợ nhưng anh còn muốn biết chân tướng sự việc hơn.

Tứ Mao quanh co mãi hồi lâu, cuối cùng đành nói thật: “Người anh em, có những chuyện không cần thiết phải cố gắng như vậy đâu, đúng là tôi từng nghe nói… cậu... cậu được bố cậu bế từ Kiều Động về… chỉ là nghe nói thế, cũng không chắc nó là thật… Từ nhỏ mẹ tôi đã bảo là nhặt tôi về từ cái cống nước hôi thối đấy, còn lâu tôi mới cho là thật…”

Diệp Quán Ngữ không nói gì nữa, cũng chẳng hỏi thêm câu gì. Anh thấy có một số chuyện không cần phải biết rõ ràng quá, bởi cho đến giờ, anh chưa bao giờ hối hận vì đã lớn lên trong một gia đình như thế này. Từ bé đến lớn, sự yêu thương mà bố mẹ dành cho anh không hề ít hơn so với những đứa trẻ khác, cũng không hề ít hơn so với cả Quán Thanh, nhất là bố, người đàn ông thật thà phúc hậu, ông gửi gắm hết hi vọng vào anh, bởi vì anh thông minh, có chí tiến thủ, không giống như Quán Thanh bồng bột chẳng hiểu biết gì.

Vì thế năm đó khi anh thôi học mẹ vô cùng phản đối, cũng rất bất an, chỉ sợ bố anh dưới suối vàng biết được rồi lại trách móc. Làm người thì phải có lương tâm, bố mẹ đã nghèo khó cả đời rồi, chẳng có tài sản gì cho anh cả, chỉ dạy anh hiểu cái gì gọi là lương tâm.

Ban đêm về nhà, anh bưng nước rửa chân cho mẹ, tay xoa bàn chân gầy guộc của mẹ, vừa nói vừa khóc: “Mẹ, mẹ cố gắng giữ gìn sức khỏe, sau này con kiếm tiền về rồi sẽ hiếu thuận với mẹ, dù đi đến đâu, mẹ cũng vẫn là mẹ của con, con sẽ không bao giờ quên con là con của nhà họ Diệp. Con họ Diệp, từ xưa vẫn vậy, sẽ không bao giờ thay đổi!”

“Con trai…” Bà mẹ nghẹn ngào, không nói ra được lời nào.

Tiếp đó, ngày nào Diệp Quán Ngữ cũng ở bên mẹ không rời một bước. Anh sợ mình không còn cơ hội nữa, anh không muốn mình sẽ phải hối tiếc. Anh cũng để lại chút tiền cho Tứ Mao, nhờ Tứ Mao tìm cho mẹ một bảo mẫu đáng tin cây, có phải trả tiền nhiều một chút cũng không sao. Anh nhờ Tứ Mao chăm sóc lo lắng cho mẹ sau khi anh đi. Tứ Mao hỏi anh: “Cậu muốn đi đâu? Bao lâu thì về?” Anh trả lời: “Tôi cũng không biết bao lâu sau mình sẽ về, nhưng chắc chắn là phải đi, bởi ở đây dù thế nào cũng là địa bàn của nhà họ Lâm, còn ở đây một ngày nào thì ngày đó tôi dừng mong có cơ hội đổi đời.”

Ngoài mẹ ra, trong lòng Diệp Quán Ngữ vẫn còn một mối vương vấn. Anh vẫn luôn do dự có nên đi gặp cô hay không. Do dự rất lâu anh quyết định đi nhìn cô một chút. Anh muốn nhớ thật kĩ khuôn mặt hồn nhiên trong sáng của cô. Còn nhớ hôm đó mưa to, anh lưỡng lự trên phố Đào Lý rất lâu, rất lâu, hai bên đường có rất nhiều cây ngô đồng Pháp, mùa đó lá vàng trên cây vẫn chưa rụng hết, cành lá như lồng vào nhau giữa không trung. Thấp thoáng giữa những câu ngô đồng và những bờ tường rào là những căn nhà đã có tuổi, trong mưa, trên những mái nhà tinh xảo hiện ra những biến cố thăng trầm trải qua cùng năm tháng. Rồi mưa dần dần cũng tạnh, những cành những lá lại cùng vây vào với nhau, những giọt nước mưa tích tụ phía đầu cành nhỏ giọt tí tách, càng hiện rõ vẻ tĩnh mịch yên ắng của con phố.

Từ xa nha đã nhìn thấy người con gái đó bước đến. Cô che một cái ô màu xanh lá, vừa đi vừa xem một cuốn tiểu thuyết, bộ dạng chăm chú, lúc Diệp Quán Ngữ cố ý đâm vào cô, cô không cả buồn ngẩng đầu lên, chỉ nói một câu “Xin lỗi” rồi vội vội vàng vàng đứng dậy đi qua. Cô còn không nhìn anh lấy một cái!

Tại sao cô không nhìn anh, không nhớ lấy anh, để sau này có khi nào gặp lại còn có thể nhận ra anh? Diệp Quán Ngữ ngóng nhìn bóng cô đi xa dần, mắt dâng lên ánh lệ, anh thầm nói với mình mà như nói với cô: “Không sao, tôi chỉ thoạt nhìn là sẽ nhận ra em ngay thôi, cô bé, em phải mau chóng lớn lên, đợi đến một ngày tôi có đủ năng lực, nhất định tôi sẽ trở về tìm em, em phải đợi tôi đấy!...”

Anh gần như chạy suốt quãng đường về nhà. Vừa vào đến cửa thì Tứ Mao báo Lâm Nhiên vừa đến.

“Lâm Nhiên?” Anh ngạc nhiên không nói nên lời.

“Đúng vậy, anh ấy đợi suốt cả buổi chiều, nếu cậu về nhà sớm độ mười phút thì đã gặp rồi.”

“Sao tôi phải gặp anh ta? Tôi không muốn nhìn thấy anh ta!”

Tứ Mao sợ nhất là lúc mặt anh đanh lên: “Anh ấy… anh ấy nói là đến để tiễn cậu…” Nói vậy, anh lấy ra một bức thư đưa cho Diệp Quán Ngữ, “Cái này là nhờ tôi đưa cho cậu, nói là nếu anh còn nhớ tình nghĩa trước kia thì dù thế nào cũng phải xem xong rồi hẵng xé…”

“Tình nghĩa? Tôi với anh ta còn có tình nghĩa gì chứ?” Diệp Quán Ngữ chán nản ngồi trên chiếc ghế đá trong sân. Bóc thư ra, trong đó chỉ viết có mỗi một câu “Sáu giờ sáng mai, gặp nhau trên đỉnh núi Mộ Vân, chúng ta cùng ngắm mặt trời mọc.”

Cả đêm đó Diệp Quán Ngữ không ngủ, cứ băn khoăn giữa đi với không đi. Đến hơn ba giờ sáng anh vẫn dậy. Đi, hay là không đi, anh vẫn chưa quyết định được. Anh đi bộ về hướng núi Mộ Vân, vừa đi vừa do dự.

Núi Mộ Vân buổi sáng sớm, mây mù sương sớm lượn lờ vắt ngang quanh đỉnh núi vẫn còn nặng hơi nước. Con đường rợp bóng cây giữa những ngọn núi rơi đầy lá vàng cứ chốc chốc lại có thể thấy những người chạy bộ thể dục sáng sớm. Lại một cuối thu nữa, cuối thu năm năm trước Diệp Quán Ngữ và Lâm Nhiên đã cùng nhau dẫm lên thảm lá đỏ trải đầy trên mặt đất ở đây, cùng nhau leo lên đỉnh núi, cùng dựa vào tảng đá lớn trên chóp núi mà nói chuyện với nhau về cuộc đời, về lý tưởng. Những năm qua, tảng đá đó vẫn luôn đè nặng lòng anh. Con đường năm xưa, lá đỏ thiêu đốt ánh mắt con người, tất cả đều như một cơn mơ vấn vít mãi trong lòng anh.

Nếu tất cả chỉ là mơ thì thật tốt biết bao, ít nhất anh cũng sẽ không phải do dự hay lưỡng lự mà đi trên con đường ấy.

Leo đến chiếc chòi cách đỉnh núi không xa đã là sáu giờ sáng, nhưng Diệp Quán Ngữ quyết định không lên tiếp. Anh đã nhìn thấy Lâm Nhiên, anh ấy đang đứng cạnh tảng đá trên đỉnh núi, Rõ ràng tâm trạng Lâm Nhiên có vẻ hơi sốt ruột, chốc chốc lại giơ tay lên xem đồng hồ. Phía đông đã lờ mờ sáng, ánh bình minh dần lan rộng ra phía chân trời, chiếu lên những chiếc lá đỏ rực màu lửa, trông lại còn lấp lánh huyền diệu. Hình bóng cô độc của Lâm Nhiên giống như được chiếu dưới ánh sáng của ngọn đuốc càng ngày càng trở nên cứng ngắc.

Lúc này, mặt trời đỏ rực trồi lên từ phía chân trời, ánh hào quang mỗi lúc một dài ra, những dải mây mù vắt mình trêm chòm núi như được nhuộm một lớp màu vàng óng, Lâm Nhiên đang đứng đối diện với vầng mặt trời đỏ, hình ảnh đẹp tuyệt mĩ chỉ trong khoảnh khắc ấy cứ đọng lại mãi trong tâm trí Diệp Quán Ngữ cho đến mãi về sau. Xung quanh ngoài tiếng chim kêu ra tuyệt nhiên không còn bất cứ một âm thanh nào khác, nơi đây như chốn tiên cảnh trong tranh vậy, mơ mơ hồ hồ trong mắt Diệp Quán Ngữ, như mộng như ảo. Anh vẫn không đủ dũng cảm để bước tiếp lên chào hỏi Lâm Nhiên.

Anh giấu diếm lòng mình với người khác, thậm chí giấu diếm cả bản thân mình. Nhưng anh không đánh lừa được trái tim mình, không đánh lừa được hồi ức sâu thẳm trong đó, nơi đã hằn in những vết tích rõ ràng nhất không thể phai mờ. Bao nhiêu năm qua tưởng lòng đã nguội, đã hết hi vọng, anh tưởng rằng mình có thể quên đi chuyện cũ, nhưng mãi cho đến giờ phút này anh mới biết mình không làm được, tất cả chỉ là dối trá, lừa mình lừa người mà thôi.

Lâm Nhiên biết mình không đợi được người mà anh muốn gặp, cuối cùng cũng quyết định xuống núi.

Diệp Quán Ngữ vội vàng trốn vào bụi cây sát cái chòi gần đấy. Lâm Nhiên xuống núi nhưng không đi luôn, anh ngồi lại trong chiếc chòi đợi tiếp. Anh ngồi quay lưng về phía Diệp Quán Ngữ châm lửa hút thuốc, như đang tự nói với bản thân mình: “Quán Ngữ, anh không đến thật sao? Tôi sợ tôi không còn cơ hội nào gặp anh nữa, anh thật sự hận tôi đến thế sao?”

Sương mù lởn vởn trên đỉnh đầu anh, sự cô đơn và đau buồn của anh càng được khắc họa.

“Tôi thật là ngốc, biết rõ ràng là anh sẽ không tới mà vẫn hẹn anh… Đúng là tội mình gây ra tự mình chịu, tất cả đều do tôi tự chuốc lấy! Nhưng Quán Ngữ, giữa chúng ta nhất định phải thế này sao? Cho dù không làm bạn bè của nhau được nữa thì làm người xa lạ cũng không được sao, ít nhất còn có thể gặp mặt nhau. Nhưng ngay đến cơ hội gặp mặt anh cũng không cho tôi nữa. Anh có biết mấy năm qua tôi sống khổ sở như thế nào không, ngày nào cũng như sống trong địa ngục. Sam cũng giống tôi, cậu ấy cũng sống không bằng chết. Một người bình thường mà lại bị giam trong một nơi như vậy thì làm sao mà sống tốt được? Đúng, đúng vây, nhà họ Lâm chúng tôi đã phạm tội tày trời với nhà họ Diệp các anh, nhưng những chuyện đó thật sự phải trả giá bằng tình bạn giữa tôi và anh sao? Hôm đó bố tôi đưa tiền cho anh vào lúc tôi không có nhà, khi tôi về nhà, biết được chuyện này, tôi đã chửi bới họ một trận. Họ cứ luôn nghĩ rằng tiền có thể san bằng mọi thứ, nhưng thực sự không thể chữa lành mọi vết thương, tại sao không thể đi giải quyết chuyện này một cách quan minh chính đại, họ thực sự không hiểu đạo lý này! Quán Ngữ, tôi rất, rất muốn nói chuyện với anh, cho dù có bị anh trách mắng đi nữa còn tốt hơn là anh cứ trốn tránh tôi mãi thế này. Tôi muốn được khóc một trận thỏa thuê trước mặt anh, anh có mắng tôi là kẻ nhu nhược cũng chẳng sao. Quán Ngữ, giá như anh có thể nghe được những lời này của tôi thì tốt biết bao, ai mà biết được sau này chúng ta có cơ hội gặp lại nhau nữa hay không… Tôi có dự cảm, một dự cảm rất đáng sợ, rằng chúng ta sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại nhau được nữa…”

Lâm Nhiên ngồi đó gần một tiếng đồng hồ rồi mới nặng nề lê bước chân xuống núi.

Diệp Quán Ngữ trơ mắt nhìn bóng Lâm Nhiên khuất xa dần… Anh ngập ngừng muốn nói, muốn gọi Lâm Nhiên nhưng lại không thốt ra được lời nào. Sau rốt, bóng Lâm Nhiên cũng khuất hút trên con đường nhỏ phía sâu trong thảm rừng lá đỏ.

Rất nhiều năm sau, mỗi lần Diệp Quán Ngữ nhớ lại cảnh đó trong lòng đều nhoi nhói đau, bởi đó cũng là lần cuối cùng anh nhìn thấy Lâm Nhiên, đúng là lần cuối cùng thật! Dự cảm của Lâm Nhiên sao lại có ứng nghiệm tàn khốc đến vậy? Vài năm sau, khi tin về cái chết của Lâm Nhiên lan truyền đến Pari, Diệp Quán Ngữ còn tưởng rằng đó chỉ là lời nói đùa. Người gọi điện sau đó cho anh là Tứ Mao đã cho anh một câu trả lời chắc nịch: “Đúng là Lâm Nhiên đã chết rồi, bị vợ anh ta đầu độc.”

Hôm đó, suốt hai tiếng đồng hồ lền Diệp Quán Ngữ ngồi trên sô pha không nhúc nhích, chỉ thấy tiếng gió mơ hồ ngoài cửa sổ, xa vời, nhưng lọt vào tai anh lại khiến anh kinh hồn khiếp vía. Lâm Nhiên, Lâm Nhiên… Anh thầm gọi tên anh ấy trong tim, cảm giác ngay đến thở cũng đau buốt tận tim gan, nỗi đau thương vô cùng vô tận ập đến, khiến anh như dìm chết chính bản thân mình trong màn đêm tăm tối, không còn chút hơi sức nào vùng vẫy chống cự.

Tối hôm đó, anh tắt mọi bóng đèn trong biệt thự, thắp nến trong phòng ngủ ngồi suốt thâu đêm. Anh muốn nhớ lại một chút gì đó, nhưng đầu óc cứ như bị đông cứng lại, chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch thình thịch trong lồng ngực, dù là tim đang đập nhưng con người lại chẳng có chút ấm áp nào. Anh đứng trước cửa sổ nhìn ra màn đêm mờ mịt bên ngoài, bỗng một ngôi sao băng lướt qua màn đêm, rồi trong phút chốc lại biến mất sau phía rừng núi đen kịt đằng xa. Anh biết, ngôi sao băng đó là ai.

Sau này anh đã nhờ Tứ Mao chụp ảnh phần mộ của Lâm Nhiên gửi sang Pháp cho anh, bức ảnh ấy anh luôn giữ bên mình, làm bạn với anh suốt ba năm nữa. Ba năm sau đó, cũng chính là hai năm trước của bây giờ, anh trở về Trung Quốc, trở về Đồng Thành, bấy giờ anh đã không còn là một kẻ nghèo hèn năm xưa, anh do dự không biết có nên ra tay hay không. Chỉ tiếc là mẹ không còn trên đời này nữa, không thì chắc chắn mẹ sẽ rất vui khi thấy anh về.

Mẹ mất khi anh rời khỏi Đồng Thành hai năm sau đó, khi đó anh ở Quảng Đông, vì bị lừa, bị dính vào một vụ kiện nên lâm vào chốn ngục tù, không về chịu tang được. Đó đã trở thành nỗi tiếc nuối cả đời anh, cũng giống như năm xưa không được nhìn mặt Lâm Nhiên lần cuối. Trong nhà lao, anh quay về hướng Đông dập đầu lia lịa, gào khóc mãi cho đến sáng. Cuối cùng thì anh đã mất đi người thân duy nhất trên đời, anh cảm giác Thượng Đế thật bất công, không ban cho anh lấy dù chỉ một chút thương xót!

Có thể nói, vụ kiện cáo đó đã thay đổi cuộc đời anh, không những anh phải bồi thường mất hết cả hai triệu tệ mà nhà họ Lâm cho, ngay cả số tiền mồ hôi nước mắt mấy năm qua của anh cũng tiêu tan cả vào đó nốt. Cũng chỉ vì quá tin người mà rơi vào bẫy của người ta, cuối cùng anh bị chủ nợ báo cảnh sát, bị nhốt trong trại tạm giam.

Mặc dù chuyện ấy sau này cũng được điều tra rõ ràng, anh nhanh chóng được thả ra nhưng anh lại trở về tay trắng như ngày xưa. Chính nhờ một lần thảm bại ấy đã khiến anh ngộ ra một điều, muốn thành công thì nhất định phải tàn nhẫn, ít nhất là phải tàn nhẫn hơn đối thủ của mình. Thế là từ một con cừu non, anh biến thành một con sói, không chỉ hung ác mà còn nham hiểm, chỉ cần đạt được mục đích, anh sẵn sàng không từ thủ đoạn nào. Trong từ điển của anh không còn hai chữ “mềm lòng”. Sau khi lội ngược dòng, nhìn những đối thủ ngã xuống dưới chân mình, chưa bao giờ anh từng cảm thấy thường xót, thậm chí ngược lại, còn có một khoái cảm tê tê khó tả. Ai bảo đây là cái thế giới cả lớn nuốt cá bé kia chứ? Nếu không muốn để bị người ta ăn thịt mình thì phải ăn thịt người ta trước!

Nhưng anh đã đứng lên sau cú ngã ấy bằng cách nào? Tin đồn về lí do anh làm ăn phất lên có rất nhiều, lí do được nhiều người công nhận nhất trong số đó là khi anh ở Thâm Quyến, anh dùng số tiền vay mượn đầu tư vào cổ phiếu, và rồi sau một đêm bỗng trở nên giàu có. Sau anh lại tham gia đầu tư vào nhiều nghề khác nhau, từ bất động sản, khách sạn cho tới dịch vụ hậu cần, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi mà trong tay đã có số tiền kếch sù, giờ nghe nói con số đã đến hơn một tỉ đô la, thậm chí còn nhiều hơn. Anh có bao nhiêu tiền, rốt cuộc chẳng ai biết được con số chuẩn xác cả, mọi người chỉ biết anh tuy giàu nhưng lại rất giản dị, hai năm trước lặng lẽ từ Pháp trở về Đồng Thành, vẫn luôn ở trong biệt thự Thanh Thủy Đường bên sông Mặc, không bao giờ xuất hiện trước công chúng một cách dễ dàng, tùy tiện, cũng như người bình thường rất khó để bước vào căn biệt thự thần bí đó. Để tránh khỏi bị làm phiền, anh còn mua lại cả con phố đó, xe cộ không có nhiệm vụ đặc biệt nhất loạt không được đi qua. Trong biệt thự trồng rất nhiều hoa nhài, hễ đến mùa xuân là hương nhài lại bay khắp phố. Sau anh quyên góp một khoản tiền lớn làm từ thiện, được sự đồng ý của chính quyền, anh đặt tên con phố đó là “Mạt Lợi đạo” (con đường hoa nhài).

Sao anh lại thích hoa nhài đến thế? Mọi người đều phỏng đoán, nhất định là có liên quan đến phụ nữ.

Diệp Quán Ngữ chỉ cười cho qua, không nói lời nào, cũng không giải thích cho mình câu nào. Ngoài anh ra, cũng không ai biết được thực tế của sự nghiệp anh ra sao, bởi anh đã từng nhận lời với một người là không bao giờ lộ ra điều ấy. Anh giấu bí mật này tận trong đáy lòng. Anh cũng còn nhiều bí mật không cho người khác biết, ngay đến thủ hạ theo chân anh bao năm qua cũng không biết gốc rễ ông chủ mình từ đâu,chỉ biết ông chủ thích trầm tư mỗi khi đêm về vắng vẻ, trong tay lúc nào cũng mân mê chiếc nhẫn ngọc bích…

Vì thế mà Thái Anh rất sợ anh, nói anh là người không thể nào đến gần được. Thái Anh là cô gái luôn bầu bạn bên anh. Khi cô còn là một thiếu nữ anh đã đưa cô đến Pháp. Anh cho cô đi học, cho cô cuộc sống tốt nhất, nhất mực nuông chiều cô, chỉ vì trông cô rất giống với người con gái trong mộng của anh với đôi mắt to, cằm với những đường nét trên khuôn mặt đều rất đẹp đẽ mềm mại. Mười năm trước, khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã quyết định cất giữ “giấc mộng” này, anh có quá nhiều, quá nhiều nỗi nhớ cần phải gửi gắm. Khi đó, anh đang chuẩn bị đi Pháp, hôm trước khi đi anh có về Ly Thành thăm mộ mẹ. Hôm đó tuyết rơi nặng hạt, anh quỳ trước mộ mẹ suốt hai tiếng đồng hồ, hoa tuyết phủ đầy áo anh, không gian vắng lặng đến vô hạn, anh cảm giác dường như trời đất này chỉ còn lại một mình anh cô đơn lẻ loi. Dưới chân núi là rừng phong đã được tuyết phủ trắng mênh mông, khi đi xuống sườn núi, anh gặp một thiếu nữ đang khóc bên đường. Tuyết rơi đầy trên đầu,trên vai cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lạnh cóng đến đỏ ửng lên.

“Sao em lại khóc ở đây?” Anh hỏi cô.

“Chị em chết rồi.” Cô bé nức nở.

“Chị em… tên là gì?”

“Tên là Lạc Anh.”

“Tên em là gì?”

“Thái Anh.”

***

Trưa hôm đó, khi Thư Mạn trở về Ly Thành, cô và anh trai Thư Khang ăn trưa cùng nhau. Từ khi Thư Mạn đến Ly Thành, hai anh em thường xuyên gặp nhau, có lúc cô em gái Thư Duệ từ Bắc Kinh về nữa lại càng vui. Chỉ là Thư Khang có khuyên giải thế nào Thư Mạn cũng một mực không chịu về nhà, dù cho trường piano và phố Đào Lý đều nằm khu công viên Trung tâm, nhưng để bước qua ngưỡng cửa đó, Thư Mạn vẫn chưa thực sự chuẩn bị tinh thần. Ăn xong, Thư Khang đi bộ tiễn Thư Mạn về trường chứ không lái xe. Chủ đề nói chuyện thế nào bỗng nhiên nhắc đến Đỗ Trường Phong và Diệp Quán Ngữ, Thư Khang nói: “Hai gã oan gia này, mười bảy năm rồi mà còn đấu với nhau, không biết còn phải đấu đến bao giờ thì mới chịu nghỉ đây. Đỗ Trường Phong luôn âm thầm theo sát em, Lâm Hy và Vi Minh Luân đều biết, thế mà họ lại giấu anh, thiệt khiến anh giận quá đi…”

Thư Mạn cúi đầu không lên tiếng. Hôm đó, Diệp Quán Ngữ vô tình nói ra những chuyện này, cô chỉ thấy sững sờ, bị hai người đàn ông theo dõi suốt mười mấy năm trời mà cô không hề hay biết đủ cho cô thấy mình xuẩn ngốc đến mức nào! Cũng khó mà trách được, những năm qua cô cứ sống mãi trong bóng tối bi kịch của mình, tinh thần và sức lực đều đã kiệt quệ, chẳng rảnh mà chú ý đến xung quanh hay những nguy cơ rình rập.

Thư Khang thở dài, nhắc nhở em gái: “Cho dù Đỗ Trường Phong hay là Diệp Quán Ngữ thì em cũng nên tránh xa họ một chút, anh không muốn em bị tổn thương. Anh đã mất đi một người em gái rồi, không muốn lại mất đi em nữa. Hai người đó đều là những gã nguy hiểm, sẽ chỉ mang đến cho em tai vạ thôi. Em đừng tin vào lời của bất kì ai trong hai người ấy! Nhất là Diệp Quán Ngữ, anh ta sống ở nước ngoài suốt mười mấy năm qua, ai mà biết được anh ta đã làm những gì bên ngoài chứ.”

Thư Mạn ngượng ngùng: “Em cũng không đến gần anh ta quá mà.”

“Vậy thì tốt, có điều, Mạn Mạn, em có nhà mà không chịu về, anh thực sự không biết em nghĩ thế nào. Bố mẹ đều đã giá cả rồi, em còn định giận bố mẹ đến bao giờ nữa? Chẳng lẽ nhất định phải đợi đến khi họ nằm sau xuống suối vàng kia? Khi đó em có hối hận cũng không kịp nữa. Đều là người một nhà cả, cái thứ huyết mạch này không gì có thể thay thế được, em có hiểu không?” Thư Khang vẫn luôn bận lòng về vết rạn nứt trong quan hệ giữa em gái và bố mẹ, nhưng sau rốt cuộc cũng chỉ đành giữ nỗi thất vọng ấy, bởi cho dù có khuyên giải bao năm rồi Thư Mạn vẫn cự tuyệt không bước vào cửa nhà.

Nhưng lần này Thư Mạn có vẻ rộng lòng hơn, cô nói là để suy nghĩ xem thế nào đã. Cho dù vẫn chưa có thái độ rõ ràng là sẽ chuyển về nhà ở hay không nhưng dù sao cô đã chịu suy nghĩ, với Thư Khang điều đó đã là chuyển biến to lớn lắm rồi. Trước kia, ngay đến nói chuyện về vấn đề này cô cũng gạt đi, không chịu tiếp lời chứ đừng nói là suy nghĩ.

“Thực ra, cái gã Đỗ Trường Phong đó… cũng đáng thương lắm, bị nhốt lâu như vậy, haiz, cũng là tội mình tự gây ra mà! Nếu cậu ta có đến tìm em, chỉ cần em không bận tâm gì đến cậu ta là được, đừng có chọc tức cậu ta…” Thư Khang nhắc đến Đỗ Trường Phong, trong giọng điệu có chút thương hại, “Từ nhỏ anh đã quen biết cậu ta rồi, cái số cậu ta cũng chẳng tốt, sau khi bố mẹ mất thì được nhà họ Lâm nhận nuôi, hình như cũng được nuông chiều lắm. Nhưng thực ra… lại bất hạnh lắm…” Thư Khang định nói lại thôi, nhìn em gái với ánh mắt thăm dò, rồi không nói gì thêm nữa. “Thôi, anh phải đi làm đây, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.” Thư Khang vỗ vai em gái, quay lưng bước đi về hướng ngược lại.

Thư Mạn cũng phải về trường để lên lớp, vừa mới đi được một đoạn không xa đã thấy đằng trước có dáng người quen quen bước đến. Người đó mặc chiếc áo khoác màu cà phê, bên trong mặc một chiếc ao len cao cổ màu trắng gạo, dáng đi thẳng đứng, một tay đút túi áo khoác, một tay kẹp điếu thuốc, thần thái lơ đễnh, lúc đi lúc dừng. Hình như anh đang tìm cái gì đó, mà cũng lại giống như đang chờ cái gì, bước chân lộn xộn không mục đích, không phương hướng, khiến tự nhiên Thư Mạn phải dừng chân quan sát.

Ánh mặt trời ấm áp mùa đông xuyên qua kẽ lá đổ xuống người anh. Dưới bóng nắng, khuôn mặt anh lúc sáng lúc tối, cũng giống như ánh mắt anh vậy, lúc ẩn lúc hiện.

Trong một buổi chiều mùa đông như thế này, trên một con đường tĩnh lặng như thế này, cuộc gặp gỡ tình cờ giữa hai người rất giống với cảnh thường thấy trong phim điện ảnh. Hai người nhìn nhau, mỗi ánh mắt đều nhiều ý nghĩa sâu sắc. Trong mắt anh, sự xuất hiện của cô là niềm vui bất ngờ, trong mắt cô, anh như một câu đố. Thư Khang nói anh ta đã phải chịu một nỗi bất hạnh lớn, đúng vậy, cho dù cô không bao giờ nghiên cứu sâu về anh nhưng cô luôn cảm thấy trên con người anh có gì đó bi thương âm thầm, khuôn mặt ấy cũng luôn khiến cô có cảm giác đã từng quen biết. Cô cảm thấy cô đã gặp anh từ rất, rất lâu rồi, còn lâu như thế nào, có là từ kiếp trước thì cô cũng không dám chắc.

“Anh từ Nhị Viện đến đây à?” Cô chủ động chào anh.

Anh gật đầu, vừa hay bên đường có chiếc ghế dài, hai người ngồi xuống ghế nói chuyện với nhau.

Đỗ Trường Phong ngó nghiêng xung quanh, dường như đang cố kiếm chuyện để nói: “Mấy ngày hôm nay thời tiết cũng đẹp đấy chứ!” Cách mở đầu câu chuyện của anh thật cũ rích, ngay cả anh cũng cảm thấy ngượng ngùng nhận ra điều đó.

“Đúng thế, dự báo thời tiết nói năm nay mùa đông ấm.” Thư Mạn cũng như cố tìm chuyện để nói.

“Hiếm thấy.” Anh hững hờ tiếp lời.

“Đúng là hiếm thấy thật.” Cô cũng gật đầu xác nhận.



Đỗ Trường Phong suýt nữa thì tắc họng, không ngờ bản thân mình lại vô dụng đến vậy, lời muốn nói mà mãi không nói ra được, lại chỉ nói những thứ vớ vẩn linh tinh. Anh im lặng, chốc lát lại đằng hắng mấy tiếng, lúc sau mới quyết định nói chuyện thẳng thắn với cô.

“Thư Mạn, xin lỗi em, buổi biểu diễn bị hủy mất rồi, làm em mệt mỏi mà chẳng được tích sự gì…” Nói xong câu này ngay đến bản thân Đỗ Trường Phong cũng cảm thấy kì lạ, không ngờ anh lại biết chủ động nói “xin lỗi” với người khác như thế.

“Đây không phải lỗi của anh. Không sao.” Thư Mạn cúi đầu nhìn những ngón tay mảnh khảnh của mình, giọng nói ôn hòa, “Sau này vẫn có cơ hội mà, anh đừng buồn quá.” Do sự phút chốc cô lại nói tiếp, “Chuyện giữa anh và Diệp Quán Ngữ, Vi Minh Luân đều đã nói cho tôi nghe cả rồi. Tôi cũng đã đi tìm Diệp Quán Ngữ…”

“Em tìm anh ta làm gì?” Vừa nhắc đến Diệp Quán Ngữ, sắc mặt Đỗ Trường Phong bỗng đanh hẳn lại.

Thư Mạn ngoảnh mặt lại nhìn anh: “Oan gia dễ hòa giải khó kết thù, tôi thực sự hi vọng hai anh có thể hòa giải ân oán trong quá khứ. Mặc dù điều đó rất khó, nhưng… các anh đều hận đối phương như vây, người đã chết rồi cũng chẳng sống lại được. Những đạo lý này tôi cũng đã nói với Diệp Quán Ngữ rồi, anh ấy cũng nói với tôi rất nhiều…”

“Nói… Nói những gì?” Đỗ Trường Phong bỗng nhiên thấp thỏm không yên, như đứa trẻ con vừa làm sai điều gì sợ bị bóc mẽ, ngây người ra nhìn Thư Mạn.

“Nói hết tất cả mọi chuyện, bao gồm cả chuyện anh theo sát tôi. Anh đã theo sát tôi suốt mười mấy năm trời, phải vậy không?”

Đỗ Trường Phong chỉ hận một nỗi không chui đầu xuống đất được ngay lúc đó.

“Tại sao anh lại không xuất hiện sớm hơn? Nếu năm đó anh có thể xuất hiện trong cuộc sống của tôi, có lẽ tôi sẽ không bị lún sâu đến như vậy. Lâm Nhiên và Thư Tần có lẽ cũng sẽ không chết, khi đó cả con người tôi đã… đã bị những tình cảm đó vấn lấy, không thoát ra được, cũng không cứu được bản thân mình. Thự ra nếu khi đó có người có thể cứu tôi thì thật tốt biết bao, bất kể có yêu hay không yêu anh ta, tôi nhất định sẽ đi theo anh ta, thoát khỏi tất cả mọi thứ ở đây.”

“Thư Mạn…”

“Tôi thực sự đã nghĩ vậy!” Vẻ mặt Thư Mạn bỗng chốc hoảng hốt, bất lực nhìn Đỗ Trường Phong, “Anh đến muộn quá, tôi đã không còn khả năng để tiếp nhận thêm nữa… Hãy từ bỏ đi, đừng ngốc thế nữa, tôi không đáng để anh làm như vậy… Anh đã bất hạnh lắm rồi, mặc dù anh đã từng giết người, nhưng tôi tin là anh không cố ý, tôi cảm thấy anh rất đáng thương, bị nhốt vào một nơi như vậy ngần ấy năm cũng đã chịu trừng phạt đủ lắm rồi. Anh tôi cũng nói anh rất bất hạnh, tôi không hi vọng anh tiếp tục lún sâu vào trong nỗi bất hạnh ấy…”

Đỗ Trường Phong không nói ra được lời nào, môi anh run lên bần bật, bao năm qua, đã bao nhiêu năm qua rồi, không ngờ anh lại nghe được tận miệng cô nói rằng anh bất hạnh. Có trời mới biết, sự khoan dung và thông cảm muộn màng này bỗng chốc đã làm tan rã hết tất cả sự kiên cường của anh, anh nhìn cô mà khó lòng tin vào tai mình… Cô thì cúi đầu, mười ngón tay đan vào nhau im lặng, đôi tay trắng trẻo, đốt tay trắng bệch ra vì bị siết vào nhau quá mạnh.

Anh ngồi xuống, run rẩy đưa tay lên đón lấy bàn tay cô, gục mặt mình vào trong đó, “Thư Mạn…” Anh nức nở nghẹn ngào, mặc cho nước mắt mình tuôn trào ra lòng bàn tay cô. Anh không nói nên lời, ngoài việc gọi tên cô, anh không còn nói ra được lời nào hoàn chỉnh. Nhưng cô lại cảm thấy sự đau khổ và bi thương không thể vơi đi mà anh giấu trong sự run rẩy đó.

Cô không rụt tay lại, chỉ nói: “Anh phải phấn chấn lên, phải sống cho tốt, đã phạm phải lỗi lầm như vậy lại càng không được lãng phí cuộc sống, bởi trên vai anh không phải chỉ có sinh mạng của một mình anh. Anh không có tư cách được lãng phí. Trân trọng từng ngày, làm những việc có ý nghĩa, thực ra cũng là một cách chuộc tội. Tôi có thể hiểu được tâm trạng muốn chuộc lỗi lầm của anh. Bởi bao năm qua, tôi cũng luôn muốn chuộc lỗi, biết rõ ràng bi kịch của Lâm Nhiên không chỉ là lỗi của riêng mình tôi, nhưng vẫn không thể nào thôi tự trách bản thân mình. Tôi dạy bọn trẻ học đàn, ngoài việc để mưu sinh ra thực ra cũng là muốn để bản thân mình có thể làm một việc gì đó ý nghĩa, không để uổng phí thời gian. Diệp Quán Ngữ… anh ấy hận anh, cho dù anh ấy đối xử với anh thế nào thì anh hãy cứ bao dung đi. Một khi người đã mất đi tất cả niềm tin, thì thù hận chính là lý do duy nhất để anh ta tiếp tục sống. Nhất định rồi sẽ có một ngày anh ấy sẽ từ bỏ hận thù, bởi điểm cuối của thù hận chính là vách đá cheo leo, đến khi không còn lối nào để đi, người ta sẽ phải quay lại….”