Truy Công Tử

Chương 6




Lôi Vô Nhai tần ngần đứng trước cửa Sương Lâm Túy. Do dự mãi cuối cùng hắn cũng hạ quyết tâm đưa tay ra gõ cửa. Không có tiếng trả lời, cửa cũng không khóa, hắn liền trực tiếp đẩy cửa đi vào. Nhưng sau đó lại vì trận thế trong sân mà không tìm được phương hướng.

Trong trí nhớ, sân này cũng không tính là lớn, nhưng bố cục lại không hề đơn giản. Lôi Vô Nhai nhíu nhíu mày, bắt đầu tìm đường.



Chiếc hôn nồng nhiệt ngừng lại, thiếu niên đẩy hoàng sam công tử trên người ra, dùng tay lau đi nước bọt trên khóe miệng không biết là của ai.

Hoàng sam công tử chép chép miệng, dường như thấy vẫn chưa đủ, liền kéo tay của thiếu niên lại, một lần nữa hung hăng tấn công khoang miệng của hắn. Nhưng đáng tiếc lại bị thiếu niên nhanh chóng đẩy ra.

“Đã nói mỗi ngày chỉ được hôn ta một cái, đừng có mà tham lam!” Thiếu niên  nghiêm mặt nói.

Hoàng sam công tử bĩu môi: “Hẹp hòi.”

“Hừ…” Thiếu niên liền lùi mấy bước tránh xa sắc lang ra.

“Được rồi được rồi, ta biết người ngươi thích chính là Tiêu Nhiễm.” Hoàng sam nam tử tay buông thiếu niên ra.

“…” Trên mặt thiếu niên chợt đỏ ửng, lập tức mở miệng phản bác: “Ta đương nhiên thích y, chẳng lẽ ngươi không thích y sao?”

Nhưng cái thích này không phải là cái thích kia đâu, ngốc tử!

“Đúng rồi, đúng rồi, ta đương nhiên là cũng thích rồi!”

Bất quá, người mà ta thích chính là ngươi đó, đồ đần!

“Hừ!” Thiếu niên cố tìm cách đổi chủ đề, liền nhìn về hướng Lôi Vô Nhai đang đứng: “Này, xem đủ chưa?”

Lôi Vô Nhai kỳ thật chỉ là tình cờ đi ngang. Dù biết là phi lễ bất thị, nhưng lại đang cần tìm người để hỏi đường, liền giả như đang ngắm vườn mai. Khi nghe thấy thiếu niên gọi mình, liền không khách khí nói: “Tại hạ Lôi Vô Nhai… Nhan huynh, lại gặp mặt.”

“Ta biết ngươi là Lôi Vô Nhai.” Nhan Ngôn giễu cợt nói: “Chỉ là không ngờ Lôi bảo chủ lại có sở thích rình mò người khác thân mật.”

Lôi Vô Nhai trong lòng sẵn đang có khúc mắc với hắn, lại thấy hắn dùng ngữ khí chế nhạo nói mình như một kẻ chuyên rình rập xem cảnh xuân phong. Không chỉ vậy, quá đáng hơn, hắn còn dám nói là hắn thích Tiêu Nhiễm. Hắn càng nghĩ, lửa giận càng bùng lên mạnh mẽ, liền không khách khí, tỏ vẻ khinh bỉ nói: “Cái này không thể trách ta, có trách thì trách các ngươi không biết liêm sỉ, có thể ôm hôn nhau giữa ban ngày ban mặt.”

“Cứ làm như ngươi chưa từng làm việc này vậy.” Nhan Ngôn cũng không vừa, liền mỉa mai lại: “Ngươi cùng Tiêu Nhiễm lăn qua lộn lại, từ hậu hoa viên, cho tới hồ nước, thư phòng, thâm chí cả trong vườn mai, dưới gốc mai… Ta hỏi thật, còn có chỗ nào mà ngươi chưa thử không vậy?”

“Ngươi!” Lôi Vô Nhai nghe xong vừa sợ lại vừa giận. Sao hắn lại biết những chuyện giữa hai người họ, là Tiêu Nhiễm nói hắn nghe sao?

“Tại hạ là Trang Kỳ, lần đầu ra mắt Lôi Bảo Chủ, quả là hạnh ngộ, hạnh ngộ!” Trang Kỳ lúc này mới lên tiếng, cắt ngang màn đấu khẩu của hai người.

“Trang Tiểu Hầu Gia?” Lôi Vô Nhai nghe thấy chợt cau mày.

“Kẻ bất tài đó chính là tại hạ.” Trang Kỳ cười nói, ngữ điệu có chút trào phúng.

Lôi Vô Nhai lại cau mày. Trang Tiểu Hầu Gia vốn là thiên chi kiêu tử của Bát vương gia – thân thúc của đương kim hoàng đế. Hắn là một người thông minh lanh lợi, tinh thông thương đạo, lại còn nắm trong tay một nửa mạng lưới kinh tế của hoàng triều. Điều đáng ngạc nhiên là sao Tiêu Nhiễm lại có thể kết giao với một nhân vật danh tiếng thế này. Thật ra y còn bao nhiêu chuyện giấu mình?

Mà quả thật như y đã nói, xuất thân của y, cơ nghiệp của y, bằng hữu của y, mình cái gì cũng không biết… Vậy mình biết nói gì với y bây giờ?

Nghĩ đến đây, thâm tâm Lôi Vô Nhai bỗng thấy hơi hoảng. Tiêu Nhiễm bồi bên cạnh hắn đã ba năm, đầu ấp tay gối, không nhớ nổi đã thân mật với nhau bao nhiêu lần. Nhưng xem ra giờ đây, y dường như đã xa vạn dặm. Không biết phải làm sao để một lần nữa có thể bắt kịp y. Giờ hắn đã hiểu vì sao hôm ấy y đã hỏi quan hệ của hai người rốt cục là gì?

Căn bản là cái gì cũng không có! Lôi Vô Nhai càng nghĩ lại càng giận. Tuy hắn không yêu Tiêu Nhiễm, nhưng hắn luôn cho rằng Tiêu Nhiễm yêu mình. Có điều bây giờ xem ra đây chỉ là ảo tưởng của hắn mà thôi. Có lẽ hắn nên quên y đi!

Nếu cái gì cũng chưa từng có, vậy chuyện này nên chấm dứt ở đây là tốt nhất. Như vậy chẳng phải người kia cũng rất hài lòng sao! Lôi Vô Nhai nghĩ đến đây, liền định chắp tay cáo từ. Dù cho tận đáy lòng, hắn thực không cam tâm.

Nhưng Trang Kỳ chợt lên tiếng, cắt ngang dòng suy tư của hắn: “Hôm nay Bảo Chủ đến đây là để tìm Tiểu Nhiễm sao? Tiếc là Tiểu Nhiễm lại có việc phải ra ngoài rồi.”

“Muốn mượn cớ từ chối cũng nên tìm cái nào mới mẻ hơn đi.” Lôi Vô Nhai hừ nhẹ.

“Lần này là thật, Tiêu công tử đến Bạch Hoa Lâu để gặp Tiểu Nhu Nhi yêu dấu của y rồi.” Nhan Ngôn cực kỳ nỗ lực thêm dầu vào lửa: “Tiểu Nhu Nhi tinh thông cầm kỳ thi họa, cả sắc tài nghệ đều hội đủ. Vậy nên Tiêu công tử rất thích a.”

“Ngươi không nên quá chú trọng chuyện này, nói vào chuyện chính đi.” Trang Kỳ gõ lên đầu hắn một cái: “Nhưng lần này Tiểu Nhiễm đi, chính là dùng mạng mình để đặt cược.”

“Ngươi lo lắng như vậy, sao không chịu đi theo y?”

“Ngươi chẳng phải cũng không đi sao? Ai, ta biết rồi, chắc là ngươi không muốn nhìn thấy Tiểu Nhiễm và Tiểu Nhu Nhi tình chàng ý thiếp, liếc mắt đưa tình, làm bản thân phải ấm ức ăn giấm chua chứ gì.”

“Ngưng lại cái nào.” Ánh mắt Lôi Vô Nhai chợt cứng lại, trong đó dường như có chút nghi hoặc: “Tiêu Nhiễm, y gặp phải bất trắc gì sao?”

“Thực ra thì mọi chuyện vô cùng đơn giản. Người mời Tiểu Nhiễm đi dùng cơm hôm nay cũng chính là kẻ muốn lấy mạng của Tiểu Nhiễm. Tiểu Nhiễm vì muốn tránh phần nào nguy hiểm, nên đã chọn địa điểm là Bạch Hoa Lâu. Tiện thể đi nhắc lại ước hẹn của Tiểu Nhu Nhi, nhất cử lưỡng tiện.” Trang Kỳ phụ trách giải đáp nghi ngờ: “Đúng lúc ta cùng Tiểu Ngôn không quá yên tâm, đang muốn đến xem xét tình hình. Lôi Bảo chủ, ngươi có muốn đi chung không?”

“Được…” Lôi Vô Nhai trả lời vô cùng dứt khoát.

Dù sao, dù sao đi nữa, nếu Tiêu Nhiễm mà gặp chuyện không may thì Lam Ngọc sẽ rất thương tâm.

Lúc ba người đến Bạch Hoa Lâu, đã thấy Tiêu Nhiễm đang ôm một thiếu niên trong lòng, toàn tâm ép rượu hắn.

“Tiêu công tử… khụ khụ…” Thiếu niên sặc đến không chịu được nữa, đành xin y lượng thứ.

“Được rồi, được rồi, lần này coi như bỏ qua cho ngươi vậy.” Tiêu Nhiễm nhìn thấy ba người đến, khẽ cười, liền buông người trong lòng ra.

“Tiêu công tử phong lưu phóng khoáng cả thiên hạ đều biết, xem ra quả nhiên là danh bất hư truyền.” Nam nhân đang ngồi chợt nói.

“An Vương gia nói đùa.” Tiêu Nhiễm cười, đứng dậy nghênh đón ba người kia vào: “Các ngươi sao lại đến đây? Ai, sẵn đã đến thì lại đây đi. Đến ra mắt An Vương gia.”

Ba người bước đến, cùng chắp tay thỉnh an An Vương gia.

“An Vương thúc.” Trang Kỳ tiến lên nói: “Tiểu Kỳ không mời mà tới, Vương thúc sẽ không giận chứ?”

“Sao lại nói vậy.” An Vương gia cũng cười nói: “Chỉ là Trang Tiểu hầu gia, Nhan công tử, Lôi bảo chủ, các người cùng đến thế này, không phải là vì sợ ta sẽ ăn Tiêu công tử đó chứ?”

“Nào dám! Nào dám! Chẳng qua là Tiểu Kỳ từ lâu đã nghe danh Tiểu Nhu Nhi sắc nghệ song tuyệt, đáng tiếc là vẫn chưa có dịp gặp mặt. Tiểu Nhu Nhi luôn cố tình canh lúc ta sắp đến mà rời đi. Nên lần này đành nhờ danh tiếng của Tiêu công tử, dẫn hai người họ đến ngắm Tiểu Nhu Nhi một lần.” Trang Kỳ nói, ánh mắt tán dương nhìn về phía thiếu niên bên cạnh Tiêu Nhiễm.

“Thì ra là thế.” An Vương gia gật đầu nói: “Cũng vừa đúng lúc, ta và Tiêu công tử vừa đàm luận chính sự xong. Đã đến lúc ta nên cáo lui, để không gian cho các ngươi tiêu khiển.”

“An Vương gia không ngồi thêm chút nữa sao?” Tiêu Nhiễm đứng dậy theo.

“Không được, nếu tiếp tục ngồi đây, cọp cái ở nhà sẽ lột da ta mất.” An Vương gia cười nói: “Kỳ thật không sợ các ngươi chê cười. Tình cảm của bản vương và Tiểu Nhu Nhi đã có chút tiến triển, chỉ là vẫn chưa có cơ hội. Lần này thật nên đa tạ Tiêu công tử.”

“Đâu dám! Đâu dám! Tiểu Nhu Nhi còn không mau kính Vương gia một chén?” Tiêu Nhiễm ra hiệu bảo thiếu niên.

Tiểu Nhu thông minh liền rót đầy hai chén rượu, hai tay nâng một chén: “Phúc khí của Tiểu Nhu Nhi, được Vương gia ưu ái, Tiểu Nhu Nhi kính Vương gia.”

“Giỏi, bổn vương cũng không khách khí.”

An Vương gia uống cạn chén rượu, liền rời đi.

Đợi đến khi xác định được An Vương gia cùng đoàn tùy tùng đã rời khỏi Bạch Hoa Lâu, mấy người bọn họ mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Nhiễm liền buông xuống vẻ trấn định đang phải ngụy trang từ nãy đến giờ, mệt mỏi nằm ra tại chỗ, lẳng lặng nghỉ ngơi.

“Thế này là sao?” Trang Kỳ hỏi.

“Hắn dường như còn chưa biết. Hắn đến đây chỉ là nhờ ta hỗ trợ hành sự.” Tiêu Nhiễm trả lời: “Lần này, còn phải đa tạ Tiểu Nhu giúp ta diễn trò, mới có thể làm cho lão hồ ly đó không sinh tâm nghi hoặc.”

Lôi Vô Nhai kỳ thật đang rất nóng lòng muốn biết lúc này rốt cục là bọn họ đã “diễn trò” gì.

Tiểu Nhu cười cười: “Cùng ngươi diễn trò, bị ngươi vô lễ đủ kiểu, lại bị ngươi làm dơ hết cả y phục. Vậy mà ngươi chỉ nói được những lời này. Ngươi xem, ngươi phải bồi thường cho ta thế nào đây?”

“Cùng ngồi với ngươi trong chốc lát được không?” Tiêu Nhiễm cười nói.

“Cũng được, dù sao ta cũng từng nợ ngươi một ván cầm. Nếu bây giờ ta mời ngươi hợp tấu, ngươi sẽ không nỡ cự tuyệt đâu nhỉ?” Tiểu Nhu Nhi đứng dậy đến bên đàn ngồi xuống.

“Ta làm sao dám?” Tiêu Nhiễm cũng đứng dậy, đi đến bên cạnh Tiểu Nhu  Nhi, tính ngồi xuống. Nhưng y chợt nhớ ra chuyện gì, liền ngẩng đầu hỏi: “Sao Lôi Bảo Chủ lại đến nơi này?”

Rốt cuộc Lôi Vô Nhai cũng bị gọi đích danh, mặt bình tĩnh, khẽ hừ một tiếng, không thèm trả lời.

Tiêu Nhiễm thấy thế cũng lại không đi quan tâm đến hắn, quay đầu liếc mắt ra hiệu với Tiểu Nhu Nhi, tay liền buông lơi trên Đệ Nhất Bảo Cầm.

Ba người còn lại thấy thế cũng không có động tĩnh gì, chỉ lẳng lặng ngồi nghe tiếng đàn du dương. Nhan Ngôn và Trang Kỳ dù đã nghe quen, nhưng đã ba năm rồi không được nghe lại. Huống chi Lôi Vô Nhai, cho tới bây giờ vốn không hề biết Tiêu Nhiễm biết đánh đàn, chứ đừng nói gì là được nghe.

“Tiêu công tử từ nhỏ tinh thông âm luật, nên thuật dùng cầm, trống thuộc vào hàng nhất. Hay nhất chính là điệu nhạc dân gian của các bộ tộc vùng xa. Bất luận là hợp tấu hay độc tấu, đều là khúc nhạc Thiên Thượng Nhân Gian.” Nhan Ngôn nhìn Tiêu Nhiễm, tất nhiên là nói cho Lôi Vô Nhai nghe. Nam nhân này đối với Tiêu Nhiễm hoàn toàn không biết gì cả, nhưng lại có thể giấu y bên cạnh suốt ba năm, thật đúng là làm cho người ta hâm mộ mà.

“Tiêu công tử chẳng những tinh thông âm luật, văn học hội họa cũng không phải tầm thường, kỳ thuật cũng là một cao thủ.” Trang Kỳ tiếp lời. Y vốn là đồng môn được gia đình tuyển lựa kỹ càng cho hắn.

Lôi Vô Nhai cũng chẳng biết có nghe thấy không, hắn chỉ lẳng lặng nhìn Tiêu Nhiễm. Trong đầu đột nhiên trống rỗng. Thoạt nhìn trông Tiêu Nhiễm và thiếu niên kia rất xứng đôi. Bọn họ lúc đó cùng nhau, mặt đối mặt, cùng cười, dường như trời sinh nên cùng một chỗ. Mà Tiêu Nhiễm hiện giờ dường như toàn thân phất ra ánh sáng, chiếu lòa bốn phương. Chính mình  ba năm ở cùng Tiêu Nhiễm cũng chưa bao giờ nhìn thấy thần thái này của y. Mọi người ở đây, hình như rất hiểu Tiêu Nhiễm, y thích cái gì, y tinh thông cái gì, y có bí mật gì, y gặp nguy hiểm gì. Chỉ có mình, phải, chỉ có một mình mình, đối với y hoàn toàn không biết gì cả.

Y quả thật không hề có chút tình cảm nào với mình sao? Ba năm qua thuần túy chỉ là để báo ân thôi sao. Vốn chỉ là mình không từ thủ đoạn để ép y phải bồi bên cạnh, chính mình vẫn luôn xem thường tình cảm lẫn mối quan hệ của cả hai. Kỳ thật từ đầu y đã không hề để ý, cũng không hề xem trọng mình? Nếu không, vì sao cái gì y cũng không nói cho mình nghe? Quả thật, Tiêu Nhiễm cho đến giờ cũng chưa từng để hắn tới gần, chưa từng cho hắn cơ hội đến gần cuộc sống của y, tiếp cận sinh mạng của y.

Tiểu khúc cuối cùng cũng dứt, Trang Kỳ cùng Nhan Ngôn vỗ tay khen hay. Dù sao đã ba năm chưa được nghe tiếng đàn tuyệt vời, mặc dù có chút mới lạ, nhưng vẫn rung động lòng người như xưa.

“Lôi bảo chủ?” Tiêu Nhiễm trực tiếp nhìn về phía Lôi Vô Nhai.

Lôi Vô Nhai hai mắt dường như đang nhìn y, nhưng lại tựa hồ đang lạc bước đến chốn bồng lai tiên cảnh nào rồi.

“Lôi Vô Nhai.” Lần này y trực tiếp gọi tên hắn.

Lôi Vô Nhai chợt bừng tỉnh hoàn hồn: “Cái gì? ”

“Vì sao ngươi lại đến đây?” Tiêu Nhiễm hỏi.

“Ta…” Lôi Vô Nhai nhất thời nghẹn lời, không biết phải nên nói thế nào.

“Là vì lo lắng cho ta sao?” Tiêu Nhiễm lại cười nói, trên khuôn mặt lộ vẻ nhu hòa: “Cảm ơn ngươi.”

“Không cần…” Lôi Vô Nhai lúng túng nói.

“Lôi Vô Nhai.” Tiêu Nhiễm lại gọi: “Chúng ta làm bằng hữu đi.”

“Cái gì?”

Không riêng gì Lôi Vô Nhai bị bất ngờ đến ngỡ rằng mình đã nghe nhầm, mà cả ba ngươi kia cũng cùng mở to hai mắt chớp chớp nhìn Tiêu Nhiễm.

“Chúng ta làm bằng hữu đi.” Tiêu Nhiễm ôn hòa cười nói “Không phải mọi người ở đây đều muốn xem Tiêu công tử và Lôi bảo chủ sẽ diễn trò gì sao? Nhưng không ngờ ngươi cũng thật lòng quan tâm ta. Ta thật không muốn bỏ qua một người bạn tốt. Cho nên, sao chúng ta không quên đi quá khứ, một lần nữa làm lại từ đầu.”

Lôi Vô Nhai nhìn thật sâu vào mắt y, nhất thời không trả lời, một lúc lâu mới mở miệng: “Được.”