Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui

Chương 23




Chỉ trừ thêm mấy con số mà thôi, Viên Thụy lúc lên lớp chính là mặc áo hoàng kim được miễn thi vào trường sơ trung, luôn làm học bá[1] đến năm cấp ba, cậu vì chuyện mẹ bệnh qua đời mà bị đả kích lớn, không đặt nặng chuyện thi đại học nữa, dượng mới đưa cậu ra nước ngoài học, đánh bậy đánh bạ làm người mẫu.

[1] Học rất giỏi

Lúc trước học sơ trung, chỉ có năm thứ 4 môn toán mới tệ đến mức bị cô Vương nhéo lỗ tai.

Một buổi sáng mới vừa lên năm 4, ba nói cho cậu biết hôm nay sẽ ly hôn với mẹ sau đó dẫn cậu đi, cậu tưởng tượng ra cuộc sống sau này không có mẹ, còn phải bi thảm rơi ma chưởng của mẹ kế, ở nhà khóc một ngày không đi học, mới bỏ lỡ bài số học hệ thập phân trên lớp. Sau nửa học kỳ, điểm toán tuột dốc không phanh, mãi cho đến trước khi thi cuối kỳ bị nhéo lỗ tai suốt 4 tháng, cậu mới rốt cục làm rõ được tại sao cùng là hai con số, mà ở phía trước lại xuất hiện thêm 1.

Sau này, cậu trở thành người đặc biệt yêu thích số 1 0, nói không chừng chính là vì lý do đó.

Trịnh Thu Dương đỗ xe xong đi vào, ở cửa vô tình gặp được bạn gái cũ, nói là hoạ sĩ, kỳ thực là dựa vào tiền ba mẹ và bạn trai nuôi, bản thân cũng rất ham chơi, đổi bạn trai nhanh như thay quần áo.

Bạn gái hắn trước kia đa số đều là loại hình này, cả hai đều không cần trách nhiệm, cũng không muốn chịu trách nhiệm, theo như nhu cầu mỗi bên, đỡ lo thêm nhiều chuyện.

Bạn gái cũ hỏi: “Lâu rồi không gặp anh, gần đây khỏe không?”

Trịnh Thu Dương nói: “Rất khỏe, còn cô?”

Cô gật đầu, nói: “Chờ bạn trai, còn anh?”

Trịnh Thu Dương chỉ chỉ bên trong, “Tôi hẹn bạn ăn cơm. Không quấy rầy cô nữa, đừng để bạn trai cô nhìn thấy mình hoa tâm.”

Bạn gái cũ cười nói: “Được rồi, lát nữa tôi sẽ tìm chỗ ngồi cách xa anh một chút.”

Hắn đi lên đại sảnh, tìm thấy Viên Thụy đang ngồi trong góc, món ăn còn chưa lên.

Viên Thụy đang gõ chữ trên di động, ngẩng đầu thấy anh bước lại, tay gõ chữ càng nhanh hơn.

Trịnh Thu Dương ngồi xuống trước ló đầu liếc nhìn, nói: “Lại trả lời comment của fans?”

Viên Thụy nói: “Em còn một người thôi, xong ngay đây.”

Trịnh Thu Dương nói: “Mỗi ngày hơn mấy nghìn fan comment, cũng chỉ có em nghiêm túc trả lời.”

Viên Thụy đăng câu trả lời cuối cùng, đóng máy lại nói: “Nhưng lúc họ nhắn lại cho em rất chân thành nha.”

Trịnh Thu Dương thấy cậu đặt điện thoại di động trên bàn, cười cười không nói nữa.

Lúc hắn và Viên Thụy vẫn chưa phải người yêu, hắn đã phát hiện lúc Viên Thụy ăn cơm cùng người khác không bao giờ chơi điện thoại.

Có một lần Phương Sĩ Thanh mời, trừ hắn ra còn ba bốn người nữa, mọi người ngồi ở xung quanh bàn, thỉnh thoảng sẽ có người cầm điện thoại lên chơi một hồi, hắn cũng vậy, Phương Sĩ Thanh cũng thế, tất cả mọi người đều không ngoại lệ.

Duy chỉ có Viên Thụy, cậu từ đầu tới cuối không hề lấy điện thoại ra, luôn chăm chú lắng nghe mỗi người nói chuyện.

Sau này bọn họ ở cùng nhau, hắn từng hỏi Viên Thụy một lần, Viên Thụy nói: “Có người nói chuyện mà mọi người đều cúi đầu xem điện thoại, người nói nhất định sẽ không vui a.”

Trịnh Thu Dương cảm thấy cậu thật ngốc, chắc gì người đó đang nói chuyện với cậu.

Bất quá Trịnh Thu Dương không có nói ra, sau này khi hắn và Viên Thụy cùng ăn cơm, dù là ở nhà hay là ở bên ngoài, hắn cũng không chơi điện thoại nữa, không chỉ bởi vì lo Viên Thụy không vui, mà bởi vì Viên Thụy so với điện thoại càng thú vị hơn nhiều.

Thịt bò tươi mới có nước sốt được đưa lên, đói bụng cả ngày Viên Thụy cầm lấy dao nĩa ăn như hổ đói.

Trịnh Thu Dương trái lại cắt chậm rì rì, ăn cũng chậm, thỉnh thoảng còn nhìn Viên Thụy, cảm thấy nước tương dính trên khóe miệng cậu vô cùng đáng yêu.

Bỗng có một cô gái bất ngờ đi đến bàn bọn họ, vô cùng vui mừng nói: “Thu Dương, đúng là anh rồi, thật là trùng hợp!”

Trịnh Thu Dương: “…”

Bạn gái cũ nói muốn cách xa hắn một chút bật maximum khả năng diễn xuất, “Em ở xa xa nhìn bóng lưng thấy rất giống anh, nên lại chào anh.”

Trịnh Thu Dương đành phải nói: “Đúng là trùng hợp, cô cũng ăn cơm ở đây? Mau trở về bàn đi.”

Cô gái lại nhìn Viên Thụy, nói: “Anh là Viên Thụy sao?”

Viên Thụy vội vàng nuốt xuống miếng thịt còn chưa kịp nhai, lau mép thật nhanh, nói: “Xin chào.”

Cậu đã tẩy trang, còn đeo mắt kính gọng đen, đèn phòng của nhà hàng này cũng không phải rất sáng, cứ cho rằng ngoại trừ người phục vụ tiếp xúc gần sẽ không có ai nhận ra.

Cô gái nói: “Em là fan của anh đó! Rất thích anh! Anh xem!” Cô từ trong túi xách lấy ra một chai mỹ phẩm dưỡng da, “Đây là nhãn hiệu sản phẩm Nhật Bản mới anh làm đại diện, vì anh, em đem toàn bộ mỹ phẩm dưỡng da lúc trước dùng đổi hết!”

Viên Thụy lần đầu tiên gặp phải fan cuồng nhiệt, thụ sủng nhược kinh nói: “Cảm ơn cô, cảm ơn cô.”

Chỗ bọn họ ngồi là ghế sô pha dài, cô gái này trực tiếp ngồi sát bên cạnh, hai mắt sáng lấp lánh nhìn cậu, cậu sợ đến mức co người lại dịch vào bên trong.

Cô gái nói: “Người thật đẹp trai quá đi, còn đẹp hơn trên TV, da cũng đẹp, ngay cả lỗ chân lông cũng không thấy. A, em cho anh xem cái này.”

Cô lại lấy di động ra vào phần album, bên trong toàn là hình vẽ Viên Thụy, có tới mười mấy tấm, có bức phác họa có bức sơn dầu.

Viên Thụy một bên xấu hổ một bên hưng phấn, trời ơi mình có fan não tàn là họa sĩ!

Cô gái càng xấu hổ, “Em thật ra là hoạ sĩ.”

Trịnh Thu Dương không nhịn được nói: “Cô chính là đi theo xu thế, họa cái gì sĩ, một năm vẽ được có mấy bức.”

Cô liếc hắn một cái, nói với Viên Thụy: “Anh ấy nói rất đúng, năm nay em cũng chỉ vẽ có mình anh!”

Viên Thụy lúc này mới phản ứng được, nói: “Cô và Trịnh Thu Dương… là bạn sao?”

Cô gái đại khái cảm thấy Trịnh Thu Dương sẽ phủi sạch mọi quan hệ, liền phóng khoáng nói: “Trước đây từng là người yêu, sau đó chia tay. Anh ấy có thể làm bạn với anh chứng tỏ người rất tốt, bất quá anh hẳn là biết anh ta rất hoa tâm, em không chịu được liền đá ảnh.”

Trịnh Thu Dương: “…”

Viên Thụy: “…”

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Cô gái đỏ mặt nói: “Bất quá vẫn còn là bạn… Em có thể ngồi cùng hai người không?”

Trịnh Thu Dương: “…”

Viên Thụy: “…”

Cô gái giơ tay lên: “Phục vụ! Bên này gọi món, thêm một bộ chén đĩa, cảm ơn!”

Viên Thụy: “…”

Trịnh Thu Dương: “… Không phải cô nói đi cùng bạn trai sao?”

Cô gái vẻ mặt mờ mịt: “Bạn trai? Em hiện tại không có bạn trai mà.”

Sau đó giống như thiếu nữ quay đầu xấu hổ hỏi: “Viên Thụy, thực ra anh thích loại hình con gái gì?”

Cơm nước xong, thật vất vả mới thoát khỏi cô gái này, hai người mệt mỏi tới cực điểm.

Trịnh Thu Dương mở cửa xe ghế phụ, nói: “Đi, về nhà thôi.”

Viên Thụy yên lặng lên xe, chờ Trịnh Thu Dương ngồi xong, cậu mới nói: “Cô gái đó thật ra rất đáng yêu.”

Trịnh Thu Dương: “…”

Viên Thụy nói: ” Xinh đẹp hoạt bát, còn biết vẽ tranh.”

Trịnh Thu Dương hít vào một hơi, cố gắng hùa đùa theo: “Nếu em thích, anh liền đem số của cô ấy cho em.”

Viên Thụy liếc anh một cái, hỏi: “Anh còn giữ số? Hai người còn liên hệ sao?”

Trịnh Thu Dương: “…”

Hắn lấy điện thoại ra đưa cho Viên Thụy, “Cho em xem nhật ký cuộc gọi của anh.”

Viên Thụy không lấy, nói: “Em không xem, đó là Ex của anh.”

“Em ở đây mà Ex cái gì?” Trịnh Thu Dương liền mở danh bạ ra vừa tìm vừa nói, “Vậy em nhìn anh xóa số được không? Em cũng không phải không biết, anh là người rất tùy ý, số không dùng cũng lười đi xóa.”

Viên Thụy ngăn cản anh nói: “Không cần xóa, em không có ý gì khác.”

Trịnh Thu Dương nói: “Thật? Anh còn tưởng em ghen.”

Viên Thụy nở nụ cười, nói: “Sẽ không, hiện tại cô gái đó thích em.”

Trịnh Thu Dương: “…”

Hắn nín nửa ngày, mới nói: “Anh và cô gái đó thật sự không còn liên hệ gì, những người trước kia cũng không còn liên hệ, họ cũng không thật sự thích anh, anh cũng không thật sự thích họ. Viên Tiểu Thụy, người đầu tiên anh yêu chính là em.”

Viên Thụy nói: “Ừm.”

Trịnh Thu Dương cảm thấy mình bày tỏ rất chân thành, Viên Thụy lại đáp trả nhạt nhẽo không đến nơi đến chốn.

Hắn có chút mất mát, cũng không tiếp tục nói nữa, cắm chìa khóa tăng ga, lái xe về nhà.

Vào nhà, Viên Thụy rót nước uống, hỏi anh: “Anh uống không?”

Trịnh Thu Dương nói: “Không uống.”

Viên Thụy uống hết nước, bước vào phòng vệ sinh, một lát sau đi ra vẫy Trịnh Thu Dương: “Anh tới đây một chút.”

Trịnh Thu Dương: “???”

Hắn nghi hoặc đi vào, thấy Viên Thụy sắc mặt nặng nề ngồi trên bồn cầu, nắp cũng không bật lên.

Trịnh Thu Dương: “… Em làm gì vậy?”

Viên Thụy nói: “Em không vui.”

Trịnh Thu Dương: “…”

Viên Thụy nhẫn nhịn ủy khuất nói: “Em hình như ghen tị.”

Trịnh Thu Dương: “…”

Viên Thụy ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Có phải là em hẹp hòi quá không?”

Trịnh Thu Dương bước lên ôm chặt cậu, chỉ cảm thấy trong lòng vừa chua vừa ngọt.

Viên Thụy cũng ôm anh lại, nhỏ giọng nói: “Bạn gái cũ của anh ngực thật lớn.”

.:.