Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)

Chương 3: Tân nương trăm vạn của tổng tài (3)




Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Trong công ty Thạch Phi được lấp đầy bởi các thiết bị công nghệ cao, ví dụ muốn sử dụng thang máy thì cần quẹt thẻ nhân viên. Nhân viên được đi đến lầu nào cũng đã được quy định sẵn, nếu muốn đi đến nơi không nằm trong giới hạn của mình thì phải xin phép.

Thang máy dành riêng cho tổng tài thì được quẹt bằng dấu vân tay của chính tổng tài, có thể đến bất cứ tầng nào.

Trương Thần Phi bước vào thang máy, giống như đương nhiên bấm chọn tầng cao nhất. Thân là một tổng tài bá đạo, phòng làm việc của mình phải được thiết kế toàn cảnh 360 độ bằng kính để có thể nhìn xuống phía dưới. Mỗi ngày đứng ở nơi cao nhất trong thành phố quan sát chúng sinh.

“Anh không nhớ rõ tầng nào à?” Tiêu Tê kỳ quái nhìn hắn một cái, giơ tay nhấn nút bấm chọn tầng giữa của toà nhà này.

Sự thật chứng minh, hắn không có phòng làm việc quan sát toàn cảnh nào ở tầng trên cùng cả. Dựa theo phong cách truyền thống thập niên chín mươi, phòng làm việc được đặt ở tầng trung tâm, vừa tiện phối hợp làm việc với các bộ phận khác cũng thuận tiện rời khỏi khi có chuyện gì xảy ra.

Không có chút phong cách tây nào cả!

Tiếng “đinh” vang lên báo hiệu đã đến. Có ba người thư ký gồm hai nam một nữ đứng sẵn ở cửa, vừa thấy Tiêu Tê thì lập tức đồng loạt đứng nghiêm ngay ngắn, tốc độ nói chuyện nhanh gấp hai lần so với bình thường.

“Tổng tài, đây là văn kiện cần anh kí hôm nay.”

“Tổng tài, mười giờ sáng hôm nay có một cuộc họp ở phòng họp tầng cao nhất. Em sẽ nhắc lại cho anh lúc chín giờ bốn lăm.”

“Tổng tài, Lý tổng vừa gọi điện tới nói hai giờ chiều sẽ đến đây.”

Tổng tài đại nhân trầm ổn gật đầu, ôm eo tiểu kiều thê của mình bước vào phòng làm việc rộng lớn: “Từ hôm nay trở đi đây chính là nơi em sẽ làm việc.”

“Hửm?” Tiêu Tê nhướng mày, liếc nhìn ông xã nhà mình.

“Má ơi!” Ba thư ký nhịn không được hô thành tiếng, thiếu nữ mang giày cao gót suýt chút nữa trượt chân té sấp mặt.

“Em sẽ làm thư ký riêng của tôi, phụ trách bưng trà rót nước, sắp xếp tài liệu, còn có…” Tổng tài nói, nghiêng đầu khẽ cắn vành tai trắng nõn của vợ mình, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói, “Thoả mãn dục vọng của tổng tài.”

Cái mặt già của Tiêu Tê không nhịn được đỏ lên, đã rất lâu rồi chưa có nghe người này nói chuyện hạ lưu như vậy, nhất thời hoài niệm không thôi, ho nhẹ một cái rồi đẩy người ra, mặt lạnh nói với ba thư ký: “Sắp tới tôi sẽ đến đây làm, bất cứ giấy tờ nào cần đưa cho tổng tài xem thì cầm hết đưa đến đây cho tôi.”

“Dạ!” Ba thư ký đồng nhịp cúi người bốn mươi lăm độ, không chút do dự đáp lời, ngay cả thắc mắc cũng không có.

“Cuộc hẹn với Lý tổng thì hãy hẹn lại vào ngày mai. Buổi chiều chúng tôi sẽ không ở công ty, nếu có việc gì gấp thì sáng mai sẽ xử lý sau.”

“Chúng tôi đã hiểu, Tiêu tổng!”

Tổng tài trơ mắt nhìn cấp dưới của mình nói gì nghe nấy với phu nhân, nghe phu nhân nói xong thì cùng bước ra khỏi phòng làm việc mà không hề có ý định hỏi ý kiến của mình, nhịn không được giơ tay giống Nhĩ Khang: “Này, tôi…”

“Cạch.” Tiếng đóng cửa gỗ vang lên, bên trong phòng là một mảnh yên tĩnh, trong thoáng đó tổng tài còn có thể nghe được tiếng gió thu cuốn lá vàng bay bay.

Hình như có chút sai sai sao đó! Trương Thần Phi quay đầu lại, liền thấy tiểu kiều thê của mình đã nghênh ngang ngồi vào vị trí vốn thuộc về tổng tài từ bao giờ, quen thuộc nhập mật mã khởi động máy tính. Mà máy tính có độ trung thành bằng số không giống nhóm thư ký liền chân chó vang lên khúc nhạc welcome.

Tổng tài chậm rãi bước đến bàn làm việc, từ trên cao nhìn xuống vợ mình: “Làm sao em biết được mật mã khởi động máy tính của tôi?”

“Đây thì có gì là lạ đâu?” Tiêu Tê ngẩng đầu nhìn hắn, hai người đã cho nhau biết tất cả mật mã của đối phương từ lâu rồi.

Vẻ mặt của tổng tài biến ảo khó lường, vươn tay bắt tiểu kiều thê đang tuỳ ý gõ máy tính của mình lại, đẩy ngã trên ghế.

“Em chính là gián điệp thương nghiệp do Vương thị phái đến, đúng không?”

“Hả?” Tiêu Tê có chút mơ màng.

“Giả bộ thật giống, lấy cớ ba mình thiếu nợ gì gì đó chỉ là nguỵ trang thôi đúng không,” Tổng tài mím môi thật chặt, “Tôi đã sớm nói rồi, đại giới phản bội tôi em chịu không nổi đâu!” Nói xong, đột nhiên xé bỏ áo sơmi của tiểu kiều thê, một chiếc cúc tinh xảo bay ra ngoài.

“Hỗn đản, áo em mới mua của Dior đó!” Tiểu kiều thê kinh hoàng không ngớt bắt đầu vùng vẫy.

“Tổng tài, cuộc họp sắp bắt đầu rồi…” Thư ký đẩy cửa bước vào, trong nháy mắt cằm liền rơi xuống đấy, sau đó y chang như rùa rụt cổ rụt đầu lại, “cạch” một tiếng đóng cửa lại, giả vờ như chưa bao giờ xuất hiện.

Do thư ký cắt đứt, câu chuyện “Ư ư tàn nhẫn.avi” không thể tiếp tục được, tổng tài chỉ có thể mang khuôn mặt dữ tợn sửa lại mật mã khởi động: “Mật mã đã sửa lại rồi, tốt nhất em hãy ngoan ngoãn, đừng có đánh chủ ý lên máy tính của tôi nữa.”

“0826 à?” Tiêu Tê ưu nhã cài nút áo lại.

“Làm sao em biết?” Tổng tài khiếp sợ ngẩng đầu.

“Nói nhảm, đó là sinh nhật em.”

“…”

Tiêu Tê theo sát nhìn chằm chằm Trương Thần Phi cho đến trưa, ngạc nhiên phát hiện, tuy rằng tổng tài đại nhân có nhận thức sai lệch về quan hệ của hai người nhưng lại không hề có vấn đề gì với chuyện xử lý công việc của công ty, không khỏi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Buổi chiều đến chỗ này với em.” Ăn cơm trưa xong, Tiêu Tê kéo Trương Thần Phi lên xe, dẫn hắn đến chỗ bác sĩ tư nhân khám.

Bệnh viện công lập khám bệnh khá cẩu thả, hầu hết người có tiền đều có bác sĩ tư nhân. Những bác sĩ tư nhân tách khỏi bệnh viện tự mở phòng khám đều thu phí rất cao, cho nên khả năng của bác sĩ cũng cao.

“Đi đâu?” Kéo bàn tay đang nắm tay hắn ra, Trương Thần Phi cười như không cười đứng cách xe ba bước, thái độ cực không phối hợp. Hiển nhiên, nếu không thể đưa lý do đầy đủ ra cho hắn thì giây tiếp theo sẽ trở mặt liền.

“Trả nợ.” Tiêu Tê sợ hắn quậy, thuận miệng dỗ hắn.

Trương Thần Phi cười xuỳ, cánh tay dài duỗi ra vây khốn tiểu kiều thê trong ngực, hai ngón tay đưa ra nâng chiếc cằm tinh xảo lên, tiến đến bên tai cậu, có chút tà ác nói nhỏ: “Tôi nói rồi, trước khi em mang thai thì tôi sẽ không trả giúp ba em một đồng nào cả.”

Khí nóng phun lên mặt, chọc cho lỗ tai của tiểu kiều thê đỏ lên.

“Mang cái con khỉ… khụ… ít nhất… trả tiền cọc trước đi đã.” Tiêu Tê vùng ra, kéo người nhét vào xe, lấy đạo lý dùng cảm tình để đả động người khác nói, “Một đêm phiêu xướng thì trả em hai trăm, hôm qua anh làm em hai lần mà.”

Đạp chân ga, chiếc Maserati màu bạc vụt ra khỏi nhà để xe của Thạch Phi.

Lúc đầu Trương Thần Phi có chút mất hứng, có cảm giác khó chịu do bị tiểu kiều thê tính kế, nhưng nghĩ lại thì cũng có đạo lý. Ba của tiểu kiều thê thiếu tiền như vậy, không trả tiền cọc coi chừng lại bị chặt tay chặt chân, hắn cũng không muốn Tiêu Tê mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt đâu.

“Được rồi, nhìn vào việc đêm qua em tận tâm hầu hạ tôi, tôi sẽ trả 100 triệu tệ đặt cọc trước.” Trương Thần Phi lấy thẻ tín dụng màu đen của mình ra, tay cầm xoay vòng vòng.

Tiêu Tê liếc hắn: “Thật đúng là cám ơn ngài, Dior Trương tiên sinh.”

“Không, gọi Dior thôi.” Lúc chỉ có tôi với em thì không nên xa lạ như vậy.

“…”

Maserati lảo đảo một cái, suýt nữa đánh bay tên ăn xin đeo thập giá cầm khăn bẩn lau kính xe.

“Không muốn trả thù lao thì nói thẳng chứ.” Mặt tên ăn xin đầy khỉnh bỉ, hai tay giơ thẳng lên trời.

Sau bao nhiêu trở ngại thì cuối cùng cũng tới phòng khám.

Thấp thoáng trong hàng cây xanh biếc, có thể nhìn thấy một toà nhà được sơn màu xanh dương. Kiến trúc theo phong cách Châu Âu, tráng lệ, xa hoa, nhìn chẳng giống một phòng khám tí nào.

Bên trong được lắp đặt thiết bị có cùng đẳng cấp với bên ngoài, đi theo con đường xa hoa. Trong phòng khách được bày trí một chiếc sô pha màu xanh ngọc, sàn nhà thì trải thảm dày. Trên vách tường treo tranh Chúa cứu thế của Rubens (*), không biết là thật hay giả nhưng treo ở chỗ này thì nhìn rất đẳng cấp.

(*) Peter Paul Rubens là một họa sĩ lỗi lạc người Vlaanderen vào thế kỉ 17, ông là nhân vật khai xướng cho phong cách baroque hoa mỹ, một phong cách nhấn mạnh đến sự di chuyển, màu sắc và nhục dục. (Wikipedia)

“Chào Tiêu tiên sinh, bác sĩ Khuyết đã đợi ở trong phòng rồi.”

Người mở phòng bệnh này là một bác sĩ tên Khuyết Đức, là một người Mỹ gốc Hoa. Lớn lên ở Mỹ, là một thiên tài y học, tuổi còn trẻ đã lấy được bằng bác sĩ. Một ngày nào đó đột nhiên tâm huyết dâng trào đòi về Trung Quốc mở phòng bệnh chuyên khám cho người có tiền.

Nếu muốn lăn lộn ở Trung Quốc, phải có một cái tên bằng tiếng Trung.

Có lần, một người bạn của hắn hỏi hắn vài vấn đề, sau đó mặt nhăn thành bánh bao ngay cả chó cũng không thèm nhìn, nói: “Ông đúng là Tứ Khuyết Đại Đức mà, thôi thì lấy tên là Khuyết Đức (thiếu đạo đức) đi.”

Vì thế, hắn lấy tên Khuyết Đức.

Bệnh nhân đến khám ở chỗ bác sĩ Khuyết Đức đều là người có tiền. Trong đám người có tiền này thì người lớn tuổi chiếm hơn phân nửa. Người lớn tuổi thì thường nghĩ đến vấn đề tâm linh. Vì thế, tranh liên quan đến Chúa Giê-su liền được treo bốn phía, còn có hơn mười cái bằng khen đề “Hoa Đà Sống” hoặc là “Diệu Thủ Hồi Xuân”.

Coi như là pha trộn văn hoá Trung Quốc và phương Tây.

“Có thể cho tôi xem qua trí não của Trương tiên sinh được không?” Tiểu ca đứng trước cửa cười híp mắt nhìn về phía Trương Thần Phi.

Louis XIII đã được đưa đi sửa, cho nên bây giờ Trương Đại Điểu chính là một người nguyên thuỷ không có trí não. Đương nhiên tiểu ca tri kỉ không thể bị làm khó bởi trường hợp này, nhanh chóng lấy ra một cái máy cà thẻ đưa đến cho Trương Thần Phi.

Thấy máy cà thẻ, Trương Thần Phi hiểu rõ. Thầm nghĩ ba của tiểu kiều thê đúng là không có kiến thức, đi mượn tiền mà đến chỗ không có phong cách gì cả, lúc đòi tiền không hề tiếu lí tàng đao nói chuyện với hắn một lúc, cũng chẳng có kéo ba vợ bị trói gô ra chọc cho tiểu kiều thê khóc hu hu.

Chẳng thú vị gì sất.

Không mong muốn đưa thẻ tín dụng màu đen của tổng tài ra, hơi hất cằm lên: “Bao nhiêu?”

“Hai.” Tiêu Tê lấy thẻ qua, đưa cho tiểu ca đứng đó.

Chỉ cần hai triệu tệ thôi sao? Đùa à?

“Con số hai triệu nhỏ như thế, em tìm thư ký của tôi lấy là được.” Tổng tài đại nhân đối với việc có chút tiền này thôi mà đòi đích thân hắn đi rất là bất mãn.

“Là hai trăm tệ.” Tiêu Tê chỉ con số hiển thị trên máy cà thẻ.

Tiểu ca lại cười híp mắt đưa máy qua cho hắn ký tên.

Trương Thần Phi nhìn chữ số “200” trên máy sửng sốt một chút, nói nhỏ với tiểu kiều thê: “Hôm qua làm hai lần, tôi phải trả 400 cho em mới đúng.”

“… Cút!”