Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 102: Vở kịch nhỏ trong phòng đợi máy bay. Converter: tieuthuyetedit.com Editor: May "Đu




Editor: May

"Đúng, khiến anh ta thân bại danh liệt!"

Vừa nghĩ đến hình ảnh ban ngày bị người nhục nhã, Hạ An An liền hận không thể lập tức trả lại gấp mười gấp trăm lần, thở ra một ngụm khí tức.

Sát khí trong mắt Hà Duệ không giảm, "Hôm nay anh ta nhục nhã em thế nào, tương lai anh nhất định muốn trả lại gấp bội, làm cho bọn họ biết kết cục khi đối nghịch với Hà Duệ anh."

Nói xong, anh ta dừng một chút, "An An, về sau làm việc đừng quá xúc động. Em phải biết rằng, dù Thi Vực không có ở thành Đô này, anh ta cũng sẽ phái người âm thầm bảo vệ người phụ nữ kia."

"Cứng đối cứng với cô ta, em không những không gây được thương tổn cho cô ta một chút nào, ngược lại sẽ khiến cho mình rước lấy một thân phiền toái."

Hà Duệ lo lắng Hạ An An lại bị thương tổn không đáng, cũng có thể là cảm thấy đau đầu vì cách làm việc thiếu suy xét của cô ta.

Dùng thực lực và năng lực bây giờ của anh ta, còn chưa tới mức có thể đối nghịch lộ liễu với Thi Vực.

Không có một chút nắm chắc, anh ta sẽ quyết không dùng tiền đồ và tánh mạng giống như gấm vóc của mình làm trò đùa.

Nhưng tính tình người phụ nữ của anh bướng bỉnh và không chịu thua, luôn nghĩ muốn giẫm người khác ở dưới chân, rước lấy phiền toái, đây là cố kỵ lớn nhất của anh.

"Nếu em biết có người bảo vệ tiện nhân kia, sẽ không cố ý kích thích cô ta. Thân ái, anh cũng không biết cô ta đánh em đến mấy bạt tai, hu, bây giờ mặt người ta còn đang đau đấy...."

Hạ An An uất ức thổ lộ, lấy tay che mặt sưng không chịu nổi lại, làm ra một bộ dáng rất đáng thương.

Hà Duệ buông lỏng quả đấm nắm chặt ra, thở dài nặng nề, mang từ trong tủ lạnh ra vài cục đá thoa mặt cho cô ta, vừa thoa vừa nói: "Tóm lại em ngoan ngoãn đi, anh đương nhiên sẽ xả giận thay em."

"Có thật không?" Hạ An An không thể chờ đợi được hỏi, "Có phải anh đã nghĩ ra cách khiến tiện nhân kia đẹp mặt rồi không?"

Hà Duệ gật đầu, "Hiện anh đang điều tra cô ta, nếu có thể tra được một ít gì đó, cô ta sẽ không còn đường sống để xoay người. Anh muốn để cô ta biết, đụng vào người phụ nữ của Hà Duệ anh, cô ta - mẹ kiếp sẽ không được chết tử tế."

"Thân ái, anh thật lợi hại, khó trách em lại yêu anh như vậy...."

Hạ An An cũng không có quan tâm đến đau đớn trên mặt và trên thân thể, đứng lên từ trên giường, liền chui vào trong ngực Hà Duệ, giống như nịnh nọt dâng lên một nụ hôn.

Hà Duệ khẽ vuốt lưng của cô ta, căn dặn nói: "Anh phải đi xa nhà một chuyến, em đợi ở nhà thật tốt, đừng có chạy lung tung, chờ anh trở lại sẽ cho em một niềm vui bất ngờ."

"Được, em nghe lời anh, anh đi đường chậm một chút, nhớ gọi điện thoại cho em."

Sau khi Hà Duệ thay đổi quần áo liền rời khỏi nhà trọ, lái xe đi đến thôn Hoa Đào, thị trấn Tân An.

Ba giờ sáng, sân bay, phòng chờ máy bay.

Thẩm Chanh khoanh hai tay, nằm nghiêng ở trên ghế dựa, chân dài thẳng tắp gác ở trên ghế dựa phía trước, trên mặt đang che một mũ lưỡi trai.

Có thể là bởi vì giấc ngủ không đủ, cô đang ngủ gật.

Tư thế lười nhác lại tùy ý này, mờ ám trêu chọc người, khiến người ta không khỏi mơ màng không ngừng.

Dáng người có lồi có lõm, chân dài ít nhất một mét, dù không thấy được bộ dáng, cũng có thể đoán ra, đây là một mỹ nữ.

Đám nam nam nữ nữ cùng ở phòng chờ máy bay, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua ở trên người của cô.

Hiển nhiên, cô đã trở thành một tiêu điểm lớn trong phòng chờ máy bay.

"Nhìn cái gì vậy! Chân bà đây dài hơn cô ta đẹp hơn cô ta, sao không thấy ông dụng tâm ngắm nhìn như vậy hả!"

Trong góc, một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đang vặn lỗ tai người đàn ông của mình phát biểu.

Tất cả mọi người đồng loạt rơi ánh mắt đến trên thân người phụ nữ, lại dời đến trên đùi.... -

Không nhìn còn tốt, vừa nhìn suýt chút nữa đã kính dâng ngũ tạng lục phũ ra ngoài rồi.

Cái rây cộng thêm chân con voi, đều là thịt thừa, còn muốn mạng người mặc thêm một cái quần da bó sát người....

Nôn!

Lại có thể thật sự có người nhịn không được trong dạ dày sôi trào, che miệng chạy ra khỏi phòng chờ máy bay.