Tử Bất Ngữ Quái Lực Loạn Thần

Chương 14: Cây dù đen (thượng)




Từ Nhàn Thuyền đưa tay sờ sờ túi, bên trái rồi bên phải, lấy ra một nửa cây đũa gỗ, động tác cực nhanh điểm vào mi tâm của Cao Thông.

“Làm gì đó?”. Cao Thông lui ra phía sau, lạnh giọng hỏi.

“Xem anh có phải bị quỷ nhập không”. Từ Nhàn Thuyền thu tay về, cười hì hì nói.

“Cái này đối với tôi vô dụng”. Cao Thông trừng mắt liếc cậu, xoay người đi tới phía trước.

Nói cách khác, hắn thừa nhận mình là quỷ? Từ Nhàn Thuyền chọt người Tần Tử Giác hỏi: “Này, anh tin không?”

“Uh”.

A? A!

Muốn Tần Tử Giác thừa nhận trên thế giới này có quỷ còn không bằng kêu y đi tìm chết sao? Thế nhưng lần này đã tin nhanh như vậy rồi?

“Hai nhân cách”. Tần Tử Giác nhìn biểu tình đặc sắc không gì sánh được của Từ Nhàn Thuyền, không nhịn được giải thích một câu.

“…”. Biết ngay mà. Từ Nhàn Thuyền suy sụp rủ vai, chán nản đi theo Cao Thông.

Cao Thông dừng lại ở cuối hành lang, đẩy cánh cửa trước mặt, đi vào bên trong phòng giải phẫu. Hắn tựa trên cánh cửa, hành lang yên tĩnh dần dần náo nhiệt.

Các y tá mặc y phục trắng đi lại tới lui, vẻ mặt đều rất nghiêm túc, hình như đã xảy ra chuyện rất khẩn cấp. Một đám người đứng bên ngoài cửa, già có trẻ có, trong đó có một người đàn ông lo lắng đang không ngừng xoa xoa hai tay.

Cánh cửa bên trong mở ra, một gã bác sĩ bước ra, xuyên qua thân thể Cao Thông đi tới trước mặt người đàn ông, mệt mỏi nói: “Sản phụ mất máu quá nhiều, mẹ và con chỉ có thể giữ một”.

Người đàn ông đứng trước mặt Tần Tử Giác và Từ Nhàn Thuyền, nhưng giống như không nhìn thấy bọn họ, tay người đàn ông trực tiếp xuyên thẳng qua bụng Từ Nhàn Thuyền kéo lấy người bác sĩ: “Bác sĩ, tôi van cầu ông…”

“Chúng tôi đã tận lực”. Gã bác sĩ lạnh lùng hất tay người đàn ông, thúc giục: “Xin sớm quyết định, nếu không ngay cả một người cũng không giữ được”.

Trong nháy mắt, nước mắt người đàn ông tuôn trào như suối, run rẩy dựa vào bức tường, qua một lát mới thấp giọng nói: “Xin…giữ lấy đứa nhỏ”.

Bác sĩ gật đầu đi vào phòng giải phẫu. Người đàn ông xuôi theo tường té trên mặt đất, cuộn mình ngồi dậy. Tiếng kêu gào thống khổ của sản phụ xuyên qua cánh cửa dày truyền tới, người đàn ông bịt chặt hai lỗ tai…

“Người bên trong là mẹ tôi”. Cao Thông ngẩng đầu nói với Từ Nhàn Thuyền.

Hắn nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi sụp xuống đất, nhãn thần âm ngoan oán độc: “Bác sĩ chưa nói cho ông ta biết, trong bụng mẹ tôi là song bào thai”.

“Nói vậy…”. Từ Nhàn Thuyền đã đoán được thân phận người trước mặt này.

“Cao Thông đi tới thế giới này, còn tôi chết trong bụng mẹ”. Hắn từng bước đi đến gần người đàn ông, ngồi xổm bên cạnh ông ta, “Trong lúc mang thai chúng tôi, mỗi ngày bà đều vuốt ve bụng nói chuyện với chúng tôi. Ngay cả tên bà ấy cũng đã nghĩ xong, anh trai gọi là Cao Thông, em trai gọi là Cao Kiệt. Bà hi vọng sự ra đời của chúng tôi sẽ làm cho trái tim của chồng bà quay về”.

Trong phòng sanh, tiếng kêu thảm thiết càng lúc càng yếu, cuối cùng biến thành tiếng khóc nỉ non yếu ớt của một đứa con nít.

“Cao Thông ra đời”. Cao Kiệt lộ ra bộ dáng tươi cười phức tạp, như vui mà không phải vui, như hận mà không phải hận.

Một người nữ nhân bước nhanh tới, đỡ người đàn ông kia dậy, “Anh rể, anh nhìn xem con ra đời rồi kìa”. Cô ngọt ngào cười rộ lên: “Anh nói con chúng ta nên gọi là gì mới tốt?”

“Cao….Thông…”. Người đàn ông nhu nhược nói.

Từ Nhàn Thuyền quăng một biểu tình nghi ngờ tới Cao Kiệt.

“Đây chính là đối tượng ngoại tình của ông ta, dì tôi, em ruột của mẹ tôi”. Cao Kiệt vươn tay ra đặt ở trên cổ nữ nhân, chậm rãi siết chặt.

Cô ta giống như không cảm thấy gì, vẫn cười ngọt ngào như trước: “Được, gọi là Cao Thông. Nó là con của chúng ta, chúng ta sẽ cùng nhau nuôi dạy nó. Em dạy nó đánh đàn, anh dạy nó thư pháp…Chúng ta cho nó học trường tốt nhất, cho nó hưởng thụ sự giáo dục tốt nhất….Em muốn dành cho nó những gì tốt đẹp nhất”. Cô ta dựa đầu vào ngực người đàn ông, “Chờ khi nó trưởng thành, sẽ giống như anh, trở thành một người đàn ông ưu tú”.

Người đàn ông đẩy cô ta ra: “Tiểu Như, vì sao em lại đẩy chị gái của mình?”

Cô ta bĩu môi làm nũng: “Ai bảo chị ấy không cho em gặp anh. Người ta chẳng qua là thấy nhớ anh, tới thăm anh một chút, chị ấy lại nổi điên cầm đồ đập người ta….Anh nhìn xem, đau muốn chết luôn”.

“Thế nhưng cô ấy mang thai của con anh….Em làm sao có thể…”. Giọng nói người đàn ông rõ ràng mềm nhũn ra, ông ta kéo tay cô ta nhẹ nhàng vân vê.

“Bây giờ không phải là không có việc gì sao…”. Cô ta lại nhào vào lòng người đàn ông, “Con cũng đã sinh ra, không ai có thể ngăn cản chúng ta ở cùng một chỗ”.

“Được”. Người đàn ông cũng cười rộ lên, ôm lấy cô ta rồi bắt đầu suy tưởng về thời gian hạnh phúc sắp tới của hai người.



Tay Cao Kiệt càng nắm càng chặt, có gì đó lóe lên, cảnh tượng biến mất. Mặt đất lay động, xung quanh chìm trong bóng tối.

Khi ngọn đèn sáng lại, bọn họ đã trở về tầng lầu chỗ Không Phá. Từ Nhàn Thuyền nắm tay Tần Tử Giác lên, nhìn vào đồng hồ, tám giờ bốn mươi mốt.

Chỉ cần Cao Thông sinh ra, qua thời điểm đó tất cả sẽ kết thúc sao? Từ Nhàn Thuyền sờ sờ cằm, tiện tay lay lay Cao Thông đang bất tỉnh.

“Đừng…”. Cao Thông tỉnh lại, nhìn thấy rõ ràng là Từ Nhàn Thuyền, hắn hốt hoảng giật mình: “Sao cậu lại ở chỗ này?”

Từ Nhàn Thuyền buông hắn ra, hai tay để trước ngực, bàn tay tự nhiên rũ xuống, con ngươi trở ngược: “Tôi —— đến —— tìm —— anh”.

Không đợi cậu nói xong, Cao Thông đã ù té chạy đi. Cậu xoay người đối diện với Tần Tử Giác, từ từ thè lưỡi ra.

“Y như con chó con”. Tần Tử Giác nói.

Từ Nhàn Thuyền giận dữ nhào tới cắn y.



Cao Thông đi tới lầu 6, sau khi cùng y tá trưởng chào hỏi rồi đi vào phòng mẹ.

Trên giường bệnh, người phụ nữ sắc mặt tái nhợt, mắt nhắm nghiền, hô hấp rất yếu ớt.

Ban nãy trải qua chuyện khủng khiếp khiến cho Cao Thông rất mệt mỏi, hắn nhẹ nhàng đi tới bên cạnh mẹ, cảm thấy tinh thần buông lỏng, hắn ghé vào bên giường nặng nề đi vào giấc ngủ.

Chẳng biết ngủ bao lâu, hắn cảm thấy có người đang nhẹ nhàng sờ vào đầu hắn. Tưởng mẹ mình đã tỉnh, hắn khó khăn mở mắt ra ——

Một cây dù màu đen bất thình lình đứng thẳng ở đầu giường!

Hắn cuống quít kéo tay mẹ, nhưng lại rất lạnh lẽo. Hắn lao như điên ra khỏi phòng gào to bác sĩ, y tá trưởng nghe được vội vã chạy tới hỏi chuyện gì xảy ra. Hắn không thốt ra lời, chỉ khóc không ngừng. Đã quá muộn, mẹ hắn đã ra đi…

Hắn hung hăng cầm lấy cây dù đen ném xuống đất, điên cuồng giẫm đạp.

Vì sao? Vì sao lại tới tìm hắn? Vì sao lại muốn giết chết bà ấy?!

Tán dù bị đạp nát lộ ra khung thép đâm vào bắp chân của hắn. Hắn không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy trái tim đập mạnh dữ dội.

Bác sĩ tới kiểm tra, nói với hắn một câu “Xin nén đau thương” rồi chậm rãi kéo khăn trải giường màu trắng đắp lên mặt bà.

Hắn ngơ ngác đứng ở bên giường, trong lúc mơ hồ hình như hắn thấy trên cổ bà có một dấu tay màu đen nhàn nhạt.



Chủ nhật, 10h sáng, nghĩa trang công cộng Vĩnh Thái.

Đoàn người đến tham dự lễ tang đã rời đi hết, một mình Cao Thông đứng trước mộ của mẹ, nhìn ảnh chụp bà đang mỉm cười, hắn nhịn không được lại rơi lệ.

Vài hạt mưa nhỏ rơi xuống, một cây dù màu đen che trên đầu hắn —— Từ Nhàn Thuyền một thân âu phục đen, trên tay cầm một bó hoa bách hợp. Cậu đưa cây dù cho Cao Thông, đặt hoa xuống rồi cúi người thật sâu ba lần.

“Vì sao?” Cao Thông nhìn cây dù đen trong tay, đau buồn vô cùng.

Từ Nhàn Thuyền đứng thẳng dậy nói: “Sinh ra và chết đi, ai cũng phải trải qua”.

“Cậu biết tôi hỏi cái gì”.

“Bà ấy, mẹ của anh, là người tốt sao?”. Từ Nhàn Thuyền nhìn người phụ nữ trong hình cười tươi như hoa, hỏi.

“Cậu có ý gì?”. Cao Thông tức giận chất vấn.

“Không có ý gì”. Từ Nhàn Thuyền che dấu toàn bộ biểu tình, nhưng làm cho người ta cảm thấy ấm áp: “Chỉ là người tốt sẽ được báo đáp”.

“Người tốt, chung quy sẽ nhận được hạnh phúc”. Lúc cậu nói lời này, vẻ mặt mờ mịt xa cách nhưng lại bình yên, làm cho người khác không khỏi tin tưởng.

Cao Thông không nói nên lời, chỉ kinh ngạc nhìn cậu.

Trong nháy mắt, Từ Nhàn Thuyền thay đổi biểu tình, cậu vỗ vỗ vai Cao Thông, cười híp mắt nói: “Dù đen rất dễ thu hút ma quỷ, sau khi ra khỏi nghĩa trang thì vứt bỏ đi”.

Nói xong, cậu rời đi bỏ lại một mình Cao Thông.

Cao Thông nhìn cây dù trong tay, lại nhìn một vòng xung quanh, rõ ràng là ban ngày nhưng hắn lại cảm thấy lạnh người.

Hắn bước nhanh ra khỏi nghĩa trang.



Từ Nhàn Thuyền từ trong nghĩa trang đi ra, chui vào một chiếc xe màu xám đang đậu gần đó.

Tần Tử Giác ngồi ở chỗ tài xế liếc xéo cậu một cái, nói: “Thắt dây an toàn”.

Từ Nhàn Thuyền ngồi phịch vào chỗ, rất vô lại mà giang hai tay ra. Tần Tử Giác lười cùng cậu ta so đo, dứt khoát nghiêng người qua thắt dây lại rồi khởi động xe.

“Này, tôi rất muốn cho anh thuê đồ”. Từ Nhàn Thuyền thoải mái tựa vào lưng ghế mà nói.

Tần Tử Giác cảm thấy buồn cười, y không cho rằng trong cái cửa hàng rách rưới nhỏ xíu của Từ Nhàn Thuyền có thứ gì thích hợp với mình.

Bình sứ vỡ nát? Hay là mảnh gỗ nát vụn?

Từ Nhàn Thuyền cười híp mắt: “Tôi”.

Tần Tử Giác nhìn cậu, chán ghét nói: “Tam vô sản phẩm”(20)



Cao Thông trở lại phòng trọ nhỏ của mình, mệt mỏi ngã vào ghế salon.

Đây là một tòa nhà cũ kỹ, chỉ có ba tầng, phía trước là một tiểu khu 8 tầng, vừa vặn ngăn trở cửa sổ duy nhất trong phòng hắn, khiến cho quanh năm ánh sáng mặt trời không thể chiếu tới.

Bởi vì công tác thường xuyên ngày đêm đảo lộn, Cao Thông cũng không để ý đến điểm này, trái lại hắn đã rất lâu không kéo rèm cửa sổ ra.

Lúc này là đúng giữa trưa, căn phòng nho nhỏ một phòng khách một phòng ngủ lại có vẻ âm lãnh khác thường. Cao Thông nằm một hồi vẫn không ngủ được, hắn nhớ tới lời nói của Từ Nhàn Thuyền. Vì vậy hắn đứng lên kéo màn cửa sổ.

Thế nào cũng được, lúc này cho dù chỉ là một tia ánh sáng cũng có thể làm cho hắn an lòng.

Không khéo chính là bên ngoài mưa dầm liên miên, bầu trời xám xịt, nước mưa hắt vào cửa kính, đem hình bóng của hắn chia thành nhiều mảnh.

Một tia chớp cắt ngang bầu trời, hắn đột nhiên cảm giác có chỗ khác lạ.

Hắn từ phản xạ mặt kính nhìn thấy phòng khách phía sau lưng, bên cạnh cái ghế salon, một cây dù màu đen lẳng lặng dựa vào.

Chú thích:

(20) Tam vô sản phẩm: là sản phẩm ba không, có thể hiểu đơn giản là sản phẩm không có ngày sản xuất, không đạt chỉ tiêu chất lượng, không có nhà sản xuất (không rõ nguồn gốc).

Có một cách hiểu khác về sản phẩm ba không là không có tên nhà sản xuất, không có địa chỉ sản xuất và không có giấy chứng nhận vệ sinh an toàn thực phẩm. Sản phẩm theo quy định của pháp luật Trung Quốc là trên đó phải có tên sản phẩm bằng tiếng Trung, địa chỉ nhà máy sản xuất bằng tiếng Trung, số điện thoại, số giấy phép, logo sản phẩm, ngày sản xuất, hướng dẫn sử dụng bằng tiếng Trung, nếu cần thiết đòi hỏi phải có mô tả định tính (hóa học), ….Nếu thiếu một trong những yếu tố kể trên thì được coi là “Sản phẩm ba không”.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: không biết phương thức diễn đạt của chương này có thể tiếp thu được hay không…Ách, cơ bản có thể nhìn ra năm xưa đã xảy ra chuyện gì, còn có mẹ hiện tại của Cao Thông đã chết như thế nào…