Truy Đuổi

Chương 16: Khiêu chiến




Dạ Sâm phì cười, “Cô sao?”

“Chính là tôi.”

Hắn tiến lại gần cô, từ trên cao nhìn xuống, “Nếu hôm nay đổi lại là người phụ nữ khác nói với tôi những lời này, chắc chắn tôi sẽ không hề do dự mà đá cô ta ra khỏi cửa. Nhưng cô, là ngoại lệ. Bởi vì cô đã thành công khơi dậy hứng thú của tôi. Nói đi, cược cái gì?”

“Năm mươi vạn.”

Dạ Sâm không nói gì, con ngươi mang theo lực sát thương nhìn cô chằm chằm.

“Ha ha ha!” Đường Kiệt ở bên cạnh cười điên cuồng. “Người đẹp, đó là giá của anh Dạ bảy năm trước.”

Nhan Hoan nói: “Năm mươi vạn, nhiều hơn một xu cũng không có.”

“Được, năm mươi vạn thì năm mươi vạn.” Dạ Sâm nói.

“Chín giờ tối nay tại đỉnh Bình Sơn, có vấn đề gì không?”

Dạ Sâm lắc đầu, “Cô gái à, có vấn đề là cô mới đúng.”

Khóe môi Nhan Hoan cong lên, hé ra nụ cười tự tin, “Không thể.”

Dạ Sâm nhếch môi, ánh mắt lóe lên tia sáng gian tà, “Dáng vẻ tràn đầy tự tin thật mê người.”

Cảm giác như bị người khác đùa giỡn, Nhan Hoan trở mặt, “Chín giờ tối gặp.” Dứt lời liền đi ra cửa.

“Chỉ sợ cô không dám tới.” Khẩu khí của Dạ Sâm vô cùng ngạo mạn.

Nhan Hoan quay đầu lại, sắc mặt trở nên lạnh lùng, “Hình như anh rất coi thường phụ nữ, có lẽ anh không biết, phụ nữ một khi đã bắt đầu chuyên chú thì không hề thua đàn ông, thậm chí ở phương diện nào đó còn mạnh hơn đàn ông, đừng quên…” Cô tự nhiên cười nói, trong ánh mắt đầy sự khiêu khích, “Mẹ anh cũng là phụ nữ.”

Để lại cho đám đàn ông một bóng lưng phóng khoáng, Nhan Hoan bỏ đi.

Đường Kiệt tiến lại nói: “Quá kiêu ngạo, có cần phải điều tra thêm nguồn gốc của cô ta không?”

“Càng thần bí, mới càng thú vị.” Dạ Sâm đã bắt đầu chờ mong cái cảm giác chinh phục được cô.

Nhan Hoan vừa quay lại xưởng sửa chữa đã bị Tiểu Thứ tra khảo. “Chị, chị tìm DK làm gì vậy! Hắn không phải người tốt lành gì đâu, cặn bã vô cùng.”

Cặn bã sao?

Nhan Hoan nghĩ.

“Chị, chị có nghe em nói không, rốt cuộc chị tìm DK để làm gì?”

“Không có gì.”

“Không thể nào không có gì.”

“Thật sự không có.”

“Thật sự không có?” Tiểu Thứ vẫn không yên lòng.

“Chị Hoan, Thứ Đầu, ăn cơm đi.” A Hạ hét váng lên từ phía phòng nghỉ.

“Thật sự không có gì, bà nội Tiểu Thứ à, đi ăn cơm thôi!” Nhan Hoan kéo cánh tay mập mạp của cậu ta, đi về phía phòng nghỉ.

Tiểu Thứ kháng nghị, “Sao em lại thành bà nội được, chị Hoan, chị thật chẳng hiền thục gì cả.”

Về vấn đề ăn uống, Ken tuyệt đối nghiêm túc, cơm trưa hàng ngày đều do đầu bếp của nhà hàng lớn cầm muôi, hải sản tươi sống, chim bay cá nhảy đổi món liên tục. Cả ngày Nhan Hoan cũng chỉ có bữa này là còn ra dáng bữa cơm. Sau khi cơm nước no nê, cô ngồi nghỉ ngơi dưỡng sức trên ghế lái trong chiếc GTR màu xanh da trời của Lý An Thần, chuẩn bị sẵn sàng cho trận đại chiến sắp tới.

Cá tính của người tên là Dạ Sâm này vượt quá tưởng tượng của cô.

Được mệnh danh là Chiến thần đường núi, hẳn phải là kiểu đàn ông thâm trầm, sâu lắng, không phóng túng tùy tiện, phong lưu nhưng không hạ lưu.

Giống như…

Tiêu Trạch!

Ông trời ơi, lại đang nghĩ lung tung gì đó!

Cái loại phú nhị đại chỉ biết chơi xe, chơi đàn bà này sao có thể trở thành Chiến thần đường núi.

Nhan Hoan từ từ nhắm hai mắt, chán nản vỗ vỗ cái gáy.

Lý An Thần khoanh tay đứng bên ngoài xe rất lâu, cuối cùng không nhịn được gõ gõ cửa sổ xe. Vừa vụng trộm nghĩ đến đàn ông, Nhan Hoan kinh hãi trợn mắt nhìn lên, thấy là anh ta, không thèm để ý, quay đầu giả vờ ngủ.

“Này!” Lý An Thần đi vòng qua đầu xe sang bên kia mở cửa chui vào, vừa mở miệng đã hỏi, “Đại tiểu thư, cô với Tiêu Trạch xảy ra chuyện gì vậy?”

“…”

“Hai người cãi nhau?”

“…”

“Chiếc đồng hồ kia cô có cầm không?”

Nhan Hoan bỗng trợn mắt.

Vẻ mặt Lý An Thần như muốn nói tôi biết ngay mà: “Trừ cô ra, có lẽ cũng không ai dám động vào, cậu ta cũng không thể để cho người khác động vào.” Lý An Thần ngồi thẳng người, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Chiếc đồng hồ đó rất quan trọng với cậu ta, là di vật của mẹ cậu ta để lại.”

Nghe được lời này, trong lòng Nhan Hoan như có cái gì vừa rơi bịch một phát. Từ dáng vẻ hung dữ của Tiêu Trạch đêm hôm đó cũng có thể đoán được tầm quan trọng của chiếc đồng hồ đối với anh ta, cũng từng nghĩ có thể là quà của một người phụ nữ quan trọng tặng anh ta, nhưng không ngờ lại là di vật của mẹ anh ta để lại. Tim bỗng nhiên đập thình thịch, Nhan Hoan ngồi thẳng người, năm ngón tay luồn vào tóc vò rối mái đầu.

“Tôi không nhiều lời nữa, buổi chiều còn có việc, đi trước.” Thành công khiến lòng ai đó phiền muộn, Lý An Thần đẩy cửa xuống xe, để lại không gian cho Nhan Hoan bực bội một mình.

Tại sao tất cả những chuyện rắc rối đều vội vàng kéo đến trong một ngày vậy, Nhan Hoan nhăn mày đấm lên tay lái, cắn răng xuống xe, sập cửa một cái thật mạnh.

“Chị, lát nữa thử xe không?” A Hạ gọi cô.

“Tôi phải ra ngoài có chút việc, cậu với Tiểu Thứ kiểm tra chiếc XKR kia nhé.”

Cửa sổ bên ghế lái phụ hạ xuống, gió mang theo hơi lạnh rót vào trong xe, thổi rối mái tóc đen, Nhan Hoan chống khuỷu tay lên thành cửa sổ, chăm chú nhìn tình hình giao thông phía trước, giữa hai đầu lông mày hiển hiện mối suy tư.

Lý An Thần chắc chắn là đến để khiến cô thêm ngột ngạt.

Xe phóng như bão táp tới đỉnh Bình Sơn, bánh xe vững vàng dừng lại cách vách đá năm phân, Nhan Hoan xuống xe, đứng ở vách núi cúi đầu nhìn xuống, dưới vực sâu dốc đứng là thảm cỏ dại và mấy cây hòe cổ thụ. Chiếc đồng hồ đó chắc chắn đã rơi xuống bụi cỏ, Nhan Hoan bám hai tay vào những chỗ nhô ra ở vách đá, thử giẫm lên những chỗ gồ ghề, chậm rãi bò xuống, đất đá vỡ ra làm cô trượt chân, suýt nữa ngã xuống, vừa thở dài vừa vỗ về sự căng thẳng trong lòng, lau mồ hôi lạnh trên trán, cẩn thận hơn tiếp tục di chuyển xuống dưới.

Nhẹ nhàng nhảy xuống bụi cỏ, Nhan Hoan vỗ bụi đất dính trên tay, trong phạm vi chiếc đồng hồ có thể rơi xuống, cô khom người cẩn thận dò tìm.

Mười phút, hai mươi phút…

Thời gian từ từ trôi qua.

Chưa nói đến bóng dáng chiếc đồng hồ không thấy đâu, tay cô còn bị gai của cây cỏ đâm bị thương. Nhan Hoan sốt ruột đứng thẳng dậy, dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên chóp mũi, phóng tầm mắt nhìn lại, những nơi có cỏ cao ở xung quanh đều đã bị nhổ hết, nhìn kỹ hơn, chỗ cỏ non thấp quanh đó cũng đều có dấu vết bị giẫm lên.

Không lẽ anh ta cũng đã tới đây?

Đồng hồ nhất định đã được anh ta nhặt đi rồi.

Mu bàn tay vỗ mạnh vào đầu, Nhan Hoan cảm thấy mình quá ngu ngốc. Cô quay người định đi về, một làn gió núi thổi qua, mang theo cảm giác man mát, cành lá cây hòe đong đưa, một tia sáng lóe lên làm chói mắt cô.

Nhan Hoan híp nửa con mắt nhìn về phía phát ra tia sáng đó, khóe miệng từ từ nhếch lên, một niềm vui sướng dâng lên trong lòng, chiếc đồng hồ kia mắc trên một cành cây rất cao, gió núi thổi lay động, phản xạ ánh mặt trời chói mắt. Cô vội vã chạy đến gốc cây. Nhảy, không với tới, đạp, không lay chuyển được cây đại thụ, xung quanh chẳng có vật gì lợi dụng được, trong tình huống này, phương án khả thi nhất chỉ còn xắn tay áo, giẫm lên vỏ cây sần sùi, cố gắng leo lên.

Cô đã lớn từng này nhưng đây là lần đầu tiên trèo cây, không khỏi run rẩy sợ hãi, nghiêng đầu nhìn xuống mặt đất, chân như muốn nhũn ra. Điều chỉnh lại hô hấp, cô cắn răng, hai chân vắt ngang cành cây, chẳng may ngã xuống sẽ rất nguy hiểm, duỗi tay ra với được chiếc đồng hồ, trong lòng nhất thời đắc ý suýt nữa thì rơi xuống.

Người ta nói, lên núi dễ, xuống núi khó. Tương tự, leo cây dễ, xuống cây khó. Lúc sắp chạm tới mặt đất, chân không với tới, Nhan Hoan ngã xuống, cổ tay trái bị mắc vào chạc cây làm xước một mảng da khá to, máu rỉ ra thành dòng, chiếc đồng hồ cũng bị vỏ cây cạo sờn phần dây đeo.

Vết thương đau đớn khiến cô há miệng xuýt xoa, thế nhưng khi nhìn thấy chiếc đồng hồ màu đen của Tiêu Trạch vẫn còn hoạt động tốt, khóe miệng lại bất giác cong lên.

Sự bực bội tích tụ trong lòng nháy mắt tan thành mây khói.



Tin tức tối nay DK đi đua xe lan truyền khắp thành phố với tốc độ ánh sáng, giới đua xe và những kẻ mê xe đều chộn rộn với trận đấu này, hưng phấn không thôi.

Từ xa Nhan Hoan đã thấy Aken đen mặt đứng trước nhà xưởng.

Nhìn cô toàn thân đầy bụi đất, chân tay xây xước, Aken nói: “Gặp nạn?”

Nhan Hoan cúi đầu nhìn bộ dạng chật vật của mình, nói: “Cũng không khác mấy.”

Ông lão tốt bụng Aken rốt cuộc không nhịn được nữa, nổi nóng, kéo mắt ính, hỏi cô: “Tại sao lại đấu với DK, em điên rồi sao?”

Ngay sau đó, Tiểu Thứ, A Hạ, Mã Khải và mấy kỹ sư khác trong xưởng từ bên trong đi ra, đứng sau lưng Aken, nhất trí chĩa họng súng về phía cô.

Tiểu Thứ nổi giận đầu tiên, nói: “Chị, em mà biết chị đi để thách đấu hắn ta, thì nói gì đi nữa em cũng không cho chị biết địa chỉ.”

“Nhan Hoan, chị biết DK là ai không? Chị sẽ thua không dậy nổi.”

“Đừng bảo là anh đả kích em, Chiến thần Bình Sơn, không ai có thể vượt qua hắn, hủy bỏ trận đấu đi, sẽ không ai cười em đâu.”

“Em đang giỡn với mọi người đấy à?”



Mỗi người một câu nhấn chìm cô, Nhan Hoan ôm cánh tay đau đớn, nhìn cả đám người, trong chốc lát được nhiều người quan tâm như vậy, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp.

Nhếch miệng mỉm cười.

“Em đấy, còn cười được nữa à.” Aken liếc mắt thấy cánh tay cô bị thương, ra lệnh: “Vào đây với anh.”

Trong văn phòng Giám đốc, Nhan Hoan bị ấn vào ghế ngồi trước bàn làm việc, Aken bật máy tính lên, tra các đoạn phim ghi lại trận đấu của DK trong những năm gần đây, Tiểu Thứ tìm hộp thuốc, xử lý miệng vết thương, khử trùng, bôi thuốc.

Nhan Hoan chịu đựng cơn đau ở cánh tay, nhìn DK trên màn hình đùa giỡn với chiếc xe giống như một món đồ chơi, sắc mặt ngày càng trầm xuống.

Người này, có vẻ còn lợi hại hơn cô tưởng tượng nhiều, xem ra tối nay sẽ phải đánh một trận ác liệt.

Đêm tối đến như thường lệ.

Sau một ngày mỏi mệt, con người ta muốn giải phóng mọi cảm xúc ứ đọng.

Quầy bar T98, tại nơi ngày hôm qua người nào đó đã từng ngồi, Tiêu Trạch buồn bực ngồi uống rượu một mình, bả vai đột nhiên bị người vỗ, ngẩng đầu lên nhìn, con ngươi phút chốc mở to…