Truy Trục

Chương 27-1




Đổng Đình Nhân không rõ thái hậu vì cái gì hội không hề báo trước lại phái người truyền hắn đến Mục Hương cung. 

Là gia tộc trải qua nhiều thế hệ nguyện trung thành với vương thất, là thị vệ tổng quản vẫn cẩn trọng làm việc trong Lượng cung, hắn biết rõ Hoàng thượng cùng thái hậu quan hệ lúc nào cũng ở trong tình trạng khuẩn trương, rất rõ ràng thế lực lấy thái hậu cầm đầu đang bị Hoàng thượng chơi trò miêu vờn thử (mèo vờn chuột), dần tan rả.

Ở ngày Hoàng thường xuất cung đi hiến tế mà lại đi gặp thái hậu là việc làm hề không sáng suốt. 

Nhưng hắn không thể cãi mệnh lệnh của thái hậu. Cho dù Mục Hương phi đã muốn mất đi quyền lực, nàng vẫn là thái hậu của song quốc, có uy nghiêm tối cao. 

Ổn trọng địa đối thái hậu hành lễ, Đổng Đình Nhân ngồi xuống nơi được thái hậu ban chỉ (cho phép ngồi), đoán nguyên nhân thái hậu cho truyền hắn. 

Tứ vương tử đang bị nhốt trong thiên lao, hơn nữa sắp bị kết tội, khả hắn không quản được việc của thiên lao, cho dù quản được, cũng tuyệt đối không dám cãi vương lệnh vì thái hậu làm bất cứ chuyện gì. 

"Đổng tổng quản phụ trách an toàn củaLượng cung, thật vất vả a." Ẩm một ngụm hương trà trong tay, Mục Hương phi tao nhã đánh gãy ý nghĩ của Đổng Đình Nhân. 

"Không dám nói vất vả, đây là bổn phận của nô tài." 

Mục Hương phi đối với thị vệ tổng quản đang nơm nớp lo sợ mỉm cười nói: "Đổng tổng quản tuy rằng hết sức, đáng tiếc trong cung tiểu nhân nhiều lắm a." 

Bên trong hoàng cung sợ nhất miệng lưỡi của tiểu nhân, luôn dễ dẫn tới họa sát thân. 

Đổng Đình Nhân thần kinh bỗng nhiên căng cứng, ẩn ẩn hiện ra, chê cười nói: "Không biết thái hậu là muốn ám chỉ..." 

"Có người nói cho ta biết, Hoàng thượng hôm nay sau khi hiến tế sẽ nhận được một mật tín, trong đó có lời đồn đãi gây bất lợi đối với Đổng tổng quản." 

Lợi hại của hái hậu, Đổng Đình Nhân sớm nghe thấy, thật cẩn thận cung kính nói: "Đổng Đình Nhân đối Hoàng thượng trung thành và tận tâm, hà tất sợ lời đồn của tiểu nhân?" 

Mục Hương phi sớm đoán được Đổng Đình Nhân hội nói như vậy, mang theo tười cười ngạo nghễ khó lường liếc hắn một cái: "Trong tín đề cập đến một sự tình của thân huynh Đổng tổng quản a, chỉ sợ cũng không phải đồn đãi đi?" Ngữ khí nhàn nhã tự tại. 

Đổng Đình Nhân hơi bất an, thử nói: "Ca ca của nô tài đã không ở trong cung thị hầu nhiều năm, hắn cũng đã mất, mặc tiểu nhân như thế nào vu hãm, nô tài cũng không sợ." 

"Ha hả..." Mục Hương phi che miệng cười khẽ, chợt liễm đi vẻ mặt tươi cười, lãnh đạm nói: "Hắn tuy rằng mất, việc thủ vệ hoàng cung phạm tội năm đó thế nhưng còn có người nhớ rõ." Lời ấy giống như lôi quang đánh giữa thiên không, đánh đến Đổng Đình Nhân thiên toàn địa chuyển (trời đất quay cuồng). 

Một tiếng giòn vang. 

Bát trà trong tay Đổng Đình Nhân rơi vỡ. 

Hắn đột nhiên đứng lên, run nói: "Thái hậu nói cái gì, như thế nào... như thế nào nô tài một chút đều không hiểu?" Hắn thân là thị vệ tổng quản, từ trước đến nay trầm ổn tráng kiện làm việc lưu loát, lúc này cư nhiên mất đi trấn định, liên tục quay đầu xem bốn phía có hay không có những người khác ở đây. 

"Ngươi không rõ?" Mục Hương phi châm biếm, giống như nhìn chim chóc bị bắt vào lồng sắt: "Ta hỏi ngươi, năm đó Mai vương hậu đang hảo hảo một mình thưởng hoa ở ngự hoa viên, như thế nào liền động thai khí? Nàng trước khi chết nắm thật chặc ngọc thủ của Hoàng thượng, không chịu nhắm mắt, rốt cuộc là muốn nói gì? Đáng tiếc Mai hoàng hậu chưa kịp nói đã qua đời. Bất quá..." Mục Hương phi lạnh lùng nói: "Nàng muốn nói gì, còn có người khác biết. Chuyện cũ đã qua nhiều năm như vậy cư nhiên lại được nhắc lại, ngươi không đoán được gì sao Đổng tổng quản?" 

Đổng Đình Nhân sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy, cư nhiên nói không ra lời. 

Chuyện này luôn luôn là tâm bệnh của mỗi người khi biết được việc năm đó trong Đổng gia, nguyên tưởng rằng qua nhiều năm thật cẩn thận như vậy cuối cùng sẽ tránh thoát, ai ngờ hôm nay lại giống như ác ma hiện ra. 

Mục Hương phi thấy hắn sợ tới mức hồ đồ, trấn an nói: "Sự việc này cũng trách không được ca ca ngươi. Mai hoàng hậu mỹ mạo như vậy, ca ca ngươi lại huyết khí dương cương, ở ngự hoa viên gặp được nàng, nói một chút lời vô lễ mạo phạm, cũng là chuyện có thể hiểu." Nàng lại thở dài một tiếng: "Ai biết Mai hoàng hậu hội giận dữ muốn kéo hắn đi gặp Hoàng thượng? Tình thế cấp bách luôn khiến người hội làm ra việc sai trái. Đổng tổng quản, một đẩy kia của ca ca ngươi, thiếu chút nữa đem Hoàng thượng cao cao tại thượng hôm nay cấp tễ (giết chết)." 

Sự tình che giấu nhiều năm như vậy, rốt cuộc vẫn để cho người ngoài cuộc biết được, hơn nữa còn là người không thể trêu vào. 

Đổng Đình Nhân biết việc đã đến nước này, lau đi hãn trên trán, tốc nhiên quỳ xuống, cầu nói: "Cầu thái hậu khai ân! Ta... ta đối song quốc trung thành và tận tâm, việc này thật sự... thật sự..." 

"Đổng gia quả thật đối song quốc công lao không ít, nhưng lấy nhận thức của Đổng tổng quản đối Hoàng thượng hiện tại, hắn khẳng buông tha Đổng gia ngày đó hại chết mẫu phi của hắn? Mục gia làm sao không phải là một trọng thần của quốc gia, hôm nay sao lại rơi xuống nông nỗi này?" Mục Hương phi thản nhiên nói một phen, bỗng nhiên lại hòa ái cười rộ lên: "Kỳ thật, trong lòng ta vẫn là nhớ kỹ ân đức của Đổng gia. Ngày ấy, ta núp ở sau ngự hoa viên, đều thấy rất rõ ràng. Qua nhiều năm như vậy, khả một chữ cũng không tiết lộ ra ngoài. Mai hoàng hậu sau khi qua đời, tâm tư của Hoàng thượng mới chuyển tới Mục Hương cung của ta." 

Đổng Đình Nhân lo sợ không yên ngẩng đầu, thấy Mục Hương phi đang ngồi trên cao, lại cúi đầu cắn răng nói: "Đổng gia mười mấy nhân mệnh là thái hậu ban tặng. Thái hậu có gì phân phó cho nô tài, nô tài nguyện vượt hỏa băng sông cũng vì thái hậu thành toàn." 

Mục Hương phi sớm chờ lời này, nghe vậy lắc đầu nói: "Người hại ngươi không phải ta. Việc này còn có người khác biết. Mật tín cũng đã muốn truyền đi, truy cũng truy không kịp. Không quá vài canh giờ, Hoàng thượng sẽ thấy. Ta là hảo tâm, nhận được tin tức nói cho ngươi biết một tiếng, hảo hảo phòng bị. Miễn cho toàn gia bỗng nhiên bị thao trảm, còn làm quỷ hồ đồ (ý nói chết không rõ nguyên nhân sẽ biến thành quỷ hồ đồ a)." 

"A?" Đổng Đình Nhân như bị sét đánh, cơ hồ suy yếu. 

"Bất quá..." Đem con mồi cầm trong tay đùa đắc không sai biệt lắm, Mục Hương phi liền thu lại ngọc thủ, chậm rãi nói: "Muốn bảo hộ một nhà già trẻ của ngươi, còn có một biện pháp." 

Đổng Đình Nhân tinh thần đại chấn, hắn đã hiểu rõ thái hậu đang ở trước mặt này không hổ là đối thủ nhiều năm của Hoàng thượng, giống như quơ được một cái cọc cứu mạng, vội vàng hỏi: "Không biết thái hậu có gì kế sách?" 

"Muốn bảo vệ một nhà lớn nhỏ của ngươi, phải có vương bài trong tay, nhượng Lạc Cách không dám đụng vào một sợi lông của ngươi." 

"Vương bài?" 

"Ngươi không phải thị vệ tổng quản của Lượng cung sao?" Mục Hương phi từ trong y mễ (tay áo) lấy ra một cái bình ngọc tinh xảo: "Đem thứ này tích (nhỏ)vào song mâu của Thập tam vương tử, đây chính là vương bài a." 

Cùng với lời nói của Mục Hương phi, bình ngọc cũng dừng ở trong đôi tay run rẩy của Đổng Đình Nhân. 

Đổng Đình Nhân kinh hãi nhìn bình ngọc trong tay, giống như nhìn thấy dã thú đáng sợ nhất trên đời này. 

"Đem Kinh Vân tuấn mỹ vô song chế ngự trong tay, mặc Lạc Cách có lợi hại như thế nào, ta cũng muốn trơ mắt xem toàn thể Mục gia của ta bình yên rời khỏi Song quốc. Tài bảo mà Mục gia nhiều đời dành dụm, tự nhiên sẽ cùng chia sẻ với Đổng gia." Thời điểm nói lời này, Mục Hương phi cảm kích đối Đổng Đình Nhân đang quỳ dưới chân mỉm cười. 

"Đổng tổng quản..." 

"A? Dạ! Nô tài ở." 

"Việc này không nên chậm trễ, Lạc Cách rất nhanh trở về. Vì một nhà lớn nhỏ của ngươi, phải tốc tốc đem vương bài nắm trong tay a." 

Đúng vậy! Nô tài hiểu rõ. Nô tài... Lập tức đi làm." 

--------------------------------------------------------------------------------

Kinh Vân đang ở trong Lượng cung, lại không hề hay biết sẽ có vận rủi buông xuống. 

Lạc Cách sau khi lưu lại lời uy hiếp tối hôm qua, hôm nay sáng sớm ra rời thành ra ngoài hiến tế. 

Y nhớ đến Khai Thiều đang ở trong thiên lao, cực muốn đi nhìn hắn một cái, nhưng bất đắc dĩ toàn thân vô lực, Lượng cung lại thủ vệ nghiêm mật, đành phải nằm ở trên giường, chậm rãi hướng Mục Lệ hỏi tình hình gần đây của Khai Thiều. 

Mục Lệ nói về những việc mà Khai Thiều làm mỗi ngày trong thiên lao, thái độ căn bản vô lo, Kinh Vân khâm phục nói: "Rốt cuộc đúng là Tứ vương huynh, đã ở trong đó lại còn có bộ dạng như vậy." Lại nghĩ Lạc Cách không lâu sẽ hạ độc thủ, trong lòng lại trở nên lo lắng. 

Mục Lệ cũng nghĩ đến sự tình giống Kinh Vân, mi túc mang theo lo lắng. 

"Không biết người của Mục gia khả có biện pháp nào giúp Tứ vương huynh..." 

Hai người đang khổ sở suy nghĩ, Đổng Đình Nhân bỗng nhiên mang theo hai thị vệ tiến vào. 

Thị vệ cực nhanh tiến vào tẩm cung, Mục Lệ hoảng sợ, nhìn thấy đó là thị vệ tổng quản của Lượng cung, vội vàng quy củ thối lui đến một góc. 

"Thập tam vương tử hôm nay có hảo?" Đổng Đình Nhân hướng Kinh Vân lưu loát thi lễ, đứng lên cười nói: "Phụng vương lệnh, sẽ cho Thập tam vương tử dùng dược, thỉnh Thập tam vương tử đừng cử động." 

Miệng hắn vừa nói lời cung kính, hai tên thị vệ bưu hãn bên người nhất tề đi về phía Kinh Vân, sắc mặt âm trầm, thực hiển nhiên là có ý đồ không tốt. 

Kinh Vân nhìn bọn họ đến gần, biết không ổn, quát: "Các ngươi muốn làm cái gì?" 

Lời còn chưa dứt, đã bị người bắt lấy song chưởng. 

Thân thể của y suy yếu, giãy giụa giống như một tiểu bạch thỏ (ta chém a XD), chỉ có thể liên tục quát bảo ngưng lại: "Đổng Đình Nhân! Hảo lớn mật!" Từ khi ngụ ở Lượng cung, trừ bỏ Lạc Cách, người đối y vô lễ cơ hồ không có. 

Đổng Đình Nhân lạnh lùng đáp: "Đổng Đình Nhân phụng mệnh làm việc, Thập tam vương tử thứ lỗi." Nói xong một bên lấy ra bình ngọc, một bên hướng Kinh Vân đi tới. 

Mục Lệ đứng ở một bên, lo lắng vạn phần. Đổng Đình Nhân chức quan rất cao, phụng mệnh thủ vệ ở Lượng cung, làm việc nhất định là theo chỉ thị của Lạc Cách, nàng làm sao dám ngăn cản. 

Kinh Vân bị người gắt gao giữ chặt, thấy Đổng Đình Nhân đem một cái bình cổ quái đến trước mắt mình, vừa giận lại sợ, song mâu đen láy trợn thật lớn. 

Đổng Đình Nhân bị ánh mắt trong suốt như vậy trừng, tâm không khỏi nhất khiêu. Hắn xưa nay cùng Kinh Vân không oán không cừu, đối với Kinh Vân tuấn tú tao nhã rất có hảo cảm.