Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui

Chương 27




Anh muốn phun sao?

Viên Thụy vừa đóng sổ chi tiêu, thì đã có người nhấn chuông cửa.

Cậu có hơi bất ngờ, lúc này sẽ là ai? Nếu có công tác, Triệu Chính Nghĩa hẳn là đã sớm gọi điện thoại nói tới đón cậu.

Đi đến xem video ở cửa trước, cả người cậu lập tức nhảy vụt về phía sau nửa bước, vội vàng phóng vào phòng vệ sinh, nhanh chóng tút lại nhan sắc, sau đó chạy bước nhỏ ra mở cửa.

Bách Đồ đứng ở cửa, có chút không được tự nhiên nói: “Quấy rầy, em đang bận sao?”

Nam thần là tới thăm nhà sao? Tim Viên Thụy nhảy nhót không thôi, lập tức đem đầu lắc như trống bỏi, sốt sắng nói: “Không bận không bận, mời anh vào.”

Bách Đồ nói: “Không phải, anh định đi siêu thị, không biết em có rảnh hay không…”

Không chờ hắn nói xong, Viên Thụy liền cướp lời: “Có! Chờ em một chút! Em đi mặc áo khoác lấy túi tiền!”

Tâm tình của cậu quả thực giống như đang ngồi trên mây bay xa xa a~, trong đầu không ngừng cười “A ha ha A ha ha ha A ha ha ha ha”, nhất định là nam thần cảm thấy cậu là người tốt, nếu không sao lại chủ động đến hẹn cậu đi dạo siêu thị!?

Mãi đến khi cùng Bách Đồ sóng vai đứng trong thang máy, cậu còn cảm thấy như đang nằm mơ.

Nghiêm chỉnh mà nói, cậu và Bách Đồ chỉ tiếp xúc qua hai lần, chỉ là lần trước đi siêu thị, Bách Đồ cảm thấy cậu không tệ ở chỗ nào? Tay đẩy xe đẩy rất vững vàng? Hay là do biết chọn rau củ? Hay là bộ dáng giả gà yên lặng làm tùy tùng theo sau rất hợp?

Cậu như lọt vào trong sương mù, không biết chính mình nổi trội xuất sắc ở điểm nào mà chiếm được ưu ái của ảnh đế.

“Mạo muội tới cửa.” Bách Đồ mở lời, “Có phải anh quá đường đột không?”

Viên Thụy vội nói: “Đương nhiên không! Kỳ thật em rất muốn lên lầu tìm anh chơi, chỉ là không dám.”

Bách Đồ rõ ràng thả lỏng hơn so với vừa rồi, nói: “Sau này lúc rãnh rỗi, em cũng có thể qua chỗ của anh chơi a.”

Viên Thụy cười toét đến mang tai, Bách Đồ đây là coi cậu thành bạn bè? Không không, cách bạn bè còn một đoạn, là hàng xóm, hàng xóm tốt!

Hai người xuống lầu, đi dọc theo khu dân cư ra ngoài đường lớn, Bách Đồ nói: “Thật ra anh cũng không biết em có nhà hay không, chỉ là muốn thử nhấn chuông xem. Anh ở đây 5 năm luôn đi siêu thị một mình, cũng cảm thấy rất bình thường, sau lần trước, anh lại đi một mình hai lần, đột nhiên cảm thấy đoạn đường này rất xa.”

Viên Thụy thấu hiểu nói: “Em hiểu mà, trước đây lúc còn độc thân em cũng thường xuyên cảm thấy đi đường một mình rất cô đơn.”

Bách Đồ: “…”

Viên Thụy: “… Chết!! Em quên mất đại diện không cho nói!”

Bách Đồ cười rộ lên, nói: “Anh thấy bạn trai em rồi, lái xe Lexus, đúng không?”

Viên Thụy kinh ngạc xem hắn.

Bách Đồ nói: “Anh đã ở đây 5 năm, hàng xóm lầu trên lầu dưới có những ai, anh rất rõ ràng.”

Viên Thụy xấu hổ nói: “Ừm… Em là cái kia, nhưng em thích anh không phải là ý đó, anh đừng hiểu lầm, em chỉ là thích diễn xuất của anh, lúc còn học trung học anh là thần tượng của em.”

Thật ra tuổi tác Bách Đồ và cậu không chênh lệch bao nhiêu, nhưng Bách Đồ 17 tuổi đã debut, lúc Viên Thụy còn là một học sinh trung học, hắn đã rất Hot.

“Cảm ơn.” Bách Đồ cười nói, “Anh không có hiểu lầm, anh biết em không phải người như vậy.”

Viên Thụy không hiểu, không phải người gì a? Nhưng cậu cảm thấy nếu hỏi ra thì có vẻ đần quá, không thể làm gì khác hơn là giả bộ mình đã hiểu.

Trên đường trở về từ siêu thị, Bách Đồ hỏi cậu: “Bạn trai em buổi trưa có về dùng cơm không?”

Viên Thụy thành thật nói: “Không về, thời gian quá ít, công ty hơi xa.”

Bách Đồ lại nói: “Không bằng em tới chỗ của anh? Dù sao anh cũng phải làm cơm, một người cũng là làm, hai người không nhiều thêm đôi bát đũa.”

Viên Thụy: “…”

Cậu so với trúng số còn vui vẻ hơn, đem đồ thả trong nhà rồi vui vẻ chạy lên tầng 22.

Nhà Bách Đồ rất sạch sẽ, ở cửa có hai đôi dép cùng kiểu cùng size, Bách Đồ lại từ trong tủ giày lấy ra một đôi cho cậu mang. Trên bàn có hai cái chén kiểu giống nhau nhưng khác màu sắc, ngay cả hai con chó sư tử cũng giống nhau như đúc, chỉ là giới tính và tính cách khác nhau, con đực thì cái đầu hơi to, cũng rất hoạt bát, trong chốc lát đã quen hơi đảo quanh chân Viên Thụy, còn con cái thì có chút cao lãnh.

Thì ra Bách Đồ và Lương Tỳ ở cùng nhau sao? Viên Thụy còn cho rằng hai người họ là hàng xóm cùng ở tầng 22.

Cậu vốn muốn giúp Bách Đồ làm cơm, nhưng dù sao cũng là ở trong nhà người khác, hơn nữa bộ dạng Bách Đồ hình như rất muốn bộc lộ tài năng, cậu cũng chỉ hỗ trợ nhặt rau, rửa rau, làm trợ thủ.

Dường như tâm tình Bách Đồ rất tốt, khác biệt rất lớn với hình tượng cao lãnh trước đây.

Viên Thụy vừa nghĩ tới liền khổ sở, có lẽ là nam thần cảm thấy rất cô quạnh đi? Nếu không tại sao lại tìm cậu, một hàng xóm chỉ mới gặp mặt mấy lần? Ở trong giới showbiz hỗn độn vốn rất khó giao tâm cho người khác, Bách Đồ vào giới sớm, địa vị lại cao, hẳn là còn khó hơn. Hơn nữa hiện tại bị Lương Tỳ chiếm đoạt, nam thần thực sự là hồng nhan bạc phận mà… Haizz, nhất định sẽ tốt hơn thôi, Lương Tỳ không có khả năng chiếm lấy nam thần cả đời.

Chạng vạng, Trịnh Thu Dương gọi điện thoại nói không thể trở về ăn cơm, có tiệc.

Sau khi bọn họ ở cùng nhau, thỉnh thoảng Trịnh Thu Dương sẽ ra ngoài ăn cùng mẹ, căn bản rất ít khi không trở về nhà ăn cơm, hắn là nhà thiết kế, không tiếp xúc phương diện nghiệp vụ nên cũng không cần thiết xã giao.

Viên Thụy đoán có thể là anh đi uống cùng bạn bè, liền dặn anh say rượu đừng lái xe, sau đó một mình ăn cơm tối, một mình xem phim.

Mãi cho đến khi xem xong 2 tập phim, tắm rửa xong xem rồi tiếp 2 tập phim hoạt hình Conan, Trịnh Thu Dương mới trở về.

“Anh uống bao nhiêu vậy hả?” Viên Thụy nhìn anh ngay cả bước đi cũng không vững, vội vàng tiến lên đỡ anh vào nhà vệ sinh, hỏi “Anh ăn với ai? Về bằng cách nào?”

Trịnh Thu Dương ngồi xổm trước bồn cầu nửa ngày cũng không ói ra được cái gì, đáp: “Gọi tài xế[1], không có lái, anh nhớ em dặn mà.”

[1] Search tìm thì hình là một kiểu công ty chuyên cung cấp nhân viên tài xế lái xe thay cho chủ xe, như anh Dương xỉn quá không lái xe được thì thuê người lái hộ xe chở về.

Viên Thụy liền dìu anh đứng lên, nói: “Ai, nếu biết anh uống tới như vậy em đã đi đón. Nghe nói có rất nhiều tài xế đen, có lần em xem tin tức tài xế không chỉ không có hộ chiếu mà còn mù đường, giúp khách hàng lái xe còn uống rượu, may là hôm nay không sao, lần tới anh đi uống vẫn để em đi đón đi.”

Trịnh Thu Dương cúi người rửa mặt.

Viên Thụy cầm khăn giúp anh lau tay và nước trên mặt, còn nói: “Đừng tắm, sẽ tuột huyết áp, với mắt cũng không tốt, sáng sớm ngày mai hãy tắm.”

Trịnh Thu Dương nói: “Ừm.”

Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

Viên Thụy nửa dìu hắn đến giường, giúp hắn nằm xuống rồi cởi quần áo. Đầu hắn xoay mòng mòng, nhắm mắt lại chỉ chốc lát liền ngáy.

Viên Thụy nằm ở một bên, quay đầu nhìn anh một lúc mới vươn tay tắt đèn giường.

Ngủ đến nửa đêm, Trịnh Thu Dương xoay người, cổ họng không thoải mái, ho khan một tiếng.

Viên Thụy lập tức hỏi: “Có phải muốn ói?”

Trịnh Thu Dương nói: “Không, có hơi khát, em ngủ đi, anh đi uống nước.”

Hắn dự định ngồi dậy, Viên Thụy đã mở đèn nhảy xuống giường, nhanh nhóng đem nước tới cho hắn, còn mình ngồi ở bên giường dụi mắt.

Trịnh Thu Dương uống nước xong, hỏi: “Em nãy giờ không ngủ sao?”

Viên Thụy nhăn mặt nói: “Ngủ, mơ thấy anh ói, ói ngập phòng, hai ta bị ngâm ở bên trong.”

Trịnh Thu Dương: “… Giấc mơ này thật gớm.”

Viên Thụy nói: “Ha ha ha, cho nên anh động một cái là em tỉnh rồi.”

Trịnh Thu Dương cũng cười cười, vươn cánh tay ra nói: “Lại đây, ôm một cái.”

Viên Thụy cởi giày ra, leo lên giường từ phía Trịnh Thu, hai người ôm nhau nằm.

Viên Thụy khịt khịt mũi, nói: “Toàn là mùi rượu.”

Trịnh Thu Dương nói: “Rất khó ngửi sao? Anh lại không ngửi thấy.”

Viên Thụy lắc đầu một cái, nhìn mắt anh, cười nói: “Không sao, là mùi của anh là sẽ không khó chịu.”

Trịnh Thu Dương cảm thấy cậu đặc biệt đáng yêu, không nhịn được ở trên người cậu nhẹ nhàng bóp tới bóp lui.

Viên Thụy xoa nhẹ mắt, hỏi: “Muốn làm sao?”

Trịnh Thu Dương thấy cậu rất buồn ngủ, bèn nói: “Không làm, anh say bắn chậm, sẽ hành hạ em tới sáng.” (Đ: …không biết nói gì =)))

Viên Thụy rúc vào trong lòng anh cọ cọ, nói: “Không sao, mai em còn nghỉ.”

Trịnh Thu Dương nói: “Không được, phản ứng cũng chậm, không khống chế được sẽ làm đau em.”

Viên Thụy đành phải nói: “Được thôi. Vậy để em kể cho anh nghe ban ngày em làm gì.”

Trịnh Thu Dương nói: “Được a.”

Còn chưa tới nửa phút, hắn đã bắt đầu hối hận.

“Nam thần của em làm cơm cực kỳ ngon!” Viên Thụy không có chút buồn ngủ nào, mắt sáng thao láo kể lại chuyện hôm nay, khua tay múa chân thập phần vui vẻ, nói, “Hơn nữa thật không tưởng tượng nỗi, có người ngay cả mặc tạp dề vẫn đẹp trai như vậy! Ai yo, em hôm nay quá hạnh phúc!”

Cậu nói xong còn ở trên giường lăn lộn hai vòng, cuối cùng lăn tới bên người Trịnh Thu Dương, ôm chặt lấy anh, không khỏi đắc ý nói: ” Hôm nay em ăn cơm cùng Bách Đồ, lại không thể đăng weibo khoe khoang, nếu không… Ai.”

Trịnh Thu Dương vốn đã không tỉnh rượu, nghe cậu bắn rap nửa ngày đầu càng choáng váng hơn, quả thật muốn ngất đi, nghĩ thầm tại sao phải ở đây chịu choáng đầu hoa mắt nghe cậu kể về thằng khác? Sao vừa nãy không trực tiếp đè cậu giết chết luôn?

Viên Thụy còn ôm anh lắc tới lắc lui, miệng không ngừng niệm: “Em yêu Bách Đồ quá a, làm sao bây giờ, em yêu ảnh chết mất.”

Trịnh Thu Dương đột nhiên ngồi dậy.

Viên Thụy sững sờ, kinh hãi nói: “Muốn ói sao? Anh trước nuốt lại đã, em đi lấy cái thau.”

Trịnh Thu Dương mặt lạnh nhìn cậu, nói: “Phía dưới muốn phun.”

Viên Thụy: “… Nha.”

Vì vậy cậu đỏ mặt, bé ngoan thoát quần pyjama.

.:.