Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 118: Dinh thự nhà họ Thi




Editor: May

Một trận cảm giác choáng váng, đột ngột cuốn tới.

Đột nhiên khó chịu, khiến cho Thẩm Chanh nhíu chặt mi tâm, cái trán chảy ra chút chút mồ hôi rịn.

Cô dùng tay vịn vách tường, vốn định ổn định thân thể lảo đảo muốn ngã của mình, nhưng hai tay đột nhiên mềm nhũn, thân thể của cô cũng theo đó mà mất đi sức lực.

Sau đó, trước mặt cô bỗng tối sầm, không còn tri giác nữa.

Ngay trước một giây cô ngã xuống, một bàn tay to lớn kịp thời ôm eo của cô, thuận tiện kéo cô vào trong ngực.

Cúi đầu nhìn người phụ nữ té xỉu ở trong lòng mình, đôi mắt mê người đen lạnh như hàn đàm, mơ hồ tản ra hơi thở nguy hiểm.

Dường như chỉ là một ánh mắt, liền có thể đưa người vào chỗ chết.

Anh ở phía sau, mười hộ vệ áo đen đứng thẳng tắp.

Nhìn thấy anh ôm eo Thẩm Chanh, một người trong đó cung kính dò hỏi: "Thiếu gia, bây giờ về dinh thự phải không?"

"Ừ." Lạnh lùng quăng xuống một chữ, Thi Vực sải bước chân.

Vệ sĩ thấy thế, lập tức đuổi theo.

Nhưng Lãnh Vực đột nhiên dừng bước quay đầu lại, lạnh giọng mở miệng, "Xử lý bệnh viện bên kia xong chưa?"

"Thưa thiếu gia, đã xử lý thỏa đáng, mười phút trước, đã an bày em vợ thiếu gia vào bệnh viện khác, hơn nữa đã phái người bảo vệ 24 tiếng đồng hồ."

"Ừ."

Vệ sĩ giống như sớm đã quen với sự lạnh lùng của anh, trực tiếp tiến lên mở cửa xe thay anh.

Thi Vực bế Thẩm Chanh lên xe, ôm vào trong ngực, căn dặn tài xế lái nhanh một chút.

Tài xế không dám chậm trễ, lập tức tăng tốc độ của xe.

Trung tâm thành phố Giang, khu vực tất đất tất vàng, là nơi tọa lại dinh thự nhà họ Thi.

Diện tích kiến trúc kia, cao tới ba ngàn mét vuông.

Nghe nói, ban đầu lúc xây dựng khu nhà cao cấp này, bởi vì chiếm diện tích quá rộng, chính phủ ra mặt can thiệp, thậm chí nhiều lần ngăn cản.

Nhưng sau đó, chuyện này lại đột nhiên không được quan tâm tới nữa

Sau khi một thời gian dài, tin tức chủ nhân dinh thự nhà họ Thi tài cao thế lớn, một tay che trời, trải rộng đầu đề các tờ báo lớn, tạp chí, Internet.

Vì vậy, chỉ cần nhắc tới dinh thự nhà họ Thi ở thành Giang, gần như tìm không ra một người không biết đến.

Đến cả người hầu nhân viên an ninh làm việc ở dinh thự nhà họ Thi, đều sẽ cảm thấy rất có mặt mũi.

Ở trong hoàn cảnh công việc xa hoa lộng lẫy  giống như hoàng cung, lại không bị quản chế, đương nhiên là có mặt mũi.

Nhìn thấy bảng số xe quen thuộc, bảo an đầu tiên là mở cửa chính dinh thự ra, sau đó lui về bên cạnh, cung kính đón chiếc xe sang trọng có giá trị ngàn vạn vào.

"Ôi chao, cóc xe tiến vào, có biết là ai không?"

Cách đó không xa, nữ hầu đang cắt tỉa hoa cỏ nhìn thấy xe Thi Vực tiến vào, không nhịn được quay đầu hỏi người bên cạnh.

"Ai? Cô cũng không phải là mới tới, sao ngay cả xe của thiếu gia cũng không nhận ra hả! Thấy không, bảng số xe là bốn số tám."

"À à, thì ra chiếc xe này là của thiếu gia! Xe đẹp như vậy, chắc hẳn giá trị mấy chục vạn đi?"

"Hứ! Xe của thiếu gia rẻ nhất cũng là mấy trăm vạn, chỉ chiếc xe vừa chạy qua kia, đã là tám con số...."

"A, tám con số...." Mỗ nữ hầu đếm đầu ngón tay, "Một mười trăm vạn.... Mười vạn, trăm vạn...."

"Ây da trời ạ! Mua chiếc xe mấy ngàn vạn! Hu hu, quá đáng sợ rồi..."

Một nữ hầu khác liếc cô ta một cái, "Không ngạc nhiên, về sau thấy xe nổi tiếng xe sang trọng nhiều, sẽ quen thôi."

"Thật sự là chỉ có kẻ có tiền mới bỏ được nhiều tiền như vậy để hưởng thụ, loại người hạ đẳng giống như chúng ta, dù không ăn không uống nữa vay mượn nặng lãi, cũng mua không được một cái bánh xe."

"Các người thôi đi, cũng đừng ở đằng kia cảm thán nữa, nếu không làm nhiều chuyện tốt hơn đi, xem thử kiếp sau có thể đầu thai tốt không...."