Tái Sinh Chi Từ

Chương 61




Thời gian trôi qua rất nhanh, cơ hồ là trong nháy mắt liền vượt qua hai tháng.

Trước tết âm lịch một đoạn thời gian là lúc các công ty sẽ tổng kết cuối năm, tổ chức hội nghị, phát tiền thưởng. Tương Hãn cũng không còn nhàn nhã trốn ở Bác Cổ Hiên mà thoải mái mang theo Từ Cửu Chiếu đi thu hàng khắp nơi được nữa.

Trên thực tế ở bên công ty vẫn còn một chút phương án đầu tư cần chính hắn đi xử lý, cũng may Tương Vệ Quốc một lần nữa xuất hiện, có thể tạm thời ứng phó một đoạn thời gian. Mà lão gia tử vừa ra tay một cái, điện thoại liền tới tấp hơn chục cuộc, có người còn mang theo hàng hóa tới tận cửa, việc nhập hàng trên cơ bản cũng không cần lo lắng.

Chẳng qua đây cũng là nhờ vào thân phận của Tương Vệ Quốc, nên Tương Hãn không cần dùng tới người khác kiếm hàng nữa.

Cuối cùng cũng chờ đến cuối năm mới có thể rảnh rỗi, Tương Hãn lại theo gia gia ngồi ở nhà tiếp đón vô số đội ngũ tới bái phỏng, làm hắn vẫn không thể thoát thân được.

Thời điểm trước kia hắn có thể tùy hứng, đó là bởi vì hắn không có ý định tiến nhập vào giới đồ cổ, nhưng bây giờ thì không được, Tương Vệ Quốc đang từng chút đem nhân mạch giao lại cho hắn.

Trong hai năm đầu, Tương Vệ Quốc không chịu ra ngoài, lại không muốn gặp người, Tương Hãn chỉ có thể nhờ sự gíup đỡ của quản lí Triệu tiếp xúc với những người này. Bất quá vẫn kém nhau một tầng.

Mà bây giờ Tương Vệ Quốc đang muốn bù đắp lại, có lần gặp mặt chính thức này, những người ở đây ít nhất cũng phải nhìn mặt mũi của Tương Vệ Quốc nên thái độ càng tốt hơn một chút. Cũng không để Tương Hãn tự mình chạy ngược chạy xuôi đi thu hàng.

Tiễn nhóm người cuối cùng ra khỏi cửa thì đã đến buổi chiều đêm giao thừa, Tương Hãn ngẩng đầu nhìn trời một lúc rồi trở về phòng của mình nghỉ ngơi một lát.

Mấy ngày nay theo gia gia xã giao, khiến tinh thần của Tương Hãn có chút mệt mỏi. Chủ yếu là do hai năm trước những người này không có tới cửa Tương gia, mà bây giờ Tương Vệ Quốc lại đại diện cho Bác Cổ Hiên một lần nữa, tự nhiên sẽ có rất nhiều người trong nghề vì hâm mộ tiếng tăm mà đến.

Đây là đã từ chối rất nhiều người đến bái phỏng mà còn như vậy a, Tương Hãn cảm thán, hắn còn tưởng rằng sau khi kết thúc công việc là có thể về nhà nghỉ ngơi, không nghĩ tới việc gặp gỡ những người này so với công tác cũng không kém bao nhiêu, làm hắn mệt thành cún luôn rồi.

Lúc hắn thức dậy là do người giúp việc đến gõ cửa báo đã đến lúc dùng cơm tất niên rồi.

“Làm sao vậy ?” Tương Hãn mở cửa phòng ra, lại phát hiện người giúp việc đứng ở cửa, vẻ mặt muốn nói lại thôi. Sắc mặt của Tương Hãn lập tức trầm xuống: “Chuyện gì? Mau nói đi, không được ấp a ấp úng!”

Mấy năm nay Tương Hãn càng ngày càng thành thục, trên người cũng mang theo cảm giác uy nghiêm, người giúp việc bị hắn dọa cho giật mình, nuốt nước miếng xuống nhỏ giọng nói: “Vừa rồi bác cả có gọi điện thoại đến, nghe lão gia nói điện thoại, hình như bác cả đã đến Thượng Hải. Thế nhưng lão gia vẫn cự tuyệt bọn họ tới thăm hỏi, đây đã là năm thứ ba rồi.”

Người giúp việc lo lắng quay đầu nhìn xung quanh, dù sao mách lẻo cũng không phải là việc gì tốt, nhưng phàm là người làm việc ở Tương gia, đều biết hiện tại Tương Hãn là đương gia.

Tương Hãn trầm mặc, người giúp việc lo lắng nói: “Tôi thấy lão gia sau khi cúp điện thoại thì tâm tình không tốt..”

Nói xong câu đó, người giúp việc liền rời đi trước, lời sau đó cô không thể nói tiếp. Cho dù cô tận trung với cương vị công tác như thế nào đi nữa, thì việc quan tâm cái nhà này là việc của chủ nhân, có mấy lời cô không thể nói ra được.

Tương Hãn tự nhiên là hiểu ý của cô, trước đây gia gia dưới cơn nóng giận liền không cho ba đứa con đến nhà nữa, có thể nói bác cả và cô út là bị liên lụy đến. Tương Bình Khang bị đuổi ra khỏi nhà, cô út cũng bị chận ngoài cửa, bị nhục nhã hai lần thì không tới nữa, hàng năm cũng chỉ gọi điện thoại đến, kết quả điện thoại cũng bị treo.

Còn Tương Bình Kiến biết lão gia tử không nghe điện thoại, cũng không muốn gặp nhưng ông vẫn chạy tới Thượng Hải vào lễ mừng năm mới chỉ hy vọng có thể để cho lão gia tử nguôi giận.

Ánh mắt Tương Hãn tối tăm mù mịt, hắn ngay từ đầu cũng rất tức giận, dĩ nhiên là đồng lòng với gia gia. Thế nhưng sau đó hắn từ từ phát hiện, tuy rằng ngoài miệng Tương Vệ Quốc nói ác như vậy, hành động cũng rất quyết tuyệt, thế nhưng dù sao cũng là thân sinh cốt nhục, trong lòng ông làm sao có thể không khổ sở chứ.

Tương Vệ Quốc cũng sắp tám mươi tuổi, Tương Hãn tự nhiên là mong muốn ông khỏe mạnh sống lâu, tâm tình không tốt sẽ ảnh hưởng đến thân thể.

Theo hắn biết, hồi trước Tương Bình Kiến xuống nông thôn rồi ở lại tại nơi đó, cưới một cô gái nông quê. Thập niên chín mươi thì tự mình mở một trang trại nhỏ, cho tới bây giờ tài sản cũng đã hơn nghìn vạn.

Hiện tại Tương Bình Kiến cũng có con cháu vờn quanh, nhưng ba năm liên tiếp đều chạy tới đây, có thể thấy được vị bác cả này so với bác hai mà nói thì đáng tin cậy hơn nhiều.

Tương Hãn nghĩ bên người lão gia tử vẫn là cần có con trai tẫn hiếu, dù sao hắn chỉ là tôn tử, cùng ông nội kém một thế hệ.

Nhưng bây giờ hắn cũng không dám nói gì, dù sao hắn biết tính tình ông nội, rất là bướng bỉnh.

Tương Hãn đi tới phòng khách, Tương Vệ Quốc sắc mặt âm trầm ngồi ở trên ghế sa lon xem TV. Tương Hãn cố ý đi tới ngồi bên người của ông: “Sao vừa qua năm mới ông lại mất hứng thế? Đó là điềm xấu a, lễ mừng năm mới phải thật vui vẻ phấn khởi chứ. Một năm này Bác Cổ Hiên chúng ta đạt được thành tựu không tệ, sang năm chúng ta còn phải không ngừng cố gắng đấy.”

Tương Vệ Quốc thấy hắn thì sắc mặt liền hòa hoãn xuống, nghe hắn nói như vậy, ánh mắt cũng mang theo tiếu ý: “Cái thằng nhóc này, không thể kiêu ngạo như vậy được, biết không? Nghề đồ cổ là vũng nước sâu, không biết lúc nào sẽ bị té đâu.”

Tương Hãn gật đầu: “Cháu biết mà, vậy gia gia phải giúp cháu nhìn mới được đó.”

Kiểu nũng nịu này thì sau khi Tương Hãn lớn lên không còn nói như vậy nữa, quả nhiên tâm tình Tương Vệ Quốc liền tốt lên, vui vẻ mỉm cười một cái: “Gia gia cũng già rồi, cháu còn nhẫn tâm sai sử ông sao. Ông lớn tuổi rồi, cũng không còn bao nhiêu năm nữa, cháu đó, ánh mắt phải biết nhìn xa trông rộng hơn một chút. Sau này phải dựa vào chính cháu thôi.”

Tương Hãn không cao hứng nói: “Ông nói gì vậy, ông vẫn chưa tới 80, bây giờ điều kiện lại tốt như thế, sống đến 90, 100 tuổi là không thành vấn đề.”

Tương Vệ Quốc lại nói rằng: “Nếu như ông không bệnh không tai, sống lâu như vậy, ông đương nhiên vui lòng, nhưng đến lúc đó lại nằm ở trên giường dựa vào máy móc mà sống, chịu loại tội này còn không bằng thống thống khoái khoái mà đi.”

Đề tài này càng nói càng không đúng, Tương Hãn nhanh chóng chuyển hướng, ở trên ti vi đổi qua kênh hí khúc, để cho Tương Vệ Quốc xem tiểu phẩm Tương Thanh mà ông thích nhất. (Tương thanh: tấu nói, một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt)

Ăn xong cơm tất niên, Tương Vệ Quốc tự nhiên là sẽ không lưu lại đón giao thừa, mấy năm nay ngay cả Gala cuối năm ông cũng không thích xem. Thói quen sinh hoạt của Tương Vệ Quốc rất tốt, trời còn sớm liền trở về phòng của mình.

Một mình Tương Hãn lưu lại nhìn gian nhà trống không, cảm thấy vô cùng tịch mịch. Hắn ngẩng đầu nhìn thời gian, cũng không coi là đã khuya.

Dứt khoát đứng lên, Tương Hãn mặc áo khoác vào liền chạy thẳng tới sân bay.

Vào lúc này Từ Cửu Chiếu tự nhiên là không ở Trịnh Châu, Trâu Hành Tân nếu đã biết rõ tiểu đệ tử là một cô nhi thì làm sao có thể bỏ cậu lại một mình ăn tết chứ, dĩ nhiên là kéo cậu mang về nhà.

Lễ mừng năm mới trong nhà Trâu Hành Tân tương đối náo nhiệt, bên nhà chồng con gái lớn không có ai, nên gia đình đều về bên này ăn tết hết, con gái thứ hai là nữ cường nhân hiện tại còn chưa có kết hôn, về nhà ăn tết là chuyện đương nhiên.

Bên trong nhà Trâu Hành Tân rất náo nhiệt, Từ Cửu Chiếu cũng đã lâu chưa trải qua lễ mừng năm mới náo nhiệt vui vẻ như vậy.

Chẳng qua bên này rất nhiều tập tục không còn giống như xưa, Từ Cửu Chiếu luống cuống tay chân không giúp được gì, chỉ có thể bị đuổi đi sang một bên.

Các thân thích Trâu gia làm sao có thể để một đứa trẻ chưa thành niên làm việc được, đối với tiểu thiếu niên thông tuệ nhạy bén này, toàn gia già trẻ đều rất thích, hơn nữa cậu nhóc này lại khiến cho nghị lực của Trâu Hành Tân toả sáng phấn chấn một lần nữa, nên liền đối với cậu tốt hơn.

Vây cùng một chỗ ăn cơm, buổi tối lại cùng nhau xem ti vi.

Từ Cửu Chiếu không có thói quen xem ti vi, cậu luôn cảm thấy không được tự nhiên, rất cổ quái. Rõ ràng đều là người giống nhau, nhưng mấy người này lại đi tới đi lui được bên trong cái hộp nhỏ.

Cậu đã sớm biết TV, trong phòng ăn cô nhi viện có để một TV lớn, Từ Cửu Chiếu luôn luôn không tự chủ đem ánh mắt nhìn qua bên khác.

Ngày hôm nay ngồi ở chỗ này, cậu cũng không dễ để rời đi, chỉ có thể cùng người của Trâu gia chen chúc nhau xem chương trình tết.

Gala cuối năm rất đặc sắc, Từ Cửu Chiếu từ từ cũng thấy hứng thú, bất tri bất giác thời gian trôi qua rất nhanh, tiếng chuông đã báo 0 giờ.

Đến khi Gala kết thúc, mọi người mới đứng lên trở về phòng của mình đi ngủ.

Trâu Hành Tân ở trong một biệt thự ba tầng do con gái thứ hai mua, cho nên dù có nhiều người, chỗ ngủ vẫn rất dư dả. �

Từ Cửu Chiếu vừa rửa mặt xong, lại nhận được điện thoại của Tương Hãn.

“Sao lúc này lại gọi điện thoại thế ?” Trong giọng nói của Từ Cửu Chiếu không tự chủ mang theo ý cười, thanh âm hạ thấp xuống.

“Cậu đã ngủ chưa?” Ở bên đầu kia điện thoại Tương Hãn hỏi.

Từ Cửu Chiếu lắc đầu: “Vẫn chưa, vừa xem xong chương trình cuối năm.”

Tương Hãn thở phào: “Xem ra tôi tính ra thời gian không sai biệt lắm.”

“Sao?”

“Cậu xuống đây một chút, tôi đang ở cửa tiểu khu của Trâu gia.”

Từ Cửu Chiếu quả thực không thể tưởng tượng nổi. Tương Hãn làm sao sẽ đột nhiên xuất hiện ở đây chứ, còn đang đứng trước cửa tiểu khu Trâu gia.

Từ Cửu Chiếu nhanh chóng mặc áo khoác vào, lặng lẽ từ Trâu gia đi ra ngoài, chạy như điên đến cửa tiểu khu.

“A Hãn! Thật là anh rồi!” Từ Cửu Chiếu thở hổn hển, không dám tin nhìn Tương Hãn đang mặc áo bành tô quấn khăn quàng cổ hướng cậu vẫy tay, “Sao anh lại đến vào lúc này?”

“Ừ.” Tương Hãn nhìn thấy cậu dĩ nhiên là hết sức cao hứng, khóe miệng vẽ ra một nụ cười: “Chúng ta cũng đã không gặp nhau hai tháng rồi, đương nhiên là nhớ cậu a.”

Từ Cửu Chiếu nói một tiếng với bảo vệ, Tương Hãn liền được đi vào.

Từ Cửu Chiếu kéo tay hắn, cũng may Tương Hãn đứng ở bên ngoài cũng không lâu lắm, tay vẫn còn ấm áp.

“Tôi không lạnh đâu.” Tương Hãn nắm tay cậu nhét vào trong túi áo của hắn.

Từ Cửu Chiếu nghi hoặc nói: “Trước đó chúng ta vẫn thường xuyên gọi điện thoại cho nhau mà, cho dù như thế nào đi nữa, anh cũng không thể vào lúc này lại chạy tới đi.”

Nụ cười của Tương Hãn phai đi, bất an hỏi: “Sao vậy? Cậu tức giận ư?”

Từ Cửu Chiếu lắc đầu: “Không phải, chẳng qua là cảm thấy kỳ lạ thôi. Anh làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Dù sao đi nữa cũng chỉ là bạn thân, nếu không có chuyện gì thì sao lại vào thời điểm này lại bay qua ngàn dặm chạy đến tìm cậu chứ?

Cái lý do ‘nhớ cậu’ này không phù hợp. Từ Cửu Chiếu rốt cục cảm thấy không đúng lắm.

Tương Hãn miễn cưỡng kéo khóe miệng: “Trong nhà rất quạnh quẽ, năm nay chỉ có tôi và gia gia thôi.”

Tương Hãn đem chuyện đã xảy ra lúc giao thừa nói sơ qua, thật ra trong lòng Tương Hãn rất khó chịu, bởi vì gia gia hắn không thoát ra được tâm trạng bi quan nên hắn cũng bị ảnh hưởng đến.

Từ Cửu Chiếu nhìn người thanh niên đang cuối đầu trước mặt mình, cảm thấy lúc này hắn đặc biệt đáng thương. Cậu vươn tay ôm lấy hắn an ủi: “Đừng lo lắng, anh không phải nói là bác cả làm người cũng không tệ sao? Nếu không thể đả động lão gia tử bên này, anh tự mình đi gặp bác cả của mình đi, nói chuyện với ông ấy một chút, tìm hiểu xem ý tứ của ông ấy như thế nào? Hiện tại Tương lão để ý chính là chuyện con cái nhớ thương gia sản của ông, chứ không phải thật tâm vì ông mà trở về. Anh chỉ cần tìm hiểu suy nghĩ của bác cả, rồi làm cầu nối cho ông ấy và Tương lão, để cho Tương lão có một bậc thang đi xuống, tự nhiên sẽ tốt thôi.”

Tương Hãn tham lam ngửi mùi hương dầu gội đầu trên tóc mai của Từ Cửu Chiếu, dùng sức ôm ngược lấy cậu: “Ừ. Đó cũng là một ý kiến hay, tôi trở về sẽ đi tìm bác cả tôi nói chuyện một chút.”

Từ Cửu Chiếu dừng một chút, cựa quậy trong cánh tay của Tương Hãn, cau mày hỏi: “Anh chừng nào thì trở về?”

Cánh tay Tương Hãn cọ xát cánh tay của Từ Cửu Chiếu: “Buổi sáng 8 giờ thì bay, cậu yên tâm, tôi đã nói cho người giúp việc rồi, sau khi gia gia thức dậy sẽ nói cho ông biết. Trước đây tôi học đại học cũng đi ra ngoài chơi với bạn cả đêm, gia gia sẽ không lo lắng đâu.”

Đây đều là do tiền lệ cũ a, cho nên Tương Hãn mới dám trực tiếp chạy ra ngoài như vậy.

“Vậy tối hôm nay anh làm sao bây giờ?” Từ Cửu Chiếu cau mày càng lợi hại hơn.

Ý nghĩ ở khách sạn bị Tương Hãn nuốt trở vào, hắn linh cơ khẽ động: “Còn không biết nữa.”

Từ Cửu Chiếu kéo tay hắn nói rằng: “Anh ngủ chung với tôi đi. Phòng tôi có một cái giường đôi, sáng sớm ngày mai đi chào hỏi thầy cũng được.”

Tương Hãn không thể tin được, lại còn có chuyện tốt như vậy. Đây là quà năm mới cho hắn sao?