Tử Việt Lan San

Chương 23: Đoạn tinh




23,Đoạn Tinh

Lúc này ở trong Vân Sát Bảo, tất cả mọi người đều nhìn ra được quân sư nếu không trở về, Đoạn phó bảo chủ sẽ hỏng mất.

Lúc ăn cơm, Thần Tử Việt đẩy đẩy Dạ Lan San nhỏ giọng nói: “Tiểu Hắc, Đoạn Đoạn lại lấy đũa ăn canh.”

Mọi người nhất tề nhìn về phía Đoạn Tinh, quả nhiên, hắn biểu tình đờ đẫn dùng đũa múc canh trong bát……

“Khụ khụ.” Dạ Lan San đẩy đẩy Đoạn Tinh:“Ngươi…… Không sao chứ?”

Đoạn Tinh cúi đầu rầu rĩ, trong lòng hối hận muốn chết —– Sớm biết ngày đó đừng sĩ diện như vậy, đi ra ngoài tìm một chút cũng không mất miếng thịt nào. Còn tốt hơn là hơn một tháng, hơn một tháng trời một chút tin tức về Gia Cát cũng không có, phái các đệ tử Vân Sát Bảo phân tán ở khắp nơi hỏi thăm tin tức cũng không có, mình cũng đi ra ngoài tìm hai lần, lại không tìm được.

“Đừng lo lắng.” Bạch Nhược Manh an ủi Đoạn Tinh:“Gia Cát thông minh như vậy, không có việc gì đâu.”

“Không được, ta phải đi tìm y!” Đoạn Tinh nghĩ tới nghĩ lui rốt cuộc vẫn là lo lắng, bật dậy nói: “Y dù đi đâu cũng không thể một chút tin tức cũng không có, cũng đâu phải là thần tiên thật, sao lại không xảy ra chuyện!”

“Nhưng ngươi muốn tìm y như thế nào?” Mộc Tiên Nhiên cau mày:“Thiên hạ lớn như vậy, ở đâu quân sư cũng có thể đi.”

“Chính là như vậy nên ta mới sốt ruột!” Đoạn Tinh vỗ bàn rống:“Các ngươi một chút cũng không lo lắng cho Gia Cát?”

Thần Tử Việt thở dài, đi lên vỗ vỗ hắn:“Đoạn Đoạn, không phải chúng ta không quan tâm, mà là ngươi quá quan tâm. Ta lúc trước cũng thường xuyên đi ra ngoài một hai tháng không có tin tức, nghe Bạch tỷ nói ngươi cũng đâu táo bạo như vậy.”

Đoạn Tinh vô lực ngồi lại trên ghế, nghĩ rằng nếu Gia Cát hiện tại có thể trở về, cho y chém mình ba nhát cũng được.

“Ngươi thích Gia Cát?” Dạ Lan San đột nhiên hỏi.

Những người khác nghe vậy vội vãnh tai lên —– Vấn đề này mọi người đã sớm tò mò, chỉ là sợ Đoạn Tinh nổi bão không dám hỏi, cho nên nói nếu có vấn đề vẫn là để Bảo chủ tối khí thế ra mặt hỏi!!

Đoạn Tinh suy nghĩ một chút, rốt cục gật đầu. Trước kia không biết, sau khi Gia Cát đi rồi mới phát giác, nguyên lai mình sớm đã thành thói quen có y bên cạnh, tựa như một gốc thực vật ở trong lòng mình chậm rãi mọc rễ nẩy mầm. Ngày thường không sao nhưng một khi nhổ đi lại cảm thấy như cả tâm cũng bị cướp mất, đau đến không ngủ được, thầm nghĩ cả đời sẽ nắm chặt lấy tay y không buông, loại cảm tình này đại khái chính là thích đi, bởi vì thích y cho nên mới lo được lo mất như vậy, mới có thể mỗi lúc nhắm mắt lại đều nhớ tới hình dáng của y.

“Đoạn Đoạn ngươi rốt cục thừa nhận!” Thần Tử Việt cười vỗ vỗ bờ vai của hắn, tiện tay đưa cho hắn một phong thư:“Nha, dịch quán sáng nay nay đưa tới!”

Dịch quán? Đoạn Tinh nghi hoặc mở ra, là chữ của Lạc Cẩm, xem xong Đoạn Tinh ngốc đơ người —– Gia Cát ở Hoàng cung?

“Còn không mau đi đưa y về?!” Dạ Lan San đứng lên cười nói:“Trong Hoàng cung đều là quan lớn hậu duệ quý tộc, Gia Cát tốt như vậy cẩn thận nửa đường bị người bắt mất!”

Bạch Nhược Manh và Mộc Tiên Nhiên cũng nháy mắt với hắn.

Đoạn Tinh phục hồi tinh thần lại, quay đầu chạy ra bên ngoài —– Lần này nhất định phải trói y lại bên cạnh mình!

Trong Vân Sát Bảo một mảnh vui mừng —– Sát thần rốt cục đi rồi……

Gia Cát ở trong Hoàng cung ngây người hơn mười ngày, thấy bệnh tình lão tướng quân cũng gần khỏi, vì vậy muốn cáo từ.

“Tiên sinh thật sự phải đi?” Lạc Cẩm ngồi ở ghế trên nhìn Gia Cát thu dọn, có chút luyến tiếc.

Gia Cát cười nói: “Ân, hiện tại tình trạng lão tướng quân đã khá hơn, còn có Tịch Chiếu chăm sóc, ta ở lại cũng không có việc gì làm.”

“Vậy tiên sinh phải đi về sao?” Lạc Cẩm hỏi.

“Ân.” Gia Cát cười cười:“Trước không đi phía nam nữa, lần sau sẽ đi tìm Dược Tiên. Ta sáng mai nói với Hoàng Thượng một tiếng rồi trở về Vân Sát Bảo.”

Lạc Cẩm yên tâm, tuy rằng trong lòng luyến tiếc Gia Cát, nhưng nghĩ tới Lâm Hạo Phong kia mỗi ngày vui vẻ đi theo sau mông Gia Cát, hơn nữa nhìn Gia Cát cũng không ghét y, vạn nhất xảy ra chuyện gì Đoạn phó bảo chủ chẳng phải sẽ hỏng mất? Lạc Cẩm trong lòng luôn kiên định đem người Vân Sát Bảo trở thành là người trong nhà, đương nhiên không cho Gia Cát đi theo người ngoài!

“Tiên sinh phải đi?” Lâm Hạo Phong bưng một chén chè hạt sen táo đỏ vào làm bữa khuya cho Gia Cát, lại thấy y đang thu thập trong lòng không khỏi cả kinh.

“Ân.” Gia Cát gật gật đầu:“Đã đi một thời gian rồi, ta muốn về Vân Sát Bảo.”

“Không thể ở thêm hai ngày sao?” Lâm Hạo Phong trong lòng sốt ruột.

“Tại sao Gia Cát phải ở thêm hai ngày?” Lạc Cẩm bất mãn đứng lên nói:“Tiên sinh đã đi thật lâu, nhớ Đoạn phó bảo chủ mà Đoạn phó bảo chủ khẳng định cũng nhớ tiên sinh, đương nhiên phải sớm trở về!”

Gia Cát nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lạc Cẩm, không biết nói gì cũng không muốn biện giải —– Mình hình như cũng có chút nhớ Đoạn Tinh đi……

Lâm Hạo Phong nhíu mày —– Vân Sát Bảo Phó bảo chủ Đoạn Tinh? Mình hành tẩu giang hồ cũng nghe qua người này, truyền thuyết phong lưu phóng khoáng thanh niên tài tuấn……(truyền thuyết khắp nơi ==!)

“Ngươi nhất định phải đi?” Lâm Hạo Phong thử hỏi.

“Ta muốn trở về.” Gia Cát thành thật nói:“Ta ở trong Hoàng cung cũng không được tự nhiên.”

Lâm Hạo Phong nghĩ nghĩ, nói:“Đi, ngươi chừng nào thì đi, ta và ngươi cùng đi!”

“A?” Gia Cát sửng sốt, Lâm Hạo Phong đến Vân Sát Bảo làm gì?

“Không được!” Lạc Cẩm sốt ruột:“Tiên sinh về nhà ngươi đi theo xem náo nhiệt gì!”

“Ta xem náo nhiệt cái gì!” Lâm Hạo Phong trừng hắn:“Lúc Gia Cát đến đây bị người ta khi dễ, là Hoàng đế và Hạo Dương cứu y, vạn nhất một mình trở về lại gặp sơn tặc thì sao?!”

Lạc Cẩm nghĩ nghĩ, cau mày khó khăn……

“Không cần.” Gia Cát nói: “Nào có đạo lý đụng phải nhiều sơn tặc như vậy, huống hồ ngươi cũng mới trở lại kinh thành không bao lâu, không nên đi theo ta, hảo hảo ở nhà đi.”

“Ách, cũng không phải cố ý đưa tiên sinh, chính là tiện đường mà thôi!” Lâm Hạo Phong cười nói:“Ta vừa lúc đến Tây Bắc gặp bằng hữu, tiện đường tiện đường.”

“Nga……” Gia Cát đáp ứng một tiếng, cúi đầu thu thập hành lý không nhắc lại. Lâm Hạo Phong mấy ngày nay đối với mình tốt đến quá phận, lúc mới bắt đầu chỉ cảm thấy người này rất tốt, nhưng sau đó thấy ánh mắt y nhìn mình có điểm kỳ quái. Mình cũng không phải ngốc tử, ngốc đến mức nào cũng có thể cảm giác được, vì vậy có chút trốn tránh. Nhưng người này mỗi ngày luôn tới trước mặt mình…… Vốn không muốn để y cùng mình về, nhưng người ta đã nói là tiện đường mình cũng không thể cự tuyệt? Đường đi cũng không phải của riêng mình…..

Lâm Hạo Phong cũng hiểu Gia Cát mấy ngày nay dường như cố ý trốn tránh mình, cũng biết mình biểu hiện có điểm quá mức nhiệt tình, nhưng mà không có biện pháp, y trời sinh chính là tính tình này, thật sự là luyến tiếc thả người đi. Lúc này thấy y không cự tuyệt Lâm Hạo Phong vui mừng quay đầu về nhà thu thập hành lý.

“Chờ một chút!” Lạc Cẩm đứng lên giữ chặt Lâm Hạo Phong:“Muốn tìm bằng hữu tự ngươi đi! Tiên sinh không đi với ngươi!”

“Tại sao?” Lâm Hạo Phong cảm thấy mình đời trước có phải có thù oán với mọt sách này hay không ……

Lạc Cẩm không để ý tới y, quay đầu nói với Gia Cát :“Tiên sinh đợi hai ngày nữa đi, ta mấy ngày trước đã viết thư về Vân Sát Bảo, Đoạn phó bảo chủ nhận được thư nhất định sẽ đến Hoàng cung tìm ngươi, mấy ngày nữa hẳn sẽ tới.”

“A……” Gia Cát bị Lạc Cẩm chọc cười, ngốc tử này dường như rất chán ghét mình và Lâm Hạo Phong ở chung đi. Nên đưa tay xoa xoa đầu hắn, nói:“Đoạn Tinh sao có khả năng tới tìm ta. Không sao đâu, ta rất nhanh liền trở về.”

“Nhưng là……” Lạc Cẩm sốt ruột, lại bị Gia Cát ngăn lại, đành phải rầu rĩ cúi đầu.

Sáng sớm ngày hôm sau, Gia Cát liền chào từ biệt Hoàng Thượng, dù sao hạ triều cũng không có chuyện gì làm, Hoa Thiên Lang đơn giản mang theo một số người tiễn Gia Cát và Lâm Hạo Phong đến ngoài cửa cung. Trừ bỏ Lạc Cẩm luôn quay đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, mọi người đều nhìn ra Lâm Hạo Phong cười xấu xa không rõ y đang suy nghĩ gì, Gia Cát cảm thấy có chút không được tự nhiên nên quay đầu nhìn nơi khác, đột nhiên nhìn thấy phía trước quan đạo có một tử y nhân cưỡi ngựa vội vàng chạy đến, hình như có chút quen mắt……

Thời điểm thấy rõ ràng người đến là ai, Gia Cát ngốc đơ người……

“Là Đoạn phó bảo chủ!” Lạc Cẩm kinh hỉ đẩy đẩy Gia Cát:“Tiên sinh, Đoạn phó bảo chủ tới tìm ngươi!”

Đoạn Tinh mấy ngày nay ngày đêm kiên trình chạy, sợ mình không đuổi kịp đến Thịnh Kinh là Gia Cát lại đi mất, hiện tại thấy người mà mình ngày nhớ đêm mong đứng xa xa ở cửa Hoàng cung, tâm luôn treo trên không trung rốt cục đã trở về trong lòng. Trong đầu chỉ có một ý niệm —– Một tháng này là một tháng mình khắc cốt minh tâm tương tư khổ, cả đời này cũng không muốn có lần thứ hai.

Gia Cát ngốc hồ hồ đứng ở nơi đó, thấy Đoạn Tinh vừa xoay người xuống ngựa đã chạy tới phía mình, giây tiếp theo đã bị hắn ôm vào trong lòng.

“Gia Cát……” Thanh âm Đoạn Tinh có chút khàn khàn, chỉ cảm thấy trong lòng có nhiều tình cảm muốn phát tiết, lại không biết nên nói cái gì, đành phải lấy tay ôm chặt y sợ y lại chạy mất. �

“Ngô……” Gia Cát bị ôm có chút thở không nổi, lại có chút tham luyến cái ôm ấp này, luyến tiếc đẩy hắn ra. Đoạn Tinh đột nhiên xuất hiện làm cho đầu óc Gia Cát trống rỗng, theo bản năng đưa tay ôm lấy thắt lưng hắn, im lặng đem mặt chôn ở trong lòng hắn.

Lạc Cẩm đứng ở một bên rung đùi đắc ý, cười hì hì.

Lãnh Tịch Chiếu trừng mắt nhìn Lạc Cẩm —– Mọt sách ngươi không phải nói tiên sinh không có người trong lòng sao?

Lạc Cẩm không để ý tới hắn, tiếp tục nhìn Gia Cát và Đoạn Tinh, trong lòng suy nghĩ —– Như vậy mới đúng, tiên sinh nên cùng Đoạn phó bảo chủ một chỗ……(em cứ như fanboy ) )

Hoa Thiên Lang nhìn Lâm Hạo Dương nhướng mày chớp mắt —– Tình huống tệ rồi a, hơn nữa phó bảo chủ này nhìn qua soái hơn đại ca ngươi……

Lâm Hạo Dương lo lắng nhìn sắc mặt ngày càng khó coi của Lâm Hạo Phong.

“Đoạn Đoạn.” Gia Cát rốt cục tỉnh táo lại, nghĩ xung quanh còn nhiều người như vậy, ngượng ngùng từ trong lòng hắn ngẩng lên, nói:“Ngươi trước buông tay đi, đúng rồi, sao ngươi đến Thịnh Kinh?”

Đoạn Tinh cười khổ, nghĩ rằng ngươi không biết thật hay là giả bộ không biết, nếu không bởi vì ngươi ở đây, Hoàng đế có phái cỗ kiệu nâng tới cửa ta cũng không đi. Lấy tay xoa nắn lỗ tai y định nói chuyện, lại cảm thấy trước mắt một mảnh đen kịt, dưới chân thoát lực nhất thời mềm nhũn ngã vào trong lòng Gia Cát.

“Đoạn Đoạn!” Gia Cát hoảng sợ, Lạc Cẩm thấy vậy đi lên đỡ phụ lấy Đoạn Tinh, Gia Cát đưa tay sờ sờ cái trán Đoạn Tinh chỉ cảm thấy nóng dọa người, lại nhìn sắc mặt hắn đỏ bừng, giày cũng toàn là nước bùn, y phục trên người cũng ẩm ướt, không khỏi nhíu mày —– Đêm qua lịch hạ mưa to, hắn sẽ không mạo hiểm chạy trong mưa một đêm đi? Trước mắt thấy hắn phát sốt lợi hợi như vậy, Gia Cát sốt ruột quay đầu hỏi Hoa Thiên Lang:“Hoàng Thượng, ta có thể đưa hắn về Hoàng cung xem bệnh không?”

“Đương nhiên.” Hoa Thiên Lang gật đầu, Vân Sát Bảo Phó bảo chủ Đoạn Tinh tên như sấm bên tai, lúc trước cũng có nghe qua, vừa lúc mình cũng có ý kết giao.

“Tạ Hoàng Thượng.” Gia Cát cúi đầu muốn đỡ Đoạn Tinh đứng lên, lại bị Lâm Hạo Phong giành trước một bước.

“Ngươi làm gì?” Gia Cát sốt ruột.

“Ta giúp ngươi đưa hắn về phòng.” Lâm Hạo Phong đáp, lại nhìn vẻ mặt lúc này của Gia Cát, là ánh mắt mình chưa gặp qua bao giờ, ngày thường cảm xúc trong đôi mắt kia rất đơn giản, cao hứng chính là cao hứng, sinh khí chính là sinh khí, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra. Nhưng hiện tại đối với con ngươi tựa hồ bao hàm vô vàn tình cảm, sốt ruột, quan tâm, lo âu, tự trách, còn có nhiều cảm giác không thể nói rõ, dù thế nào cũng không nhìn ra.

“Không cần.” Gia Cát từ trong tay Lâm Hạo Phong ôm Đoạn Tinh lại, chạy vào bên trong Hoàng cung, Lạc Cẩm thấy thế nhanh chóng cầm hòm thuốc đuổi theo, để lại lại những người khác đứng ở cửa cung.

“Đại ca……” Lãnh Tịch Chiếu vỗ vỗ Lâm Hạo Phong đang sửng sốt:“Cái kia…… Ngươi không sao chứ?”

“Đúng vậy đại ca, nói không chừng tiên sinh và Đoạn phó bảo chủ không có gì đâu, ngươi cũng đừng lo lắng quá……” Lâm Hạo Dương cũng khuyên y.

Hoa Thiên Lang trong lòng thầm nghĩ ngốc tử này khuyên kiểu gì vậy, người mù cũng có thể nhìn ra giữa bọn họ tuyệt đối có cái gì, bất quá sợ nói ra sẽ làm Lâm Hạo Dương sinh khí, y vẫn là đi lên mở miệng:“Ngươi không cần nổi giận, vừa lúc Gia Cát ở lại hoàng cung, là nam nhân phải đem y cướp về!”

Lâm Hạo Phong nghĩ lại, đúng vậy, mình vất vả hai mươi mấy năm qua lần đầu tiên muốn có một người như vậy, sao có đạo lý tùy tiện để cho người chạy mất, cho nên cũng nhấc chân đi vào Hoàng cung.

Hoa Thiên Lang vỗ vỗ Lâm Hạo Dương, nói:“Uy, có kịch vui để xem.”

Lâm Hạo Dương trừng y:“Ngươi sao lại vui sướng khi người khác gặp họa!”

“Vốn chính là vậy.” Hoa Thiên Lang buông tay:“Ngày thường y luôn giáo huấn ngươi, ngươi lại không cho ta giúp ngươi huấn lại, lần này tốt lắm, ông trời rốt cục phái người đến trì y.”

Lâm Hạo Dương không nói gì, quay đầu đi về.

Hoa Thiên Lang đuổi theo, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng hỏi: “Dương, tối nay ta đến chỗ ngươi được không?”

“Không được!”

“Tại sao!”

“Không tại sao hết!”

“Ta là Hoàng Thượng!”

“Vậy ngươi phái người đem ta trói lại tốt lắm!”

“……!!”

. : .