Tái Sinh Chi Từ

Chương 90




Lúc đầu huân tước TelaZeni tỏ vẻ si mê bình sứ chính là muốn đả động Từ Cửu Chiếu thân là nghệ thuật gia nên sẽ có nhiều tình cảm mà bán cho hắn, thế nhưng Tương Hãn có ý chí sắt đá cũng không vì huân tước tiên sinh làm dáng vẻ si mê kia mà có bất kỳ nhượng bộ gì.

Thậm chí Tương Hãn cũng hoài nghi TelaZeni cố ý thổi phồng phóng đại tâm tình của mình, bởi vì trước đây không lâu hắn cũng lợi dụng điểm này mà giành được hảo cảm của người khác. Vì vậy đối với hình dạng của địch nhân nào đó, Tương Hãn rất cảnh giác, thà giết lầm còn hơn bỏ sót.

Trong lúc bầu không khí giữa hai người trầm mặc đè nén làm cho người khác không thở nổi, thì thư ký lo sợ bất an đi vào thêm trà rồi lặng yên không tiếng động cấp tốc thoát khỏi tràng diện như Tu La này.

Cuối cùng vẫn là TelaZeni cử động tay trước, Tương Hãn thoáng buông lỏng người dựa vào sô pha sau lưng, nói rằng: “Tôi có một đề nghị, không biết huân tước tiên sinh có nguyện ý nghe một chút hay không?”

Trên mặt huân tước tiên sinh bình tĩnh, chỉ có điều ánh mắt của hắn khi nhìn về phía “con tin” mới tiết lộ hắn đang thiếu kiên nhẫn.

“Tương tiên sinh mời nói.”

Tương Hãn biết rõ đạo lý không thể bức bách người quá mức, vì vậy hắn thong thả ung dung nói rằng: “Tôi hiểu được tâm tình của ngài, thấy được tác phẩm nghệ thuật mà mình truy tìm cả cuộc đời lại xuất hiện ở đây, đại khái chính là cảm thấy có duyên phận.”

TelaZeni kinh ngạc khiêu mi, biểu tình trên mặt buông lỏng.

Đương nhiên Tương Hãn có thể hiểu chính xác tâm tình của đối phương, hắn chính là tìm kiếm cái này! Thương lượng đồ cổ nếu không thể tìm tòi chính xác lòng của người sưu tầm, vậy cửa hàng của hắn có thể dẹp được rồi, đỡ phải lỗ vốn tán gia bại sản.

Trên thực tế trường hợp nhất kiến chung tình mê muội như huân tước tiên sinh không phải là số ít, một khi phát sinh loại tình huống này chính là nghĩ mọi cách đem đồ vật thu vào tay, bằng không sẽ ăn ngủ không yên, cảm thấy khó chịu.

“Tôi có thể đem 《 Dạ Sắc Tinh Hà 》 cho huân tước tiên sinh mượn, đồng thời trong lúc ở chỗ này, huân tước tiên sinh phải đồng ý tổ chức một Art Salon (một cuộc họp báo nghệ thuật), kỳ hạn cho mượn là một năm.”

Huân tước tiên sinh cực kỳ kinh ngạc: “Và cái giá tôi phải trả chỉ là đặt hàng mấy bộ đồ ăn sang trọng thôi sao?”

Điều kiện này không phải là quá nặng, ngược lại là rất nhẹ! Nhẹ đến mức TelaZeni không dám tin.

Khóe môi Tương Hãn lộ ra nụ cười, hắn nâng cằm lên: “Không, đây không phải là một điều kiện trao đổi, chỉ là một đơn đặt hàng mong huân tước tiên sinh cân nhắc đến mà thôi. Ngài cho rằng tôi đang ép buộc ngài sao? Ngài lầm rồi, một người ngay cả nhà xưởng cũng chưa có xây xong, đường dây tiêu thụ cũng chưa có, hiện tại chỉ có bản vẽ thiết kế sản phẩm của công ty, dùng điều kiện này đến trao đổi có ý nghĩa gì chứ?”

Tương Hãn hỏi ngược lại khiến huân tước tiên sinh lâm vào hoang mang, sau đó đối với cái công ty này và bộ đồ ăn sắp sửa sản xuất ra có hứng thú nhất định, hơn nữa sau khi biết nó là thiết kế của Từ Cửu Chiếu thì số lượng đơn đặt hàng càng tăng thêm.

Nhưng đó là chuyện sau này, mà bây giờ tất cả tâm tư của huân tước tiên sinh đều đặt ở đề nghị khiến cho người khác đoán không ra của Tương Hãn.

“Nhưng mà, tại sao?” TelaZeni không phải là người tuỳ tiện tin tưởng sẽ có bánh trên trời rơi xuống.

Tuy rằng bạn bè cho người khác mượn đồ sưu tầm để thưởng thức là chuyện rất thường gặp, thế nhưng huân tước tiên sinh cùng Tương Hãn không có hảo cảm đến mức như thế, vì thế đề nghị của đối phương khiến cho người khác cảm thấy kỳ hoặc.

Khóe miệng Tương Hãn vẽ ra một nụ cười, ngón tay điểm nhẹ ở tay ghế, nói: “Tôi được biết huân tước tiên sinh ở Châu Âu, nhất là ở Bỉ có giao thiệp rất rộng, có lẽ đến lúc đó giới thiệu công ty đồ sứ nho nhỏ này của tôi với mọi người sẽ rất dễ dàng. Nhân tình này đối với huân tước tiên sinh mà nói cũng không khó trả đi?”

Bản thân TelaZeni cũng là một người kinh doanh, hắn suy đi nghĩ lại thực sự nghĩ không ra thâm ý của Tương Hãn. Bất quá mắc nợ một cái nhân tình nhưng điều kiện để trả lại lại rõ ràng như vậy, làm cho lòng của TelaZeni buông lỏng.

Tuy rằng nhân tình khó có thể trả hết, thế nhưng chỉ là giới thiệu đơn đặt hàng để trả nợ vẫn có phạm vi nhất định, ngược lại cũng không làm khó hắn.

Sau khi suy nghĩ TelaZeni liền chuyên tâm cùng Tương Hãn bàn bạc lúc nào có thể đem 《 Dạ Sắc Tinh Hà 》 mang đi, lúc nào phải trả lại. Dùng con đường nào để mang đi, khi vận chuyển sẽ gặp rủi ro gì….. Chuyện nào đến rồi cũng phải đến, hai người không ngại phiền thảo luận và xác nhận lại nhiều lần, thậm chí cuối cùng còn đặc biệt ký kết hợp đồng cặn kẽ.

TelaZeni ở chỗ này chiếm dụng cả một buổi chiều của Tương Hãn, trong lúc đó Tương Hãn đã hoãn lại một hội nghị, dời lại thời gian gặp mặt.

Thẳng đến mặt trời ngã về tây, hai bên mới vui vẻ kết thúc lần gặp gỡ này.

Chờ huân tước tiên sinh đi, Tương Hãn mới mở tủ kính ra, đem bình sứ cầm ở trong tay thưởng thức. Mặc dù có chút không muốn, nhưng để vì Từ Cửu Chiếu có thể thuận lợi bước lên đấu trường quốc tế, Tương Hãn không thể không làm như vậy.

Tương Hãn lúc nghe Từ Cửu Chiếu nói thì trong đầu hắn liền nhanh chóng có một vài ý tưởng, sau đó hắn lại thừa dịp lúc Từ Cửu Chiếu nghỉ ngơi cố ý liên lạc với Ngô Diểu.

Huân tước TelaZeni có bối cảnh và kinh lịch đặc biệt. Gia đình vị huân tước tiên sinh này là một thế gia, chỉ bất quá người kế thừa tước vị và tòa thành là anh trai của hắn, mà hắn chỉ được chia cho một ít bất động sản và tiền bạc.

Nhưng mà vị huân tước tiên sinh này lại tài giỏi hơn anh của hắn, dựa vào năng lực của bản thân và và số di sản được thừa kế bắt đầu phong sinh thủy khởi (phát triển). Hắn thích sưu tầm, là một ngoạn chủ rất nổi danh ở bên kia, mạng giao thiệp rất rộng, có rất nhiều bạn bè có cùng sở thích.

So sánh với Ngô Diểu là người môi giới chuyên nghiệp, Tương Hãn triệt triệt để để là một gian thương, ánh mắt nếu so với Ngô Diểu thì sắc bén hơn.

Art Salon bắt nguồn và phát triển đã trải qua mấy trăm năm, bắt đầu từ cá nhân tụ hội lại với nhau từ từ phát triển biến hoá, từ đàm luận tư tưởng giao lưu tụ hội biến thành triển lãm tác phẩm nghệ thuật, vì nghệ thuật gia tìm kiếm giúp đỡ và mở rộng hoạt động nghệ thuật.

TelaZeni tiên sinh muốn tổ chức yến hội kỳ thực có thể nói là Art Salon, chỉ có điều khi triển lãm chỉ có một vật, cũng chỉ có vẻn vẹn một người là tác giả Từ Cửu Chiếu mà thôi.

Dựa vào 《 Dạ Sắc Tinh Hà 》làm cho uy tín Từ Cửu Chiếu tăng lên tiện thể thu thêm vài người ái mộ chân chính là không thành vấn đề.

Từ Cửu Chiếu không cần đưa bình sứ này cho triển lãm, Ngô Diểu cũng không cần lo lắng định giá tác phẩm để bán cho người khác, ngược lại là giao ước với Từ Cửu Chiếu chuẩn bị một tác phẩm do mình sáng tác để tham gia triển lãm hai năm một lần được tổ chức vào năm sau.

Tương Hãn dựa vào tín nhiệm của Từ Cửu Chiếu, tự tin cường đại cho rằng người yêu của hắn lấy được giải thưởng lần nữa cũng không thành vấn đề.

Triển lãm đào nghệ quốc tế được tổ chức hai năm một lần ở Pháp, triển lãm này là một triển lãm nghệ thuật quốc tế. Giải thưởng của triển lãm quốc tế có độ nổi tiếng và phân lượng vô cùng cao, giống như giới diễn viên lấy được các loại giải thưởng của Oscar vậy, coi như là một thành công vang dội.

Tương Hãn đối với Từ Cửu Chiếu có bao nhiêu tin tưởng thì có bấy nhiêu lo lắng.

Từ Cửu Chiếu là đào nghệ gia sinh trưởng ở trong nước, chỉ mới tiếp xúc với tác phẩm đào nghệ truyền thống của Âu Mỹ, sóng gió có đến sau khi lấy được giải thưởng hay không quả thực có thể đoán được.

Trên thế giới này, cho tới bây giờ cũng không thiếu người ghen tị, tên tuổi của Từ Cửu Chiếu chưa từng có ai biết đến, chỉ là giành được một đơn đặt hàng từ vương thất mà cũng khiến TelaZeni nghi vấn rằng phải chăng có nội tình gì hay không, thì có thể biết đến lúc đó sẽ có rất nhiều nước bẩn hắt vào trên người của Từ Cửu Chiếu.

Cho nên, ánh mắt chuyên nghiệp của người ái mộ chính là hậu thuẫn kiên cố mà Từ Cửu Chiếu có thể dựa vào.

Tương Hãn dụng tâm lương khổ không ai biết. Hắn suy tính tương đối xa, xa đến mức khi Ngô Diểu biết cũng nói hắn là lo bò trắng răng. Nhưng mà tính toán trong lòng của Tương Hãn cũng khiến cho hắn hiện tại bắt đầu phòng ngừa chu đáo.

Nếu huân tước TelaZeni có mối quan hệ gần hơn với Tương Hãn, TelaZeni sẽ càng cuồng nhiệt hướng về bạn tốt của hắn chia sẻ niềm vui, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng tích cực đến Từ Cửu Chiếu.

Trải qua một buổi chiều giao chiến cùng đàm phán, tâm trạng Tương Hãn cũng mệt mỏi. Nhưng mà chỉ cần hắn vừa nghĩ tới có một ngày vạn nhất xuất hiện tình huống không tốt thì những gì hắn đã chuẩn bị trước đó sẽ giúp Từ Cửu Chiếu vượt qua cửa ải khó khăn thì trong lòng liền thỏa mãn cực kỳ.

Việc lén lút cực khổ tìm cách này, Tương Hãn cũng không muốn cho Từ Cửu Chiếu biết.

Một mặt là bởi vì việc này còn chưa có xảy ra, hắn cũng không muốn nói làm cho Từ Cửu Chiếu phiền lòng, mặt khác tính cách của Tương Hãn so với trước đây thành thục hơn rất nhiều, sẽ không dùng việc này tranh thủ ca ngợi của người yêu.

Trở lại nơi ở, Từ Cửu Chiếu đã tan việc trở về. Nhìn ra tinh thần hắn tựa hồ không tốt lắm, Từ Cửu Chiếu quan tâm liền kêu thức ăn bên ngoài.

“Chuyện kia anh đã giải quyết rồi, em cũng không cần lo lắng nữa đâu.” Lúc cơm nước xong đi tản bộ tiêu thực, Tương Hãn khẽ nói.

Từ Cửu Chiếu nhìn hắn: “A, vậy là tốt rồi.” Sau đó tín nhiệm không có hỏi lại bất cứ chuyện gì.

Tương Hãn tâm tình khoái trá, chủ động nói rằng: “Anh cùng đối phương đã bàn bạc xong, lấy phương thức cho mượn một năm. Điều kiện là đối phương sẽ giới thiệu đơn đặt hàng cho công ty sản xuất đồ sứ hạng sang vừa thành lập. “

Từ Cửu Chiếu “Ừm” một tiếng, nói: “Anh quyết định là tốt rồi.” Sau đó cậu nói rằng: “Vị huân tước tiên sinh kia địa vị không thấp, có lẽ khách hàng được giới thiệu sẽ có yêu cầu rất cao, bây giờ phương án thiết kế này còn chưa hoàn mỹ, em sẽ thiết kế lại một bộ hàng mẫu có phong cách phù hợp với Âu Mỹ.”

Từ Cửu Chiếu khi cùng Tương Hãn nói chuyện cho tới bây giờ chính là tràn đầy tin cậy như vậy, ngay sau đó hắn liền theo phương hướng của Từ Cửu Chiếu đưa ra một ít kế hoạch và đề nghị hữu dụng.

Cách nói chuyện với nhau kiểu này làm cho Tương Hãn thấy thoải mái, được Từ Cửu Chiếu toàn tâm toàn ý ủng hộ như vậy, khiến Tương Hãn đối với cậu càng thêm yêu thương không cách nào kềm chế được.

Tương Hãn dừng bước, Từ Cửu Chiếu kỳ lạ quay đầu nhìn hắn. Tương Hãn cúi đầu lại gần vươn hai tay, Từ Cửu Chiếu thần giao cách cảm đưa cánh tay ra, Tương Hãn liền ôm lấy cậu.

“Làm sao thế?” Trên mặt Từ Cửu Chiếu một bộ biểu tình “lại làm nũng rồi, thật là không có biện pháp mà”, giọng nói cũng mang theo cưng chìu mà cậu không hề biết, vừa nhu hòa lại vừa êm tai.

“Không có gì, anh chỉ là cảm thấy rất vui vẻ.” Tương Hãn nhắm mắt lại, đem mặt vùi vào cổ của cậu.

Cuộc sống bây giờ hạnh phúc đến kỳ diệu, đôi khi thậm chí hắn sẽ cảm thấy sợ hãi. Hắn sợ ông trời thấy hắn hạnh phúc như vậy liền không vừa mắt thì phải làm sao bây giờ?

Cho nên mới nói, làm người đôi lúc không thể suy nghĩ lung tung, vì sang ngày hôm sau Từ Cửu Chiếu gặp được một người đã từng gặp qua một lần. Vị kia có tướng mạo phi thường xinh đẹp, làm cho Từ Cửu Chiếu có ấn tượng rất sâu – đó là đại phú hào Trịnh Khải Long.