Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 380: Bảo vệ em không tốt, sao còn gọi là đàn ông




Editor: May

Biết được tin tức Thẩm Mộc bị người bắt đi, Thẩm Trung Minh nuốt không trôi cơm, ngủ cũng không thể ngủ.

Cả ngày, ông đến nước cũng không uống một ngụm.

Lúc tối, người làm lục tục bưng bữa tối lên bàn ăn, dọn xong chén dĩa.

Thẩm Chanh ý bảo các cô lui ra, mới đi đến trước mặt Thẩm Trung Minh, mở miệng nói: “Ăn một chút gì đi.”

Nghe được tiếng nói của cô, Thẩm Trung Minh ngẩng đầu, thở dài, “Con gái, giờ phải làm sao mới tốt....”

Thẩm Chanh lạnh lùng nói: “Nên làm gì thì làm đó, nên ăn cơm thì vẫn nên ăn cơm.”

”Nhưng cha thật sự ăn không vô....”

”Vậy cũng phải ăn.”

”Con gái à....”

”Nói thật là làm gì cũng vô dụng, nhanh đi ăn đi.”

Cuối cùng, Thẩm Trung Minh vẫn ngồi vào bên cạnh bàn ăn, ép buộc mình ăn vài miếng.

Thẩm Chanh ngồi xuống ở bên cạnh, bưng sữa tươi lên uống một ngụm, sau đó lại đặt cái ly lên bàn.

Nhìn Thẩm Trung Minh, lông mày cô nhẹ nhíu: “Cha sẽ không để cho em trai có chuyện.”

Thẩm Trung Minh gật gật đầu, trầm mặc, qua một hồi lâu mới hỏi cô: “Con gái, lần này không phải là người họ Thẩm làm?”

”Không phải.”

”Vậy là ai?”

”Cha không quen nhau.”

Thẩm Trung Minh không có hỏi nhiều, chỉ là trong mắt nhiều hơn một chút phức tạp.

Lúc tối, Thẩm Chanh đứng bên cạnh cửa sổ sát đất nghĩ sự tình, lúc Thi Vực trở lại, cô đang nhìn cảnh đêm bên ngoài thất thần.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ, lập tức nhuộm lên một tầng hơi lạnh.

Anh đi qua, không nói một lời, cúi người liền bế Thẩm Chanh lên.

Thẩm Chanh hoảng hồn, gần như theo bản năng đưa tay ôm cổ của anh.

Con ngươi Thi Vực lãnh chìm, bế cô đến bên giường, thả lên giường, kéo chăn mền qua đắp ở trên người cô, lấy tay ấn bờ vai của cô, tới gần cô: “Về sau còn dám mặc mỏng như vậy đứng bên cửa sổ thử xem.”

”Em lại không lạnh.”

Thẩm Chanh nói xong, đưa tay từ trong chăn ra.

Thi Vực sa sầm mặt, một phát bắt được tay cô, cưỡng chế thả lại trong chăn: “Chớ lộn xộn!”

Thấy anh như vậy, Thẩm Chanh dứt khoát liền không động nữa, đối diện với tròng mắt của anh, hỏi anh: “Có tin tức chưa.”

”Sắp rồi.”

Thi Vực nhẹ nhàng nheo đôi mắt thâm thúy lại, dưới ánh đèn lờ mờ, hình dáng khuôn mặt tuấn tú rõ ràng càng thêm hoàn mỹ.

Thẩm Chanh cứ nhìn anh như vậy, đôi môi đỏ mọng mấp máy: “Nếu như đứa bé này không thể lưu....”

”Không được nói.” Anh đột nhiên dùng ngón tay ấn chặt môi của cô, không cho cô nói tiếp.

Ngón tay có chút thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve ở trên môi của cô, giọng nói trầm thấp mà lại gợi cảm: “Một người đàn ông, nếu như đến cả phụ nữ của mình và đứa bé cũng không bảo vệ tốt, vậy còn gọi gì là đàn ông.”

”Anh là đàn ông.” Thẩm Chanh nói mỗi câu mỗi chữ: “Coi như không thể bảo vệ tốt chúng tôi.”

”Không có coi như.” Ngón tay suông dài trượt từ khóe môi cô đến cái cằm, lại nhẹ nhàng nâng lên, để cho cô đối diện với ánh mắt của anh: “Nhớ rõ ràng lời nói của anh, không có coi như!”

Lúc nói xong lời cuối cùng, giọng nói của anh tăng thêm, dường như là muốn khắc những lời này thật sâu ở trong lòng của cô.

Để cho cô nhớ kỹ, có anh ở đây, cô vĩnh viễn sẽ không bị thương.

Thẩm Chanh không phải là người cảm tính, nhưng lại quăng mũ cởi giáp ở trước mặt anh một lần lại một lần.

Cô cười: “Ừ, không có coi như.”

Dù cho vào lúc này, cô vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng lại đẹp không gì sánh nổi.

Thi Vực nằm xuống ở bên cạnh cô, ôm cô từ phía sau, vùi mặt vào trong tóc cô, nghe mùi của cô, nhẹ giọng nói nhỏ: “Có anh ở đây, sẽ không có chuyện gì.”

Thẩm Chanh khẽ gật đầu.

Dựa vào ở trong lòng anh, nhìn đêm tối ngoài cửa sổ, chậm rãi nhắm mắt lại.