Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 20: Kỹ thuật như vậy không tốt sao?




Anh!Cút!Cút!Cút!

Loan Đậu Đậu trơ mắt đứng nhìn xe hắn đi mất, đứng dưới ánh trăng, ngửa đầu nghiêng một góc bốn mươi lăm độ đầy ưu thương. Nơi tôi ở tốt hay không mắc mớ gì đến anh! Tôi khinh, về nhà phải ói hết bánh ra!

Ngày hôm sau.

Cô nàng bát quái lại tới: “Không phải hôm qua cậu quá kịch liệt chứ?” Đôi mắt gấu mèo nhìn thật chói mắt!

Loan Đậu Đậu đau khổ gật đầu: “Rất kịch liệt!,một tiếng đồng hồ!”Nôn một tiếng đồng hồ mới nôn hết đống bánh kia ra!

Gương mặt cô nàng bát quái kinh ngạc: “À? Kỹ thuật không tốt sao? Mới một tiếng đồng hồ!” Thì ra là hôm qua bị trai đẹp “dùng”!

Loan Đậu Đậu giận: “Kỹ thuật cái gì! Một tiếng là quá nhiều, bình thường nửa tiếng là đủ rồi!”

Ánh mắt cô nàng bát quái không đồng tình nhìn cô, cầm lấy tay cô, nức nở nói: “Em gái, em uất ức rồi. Mặc dù chúng ta không giống nhau nhưng ổ cứng không được cũng không nên miễn cưỡng bản thân! Tìm một người kỹ thuật tốt, dù sao tắt đèn cái gì cũng không nhìn thấy nhưng cảm giác không giống nhau! Haiz, cô bé tội nghiệp......chị phải đi tìm ổ cứng cho em mới được!”

Loan Đậu Đậu mờ mịt nhìn bóng dáng cô ấy đi mất, hoàn toàn nghe không hiểu ý cô ấy. “Không phải mình nôn một tiếng sao? Kỹ thuật gì? Tắt đèn nhắm mắt làm gì? Ổ cứng gì? Ổ cứng tốt có thể giúp mình ói sao?”

Điện thoại vang lên, Loan Đậu Đậu nắm điện thoại: “A lô. Văn phòng tổng giám đốc xin nghe!”

“Đậu Đậu, là anh.” Giọng nói dịu dàng rõ ràng truyền vào tai, Loan Đậu Đậu đỏ mặt, không lên tiếng.

“Tan làm có thời gian rảnh không? Anh muốn mời em đi uống nước.” Một lúc sau bên kia lại truyền đến giọng nói làm cô tê dại.

Loan Đậu Đậu mày phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, hít sâu: “Em rảnh.”

“Được, gặp tại chỗ cũ.” Nói xong điện thoại cũng tắt.

Loan Đậu Đậu vẫn còn ngơ ngác cầm điện thoại, mặt hồng tim đập nhanh, cắn ngón tay, tự cười: “Tô Triệt hẹn mình, Tô Triệt muốn hẹn với mình!"

Sau khi nhận được điện thoại cô bắt đầu uốn éo cái mông xoay vòng vòng trong phòng làm việc. Nhưng cô không chú ý tới phòng làm việc của tổng giám đốc ngay bên cạnh, nhất là tổng giám đốc biến thái cho người làm vách ngăn giữa hai phòng bằng kính thủy tinh, bây giờ rèm cửa cũng không kéo mà Thạch Thương Ly nhìn cái mông không ngừng uốn éo trước mặt mình, khẽ nhíu mày.

Kể từ khi có Loan Đậu Đậu cuộc sống trở nên thú vị hơn!

Có hẹn với Tô Triệt nên năng suất làm việc của Loan Đậu Đậu cao gấp mấy lần bình thường, thỉnh thoảng soi gương xem lại mặt trang điểm đã được chưa. Cảnh tượng này rơi vào mắt ai đó, sắc mặt từ từ lạnh xuống.

Loan Đậu Đậu vừa mới đi ra khỏi phòng làm việc liền có người chạy tới trước mặt: “Hôm nay tổng giám đốc mời cơm, mọi người đều phải đến.”

Lòng Loan Đậu Đậu như đã chết, ánh mắt cầu xin bí thư: “Tôi còn có việc, có thể không đi không?”

Bí thư dịu dàng cười với cô: “Tổng giám đốc có nói rồi, nếu như ai có hẹn có thể không đi, dù sao cũng là đột xuất. Chỉ là phòng thư ký đều phải đi! Nhất là thư ký thân cận nhất!” Đây chính là nguyên văn của tổng giám đốc.