Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 488: Đừng có dùng sự yêu thích của cô để gây ra phiền nhiễu cho tôi




Sở Ninh Dực bế Thủy An Lạc đến bệnh viện dã chiến gần đó nhất, sắc mặt của cô càng lúc càng nhợt nhạt, cả người như một con búp bê mất hết sinh khí.

"Ninh Dực, chuyện gì thế này?" Bác sĩ chủ nhiệm bị gọi đến trông thấy Sở Ninh Dực vội chạy vào phòng cấp cứu kiểm tra cho Thủy An Lạc.

"Vợ tôi, cứu người trước đã, lát nữa tôi sẽ giải thích sau." Sở Ninh Dực sốt ruột nói.

Vị bác sĩ đó gật đầu, đến trước cửa phòng cấp cứu Sở Ninh Dực đành dừng bước, sau đó nhìn bọn họ đi vào trong, anh vung tay đấm vào không khí.

Trong lúc Thủy An Lạc được cấp cứu, Mặc Lộ Túc cũng đã gặp Lan Hinh.

Anh chọn một điểm ở ngay trước cổng trường Đại học Y.

Mặc Lộ Túc thấy Lan Hinh bước đến gần, sự lạnh lẽo trong đôi mắt anh dần dần biến mất, thay vào đó là mấy phần bình thản.

"Lộ Túc, anh tìm em à?" Lan Hinh mỉm cười nói, lại cố gắng kiềm chế sự hưng phấn đang dâng trào trong lòng.

Bời vì từ khi cô ta quen Mặc Lộ Túc đến giờ, anh chưa bao giờ chủ động tìm cô ta cả.

Mặc Lộ Túc cách cô ta một bước, khoảng cách không xa không gần, vừa vặn có thể thu hết tất cả biểu cảm của cô ta vào trong mắt, bao gồm cả sự vui vẻ mà cô ta đang kìm nén.

Về việc tại sao anh và cô ta lại quen nhau thì phải đi ngược lại tìm hiểu về ân oán giữa anh và bà ngoại mình. Khi ấy anh vẫn còn là một thiếu niên ngỗ nghịch, cũng sẽ mất lý trí mà làm ra một số việc lưu manh, có một lần anh đập xe của bà ngoại, lúc đó cô ta đang ở bên trong.

Lan Hinh thích anh, ngay từ đầu anh đã biết chuyện đó rồi, nhưng bởi vì cô ta là học sinh của bà ngoại, cho nên anh liền cảm thấy ghét lây sang cô ta luôn.

Mặc Lộ Túc rơi vào dòng hồi ức của chính bản thân mình, hai tay anh đút trong túi áo nhìn tấm biển ghi tên trường đặt ngoài cổng, thản nhiên nói: "Lan Hinh, tôi chỉ muốn nói với cô rằng đừng có lãng phí bất cứ công sức nào với tôi nữa. Cả đời này, người tôi thích chỉ có Thủy An Lạc mà thôi."

Cả người Lan Hinh cứng đờ, những gì Viên Giai Di nói với cô ta trước đó lại lần nữa vang vọng bên tai, dường như đang biến thành lời châm chọc trực tiếp nhất.

"Anh thích cô ta thì em không thể thích anh hay sao?" Lan Hinh thu hồi hết tất cả những hân hoan đang che giấu, giọng nói mang theo mấy phần thê thảm, "Lộ Túc, em vì anh mà..."

"Lan Hinh." Mặc Lộ Túc đột nhiên lên tiếng ngắt lời cô ta. Anh quay lại nhìn Lan Hinh, trong đôi mắt cô ta tràn đầy bi thương, "Nếu như trên đời này có một người thích tôi thì tôi chỉ hy vọngngười đó là Thủy An Lạc mà thôi."

"Nhưng cô ta thích người khác rồi, cô ta là chị dâu họ của anh đấy," Lan Hinh hét lớn, "Cô ta yêu Sở Ninh Dực, là Sở Ninh Dực, là anh họ của anh!"

Mặc Lộ Túc nhìn Lan Hinh đang gào lên, nhưng anh lại chẳng có phản ứng gì.

Anh nghĩ, bây giờ anh đã hiểu tại sao Thủy An Lạc còn không cho anh cả cơ hội để mình thích cô rồi.

Không phải người mình thích, có thích mình thì cũng có tác dụng gì đâu?

Cái mà cô muốn, chắc chỉ có tình yêu của Sở Ninh Dực thôi nhỉ.

Bàn tay đặt sau lưng của Mặc Lộ Túc thoáng siết chặt, rồi sau đó lại nhanh chóng thả lỏng ra.

"Tôi chỉ mong cô có thể hiểu rõ, ngoại trừ Thủy An Lạc ra tôi sẽ không thích bất kỳ ai khác. Vậy nên đừng dùng sự yêu thích của cô để gây ra phiền nhiễu cho tôi." Mặc Lộ Túc nói rồi, liền quay người đi thẳng về trường.

Sau khi hét xong, Lan Hinh đứng trước cổng trường như người mất hồn. Cô ta nhìn theo bóng lưng đang dần biến mất của Mặc Lộ Túc, có thể cô ta không để ý đến những gì mà Viên Giai Di nói, nhưng những gì Mặc Lộ Túc nói với cô ta thì chẳng khác nào một đòn trí mạng cả.

Thủy An Lạc, lại là Thủy An Lạc, lần nào cũng là Thủy An Lạc.

Vẻ bi thương trên mặt cô ta dần tan biến, lần này cô ta tuyệt đối không để Thủy An Lạc dễ dàng tránh thoát như thế nữa đâu.

Lan Hinh ngẩng lên nhìn về phía xa, sau cùng cô ta thu ánh mắt lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh lẽo, độc địa.