Cưng Chiều: Bảo Hộ Vợ Yêu

Chương 34: Đính Ước Với Nhau




Ngãi Giai Giai lấy tay che mặt của mình tự ti khóc, trong lòng nghĩ đến thiếu chủ bởi vì cô không xinh đẹp mà không yêu mến cô, vô cùng thương tâm, thậm chí cảm thấy mình sống còn có ý nghĩa gì nữa.

Từ nhỏ đã thiếu dinh dưỡng trầm trọng, lại làm nhiều việc của osin nữa, cô sao có thể xinh đẹp được. Cô biết rõ, các bé trai đều yêu thích cô bé xinh đẹp, cô không trách thiếu chủ không thích cô, chỉ tự trách bộ dạng xấu xí của mình.

"Thiếu chủ, anh đừng không thích em được không?" Ngãi Giai Giai đột nhiên nức nở cầu khẩn.

Tề Hiên đã đi tới, anh chưa kịp khom người nhìn vào bên trong, thì chợt nghe thấy những lời này, lập tức lông mày hơi nhíu lại.

Anh khi nào thì nói qua không thích cô, nếu như không thích cô, anh sẽ vì cô mà làm nhiều như vậy sao, thật là một cô bé ngốc.

"Ô ô, thiếu chủ không thích mình, mình nên làm cái gì bây giờ?" Ngãi Giai Giai không biết Tề Hiên đứng ở bên ngoài, nên thương tâm khóc lóc.

Tề Hiên thật sự không chịu được bị cô bịa đặt lên án, vì vậy lạnh lùng hỏi, "Ai nói cho em biết, anh không thích em?"

Ngãi Giai Giai biết là mình đang lầm bầm lầu bầu một mình, căn bản là không có người sẽ trả lời vấn đề của cô, chính lúc này đột nhiên lại có người trả lời vấn đề của cô, rất là kinh ngạc, thân thể không ngừng co vào bên trong.

Sẽ không phải là quỷ sai đến đây a, quỷ sai tới bắt cô, không muốn.

"Quỷ sai đại ca, van cầu ngài không cần mang ta đi được không?" Ngãi Giai Giai vừa trốn vừa cầu khẩn.

Tề Hiên vốn muốn ngồi xổm xuống nhìn xem người phía dưới, nhưng mà đột nhiên nghe được những lời này của cô, thì càng im lặng hơn.

Anh khi nào thì thành quỷ sai rồi?

Xem ra sức tưởng tượng của cô bé này thật sự là phong phú, Thiên Mã Hành Không (???) gì đó cô cũng nghĩ tới.

Tề Hiên cảm thấy rất thú vị, anh mỉm cười rồi sau đó ngồi chồm hổm xuống, nhìn cô bé con ở bên trong, nhìn xem rốt cuộc cô bị dọa thành dạng gì?

"Không muốn, tránh ra, không được bắt ta, thiếu chủ cứu em." Ngãi Giai Giai hai tay ôm đầu gối, cái đầu cong ở trong đầu gối, và trong miệng nói không ngừng, căn bản cũng không nhìn xem người ở bên ngoài là ai.

Vừa kêu anh tránh ra, vừa muốn anh cứu cô, cô bé con này, thật đúng là quá mâu thuẫn rồi.

"Em nhất định muốn anh đi sao?" Tề Hiên ôn hòa hỏi, trong giọng nói tràn đầy yêu mến.

Nếu như anh mà không lên tiếng, cô bé con này chắc sẽ bị trí tưởng tượng của mình hù chết.

Ngãi Giai Giai sợ tới mức toàn thân phát run, song khi nghe được giọng nói quen thuộc thì tất cả sợ hãi đều để qua một bên, trong nội tâm lộ vẻ nghi vấn.

Cái giọng nói này rất quen thuộc, giống như nghe qua ở đâu rồi?

Ngãi Giai Giai cố gắng hồi tưởng, cuối cùng hưng phấn ngước lên, kích động mà hô to, "Thiếu chủ."

Cô nhớ rõ cái giọng nói này, cái giọng nói này chính là cái giọng đêm qua đã nói với cô, cái giọng nói này là của thiếu chủ, lúc này cô nhớ rất rõ ràng.

"Giai Giai, thân thể em còn chưa khỏe, chớ ở bên trong nữa mau đi ra đi bằng không sẽ lạnh đó." Tề Hiên cởi áo khoác của mình, sau đó phủ lên cho cô, tiếp theo thì ôm cô ra .

"Thiếu chủ, em không muốn ở trong bệnh viện, anh dẫn em đi được không?" Ngãi Giai Giai cong người ở trong ngực Tề Hiên và cầu khẩn.

"Được, từ nay về sau anh sẽ mời thầy thuốc gia đình cho em, như vậy em cũng không cần phải đến bệnh viện." Tề Hiên cưng chìu nói, ôm cô hướng cửa chính bệnh viện mà đi.

"Thiếu chủ, em không xinh đẹp, anh còn quan tâm đến em không?" Ngãi Giai Giai ngây ngốc hỏi.

"Giai Giai, sau này trưởng thành em làm vợ của anh được không?" Tề Hiên nói.

"Làm vợ của anh, vậy có phải anh sẽ vĩnh viễn quan tâm em?" Ngãi Giai Giai nghiêm túc hỏi.

Cô lúc này, còn không hiểu rõ ý nghĩa làm vợ là gì, chỉ biết là, một cô gái muốn cùng một gã đàn ông ở cùng một chỗ, cực kỳ lâu, có thể là cả đời như vậy. Cùng anh ở bên nhau cả đời, cô nguyện ý.

"Phải." Tề Hiên khẳng định trả lời.

"Được, em đây trưởng thành làm vợ của anh, nói như thế là quyết định rồi nha." Ngãi Giai Giai cong người trong ngực Tề Hiên và ngây thơ nói, căn bản không biết rõ ý gì. Cô chỉ cần thiếu chủ vẫn quan tâm cô là đủ rồi, về phần anh là ai, cái đó không quan trọng.

Tề Hiên cười nhạt một tiếng, không nói một câu, ôm Ngãi Giai Giai đi ra bệnh viện và lên xe.

Cứ như vậy, vô cùng đơn giản như vậy, bọn họ đính ước với nhau.

Xa xa, có một đôi mắt đố kỵ cộng thêm tức giận nhìn bọn họ.

Tề Ngữ Ti ngồi ở trong xe, nhìn Tề Hiên ôm Ngãi Giai Giai ra, rất là tức giận.

Cô bị ngâm mình ở trong ao một ngày một đêm, nỗi nhục này cô nhất định sẽ tính lại gấp bội.