Thần Ma Hệ Thống

Chương 32: Khác Nhau




Sau khi thế giới biến dị thì Nhạc Trọng vẫn ở trong trạng thái khẩn trương, thần kinh của hắn bây giờ căng thẳng quá độ, bức bách hắn không ngừng làm ra các loại chuẩn bị. Hắn vẫn cảm thấy sợ hãi với tương lai không rõ ràng trước mắt.

Ba nữ vừa lao ra khỏi ký túc xá nữ sinh thì nhìn thấy một màn đáng sợ, trên đường ký túc xá nữ sinh trong ký ức, khắp nơi là những thi thể tang thi không đầu và đầu của đám tang thi đang nắm quanh

Nhìn qua thi thể những tan thi buồn nôn kia, trong nội tâm ba nữ lúc này muốn bao nhiêu buồn nôn sẽ có bấy nhiêu buồn nôn.

- Chờ một chút! Chờ tôi đi cứu một đám người!

Nhìn thấy Nhạc Trọng nhanh chóng chạy ra khỏi lầu bốn, Viên Doanh quýnh lên tiên lên kêu to một tiếng. Đây chính là sinh cơ duy nhất của nàng, nàng cũng không muốn buông tha cho.

Nhạc Trọng nhìn Viên Doanh ba nữ thì nhướng mày nói:

- Nhanh đuổi theo đi!

Bị Nhạc Trọng quát lớn như vậy trong nội tâm Viên Doanh lại ủy khuất, vành mắt đỏ lên, nước mắt lã chã rớt xuống. Nàng từ nhỏ đến lớn đều như chúng tinh ủng nguyệt mà lớn lên, sau khi lớn lên bởi vi dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, thông minh hơn người nên càng được vô số nam nhân truy cầu. Đầy là lần đầu tiên có người không chút lưu tình quát lớn nàng.

Đúng lúc này Trương Lệ đi tới, nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:

- Nhạc Trọng, anh còn nhớ tôi không?

Nhạc Trọng nhìn Trương Lệ sau đó suy nghĩ một chút, sắc mặt dừng một chút, lộ ra vẻ tươi cười nói:

- Trương Lệ học tỷ. Thật sự cảm tạ học tỷ đã giúp tôi tìm được một công việc tốt.

Công việc dạy thêm cho Lộ Văn chính là Trương Lệ hỗ trợ giúp giật dây mới được, Nhạc Trọng vẫn cảm kích nàng trong lòng. Nếu như không phải công việc gia sư này thì cuộc sống của Nhạc Trọng ở đại học trở nên vất vả hơn nhiều.

Trương Lệ buông lỏng một hơi, khẽ cười nói:

- Nào có, đấy là bổn sự của anh cả. Nếu như không phải bản thân anh tài giỏi có thể dạy bảo cho tiểu ma nữ, tôi cũng không có cách nào cả.

- Trương Lệ học tỷ, cô một ngày qua không có ăn cái gì? Đây là một *** cháo Bát Bảo, cô ăn trước lót bụng đi.

Nhạc Trọng nhanh chóng lấy trong ba lô trên lưng ra một *** cháo Bát Bảo đưa cho Trương Lệ.

Viên Doanh cùng Lâm Kỳ nhìn chằm chằm vào cháo Bát Bảo trong tay của Trương Lệ, con mắt của các nàng mở to ra. Hai người bọn họ đã đói cả ngày hôm qua rồi đấy.

Trương Lệ cũng xin giúp đỡ nhìn qua Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng lần nữa mở ba lô ra lấy hai ổ bánh mì đưa cho Viên Doanh cùng Lâm Kỳ:

- Hai người ăn cái này trước đi! Sau khi trở về mới có đồ ăn tốt hơn.

Nhạc Trọng mang theo vật tư đều là những thứ cấp thiết cần dùng, hắn không dễ dàng cho ai. Nếu như hắn bị nhốt trong lòng đất, vật tư sau lưng cũng phải giúp hắn chống cự qua bảy ngày mới được.

- Cảm ơn!

Tiếp nhận hai ổ bánh mì nhỏ như lòng bàn tay, Viên Doanh cùng Lâm Kỳ nhìn qua Nhạc Trọng nói lời cảm tạ.

- Trong lòng hắn thì mình còn không trọng yếu bằng Trương Lệ sao?

Viên Doanh vừa ăn vừa che mặt, trong lòng của nàng đang suy nghĩ bất công. Nàng chính là thiên chi kiều nữ, tướng mạo so với Trương Lệ còn đẹp hơn nhiều lắm. Hiện tại Nhạc Trọng vậy mà tốt với Trương Lệ hơn so với nàng, chuyện này làm nội tâm của nàng cảm thấy có chút không công bằng.

Trong ký túc xá nữ sinh này trừ Viên Doanh ba nữ ra, Nhạc Trọng cũng tìm được chín nữ sinh trong các ký túc xá.

Ký túc xá nữ sinh có vài trăm người ở lại, nhưng mà bây giờ chỉ tìm được mười hai người sống sót. Những người còn lại không phải biến thành tang thi đầu tiên cũng bị tang thi nuốt.

Nhạc Trọng mang theo mười hai nữ sinh sống sót chạy tới xe trường học, vừa mới ngồi vững vàng thì nhìn Trần Dao nói ra:

- Đi ký túc xá.

Trần Dao không có hỏi nhiều, lập tức khởi động xe trường học một đường chạy nhanh tới ký túc xá.

Tang thi chung quanh ký túc xá hiện giờ cũng không nhiều, Nhạc Trọng rất nhanh đã chạy tới trước ký túc xá.

Vừa xuống xe thì Nhạc Trọng liền nhanh chóng đi vào phòng tài vụ trước đó.

Lúc này cánh cửa phòng tài vụ đóng chặt, bên trong không có chút động tĩnh nào cả

Nhạc Trọng đi vào phòng tài vụ và kêu lên:

- Tôi là Nhạc Trọng, Triệu Chân anh còn ở đó không?

- Tôi đây!

Trong phòng tài vụ có âm thanh truyền ra, cánh cửa phòng đóng chặt bây giờ mở rộng ra, Triệu Chân vẻ mặt kinh hỉ nhìn qua Nhạc Trọng. Hắn thật thật sự không ngờ Nhạc Trọng sẽ đến cứu hắn, lúc trước hắn suy nghĩ Nhạc Trọng sẽ không bao giờ quay trở lại nơi này.

Triệu Chân vẻ mặt cảm kích nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:

- Nhạc Trọng, bây giờ tôi thật sự cảm ơn anh nhiều.

Nhạc Trọng cũng không có quá mức khách sáo với Triệu Chân, mà là thúc giục nói:

- Đi mau!

Triệu Chân cũng thập phần quyết đoán, nhanh chóng tiến hành đáp:

- Tốt!

Rất nhanh Triệu Chân mang theo một nhóm người nhanh chóng đi theo Nhạc Trọng ra ngoài xe trường học.

Trần Dao nhìn thấy bọn người Triệu Chân đi lên xe trường học thì nhìn qua Nhạc Trọng hỏi:

- Trở về sao?

Nhạc Trọng nhanh chóng nói ra:

- Không, đi siêu thị nhỏ ở giao lộ đi! Chúng ta phải bổ sung vật tư.

Xe không lâu đã dừng ở trước siêu thị nhỏ.

Bị âm thanh động cơ hấp dẫn qua, tang thi chung quanh nhanh chóng bị hấp dẫn tới, lung la lung lay chạy tới nơi này, có vài chục đầu tang thi.

Triệu Chân nhìn thấy mấy chục đầu tang thi đi tới gần thì hoảng sợ nói ra:

- Thực sự phải dừng lại ở nơi này sao? Nhiều tang thi như vậy mà?

Ánh mắt của Trần Dã mang kính nói ra.

- Đúng vậy a! Vật tư chúng ta phải tìm được đủ dùng trong mấy ngày. Nơi này quá nguy hiểm. Trần Dao, lái xe! Chúng ta lập tức rời khỏi nơi này.

Trần Dao cũng không để ý gì tới Trần Dã, lại nhìn qua Nhạc Trọng. Nàng thập phần tinh tường trong đoàn đội ai mới là nhân vật không thể thiếu.

Trần Dã nhìn thấy lời nói của mình không ai nghe, thoáng chóc cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Nhạc Trọng khẽ chau mày, chỉ thản nhiên nói:

- Mở cửa!

Trần Dao lập tức mở cửa xe.

Nhạc Trọng nhìn qua Bạch Cốt ra lệnh.

- Giải quyết chúng.

Nhận được mệnh lệnh của Nhạc Trọng thì Bạch Cốt chợt một mình một người chạy vào trong thi đàn mấy chục con kia.

Nhạc Trọng nhìn qua người trong xe và ra lệnh:

- Tất cả mọi người trừ Trần Dao, Kỷ Thanh Vũ, Lộ Văn ra thì đi vào chuyển vật tư.

Vương Song lập tức nhìn qua Nhạc Trọng rồi bước xuống xe, hắn phóng thẳng vào siêu thị nhỏ, hắn thập phần rõ ràng tính cách của Nhạc Trọng là thế nào, nếu như không có làm việc thì người đó không hữu dụng, chắc chắn sẽ là người bị bỏ qua.

Trừ Vương Song ra thì những người khác lập tức trầm mặc. Nơi này là đường phố nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, chung quanh còn có tang thi vờn quanh. Bọn họ không có lá gan đi ra ngoài nơi không an toàn thế này.

Nhạc Trọng nhướng mày, nhìn qua Trương Lệ, âm thanh của hắn trở nên lạnh như băng:

- Nếu như không vận chuyển vật tư cũng có thể, nhưng mà người không tham gia vận chuyển vật tư thì đừng mong ăn cái gì. Về sau vật tư của người đó sẽ phải tự lo liệu.

Bây giờ là tận thế, ngay cả Nhạc Trọng vì sống sót cũng cảm thấy cố hết sức mình, nếu như nuôi dưỡng đám người không ra gì, hắn căn bản không thừa nhận nổi.

Trương Lệ cũng thập phần thông minh, nàng là người đầu tiên hưởng ứng.

- Đi thôi! Doanh Doanh, Kỳ Kỳ, chúng ta đi chuyển vật tư.

Nói xong Trương Lệ thập phần nhanh nhẹn nhảy ra khỏi xe, nàng chạy về hướng siêu thị nhỏ.

Viên Doanh chép miệng nhìn Trần Dao, Kỷ Thanh Vũ, Lộ Văn ba nữ bên kia, có chút ủy khuất xuống xe, nàng chạy vào trong siêu thị nhỏ. Nàng cũng biết bây giờ không thể làm trái ý của Nhạc Trọng.

- Mọi người cùng nhau xuống chuyển vật tư đi! Hiện tại chúng ta đã bện thành một sợi dây thừng, chăm chú đoàn kết cùng một chỗ mà sống sót. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Triệu Chân ở trên xe làm công tác tư tưởng với mọi người, sau đó mang theo tiểu đoàn đội của hắn bước xuống xe vào lúc này, gia nhập vào hàng ngũ vận chuyển vật tư.

Mà đầu tiên Trương Lệ, Triệu Chân dẫn đầu cho nên những người khác cũng lập tức đi theo, cũng đều nhao nhao xuống xe, gia nhập vào trong hàng ngũ vận chuyển vật tư.

Nhạc Trọng bảo Trì Dương ở trên xe trông coi súng ống, chính mình thì xuống xe đề phòng.

- Thật là lợi hại!

Triệu Chân tại vận chuyển vật tư thời điểm rút sạch hướng về Bạch Cốt phương hướng nhìn liếc, cái nhìn này liền lại để cho trong lòng của hắn tràn ngập rung động.

Chỉ thấy Bạch Cốt chỉ có một mình mà huy động búa lớn chém giết mấy chục đầu tang thi, một búa là chém được một đầu tang thi, không có đầu tang thi nào cần tới kích thứ hai.

- Nếu như tôi có được năng lực như vậy thì quá tốt rồi.

Nhìn thấy Bạch Cốt có được năng lực xa nhân loại bình thường, trong mắt Triệu Chân hiện ra hào quang nóng rực.

Có thể trở thành hội trưởng học sinh của đại học Vân Hoa thì Triệu Chân cũng không phải người ngu, hắn cũng biết rõ ràng trong thế giới tận thế này chỉ có đạt được lực lượng mới có thể sống sót trong hiện thực tàn khốc. Nếu muốn tiến hóa thì phải cầm tính mạng của mình đi chém giết tang thi, nhưng hắn thật sự không có được dũng khí như vậy.

Dưới sự nổ lực của mọi người, đại bộ phận vật tư sinh hoạt trong siêu thị nhỏ này được chuyển lên chiếc xe.

- Lái xe về nhà!

Sau khi lên xe Nhạc Trọng nhanh chóng nhìn qua Trần Dao nói ra.

Trần Dao lập tức khởi động xe trường học mau chóng chạy đi.

Một đường vô sự, mọi người thập phần thuận lợi trở lại nhà của Trần Dao.

Đem sở hữu tất cả vật tư đều vận chuyển đến Trần Dao trong nhà về sau, mọi người mới tại Trần Dao an bài phía dưới bắt đầu dùng cơm.

Nhạc Trọng lấy được súng ống trong cục cảnh sát cùng đạn dược chất vào trong phòng của hắn, cho Bạch Cốt canh phòng cẩn thận.

Triệu Chân cầm một *** cháo Bát Bảo đi đến bên người Nhạc Trọng và ngồi xuống, vẻ mặt tha thiết hỏi:

- Nhạc Trọng, bước tiếp theo anh định làm như thế nào? Lập tức đi căn cứ thành phố Lũng Hãi sao?

Chuyện căn cứ thành phố Lũng Hãi thì Triệu Chân đã từ trong miệng những người khác biết được rồi.

Nghe Triệu Chân nói thì toàn bộ người trong phòng đều nhìn qua người của Nhạc Trọng, trong mắt tràn ngập chờ đợi. Đại bộ phận mọi người khát vọng đi tới căn cứ Lũng Hải của chính phủ, mà không phải ở chỗ này chạy loạn khắp nơi cùng tang thi.

Nhạc Trọng vừa ăn xong một quả táo sức sống, thản nhiên nói:

- Không! Tôi còn muốn đi tới thành phố Lôi Giang một thời gian ngắn.

- Tại sao anh lại như vậy chứ? Bởi vì một mình anh mà liên lụy tới mọi người chạy tới thành phố Lôi Giang đầy tang thi sao? Không bằng chúng ta giơ tay biểu quyết, thiểu số phục tùng đa số, tiến hành bỏ phiếu biểu quyết, là ở lại thành phố Lôi Giang hay là cùng đi thành phố Lũng Hãi. Đồng ý đi thành phố Lôi Giang giơ tay!

Tên kính cân lớn lên thập phần thanh tú vẻ mặt giỏi giang đi theo Triệu Chân và nữ sinh Lý Mạn Ny bất mãn nói ra, đồng thời là người đầu tiên giơ tay lên.

Trong phòng trầm lắng một thời gian ngắn. Trừ Trần Dao, Kỷ Thanh Vũ, Lộ Văn, Vương Song, Trì Dương, Trương Tuyền, Vương Phương, Thái Hiểu ra thì những người còn lại cùng giơ tay lên, không có mấy người nguyện ý sống ở chỗ này.

Nhìn qua có nhiều người giơ tay lên ủng hộ mình, Lý Mạn Ny có chút đắc ý nhìn qua Nhạc Trọng nói:

- Có quá nửa số người đồng ý rời khỏi nơi này. Đề nghị thông qua.

- Tốt!

Nhạc Trọng gật đầu.

Nhìn thấy Nhạc Trọng gật đầu thì trong lòng những người này lập tức buông lỏng một hơi, chỉ có điều Nhạc Trọng nói câu đầu tiên làm tâm tình của bọn họ rơi thẳng xuống địa ngục.

Nhạc Trọng nhìn qua những người khác, thản nhiên nói:

- Các người rời khỏi nơi này đi! Tôi cũng không ngăn cản các người làm cái gì. Các ngươi có thể mang theo lương thực năm ngày rồi rời đi đi.

Sở dĩ Nhạc Trọng ra tay cứu những người này là vì hắn đã hứa hẹn sẽ cứu bọn họ. Nhưng mà nhân tâm chưa đủ, thời kỳ hòa bình thì những người hắn cứu cắn ngược hắn một cái, càng không cần đề cập tới lúc tận thế. Hắn cũng không muốn mang theo một đám người trong lòng mang theo dị tâm vướng víu giãy dụa trong thời điểm này.

Nghe Nhạc Trọng nói thì sắc mặt của nhũng người khác vô cùng trắng bệch.

Thế giới bên ngoài khắp nơi đều là tang thi, những người chưa từng trải qua cường hóa như bọn họ thì nửa bước khó đi, muốn tìm vật tư cũng khó khăn.

Triệu Chân tiến lên giải vây cho Lý Mạn Ny nói:

- Nhạc Trọng, anh nói đùa rồi. Mạn Ny không có ác ý, cô ta chỉ muốn nghe ý kiến của mọi người mà thôi.

- Tôi cũng không có nói đùa. Vừa vặn mượn cơ hội này chúng ta nên nói chuyện với nhau cho tốt đã.

Nhạc Trọng nhìn qua mọi người và nghiêm mặt nói::

- Người muốn rời khỏi tôi không có ngăn cản, mọi người mang theo vật tư năm ngày rồi rời đi, tự tìm đường sống. Nếu như muốn lựa chọn lưu lại, các nam sinh phải phục tùng mệnh lệnh của tôi là chiến đấu với tang thi, nữ sinh thì phải làm các công tác hậu cần, tỷ như vận chuyển vật tư, nấu cơm, quét dọn vệ sinh, khi cần thiết nữ sinh cũng phải tham gia vào trong chiến đấu. Đoàn đội của tôi không cần người không có cống hiến.

Nhạc Trọng thản nhiên nói:

- Tầng lầu nơi này tôi đã thanh lý một lần rồi, nếu như lựa chọn rời đi thì các người cũng có thể lựa chọn một gian phòng để ở lại. Nhưng mà tôi sẽ nói trước, tôi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mọi người rồi, sau này nếu như mọi người đi tìm tôi cần vật tư, tôi cũng không bao giờ cho các người.

Một nữ sinh Trương Tâm lớn lên vô cùng xinh đẹp nhướng mày, nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:

- Bảo hộ nữ nhân không phải thiên chức của nam nhân hay sao? Anh làm như vậy quá keo kiệt, thực không giống nam nhân. Chẳng lẽ anh chưa từng nghe một câu năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn sao?

Trương Tâm cũng là con một, lại rất xinh đẹp, từ nhỏ được nuông chiều nên sinh hư, lúc này ở nơi an toàn nên lá gan cũng lớn hơn.

Nhạc Trọng nhìn Trương Tâm, thản nhiên nói:

- Tôi hỏi cô thế này, dân chạy nạn ở Châu Phi đa phần đều không có cơm ăn, đáng thương không?

Trương Tâm sững sờ nói:

- Đáng thương!

Nhạc Trọng nhìn qua Trương Tâm tiếp tục hỏi thêm.