Truyền Thuyết Không Sánh Bằng

Chương 1-1: Mở đầu




Dưới Hoàng Tuyền, hai bên đường bắt ngang cầu Nại Hà rực rỡ một vùng trời mạn châu sa hoa đỏ thắm, như tấm thảm lớn đầy máu, rải rác dưới dòng sông Vong Xuyên còn thấy cánh hoa đỏ trôi theo làn nước chảy. Cô đã hai lần không uống bát canh Mạnh Bà đưa cho, để hai kiếp yêu thương một người.

Lần thứ ba bước đến, tâm trạng đem theo rầu rĩ và ngại ngùng... cô chần chừ bước qua tảng đá Tam Sinh, rồi đến một đình nhỏ, phía trước đình vẫn là một bà lão với mái tóc bạc phơi, nụ cười phúc hậu.

Số người đứng đợi cùng cô uống canh không đông, một xíu đã đến lượt, còn đang cân nhắc dùng từ để biểu đạt tâm ý, thì người đang cần biểu đạt đã lên tiếng.



“Cô gái, cháu đã quyết định chưa?”

Cô giật thót mình, khi biết Mạnh Bà đang hỏi mình thì mím môi, ngập ngừng: “Dạ, cháu đã quyết định rồi...”

“...Cháu sẽ không uống canh.”

Nụ cười Mạnh Bà rất bao dung, làm cô càng nhìn càng xấu hổ, giọng bà rất nhẹ nhàng, từ tốn nói: “Đứa trẻ bướng bỉnh. Nếu uống canh, cháu sẽ có cuộc sống sung túc hạnh phúc hơn cho kiếp sau. Cháu không uống, đổi lại có cái giá cháu phải trả cho việc này, ở trần thế, cuộc sống của cháu ắt nhiều gian truân, có khi, lại là một kiếp đau thương nữa thì sao?”

Cô có suy nghĩ đó, nhưng cứ mãi giày xé trong lòng vì không nên duyên nợ cùng người ấy hai kiếp liền, làm cô không cam lòng cam dạ. Cô muốn một kiếp, cô và người đó được nên duyên vợ chồng, sống đến đầu bạc răng long, yêu thương nhau cả một đời.

Thế nên, càng thêm vững tin ý chí, cô lắc đầu, nhìn Mạnh Bà bằng đôi mắt thành khẩn, “Đá Tam Sinh tượng trưng cho kiếp trước, kiếp này và kiếp sau. Kiếp trước là nhân, kiếp này là quả, kiếp sau là duyên. Cháu tin, kiếp sau cháu và chàng sẽ có duyên. Cháu muốn tìm chàng một lần cuối cùng, nếu vẫn không thể thay đổi được số mệnh, thì khi gặp bà một lần nữa, cháu nguyện không làm người...”

“Có duyên, duyên mỏng không có nợ.” Mạnh Bà không giấu nổi nụ cười vị tha.

“Có duyên ắt có nợ.” Cô kiên định đáp.

Mạnh Bà gật đầu, đưa tay về phía trước, nơi đó có một cánh cửa mịt mờ khói trắng. Khi cô đi ngang bà, gật đầu chào bà lần cuối, bà khẽ nhoẻn đôi môi đỏ thắm, khuôn mặt sáng ngời.

Cô đưa đôi mắt đầy sự tôn trọng dành cho Mạnh Bà, rồi bước chân qua cánh cửa bằng đá, phía bên kia là một vùng trời màu trắng toát, cả thân thể cô hoà vào không gian đó, biến mất.