Trường Niệm - Tình Yêu Của Trăng Và Sói

Chương 34: Trấn không tên (1)




An đại nhân – Thành chủ Kính Hồng thành – Bị bắt trong sự kiện có liên quan đến đường dây buôn người, sau khi điều tra còn phát hiện y tàng trữ vũ khí binh dụng trong kho. Sự việc lan ra dấy lên một hồi nghi kị, Tuyết Bạch Cầm phải ra sức trấn áp mới dẹp yên dư luận quần chúng, tống giam An đại nhân cùng Hào Triển Thoại đưa về kinh xét xử.

Tuyết Tĩnh Nguyệt ngỏ ý muốn đi riêng, chưa muốn trở về kinh thành vội, mà đi thăm thú đó đây một hồi. Tuyết Bạch Cầm cầu còn không được nữa là, hăm hở chuẩn bị vô số thứ cho Tuyết Tĩnh Nguyệt và Tiểu Lang lên đường chu du ngoạn thủy. Người không biết thì trầm trồ tấm tắc hay cho một màn huynh hữu đệ cung, nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu được dụng ý thật của Tuyết Bạch Cầm.

Nghĩ mà xem, Tuyết Bạch Cầm không chỉ đạt thành mục đích của chuyến đi lần này là tạo lập quan hệ với Lôi Hổ trại, mà còn thành công xây trụ lại đê điều, tái thiết trị an Kính Hồng thành, tiếp tế cho dân chúng, bắt giữ bọn phản động, triệt phá đường dây buôn người,.. bao nhiêu là công trạng. Đương nhiên cũng không phải chỉ nhờ vào mình y mà làm được tất cả, nhưng công to nhất vẫn thuộc về Tuyết Bạch Cầm y, Cẩm Thương hay gì đó chỉ là nước chảy mây bay. Giờ thì tốt rồi, Tuyết Tĩnh Nguyệt không có ở đây y càng tiện bề ứng đối, tất cả công lao hay khổ lao đều tự khắc rơi vào tay y.

Dân chúng Kính Hồng thành chỉ biết đến một Bạch Vương hào hoa tuấn mỹ, biết tạo phúc cho dân mà yêu kính, nào nhớ đến sự tồn tại của Tĩnh Vương, ngay cả dung mạo hắn ra sao cũng đều không biết. Tuyết Bạch Cầm đã không muốn công khai danh tính của Tuyết Tĩnh Nguyệt, Tuyết Tĩnh Nguyệt cũng lười lên tiếng. Mọi chuyện đến đây coi như tuyên cáo chấm dứt.

Ngày khởi hành, Tuyết Tĩnh Nguyệt chú ý đến sắc mặt Viên Anh Hoa khi nhìn Tiểu Lang, giống như bị kinh hách sợ hãi, dung nhan nhợt nhạt tiều tụy, tựa như e ngại điều gì đó mà bứt rứt chân tay đứng ngồi không yên.

Tiểu Lang mỉm cười với nàng, vẫy vẫy tay chào nàng rồi lên xe ngựa cùng Tuyết Tĩnh Nguyệt. Trước khi vào hẳn bên trong, Tiểu Lang nghiêng người nhìn Viên Anh Hoa, con ngươi tịnh lóe lên mạt đỏ rồi chợt lắng, nàng vén màn cúi người bước vào xe.

Cỗ xe ngựa chở Tiểu Lang và Tuyết Tĩnh Nguyệt từ lâu đã lăn bánh đi xa, Viên Anh Hoa cứ ở một nơi chết lặng nhìn theo. Dưới chân một trận chao đảo, Viên Anh Hoa mất thăng bằng ngã xuống, Tiểu Mai và Tiểu Cúc lo lắng hô hoán đỡ lấy nàng.

Viên Anh Hoa tái mặt, nàng dám cá là chỉ có mình nàng biết được bộ mặt thật của Tiểu Lang. Trừ nàng ra thì những người được cứu thoát sau đó, không biết vì nguyên nhân gì mà tất cả đều mất đi ngôn ngữ, Viên Anh Hoa dù có ngu ngốc hơn nữa cũng đoán được chín phần việc này là do ai làm.

Viên Anh Hoa kinh sợ, ánh mắt mà Tiểu Lang nhìn nàng trước khi đi đó, không thể nghi ngờ chính là đang ngầm cảnh cáo nàng. Hoặc là im lặng tạm thời, hoặc.. là im lặng vĩnh viễn.

Cánh hoa lả tả bay, trong không khí tràn ngập hương hoa thơm ngát mát lành khiến lòng người thanh tịnh. Tiểu Lang và Tuyết Tĩnh Nguyệt đi được mấy ngày đường thì đến đây, nói ra thì thật hổ thẹn, nơi này hoàn toàn không nằm trong lộ trình của hai người, mà nói đơn giản tức là.. đi lạc! Ha ha!

Cứ nói Tuyết Dương Minh là một cái diện si, không ngờ huynh trưởng của y – Tuyết Tĩnh Nguyệt – Lại là một cái mù đường chính hiệu. Tiểu Lang vô cùng hối hận vì đã lỡ để Tuyết Tĩnh Nguyệt cầm đánh xe, nàng cứ đinh ninh là hắn cố tình đi đường mới để nàng có dịp được mở rộng tầm mắt, nhưng hắn đã vòng đường này mấy lần rồi, chẳng lẽ hắn không nhận ra sao?

Tiểu Lang nghi ngờ nên vờ hỏi thử:”Đây là đâu vậy gia?”

Tuyết Tĩnh Nguyệt trầm ngâm một hồi liền đáp:”Thú thật, ta cũng không biết đây là nơi nào.”

Tiểu Lang như nguyện quả thật được mở rộng tầm mắt. Thế mới vỡ lẽ Tuyết Tĩnh Nguyệt là người rất khôn khéo tài tình, có thể thản nhiên như không qua mặt tất cả mọi người, ngay cả những người thân cận nhất. Có trời mới biết, Tuyết Tĩnh Nguyệt hắn chính thật là một tên mù đường bẩm sinh.

Lạc rồi cũng có cái hay của nó, nơi nào cũng mới lạ, nhìn đâu cũng vui ý. Tiểu Lang phải đấu tranh dữ lắm Tuyết Tĩnh Nguyệt mới nhường lại vị trí đánh xe quan trọng cho nàng, yên phận mà ngồi kế bên, chứ cứ để mặc hắn một đường thẳng tiến, nói không chừng hai người sẽ vượt biên lúc nào không hay.

Thôn bản dần hiện ra sau mấy dặm đường trường, đào hoa mở lối đưa cỗ xe hai người tiến vào một trấn nhỏ. Nơi đây cũng giống như vô số thành thị mà hai người từng đến, chỉ khác biệt duy nhất một điều đó là.. Nó quá thanh bình, nghiễm nhiên ngăn cách với khói lửa bụi trần bên ngoài.

Đi vào trấn cứ ngỡ như lạc vào tiên cảnh, những gốc đào già cả trăm năm tuổi vẫn hừng hực sức sống đâm chồi hoa, cũng không biết đây là hoa nở trái mùa hay quanh năm đều nở, cả một trời phi sắc hồng trên mặt nước phẳng lặng như gương.

Tuyết Tĩnh Nguyệt và Tiểu Lang dừng chân trước một tiểu lâu, cũng giống như trấn, tiểu lâu này không có tên. Có lẽ chưa đến giờ cao điểm nơi quán hơi vắng khách, được rồi, là không có vị khách nào, hai người nhìn nhau một chút rồi cùng đặt chân bước vào.

Chuông gió lay động phát ra những tiếng kêu thanh thúy, mành tre hơi va chạm vào khung cửa sổ, quán tuy nhỏ nhưng được cái thoáng mát sạch sẽ, bày trí cũng vô cùng hài hòa.

“Hoang nghênh hai vị quan khách đến Quán Không Tên, xin mời đi lối này!”

Một giọng nói ngọt ngào non nớt, tiểu hài đồng nhỏ bé cười rạng rỡ chạy ra đón tiếp hai người, đưa cả hai đến một bàn trống, chờ Tuyết Tĩnh Nguyệt và Tiểu Lang ngồi xuống mới nhanh miệng hỏi.

“Không biết hai vị quan khách muốn dùng qua món gì? Quán Không Tên món gì cũng có, trừ những món quán không biết tên ra.”

Tiểu hài đồng còn chưa cao tới cái bàn, đứng nhón hết chân cũng chỉ thấy được cái mũi cùng đôi mắt se tròn, đầu để tóc ba chỏm trông vô cùng đáng yêu.

Lời mời chào cũng thật đáng yêu! Tiểu Lang nhịn không được xoa xoa hai má bé, mềm mềm mịn mịn, thật thích!

“Bé con, em bao nhiêu tuổi rồi?”

Hài đồng ghị lại tay Tiểu Lang, cố gắng thoát ra khỏi ma trảo của nàng, phồng má phụng phịu.

“Người ta không phải là bé con, người ta đã được năm tuổi! Hứ!!” Người ta đã là người lớn rồi đấy! Lại còn học theo người lớn đứng khoanh tay hờn giận.

Đứa bé này thật là chọc người yêu quá mức mà!

Tiểu Lang vươn tay chộp lấy hài đồng bế lên đùi, tùy ý đùa giỡn đến thích chí. Bé con tốn công một lúc vẫn giãy dụa không ra,ức đến không chịu nổi, quay lại nhìn Tuyết Tĩnh Nguyệt mắt rưng rưng cầu cứu. Tuyết Tĩnh Nguyệt bất đắc dĩ nhìn hai người loạn thành một đoàn bên kia, khi thấy Tiểu Lang lại muốn vươn tay tác quai tác quái trên mặt hài đồng đã chau chún sắp khóc, mới lên tiếng kịp thời ngăn chặn hành vi bắt nạt trẻ nhỏ của nàng.

“Tiểu Lang, đừng đùa nữa!” Tuyết Tĩnh Nguyệt tươi cười thiện ý trấn an với người bị nàng bắt giữ trong tay, nói:”Tiểu đệ, đệ có thể cho ta biết tên của đệ là gì được không?”

Lần này thì hài đồng khóc thật, nhảy xuống khỏi chân Tiểu Lang vừa chạy vừa khóc tức tưởi.

“Ô ô..!! Người ta là nữ nhân mà, có phải nam nhân đâu mà bảo đễ chứ! Oa oa..!!!”

Tuyết Tĩnh Nguyệt đơ người ngồi lặng thinh, Tiểu Lang phía đối diện đã nghẹn cười đến chảy cả nước mắt, môi run run kiềm nén, phồng mang trợn má đến đỏ cả mặt.

Tuyết Tĩnh Nguyệt đưa tay rót trà, bình tĩnh nói:”Muốn cười thì cười đi, đừng nhịn kẻo hại sức khỏe.”

“Phụt!! Óa ha ha ha..!!” Tiểu Lang thật không khách khí chút nào, lớn tiếng ôm bụng cười ha hả, nằm lăn ra bàn, tay đấm liên hồi xuống mặt bàn, cười đến không chịu nổi, rất rất rất mất hình tượng nữ nhi đoan trang hiền thục trong mắt mọi người.

“Xin hỏi hai vị quan khách muốn dùng chi?”

Một nam nhân mặt chữ điền, da hơi ngăm đen, tướng mạo hiền hòa từ tốn đi đến hỏi hai người, phía sau còn có hài đồng đang thút thít nắm chặt lấy tay áo, vành mắt đỏ như thỏ chăm chăm nhìn Tuyết Tĩnh Nguyệt. Tuyết Tĩnh Nguyệt có loại lỗi giác hắn là kẻ thân mang trọng tội, cũng không biết làm sao cho đúng, ai bảo hắn nhận lầm nữ hài nhà người ta ra nam hài kia chứ.

Tiểu Lang thấy Tuyết Tĩnh Nguyệt khó xử, mỉm cười ra mặt đáp lời.

“Cho chúng ta món tâm đắc nhất của quán, ăn qua một lần không bao giờ quên.” Còn tinh nghịch nháy mắt với hài đồng.

Nam nhân nhìn nàng một chút, chốc sau liền cười.

“Phiền hai vị chờ trong giây lát, món đặc biệt của bổn tiệm sẽ được mang ra ngay.” Nói rồi xoay người vào trong, hài đồng đi theo thỉnh thoảng quay lại nhìn hai người, nhấp nháy đôi mắt đẫm nước.

“Gia à, ngài phải luyện lại nhãn giới đi thôi. Ngay cả một tiểu cô nương mà cũng nhận sai nữa.” Tiểu Lang hiếm có dịp nhàn rỗi liền châm chọc Tuyết Tĩnh Nguyệt.

Tuyết Tĩnh Nguyệt cười, nói:”Tội gì phải nhọc công, ta chỉ cần biết nàng là nữ nhân thôi là đủ rồi!”

Tiểu Lang đỏ mặt, bị nói đến ứ nghẹn. Miệng lưỡi của người này càng ngày càng học xấu nha!

Món gà nướng là sen thơm lừng của quán nhanh chóng được mang ra, đặt lên bàn hai người. Nam nhân đưa món ra thì vẫn đứng đó, vươn tay làm tư thế “Mời”, nhà bếp chợt vang lên tiếng “loảng xoảng, chẳng mấy chốc một nữ nhân vừa đi vừa lau tay trên tạp dề bước ra, nhìn thấy Tiểu Lang và Tuyết Tĩnh Nguyệt liền hăm hở hỏi.

“Hai vị là người từ phương xa đến đúng không? Đã lâu rồi bổn tiệm không đón tiếp người từ bên ngoài tới.”