Trường Sinh Bất Tử

Quyển 2 - Chương 10: Cầu long




Bổ Thiên đan còn thừa lại hai hạt.

Lão Ngụy khẽ lật tay, lấy từ trong vòng tay trữ vật ra hai cái ngọc bình.

Nhìn cái tiểu ngọc bình đó, khuôn mặt Hạo Tam lộ ra một vẻ bi thương.

Hắn nhẹ nhàng tiếp nhận, sau đó nói:

- Đủ rồi, còn lại hai hạt, đủ để dành cho việc triệu hồi rồi.

Hạo Tam đem miệng bình nhỏ mở ra, trong đó từ từ chảy ra một chất lỏng, chất lỏng này hơi sền sệt, khi rơi ra ngoài thì hóa thành một viên thuốc hình tròn, sau đó Hạo Tam đưa nó vào trong miệng.

Hạo Tam ngậm miệng lại khẽ nuốt rồi thuận tay ném bình ra ngoài.

Trên khuôn mặt Hạo Tam hiện lên một vẻ thống khổ, đôi mắt trừng lên sau đó toàn thân bắn ra từng luồng sương mù màu trắng, đem Hạo Tam bao phủ vào trong đó.

Lão Ngụy ở bên cạnh cũng tràn đầy bi thương.

Một nén nhang sau sương trắng đã tan đi, lộ ra Hạo Tam.

Trải qua sự tra tấn trong vòng một nén nhang, Hạo Tam đã khôi phục lại, giờ phút này tinh thần của hắn xem như đã khá hơn rất nhiều, đôi mắt cũng sáng hơn, mái tóc trắng trước kia đã chuyển sang màu đen nhánh.

- Tam thái tử.

Lão Ngụy nhìn về phía Hạo Tam.

- Lão Ngụy, ngươi đừng nói gì.

Hạo Tam nói.

- Dạ.

Sau đó lão Ngụy đi đến sau lưng Hạo Tam.

Lúc này, chỉ thấy Hạo Tam hít một hơi thật sâu, trong miệng đột nhiên niệm lên một thứ gì đó, sau đó toàn bộ cánh tay chuyển sang một màu đen kịt, rồi tản mát ra một luồng khói màu đen.

Hai khắc sau, đôi mắt của Hạo Tam bỗng trừng lên, bàn tay phải đột nhiên áp xuống đất, rống lên một tiếng.

- Đại Hồng, ra đi.

Hắn rống to một tiếng sau đó từ bàn tay xuất ra một luồng khói, đồng thời có chín điểm màu đen xuất hiện, bao trùm Hạo Tam trong đường kính khoảng ba mươi thước.

Sau đó, dưới chân đột nhiên xuất hiện những ký hiệu màu đen, tựa như là một tế đàn vậy.

- Phịch.

Tế đàn màu đen đột nhiên xuất ra một luồng khói màu đen..

Lão Ngụy ở ngoài nhìn vào cảm thấy vô cùng lo lắng.

- Hô….

Khu vực đầy khói đen này bỗng nhiên biến mất, cứ như bị phân giải trong không khí vậy.

Khoảng đất trong tế đàn biến mất, Hạo Tam lại một lần nữa xuất hiện, chỉ là giờ phút này khuôn mặt của Hạo Tam lại chuyển sang tía nhợt, mái tóc đen so với lúc uống bổ thiên đan lại thưa thớt hơn rất nhiều.

Thân hình Hạo Tam khẽ rung lắc, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống vậy.

Lão Ngụy nhanh chóng đi lên, đỡ lấy Hạo Tam, trên khuôn mặt hiện lên một vẻ vô cùng lo lắng.

Thân thể của Hạo Tam vô cùng suy yếu, trên khuôn mặt cũng không thể hiện lên một vẻ vui mừng bởi vì ở trước mắt Hạo Tam lúc này đã xuất hiện một quái vật khổng lồ.

Một con đại xà, một con đại xà đỏ bừng, con đại xà này dài ba mươi thước, có thể nuốt sống hai người cùng một lúc. Nó ngóc đầu vung đuôi không ngừng nhìn về phía Hạo Tam.

Đây chính là con vật mà Hạo Tam triệu hồi, một con đại xà đỏ rực.

Con đại xà sau khi đi ra, khẽ không đầu lại rồi nhẹ nhàng cọ xát vào cánh tay Hạo Tam.

Nhìn thái độ của con đại xà, Hạo Tam khẽ mỉm cười, hắn đỡ lão Ngụy đứng dậy rồi khẽ vuốt ve cái đầu rắn.

- Đại Hồng, ha ha, lão tam ta sẽ chết, lần này là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt.

Trên khuôn mặt Hạo Tam hiện lên một vẻ thương tâm.

Con đại xà nhìn Hạo Tam, tựa hồ như cũng hiểu lời nói của hắn, thân hình nó khẽ uốn éo, tựa như không muốn Hạo Tam phải chết vậy.

- Vô ích thôi, lần này thì khác, nhất định chúng ta sẽ phải chết, vài chục năm nữa, huyết mạch của ta trong long cung sẽ lớn, lúc đó ta chỉ tín nhiệm ngươi.

Hạo Tam vuốt đầu rắn nói.

- Phì phì phì.

Con hồng xà này không ngừng phì lưỡi ra, tựa như cảm thấy có điều rất thảm thiết sắp xảy ra.

Nhìn Đại Hồng, Hạo Tam thở dài nói:

- Thực lực của ngươi nhiều nhất cũng chỉ có thể tương đương với Kim Đan kỳ của nhân loại, ở bên ngoài có rất nhiều cường giả muốn giết ta, ngươi lần này không thể cứu được ta. Lần này, ngươi đi ra ngoài, giao lại một số vật cho huyết mạch cuối cùng của Hạo gia chúng ta.

- Phì phì phì.

Con đại xà lắc đầu, không ngừng phì lưỡi ra.

Hạo Tam nhẹ nhàng lấy một chiếc hộp bằng gỗ đào ra, chiếc hộp này có khắc những đồ án rất tinh xảo, giống như là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ vậy.

- Ta chỉ tin ngươi, bởi vì chỉ có ngươi mới có quan hệ tốt nhất với ta, chỉ có ngươi và ta mới không có khế ước, đó chính là quan hệ lợi ích, Đại Hồng, đây chính là lần cuối ta nhờ ngươi giúp đỡ ta, hãy đem chiếc hộp bằng gỗ đào này giao cho huyết mạch nhà họ Hạo giúp ta.

Hạo Tam hơi bi thương nói.

Đại Hồng nhìn Hạo Tam, trong mắt nó từ từ chảy ra hai hàng nước mắt, nó há miệng rồi đem chiếc hộp gỗ nuốt vào trong bụng, sau đó lại khẽ cọ xát vào người của Hạo Tam.

Nhìn con rắn màu đỏ, trên khuôn mặt Hạo Tam hiện lên một nụ cười thảm:

- Lúc trước ta đã triệu hồi năm mươi người bạn của ngươi, ngươi hãy đi gặp bọn họ chào hỏi, đợi tí nữa, dựa theo lời nói của ta rồi hãy chạy trốn.

- Phì phì phì.

Con rắn màu đỏ lại quấn vòng quanh Hạo Tam, lưỡi rắn khẽ chạm vào mặt Hạo Tam, rồi sau đó từ từ buông ra, đi về phía sau miếu. Ở đằng sau đó có năm mươi con đại xà giống như vậy, chỉ là màu sắc không giống nhau.

Trước sân ngôi miếu lúc này chỉ còn có Hạo Tam và lão Ngụy.

Lão Ngụy nhanh chóng đỡ lấy Hạo Tam.

- Tam thái tử.

Lão Ngụy vô cùng lo lắng kêu lên.

- Lão Ngụy, đem hạt bổ thiên đan cuối cùng đưa cho ta.

Hạo Tam nói.

Nhìn Hạo Tam, lão Ngụy cuối cùng cũng lấy cái lọ ra.

Vừa rồi, sau khi uống một hạt bổ thiên đan xong, Hạo Tam một lần nữa khôi phục lại trạng thái sung mãn, ngay cả tóc cũng trở nên đen nhánh.

Hạo Tam đứng vững nhìn lão Ngụy nói:

- Lão Ngụy, lùi xa ra một chút.

Lão Ngụy nhìn Hạo Tam, mang theo hai hàng lệ lùi ra cách đó xa xa.

Giống như lúc trước, Hạo Tam một lần nữa lại triệu hồi bằng một tràng chú ngữ.

- Dĩ ngô thọ nguyên, triệu hoán long tương.

Hạo Tam lại hét lên một tiếng, chưởng đập xuống, giống như lúc trước, một tến đàn đen kịt xuất hiện, nhưng tế đàn này so với lúc trước còn to lớn hơn gấp năm lần, đường kính đến hơn một trăm năm mươi thước, tế đàn thần bí này chính là để truyền tống sinh linh từ rất xa đến đây.

Bán cầu màu đen một lần nữa lại xuất hiện, trong nháy mắt bao phủ cả sân rộng, sau đó khói đen tỏa ra, lộ Hạo Tam ở bên trong.

Tóc Hạo Tam lúc này đã trở nên vô cùng trắng xóa, cả người trở nên già hơn rất nhiều, trong mắt hiện lên một tia điên cuồng.

- Tam thái tử.

Lão Ngụy nhanh chóng đỡ lấy Hạo Tam đã suy nhược, hơn nữa còn lấy ra đan dược đút vào trong miệng của hắn, tuy không bằng bổ thiên đan nhưng đan dược này cũng rất tốt, tóc của Hạo Tam lại trở lại thành màu đen, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.

Ở trước mặt hai người lúc này là một con rồng lớn, trên đầu có một cái sừng.

- Cầu long!

Con cầu long này có chiều dài một trăm năm mươi thước, thân hình chiếm cử cả một sân rộng, nó lắc lắc đầu nhìn Hạo Tam ở phía trước.

- Hạo Tam ư?

Cầu Long há miệng nói ra ngôn ngữ của con người.

- Không thể tưởng được lần này lại là ngươi, ta tưởng là một giao long.

Trên khuôn mặt của Hạo Tam nở ra một nụ cười bất ngờ.

- Dùng toàn bộ thọ nguyên vượt cấp để triệu hồi, ngươi đã tám mươi tuổi, còn một trăm hai mươi thọ nguyên của Tiên Thiên kỳ, tuy khế ước còn mười hai năm nữa nhưng lần này thọ nguyên của ngươi đã sắp hao hết, ngươi chỉ có thể sống đến giờ hợi ngày hôm nay mà thôi.

Cầu Long mở miệng nói.

- Giờ hợi ư? Đủ lắm rồi, bây giờ ngươi dẫn ta ra ngoài, ta muốn đi dạo.

Hạo Tam nói.

- Ai, ngươi đường đường là người của Hạo gia mà rơi vào tình trạng này thật đúng là không thể tưởng tưởng tượng được, đúng rồi, nữ nhân kia của ngươi rốt cục cũng đã sinh ở long cung, chỉ là sau khi sinh ra tiểu hài tử đó nàng ta đã chết.

Cầu Long mở miệng nói.

- Sinh, sinh rồi sao? Nam hài hay nữ hài?

Hạo Tam hỏi.

- Không may là một nữ hài, không thể tiếp tục hoàn thành gia nghiệp lớn của Hạo gia.

Cầu Long nói.

- Nữ hài ư? Tại sao lại là nữ hài? Nữ hài, cũng tốt, nữ hài cũng tốt.

Hạo Tam đột nhiên điên cuồng cười lên.

- Nữ nhân kia rốt cuộc là có gì lai lịch, sau khi sinh nữ hài xong, nàng đột nhiên xuất ra một lượng lớn tà khí bắn vào người nữ hài, sau đó tất cả cây cối ở xung quanh đều bị chết héo.

Cầu Long nghi ngờ hỏi.

- Đúng rồi, đúng rồi ha ha, vạn tà chi thể, vạn tà chi thể.

Hạo Tam hưng phấn cười nói.

- Cái gì? Nữ nhân của ngươi chính là cửu thế oán nữ? Ngươi làm cho nàng mang thai sao?

Cầu Long nhìn về phía Hạo Tam, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

- Cửu thế oán nữ, cửu thế đều bởi vì sự oán hận cực độ mà chết, cực âm cực tà, nếu như sinh một nam hài thì không có gì, có thể phục hồi lại thiên triều cho Hạo gia, nhưng sinh một nữ hài, thì sẽ khiến cho cửu thế tà khí đi vào trong toàn bộ người nữ hài, ha ha ha. Nàng ta lại là huyết mạch thứ mười của Hạo gia.

Hạo Tam hưng phấn cuồng tiếu.

Sương trắng bao phủ toàn đỉnh núi, trong một cái hạp cốc, một thân ảnh hướng về phía bạch vụ sơn đi tới.

- Yên tâm, đại sư huynh hẳn là đang ở phía trước.

Chung Sơn hướng về phía Thiên Linh Nhi ở bên cạnh nói.