Sau Khi Tử Vong Thời Gian Quay Trở Lại

Chương 2: Hổ thẹn cùng thống khổ




Tiêu Thịnh Vũ ôm Thư Lan đi ra khiến mọi người sửng sốt không ai dám ngăn cản, hai vệ sĩ kinh ngạc một chút, không nói gì đuổi theo Tiêu Thịnh Vũ đang ôm Thư Lan trong ngực, đem y tác chuẩn bị đi đến đuổi đi, chậm rãi đi ra ngoài.

“Người kia sợ là bị kích thích quá lớn, điên rồi đi!”

“Cô xem! Anh ta vậy mà còn cười với người chết! còn hôn hôn người đó!”

“Trời ơi! Thực sự hôn cái người chết kia!” Có người ngạc nhiên hô lên.

“Em ấy không phải người chết! Cút.” Tiêu Thịnh Vũ hét lên với người vừa nói kia, tức giận đến mức muốn tiến đến đánh bọn họ, bị đàn em ôm người ngăn lại: “Cút! Cút ngay!”

Đám người kia ngay tức khắc liền tản đi…

Tiêu Thịnh Vũ ôm thật chặt người trong ngực, ôn nhu hôn lên khuôn mặt tái nhợt lạnh lẽo: “Thư Lan… bọn họ nói em chết rồi, sao có thể như thế được? Rõ ràng em còn vừa mới cười với anh mà…”

Tiêu Thịnh Vũ chưa đi khỏi bệnh viện đã chạm mặt một cô gái đang đi nhanh tới, anh chưa kịp tránh khỏi người kia thì đã bị một người đàn ông không biết từ đâu xông tới đấm ngã xuống đất.

Cô gái kia sợ hãi kêu lên, Tiêu Thịnh Vũ vững vàng đen Thư Lan che ở trong ngực, khóe miệng chảy máu, không biết có phải đã cố hết hay không mà Tiêu Thịnh Vũ đứng lên vài lần mới được, không có đánh trả mà chỉ ôm Thư Lan nhỏ giọng an ủi: “Không sao đâu, đừng sợ…”

“Thịnh… Thịnh Vũ… Trình Thạc nói anh đã xảy ra chuyện… anh… không sao chứ?” Cô gái kia hoảng sợ nhìn người đàn ông vốn đẹp trai hào hoa nay đã trông như già thêm mười tuổi, sắc mặt xám ngoét, còn đang ôm… một cỗ thi thể! Cô gái sau khi nhìn thấy mặt người chết kia liền ngã bệt xuống đất…

Thư Lan… là Thư Lan…

Chết!? Không nghĩ tới… haha… không thể tưởng tượng được Thư Lan lại chết, tình địch của cô cứ thế mà chết…

Haha, cô buồn cười rồi liền phát hiện ra khuôn mặt mình vặn vẹo đến đáng sợ, cô yêu Tiêu Thịnh Vũ phóng khoáng và độc đoán, nhưng bây giờ cái người đang ôm thi thể kia là ai? Còn là Tiêu thái tử âm ngoan lạnh lùng đó sao? Còn là người cô yêu nhất kia sao? Cô nhìn về phía người đàn ông vừa hung hăng lao đến đấm Tiêu Thịnh Vũ một cái kia, thân người cao ráo vành mắt đỏ hoe, nhưng sau khi nhìn thấy Thư Lan cả người liền trở lên ngơ ngác…

“Thư Lan, cậu chết rồi mà cũng không buông tha cho người sống.” Cô gái bất chợt khóc lên: “Tiêu Thịnh Vũ, anh trước đấy còn muốn kết hôn với tôi, thật sự đáng đời!” Cô gái vừa khóc vừa cười mà đứng lên, lau lau nước mắt, vỗ vỗ bụi bẩn, không quay đầu lại rời đi.

Tiêu Thịnh Vũ sau khi nghe thấy hai chữ “kết hôn” liền không ngừng run rẩy, hoảng loạn cùng người trong lòng giải thích: “Không có! Thư Lan em đừng tin cô ta, anh sẽ không kết hôn với cô ta đâu! Cô ta lừa em đó!” Tiêu Thịnh Vũ quỳ trên mặt đất ôm lấy khuôn mặt của Thư Lan, thành kính hôn lên đôi môi của cậu: “Anh sẽ không cưới Tần Tích, sẽ không bao giờ cưới cô ta, em đừng giận!”

“Khốn nạn!” Người đàn ông đang ngẩn ngơ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đem Tiêu Thịnh Vũ đẩy ngã xuống đất, không chút lưu tình đánh xuống liên tục, nhanh chóng đem Thư Lan bên cạnh Tiêu Thịnh Vũ kéo ra, Tiêu Thịnh Vũ cố gắng bò qua, lại bị một cước đá văng.

Hai vệ sĩ vội vội vàng vàng chạy đến ngăn cản nhưng cũng không ngăn nổi người đàn ông như đang phát điên kia.

“Tiêu Thịnh Vũ thằng khốn nạn! Mày còn tìm phụ nữ để kết hôn! Mày sao lại làm thế với Thư Lan! Thư Lan sao có thể phản bội mày chứ, mày đối xử với cậu ấy như vậy, hiện giờ xem đi… xem đi… mày hài lòng rồi chứ hả! Thằng khốn nạn! Đây là thay Thư Lan đánh mày!!!” Người đàn ông như không muốn sống mà mặc kệ hai người kia, lại nhào tới đánh Tiêu Thịnh Vũ.

Tiêu Thịnh Vũ không tránh, hung hăng bị trúng một đá, phát này đá trúng phần dạ dày, đau đến mức liền gập người nôn ra máu.

Hai vệ sĩ đem người đàn ông ấn trên mặt đất, người kia vẫn đang không ngừng vùng vẫy chửi rủa.

Có người nhìn thấy chuyện không ổn liền rút điện thoại chuẩn bị báo cảnh sát, lại bị một người đàn ông trông giỏi giang khôn khéo đưa tay cản lại: “Chuyện này chúng tôi sẽ tự giải quyết, mời mọi người đi cho, đi cho.” Phía sau liền có mấy người anh em đem đám đông không biết tụ lại từ lúc nào đuổi đi, lại ôm lấy Thư Lan, Tiêu Thịnh Vũ và người đàn ông gây sự kia rời khỏi bệnh viện.

Biệt thự tư nhân vùng ngoại thành, một trong những chỗ ở của Tiêu Thịnh Vũ.

“Chung Kình.” Trình Thạc gọi người đàn ông mặt đầy nước mắt, rõ ràng vừa nãy mới hung hăng tàn nhẫn nhẫn như cả mạng cũng không cần, thế mà giờ đây lại chỉ ngồi trên sopha khóc thút thít.

Trình Thạc thở dài, đóng cửa phòng.

Tiêu Thịnh Vũ ôm Thư Lan vào phòng còn chưa đi ra, Vương quản gia lớn tuổi đứng bên ngoài không ngừng đi qua đi lại, chỉ sợ có chuyện xảy ra, cái cậu Thư Lan đó, ông cũng rất kinh ngạc khi cái người hòa nhã ôn thuận đó chết đi, làm cho Tiêu thái tử cũng sắp điên theo, thật đúng là tai họa.

Thư Lan được Tiêu Thịnh Vũ ôm lên giường, quần áo còn lại bị lấy kéo cắt bỏ, vết dao dữ tợn đã không còn chảy máu, màu sắc lại hết sức dọa người, Tiêu Thịnh Vũ sờ dọc theo vết thương của Thư Lan, hai mắt nhắm chặt lại, khuôn mặt không có biểu tình gì, lại sờ dọc xuống bả vai, eo nhỏ, chân dài, vẫn cứ xinh đẹp như trước, anh một chút cũng không thấy thân thể bị tàn phá của Thư Lan có chỗ nào đáng sợ, thời gian như quay lại lúc bọn họ mới gặp nhau, ban đêm, thanh niên xinh đẹp lại ngây thơ an tĩnh nằm trên sopha chờ anh trở lại, còn thật vui vẻ mà chạy đi làm một bát mì vịt tiềm nóng hổi cho anh, mà Tiêu Thịnh Vũ đoạn thời gian này hết thảy từng khinh thường để ý đến.

Thư Lan rất ít khi tức giận, một lần duy nhất chính nghe được từ Tần Tích tin Tiêu Thịnh Vũ muốn kết hôn, Thư Lan bệnh dạ dày tái phát nhưng cố chịu đựng chạy đi chất vấn anh, Tiêu Thịnh Vũ hỏi Thư Lan rằng cậu lấy tư cách gì chất vấn anh, cậu cùng lắm chỉ là tình nhân anh bao dưỡng, nhìn Thư Lan khóc đến không kìn nén nổi, Tiêu Thịnh Vũ cũng cảm thấy có chút không dễ chịu, ôn hòa mà nói rằng anh nhất định phải lưu lại con cháu các loại, dù kết hôn nhưng vẫn thương cậu như xưa, anh không yêu người phụ nữ kia, chỉ yêu cậu. Thư Lan hất tay Tiêu Thịnh Vũ ra, giọng nói nức nở: “Tiêu Thịnh Vũ anh là cái tên khốn nạn ích kỷ.”

Tiêu Thịnh Vũ nhớ rằng chính mình không để chuyện này trong lòng, sau đó thì sao? Sau đó Thư Lan khổ sở không biết bao lâu, còn không hiểu sao lại nói chia tay mấy lần, chính anh lại ở trên giường vừa hung hăng đem cậu dỗ thông suốt một trận, không chỉ một lần làm cho cậu vừa khóc vừa đáp ứng không chia tay anh nữa mới tha, Thư Lan vì thế ít phải đến ba ngày không đi đứng được.

Sau đó nữa thì sao? Thư Lan không bao giờ cười nữa, Tiêu Thịnh Vũ cũng lười không muốn dỗ cậu, vẫn như cũ đi ra ngoài ăn chơi uống rượu, thỉnh thoảng mới ngẫu nhiên nhớ đến Thư Lan.

Thư Lan tính tình ôn hòa, thích sạch sẽ, lại bởi vì Tiêu Thịnh Vũ nên không thể tùy tiện tìm công ty cho thuê người giúp việc, thế nên việc nhà đều là do một mình Thư Lan dọn dẹp, Tiêu Thịnh Vũ thì chỉ ngồi vắt chân xem tivi hoặc là ngồi thưởng thức da thịt trắng nõn của Thư Lan lộ ra khi cúi người, đôi khi đang ở trong thư phòng làm việc, Thư Lan sẽ gọi trái cây cho anh, Tiêu Thịnh Vũ trước nay không bao giờ để tình nhân bước chân vào thư phòng, kết quả phá lệ, chính vì như thế mới để Thư Lan lấy được một phần tài liệu rất quan trọng của Tiêu Thịnh Vũ.

Tiêu Thịnh Vũ nằm trên giường, đem bờ vai cứng ngắc lạnh lẽo của Thư Lan ôm vào lòng, thì thầm nói: “Bảo bối, ngủ một chút, ngày trước em khóc nhiều như vậy chỉ vì do anh muốn kết hôn sao, anh không kết hôn, anh muốn đứa nhỏ làm gì cơ chứ? Có em là đủ rồi.”

“Anh thật sự không có kết hôn mà, em đừng khóc, nhìn em khóc anh cũng muốn khóc theo…”



“Anh xin em, đừng không để ý đến anh.” Tiêu Thịnh Vũ chôn đầu ở bả vai Thư Lan nhỏ giọng khóc nức nở.



“Anh không nên chỉ vì phần tài liệu kia mà đánh em… chờ em tỉnh ngủ rồi, anh cho em đánh lại…”



“Đánh anh ra sao cũng được hết, nếu như em thấy không đủ để hết giận thì có thể đâm anh mấy dao… em muốn làm gì cũng được hết…”



“Anh không nên để em ở một chỗ với lũ người khốn nạn ấy mà không quan tâm, anh sai rồi, anh chỉ muốn dọa em thôi, con người anh có thù tất báo, nhưng anh sẽ không thật sự để em bị bắt nạt, sao em lại thành ra thế này? Anh rõ ràng đã sắp xếp ổn thỏa…”

Tiêu Thịnh Vũ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Thư Lan, không thể tiếp tục khống chế cảm xúc mà khóc rống lên: “Anh đau muốn chết, Thư Lan, anh thật sự rất đau, em giúp anh xem một chút đi…” Đem bàn tay Thư Lan để lên tim mình: “Anh rất đau… anh thật sự rất đau…”