Tái Sinh Chi Từ

Chương 65




Mỗi lần Mã Tú Sơn phát biểu ý kiến lúc nào cũng không tách rời tạp chí 《 Nghệ Thuật Hôm Nay 》, lần này cũng giống vậy, tạp chí này đăng một bài viết về ‘cao kiến’ của hắn.

Lần này mục tiêu công kích vẫn là Trâu Hành Tân, chỉ có điều lại mượn tác phẩm của Từ Cửu Chiếu mà nói. Bởi vì toàn bộ tác phẩm của Từ Cửu Chiếu từ khí hình đến hoa văn đều là phong cách điển hình của Minh triều, rất rõ ràng là không cùng một loại với Trâu Hành Tân. Mã Tú Sơn chỉ trích Từ Cửu Chiếu bê nguyên xi kiểu dáng đời Minh, dám bắt chước làm thành tác phẩm của mình. Cũng mơ hồ nói lừa gạt ánh mắt người đời là hành vi vô liêm sỉ, toàn bộ người trong ngành cần phải tiến hành tẩy chay.

“… Thật đáng tiếc, trong giới chúng ta lại xuất hiện loại hành vi mua danh trục lợi như vậy. Tôi không thể không nói, đây là không hề có sự phát triển gì cả, mà là một loại nghệ thuật thụt lùi, khiến người ta đau lòng nhức óc!” Cao Đại Toàn sắc mặt tái xanh ném tạp chí lên bàn, “Tất cả đều là nói hươu nói vượn!”

Chỉ cần nhìn bài viết đổi trắng thay đen trong tạp chí này, bạn bè thân thích của Từ Cửu Chiếu không ai là không tức giận cả.

Trâu Hành Tân cũng rất tức giận, nhưng cũng còn tỉnh táo: “Hắn cũng chỉ là nói ẩu nói tả, chỉ cần là người đã tham quan triển lãm lần này, đều biết chuyện gì xảy ra.”

Ngô Diểu nghiêng người dựa vào ghế: “Cái này thì không chắc, có một số phú thương ở triển thính còn hỏi em những thứ này có phải là tác phẩm bắt chước không ấy chứ.”

Từ Cửu Chiếu cười khổ một tiếng: “Tuy rằng đều là tân tác, bất quá vẫn không thoát khỏi vết tích đời Minh, nói là bắt chước cũng không quá đáng.”

Hiện tại Từ Cửu Chiếu có chút hối hận vì muốn kiếm tiền mà đem toàn bộ tác phẩm làm thành khí hình tiêu biểu đời Minh. Tuy rằng đây là phương diện cậu có sở trường nhất, cũng đều là tự mình sáng tác, thế nhưng chỉ phù hợp với phong cách xưa, một chút yếu tố hiện đại cũng không có, cũng khó trách Mã Tú Sơn bắt được điểm này không tha.

“Làm sao có thể nói như vậy chứ.” Ngô Diểu ngồi bên cạnh vỗ đầu của cậu nói: “Cái này là em đang kêu gọi phục cổ, biết không? Làm giả cổ hoàn toàn không thể nói rõ được. Chỉ cần là có đủ kiến thức về gốm cổ nhất định sẽ biết, những thứ này tất cả đều là do tiểu sư đệ dốc hết tâm huyết sáng tạo ra. Cái gì mà bắt chước chứ, hoàn toàn chính là nói bậy.”

Từ Cửu Chiếu tâm tình nặng nề lắc đầu, chậm rãi nói: “Nhưng người đời lại ít người hiểu biết về phương diện này, họ chỉ biết ‘bảo sao hay vậy’. Đáng lẽ không phải là như thế, nhưng nhiều người nói vào, cũng liền thành sự thật.”

Ngô Diểu miệng há há, bất đắc dĩ lại khép miệng lại. Trên thực tế đúng là như vậy, ngay cả người đi xem triển lãm đều tìm không ra mấy người có kiến thức liên quan. Có thể ngay tại chỗ nhìn ra được vấn đề không có mấy người, còn lại đều là do tuyên truyền mà biết đến.

Cao Đại Toàn phẫn nộ nói rằng: “Đọc tạp chí này chỉ có một số người, cũng sẽ không lan truyền tới dân chúng bình thường, thế nhưng chỉ cần bôi đen tiểu Từ trong giới, cũng đủ để nhấn chìm người khác nhiều năm. Tâm tư này thực sự là quá ác độc.”

“Hiển nhiên là sau thầy, con cũng bị Mã Tú Sơn nhìn không vừa mắt.” Từ Cửu Chiếu thở dài một cái.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Phùng Trung Bảo ngồi ở một bên lo lắng, “Cũng không thể để ông ta cứ bôi đen như vậy, không lẽ chúng ta cái gì cũng không làm ?”

Ngô Diểu suy nghĩ một chút rồi nói: “Tóm lại là không thể cùng lão ta chính diện đánh nhau. Nếu như chúng ta cũng tìm tạp chí viết một bài bác bỏ lại, lão ta vẫn sẽ cắn chết không tha, ngược lại sẽ đúng như ý muốn của lão. Hai bên giằng co sẽ làm lớn chuyện, lão ta không có việc gì, thua thiệt vẫn là tiểu sư đệ.”

Cao Đại Toàn vặn tay: “Cãi nhau không coi là bản lĩnh, có gan thì hắn đến đây đọ sức kỹ thuật đi. Mã Tú Sơn là loại người cặn bã, mấy năm nay chỉ biết chít chít oai oai ngoài miệng, một chút năng lực trong tay cũng không có.”

Trâu Hành Tân dựa vào sô pha nói rằng: “Hắn mấy năm nay có mạng giao thiệp rất lớn, tất cả thời gian đều dùng để luồn cúi. Đầu tiên chuyện này phải khống chế trong《 Nghệ Thuật Hôm Nay 》 , đừng cho hắn loan truyền sang truyền thông khác, trên internet cũng phải chú ý.”

Ngô Diểu đứng lên nói rằng: “Em biết rồi, thưa thầy. Để em gọi điện thoại cho nhị sư huynh, chào hỏi anh ấy một chút.” Hắn lấy điện thoại di động đi ra ngoài.

Vẻ mặt Trâu Hành Tân ngưng trọng gật đầu: “Đương đoạn bất đoạn, phản thụ kỳ loạn (do dự không quyết đoán sẽ sinh ra hậu hoạn), không thể để cho Mã Tú Sơn làm loạn như thế nữa. Hắn không phải là ỷ vào thân phận chủ tịch Hiệp hội mỹ thuật sao, nếu như có thể tìm được lỗi đem hắn kéo xuống, hắn liền không thể vẫy vùng nổi nữa.”

Sau đó trong lòng ông lại buồn phiền, không biết nói sao với đệ tử bế môn cả: “Cửu Chiếu, chuyện này con cũng đừng để trong lòng. Con cứ thanh thản học tập, chuyện này giao cho chúng ta xử lý là được rồi.”

Tuy ông nói rất thoải mái, nhưng ông cũng biết, chịu loại vu oan này, làm sao có thể bình tĩnh chứ.

Từ Cửu Chiếu lại tỉnh táo đứng lên nói rằng: “Thầy cứ an tâm, con biết nên làm như thế nào. Cũng sẽ không để cho tiểu nhân thực hiện được ý đồ đâu ạ.”

Quay trở về nhà, Miêu Gia liền đi tới, kêu một tiếng rồi cọ tới cọ lui ở trên chân cậu.

“Xin lỗi tao về hơi trễ, đói bụng rồi sao.” Từ Cửu Chiếu ngồi xổm xuống sờ sờ lông trên đầu Miêu Gia.

“Meo meo – – ” Miêu Gia đem đuôi quất nhẹ vào cổ tay Từ Cửu Chiếu.

Từ Cửu Chiếu đổ thức ăn của Miêu Gia vào bát ‘ngự dụng’ của nó, mở một hộp thức ăn (hôm nay là ngày cho Miêu Gia ăn thức ăn đóng hộp), cậu chỉ đổ ra một phần ba hộp thôi.

Miêu Gia đã sớm đói bụng, lập tức vùi đầu ăn.

Từ Cửu Chiếu đậy nắp hộp lại, cất vào. Sau đó nằm ở trên giường, thở một hơi thật dài.

Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi quần vang lên. Từ Cửu Chiếu nhìn tên hiện trên màn hình, tâm tình phiền não nặng nề bất tri bất giác tan đi rất nhiều.

“Alo, A Hãn.” Từ Cửu Chiếu dựa vào gối ngồi thẳng người lên.

“Cửu Chiếu, cậu không sao chứ?” Thanh âm của Tương Hãn từ trong điện thoại truyền tới so với ngày thường có chút không giống nhau, nhưng sự quan tâm nồng đậm vẫn biểu lộ ra trong giọng nói.

“Ừ, cũng được…” Từ Cửu Chiếu hừ nhẹ một tiếng, khóe miệng kéo lên, “Anh đã biết rồi sao? Tin tức thật linh thông a. Là Đường Tiểu Ất nói cho anh biết hả?”

Nghe được thanh âm mệt mỏi của cậu, tim Tương Hãn như bị ai bóp chặt, Tương Hãn ảo não nói: “A, tôi để cậu ấy chú ý tin tức của triển lãm. Ai ~ mà tôi lại phải xuất ngoại vào lúc này.”

Từ Cửu Chiếu trầm thấp nở nụ cười nói rằng: “Anh nghìn vạn lần không được đón máy bay trở về a, đây chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi.”

Tương Hãn chột dạ, hắng giọng một cái nói rằng: “Tôi sẽ không. Được rồi, chuyện này cậu định giải quyết ra sao? Trâu lão nói như thế nào.”

Từ Cửu Chiếu trở mình, đem chuyện ngày hôm nay cùng với lời của Ngô Diểu kể lại.

Đầu kia Tương Hãn trầm ổn nói rằng: “Ừ, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy, không thể để đồn đại lan rộng ra. Mã Tú Sơn da mặt rất dày lại không biết sợ là gì, nhưng nếu như cậu dính vào sau này khó có thể rửa sạch.”



Từ Cửu Chiếu cười khổ một tiếng: “Vấn đề là bây giờ danh tiếng của tôi cũng không có dễ nghe.”

Tương Hãn ôn nhu nói: “Không cần quá để ý, người xem《 Nghệ Thuật Hôm Nay 》 hơn phân nửa đều nhận thức Trâu lão, biết thái độ làm người của ông ấy. Cũng hiểu rõ Mã Tú Sơn cùng Trâu lão không hợp nhau, lời nói của lão ta cũng không có phân lượng.” Từ Cửu Chiếu thở dài một tiếng, Tương Hãn dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Trong lòng rất khó chịu sao ?”

Từ Cửu Chiếu: “Tôi không phải là bởi vì Mã Tú Sơn nói xấu mà khó chịu, mà là lời nói của Mã Tú Sơn làm tôi ý thức được một việc. Lão ta nói rất đúng, hiện tại phong cách tác phẩm của tôi quả thực không thoát ra được phong cách đời Minh, có thể nói tình trạng sáng tác của tôi đang ở nút thắt cổ chai (chỉ sự bế tắc, không phát triển gì được), vẫn ở trạng thái sống bằng tiền dành dụm a.”

Nếu như người bình thường nghe Từ Cửu Chiếu nói, chắc đều phải bật cười. Đây là quá kiêu căng rồi, cậu học tập nung gốm bất quá mới hơn một năm thì lấy đâu ra hiện tượng nút thắt cổ chai chứ.

Thế nhưng Tương Hãn lại không nghĩ như vậy, hắn cho rằng đây đại khái là bởi vì ngay từ đầu Từ Cửu Chiếu tiếp xúc là sứ giả cổ cao cấp, nên mới có bối rối này.

“Gốm sứ chia làm hai loại là gốm sứ hiện đại và gốm sứ truyền thống, cậu am hiểu là gốm sứtruyền thống, không cần phải đem khuyết điểm của mình đi so sánh với người khác. Gốm sứ truyền thống và gốm sứ hiện đại cũng không phải thuộc cùng một phạm trù nghệ thuật, đây là hai loại nghệ thuật khác nhau a. Giống như cậu không thể yêu cầu hoạ sĩ phái cổ điển vẽ ra bức tranh theo trường phái ấn tượng được, không thấy rất miễn cưỡng mình sao?”

Từ Cửu Chiếu không rõ tranh cổ điển và tranh ấn tượng là cái gì, bất quá cậu đại khái có thể suy đoán hẳn là giống như sự khác nhau của lối vẽ tranh thuỷ mặc với vẽ truyền thần đi?

“Không phải vậy đâu, anh vẫn chưa hiểu ý tôi.” Từ Cửu Chiếu gãi đầu, ngồi dậy. Bởi vì động tác có chút lớn, khiến gối dựa từ trên giường lăn xuống phía dưới, Miêu Gia đang ăn cơm liền quăng cho cậu một ánh mắt. “Tôi bây giờ không có cách nào sáng tạo ra cái gì mới cả.”

Từ Cửu Chiếu rũ vai xuống: “Mấy trăm năm qua diêu sư đều đi theo con đường này, từ sắc men, khí hình, phối phương bùn gốm đều phát triển đến trình độ cực cao rồi, tôi căn bản là hết cách.”

Tương Hãn trầm mặc một hồi rồi nói: “Sáng tác nghệ thuật là phải có linh cảm, còn phải gặp được cơ duyên, thậm chí còn phải trải qua không ngừng suy tính cân nhắc. Cậu lo lắng cũng vô ích thôi. “

Từ Cửu Chiếu cũng biết là như thế, thế nhưng trong lòng vẫn có áp lực cùng nôn nóng. Nếu như không có Mã Tú Sơn, cậu sẽ không có lo lắng như vậy, có thể từ từ tiến lên.

Trước đó cậu có hùng tâm, nếu hoàn dương đến hiện đại, tự nhiên là có thể sáng tạo ra đồ sứ xuất sắc hơn trước đây. Nhưng khi đó cậu không biết trời cao đất rộng nên mới có hùng tâm như vậy, mà trong khoảng thời gian theo Trâu lão học tập, càng ngày cậu càng có cảm giác mình khiếm khuyết nhiều lắm, bó tay bó chân không làm được gì cả.

Cậu thậm chí có chút sợ phải thử nghiệm cái gì mới, e sợ làm mất thành tích kiêu ngạo trước kia, khiến người khác thất vọng, đồng thời cũng khiến mình mất lòng tin.

Tương Hãn mở miệng nói rằng: “Cậu không phải đang tìm thực vật có thể đã tuyệt tích để phối mới Thanh hoa liệu sao? Cái đó gần đây làm thế nào rồi?”

Từ Cửu Chiếu không rõ vì sao hắn đột nhiên lại nói đến việc này, cậu suy nghĩ một chút nói rằng: “Không có tìm được, bất quá gần đây tôi đang thu thập các loại thực vật khác, đốt thành tro phối hợp với nhau tạo cách điều chế Thanh hoa mới, có lẽ ngày nào đó vận khí tốt sẽ nung ra được sắc màu mong muốn.”

Tương Hãn cười một cái nói: “Cậu biết không? Cái cậu đang làm có thể gọi là sáng tạo rồi. Phối phương mới, Thanh hoa mới…, những thứ mới này đều thuộc về phạm vi sáng tạo. Cậu không nên chỉ thấy khí hình, hoa văn, sắc men v…v… mới có thể coi là sáng tạo.”

Từ Cửu Chiếu sửng sốt một chút, sau đó nói: “Vậy sao được, những thứ này đều là từ phối phương cổ truyền làm ra, nói là khôi phục lại thì còn được.”

Tương Hãn hỏi ngược lại: “Cậu có thể làm giống y như đúc phối phương phương ban đầu sao? Chẳng phải lúc đó chính cậu đã nói, tỉ lệ thành phần so với tài liệu đều sẽ thay đổi, chính cậu cũng đã từng thử nghiệm qua sao?”

Từ Cửu Chiếu vẫn cho rằng đó là phối phương thời xưa, hoàn toàn bỏ quên quá trình pha chế thử nghiệm của mình.

“… Ừ, là do tự tôi thử nghiệm.” Từ Cửu Chiếu cúi đầu, nhìn lòng bàn tay của mình nói.

“Vậy còn không phải là sáng tạo sao, cậu vẫn đang làm chuyện này, chẳng qua là thời cơ còn chưa tới thôi. Đừng nóng vội, sớm muộn sẽ có một ngày cậu có thể sáng tạo ra đồ sứ hoàn toàn thuộc về chính mình.”

“Meo meo — — ” Miêu Gia ăn xong liền liếm miệng đi tới, ngồi ở bên chân Từ Cửu Chiếu bắt đầu liếm a liếm.

Từ Cửu Chiếu xoa xoa móng vuốt của Miêu Gia, bị nó không khách khí đẩy ra.

“Ừ, sớm muộn sẽ có một ngày tôi có thể làm ra.” Trong lòng Từ Cửu Chiếu rốt cục nhẹ nhõm hơn.

Hai người rỗi rãnh hàn huyên một hồi, Từ Cửu Chiếu đột nhiên nói rằng: “Đúng rồi, triển lãm liên kết toàn quốc lần trước bị Mã Tú Sơn làm khó dễ, anh là tìm người nào giúp một tay vậy? Có thể đem người kia cho tôi mượn không ?”

“Là Đường Tiểu Ất, nhưng cậu mượn hắn làm gì ?”

Từ Cửu Chiếu chớp mắt vài cái, khóe miệng vẽ ra một nụ cười lạnh: “Có tới mà không có đi thì thật bất lịch sự a, Mã Tú Sơn nếu đã để mắt tới tôi như vậy, không đáp trả một phen chẳng phải là quá thất lễ sao?”