Boss Là Nữ Phụ

Chương 1139: Thanh xuân có em (33)




Thời Sênh khoanh tay trước ngực nhìn bọn họ lăn lộn, đến khi thật sự không thể nhìn nổi nữa, cô tiến lên giữ một học sinh nữ lại.

“Cô?” Nữ sinh kinh hãi, hơi hoảng sợ lùi về sau, cô giáo muốn làm gì chứ?

“Đừng động đậy.” Thời Sênh trừng mắt với cô gái.

Nữ sinh lập tức không dám ngọ nguậy gì nữa.

Bộ đồ này thiết kế phần eo hơi nhỏ, người béo sẽ không mặc nổi.

Thời Sênh túm lấy vạt áo, “soẹt” một tiếng, xé rách ra một cái lỗ.

Trong lúc nữ sinh kia còn đang ngơ ngác, lại vài tiếng “soẹt” “soẹt” nữa vang lên, một bộ quần áo lành lặn bị xé ở dưới thành mấy lỗ.

Quần của nam sinh cũng có vấn đề, Thời Sênh lập tức bảo chúng cắt ngắn đi gần một nửa.

Để thành một chỉnh thể, váy của nữ sinh cũng phải cắt ngắn lại.

Thời gian không còn nhiều, mọi người đều phải tự mình ra tay, cắt đến rối tung rối mù lên, cuối cùng, mọi người cắt đơn giản, còn lại các học tỷ khoa thiết kế chỉnh sửa lại một chút, nhìn cũng có phần đẹp.

“Mời các bạn học lớp bảy năm hai chuẩn bị sẵn sàng…” Trên sân khấu đã bắt đầu giới thiệu chương trình.

Mọi người nhanh chóng di chuyển lên sân khấu. Thời Sênh dựa vào một góc đài hóa trang, nhìn đám người kia ríu rít thảo luận trên đường ra sân khấu.

“Cô…” Lâm Thiển Lam đi tới bên cạnh Thời Sênh, “Chuyện là… chuyện lần trước em thật sự xin lỗi, và cảm ơn cô nữa.”

Thời Sênh hơi gật đầu rồi đi ra ngoài.

Lâm Thiển Lam chạy theo, “Cô, chúng ta vẫn làm bạn bè chứ ạ?”

Thời Sênh dừng lại một chút, quay đầu nhìn, ánh đèn trên đỉnh đầu làm cho đôi con ngươi của cô sáng lên như những mảnh bạc vụn. Lâm Thiển Lam nghe thấy giọng nói đầy bình tĩnh của cô, “Tôi không có bạn.”

Lâm Thiển Lam sững sờ tại chỗ, nhìn theo thân ảnh dần biến mất ở lối ra của Thời Sênh, hình ảnh người đi tới đi lui cũng như bị dừng lại.

“Cô giáo, cô thích con trai như thế nào?”

“Đáng yêu, nghe lời.”

“Cô, em đi trước đây.”

“Tối muộn này rồi em còn đi đâu?”

“Em qua chỗ bạn ở nhờ.”

“Chờ ở cửa, tôi mở cửa cho em.”

Lâm Dĩ Huyên từ sau tiến lên, vỗ vỗ bả vai Lâm Thiển Lam.

“Dĩ Huyên.” Lâm Thiển Lam nhẹ giọng gọi.

Lâm Dĩ Huyên đi tới trước mặt, ôm lấy cô ta, “Thiển Lam, có một vài người, cậu không thể chạm vào điểm mấu chốt của họ được.”

“Nhưng mà cô ấy…” Giọng Lâm Thiển Lam nhẹ bẫng, “Nhìn rất cô đơn, làm mình rất đau lòng.”

Cô ta chỉ cảm thấy Thời Sênh đứng ngoài quy tắc của thế giới này, như một cái cây cô đơn lạnh lùng nhìn thế giới này, không có gì trói buộc.

“Cô ấy có Ngôn học trưởng…”

Lâm Thiển Lam đột nhiên siết nắm tay lại, “Mình nhất định có thể làm bạn với cô giáo.”

Lâm Dĩ Huyên bị dọa nhảy dựng, “Thiển Lam, đừng tới gần cô ấy quá, cô ấy và chúng ta… không phải cùng một thế giới.”

Lâm Thiển Lam giữ lấy bả vai Lâm Dĩ Huyên, đôi mắt sáng lấp lánh, “Mình không cần trở thành người trong thế giới của cô ấy, mình chỉ cần được làm bạn với cô ấy là đủ rồi.”

Sông Hoàng Hà chảy về phía đông

Ngôi sao trên bầu trời hợp thành sao Bắc Đẩu

(Hei… hei hợp thành sao Bắc Đẩu)

(Sống và chết chi giao bằng một chén rượu)

(Bất phân biển trời bằng một chén rượu)

Đã nói đi là sẽ ra đi

Anh có tôi có tất cả đều có

(Hei… hei tất cả đều có)

(Trong biển lửa quyết ko chùn bước)

(Luôn ngẩng đầu nhìn trời cao)

Trên đường thấy chuyện bất bình

Đáng ra tay thì sẽ ra tay

Gió lửa đang bao trùm lấy Cửu Châu

(Đáng ra tay thì sẽ ra tay)

(Gió lửa đang bao trùm lấy Cửu Châu)*

*Hảo Hán Ca - Lời dịch: Unknown



Thanh âm hợp xướng từ phía trước truyền tới hậu trường, Lâm Thiển Lam nhìn Lâm Dĩ Huyên và cười. Từ sau chuyện lần trước, Lâm Thiển Lam vẫn luôn rầu rĩ không vui.

Lâm Dĩ Huyên vỗ vỗ bả vai cô ta, “Cố lên.”

Có đôi khi muốn làm bạn với một người cũng không cần nguyên nhân, thích cô ấy chính là thích cô ấy.



Hợp xướng của lớp bảy năm hai cực kỳ hoàn hảo, có thể không giành được thứ hạng cao nhưng chắc chắn sẽ không đứng bét.

Chỉ cần không đứng bét là bọn họ đã rất vui vẻ rồi.

Tiết mục của cấp đại học chuyên nghiệp hơn cấp cao trung nhiều, Lâm Thiển Lam cũng có một tiết mục, đó là độc tấu dương cầm.

Cô mặc một bộ lễ phục màu trắng, ánh đèn chiếu lên người làm cô càng có một vẻ thánh khiết kỳ lạ.

Lâm Thiển Lam ngồi vào trước dương cầm, hít sâu một hơi, ngón tay thon dài đặt lên những phím đàn đen lẫn trắng, âm thanh đầu tiên vang lên, sau đó là một tràng âm thanh như nước chảy.

Mỗi âm tiết đều như chấn động lòng người.

“Đây là bản nhạc nào thế?”

“Không biết, có điều rất hay, làm tớ có cảm giác nhiệt huyết cũng sôi lên…”

Ban đầu còn có tiếng thảo luận nhỏ, nhưng sau đó tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, lẳng lặng lắng nghe.

Âm tiết cuối cùng kết thúc, hiện trường im lặng vài giây sau đó vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Lâm Thiển Lam đứng dậy nói lời cảm ơn, “Khúc nhạc này em xin tặng cho cô Giản Ngâm, tên của nó là Tinh Hải.”

Nguyện cô như biển sao lộng lẫy, vĩnh cửu trường tồn.

Không biết Thời Sênh đang nghĩ gì nên không đáp lại Lâm Thiển Lam, Lâm Thiển Lam hơi khom lưng chào rồi rời khỏi sân khấu.

“Sao thế?” Ngôn Luật hơi động động tay Thời Sênh.

“Nhớ tới một người…” Thời Sênh cười nhẹ, “Kể cho anh nghe một chuyện xưa. Rất lâu trước kia, có một bé gái, cô sống nhờ trong một gia tộc rất lớn, trẻ con trong gia tộc đó rất không thích cô bé đột nhiên xuất hiện này, vì thế lúc nào cũng bắt nạt cô ấy.”

“Nhưng cô bé đó vẫn rất lạc quan, cô ấy chỉ muốn sống an ổn trong gia tộc. Chỉ là, cô càng muốn sống an ổn, những đứa trẻ kia càng không để cô ấy được yên.”

Ngôn Luật nói tiếp, “Người yếu đuối sẽ luôn bị bắt nạt.”

“Đúng thế, người yếu đuối sẽ luôn bị bắt nạt. Sau đó, cô bé ấy gặp được một thiếu nữ khác. Lần đầu họ gặp nhau, thiếu nữ kia đang giết người, cô bé này bị dọa sợ hãi, đến tận khi thiếu nữ kia giết người xong, cô bé ấy mới nghĩ tới chuyện chạy đi.”

“Nhưng mà muộn rồi, thiếu nữ đuổi theo cô bé ấy, thiếu nữ không giết cô, chỉ nói với cô rằng, muốn tồn tại ở nơi đó thì phải vứt hết mọi yếu đuối đi.

Thiếu nữ đi rồi, cô bé kia ngồi nhìn cái xác tới phát ngốc. Có người tới thu dọn cái xác nhưng lại chẳng có ai lên tiếng hỏi han cô, càng chẳng có ai quan tâm chuyện có người chết. Về sau, cô bé ấy mới biết được, thiếu nữ kia là tiểu thư tôn quý nhất trong gia tộc.”

Thời Sênh dừng lại, “Anh đoán xem, cuối cùng cô bé này sẽ thế nào?”

Ngôn Luật lắc đầu.

Thời Sênh cười lạnh, “Thiếu nữ kia quan tâm đặc biệt tới cô bé ấy, để cô ta cùng học tập với mình. Cô bé kia nỗ lực để mạnh hơn, mạnh tới mức có thể đủ để sóng vai chiến đấu với thiếu nữ kia, đáng tiếc… cuối cùng cô ta lại đứng ở mặt đối lập với thiếu nữ, phản bội lại thiếu nữ ấy.”

“Cô ta bị giết?”

Thời Sênh chống cằm, “Không đâu, thiếu nữ kia mềm lòng, cho cô ta một cơ hội nữa. Lần mềm lòng duy nhất đó lại tạo thành bi kịch sau này cho cô ấy, cả gia tộc bị giết. Thiếu nữ rất khổ sở, cũng rất khó hiểu, tại sao cô gái kia lại đối xử với mình như vậy.”

Ngôn Luật nhăn mày, “Câu chuyện này…”

“Không phải em.” Giọng Thời Sênh trong trẻo, “Nhưng chuyện của thiếu nữ đó đã giúp em rút ra được một đạo lý, không nên tùy tiện mềm lòng với người khác.”

“Tôi thì sao?”

Thời Sênh liếc nhìn hắn, khóe miệng hơi cong lên, “Anh không giống.”

Hắn không giống, nên trong lòng cô, hắn cũng không giống những người khác đúng không?

Thời Sênh mân mê ngón tay của Ngôn Luật, tóc rũ xuống che mất gương mặt cô, “Từ “phản bội” này anh không thừa nhận được đâu, cho nên đừng nghĩ tới việc phản bội em.”

Ngôn Luật siết chặt ngón tay, “Anh thà phản bội cả thế giới cũng sẽ tuyệt đối không phản bội lại em.”