Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Chương 12: Oan gia ngõ hẹp




- Đến rồi hả, cậu có quen ở ký túc không?

Thấy người đến là Trương Vệ Đông, giáo sư Tần Hồng đặt tài liệu trong tay xuống, hỏi.

- Dạ cũng được. Hơn nữa hoàn cảnh trong trường học cũng rất tốt.

Trương Vệ Đông vừa nói vừa đặt mông ngồi trên ghế.

- Vậy thì tốt.

Tần Hồng khẽ gật đầu, sau đó dừng lại hỏi:

- Có xem qua tài liệu của đề tài chưa? Có đề nghị gì không?

Lời vừa nói ra, Tần Hồng liền có chút hối hận, nghĩ thầm chiều xế hôm trước hắn mới đến, không tính thời gian hắn mua đồ dùng hàng ngày, chỉ nội mua trang thiết bị trong nhà cũng đủ làm hắn bận suốt một hai ngày rồi. Làm tổng vệ sinh đối với thanh niên bây giờ đặc biệt là con trai như hắn cũng là chuyện quá sức. Vậy làm sao mà có thời gian nhìn qua tư liệu, đừng nói chi trong thời gian ngắn ngủi liền đưa ra kiến nghị. Ngày hôm trước hắn muốn mình đưa tài liệu liên quan cũng là thái độ khách sáo, mình còn tưởng là thật. Vạn nhất hắn không có lật xem thì ngay ngày đi làm đầu tiên mình đã phá hỏng mặt mũi của hắn sao? Chẳng khác nào phê phán thái độ làm việc của hắn.

Ai, về nước đã hơn sáu năm. Sáu năm qua ăn thiệt thòi còn chưa đủ sao chứ? Làm việc làm người cũng không tiến bộ chút nào?

Trong lòng Tần Hồng âm thầm hối hận, nhấc mắt lên lại thấy Trương Vệ Đông cúi đầu, trong lòng càng khẳng định ý nghĩ của mình, không khỏi càng thấy hối hận, vội vàng vớt vát nói:

- Cậu xem tôi nói tới làm việc thì liền quên là hai ngày qua cậu lo yên ổn chỗ ở, có rất nhiều việc cần hoàn thành, chắc là đã mệt muốn chết lên chết xuống, làm sao có thời gian xem tài liệu. Dù sao cũng không gấp, bây giờ tôi sẽ giải thích một chút về đề tài này cho cậu...

Ngoài miệng Tần Hồng nói như vậy nhưng trong lòng vẫn mơ hồ có chút thất vọng, ánh mắt nhìn Trương Vệ Đông cũng khác trước, cảm thấy hắn làm việc có chút lỗ mãng. Trong mắt Tần Hồng, Trương Vệ Đông nếu không làm được thì ngày hôm trước đừng có hỏi bà tư liệu gì cả. Nếu lấy tư liệu rồi thì cũng phải xem qua một chút. Đây là một tác phong làm việc. Tuy nhiên Tần Hồng cũng biết hiện tại đại đa số mọi người đều là như vậy. Rất nhiều người nói thì dễ nghe lắm, nhưng làm tốt lại không được mấy người, Trương Vệ Đông làm như vậy cũng là chuyện cực kỳ bình thường. Chỉ là bản thân bà đòi hỏi hắn hình như quá mức hà khắc rồi.

- Em đã đọc lướt qua một lần, bởi vì còn chưa tham gia nghiên cứu thí nghiệm, liên quan đến các vi sinh vật trong đất nhiễm dầu em chưa thể đưa ra kiến nghị gì cả, chỉ có thể nói một hai điểm tâm đắc của mình lĩnh hội được, đúng hay sai thì vẫn cần giáo sư Tần góp ý dùm.

Ngay khi Tần Hồng chuẩn bị tiếp tục nói thì Trương Vệ Đông đã cắt lời bà.

- Ah! Cái gì? Cậu đã đọc qua một lần?

Tần Hồng đầu tiên là hơi run lên, sau đó hai mắt sáng hẳn, dáng vẻ ngạc nhiên nghi ngờ nhìn chằm chằm Trương Vệ Đông.

Đưa cho Trương Vệ Đông bao nhiêu tài liệu trong lòng Tần Hồng dĩ nhiên rõ ràng hơn ai hết. Nếu muốn đọc qua một lần ít nhất cũng phải tốn thời gian hơn nửa ngày, nghe nói Trương Vệ Đông đã đọc hết một lượt, trong lòng vừa kinh ngạc lại xen lẫn hoài nghi.

- Có vấn đề gì không ạ?

Trương Vệ Đông ngẩng đầu nhìn Tần Hồng một chút, có vẻ như với hắn chuyện đó là đương nhiên.

- Không có, không có, cậu tiếp tục đi.

Dù Tần Hồng là Phó viện trưởng, tuổi cũng chỉ lớn hơn Trương Vệ Đông chừng mười mấy tuổi, lúc này bị hắn hỏi đột ngột lại bối rối không ứng phó kịp.

- Vậy được, dầu mỏ chủ yếu cấu tạo từ Alkan, phần lớn là những hợp chất của Hydrocarbon tạo thành, lợi dụng vi sinh vật tiến hành phương pháp đồng hóa Carbon trong dầu mỏ, khiến cho nó cuối cùng hoàn toàn bị quáng hóa, biến thành hợp chất vô cơ H20 và CO2 vô hại, đây là một phương pháp vòng bảo vệ xử lý ô nhiễm có hiệu suất vô cùng cao. Nhưng không khả quan nhất là tìm kiếm loại vi khuẩn thích hợp..."

Trương Vệ Đông chậm rãi nói, thỉnh thoảng còn lấy số liệu ghi lại hoặc kết luận nghiên cứu khoa học trong tài liệu mà Tần Hồng đưa cho hắn để bảo vệ quan điểm của mình.

Tần Hồng làm sao ngờ được, khuya hôm trước có tên trùm băng đảng đua xe uy chấn khu Đông Thành tự mình dẫn một đám tay chân giúp Trương Vệ Đông dọn dẹp sạch sẽ phòng ở, chỉnh tề ngăn nắp, căn bản không cần hắn động móng tay. Nhờ đó Trương Vệ Đông có nhiều thời gian xem tư liệu. Huống chi Trương Vệ Đông là người tu chân, không chỉ có bản lĩnh đã gặp qua là không quên được mà coi như không ngủ không nghỉ mười ngày nửa tháng cũng không thành vấn đề. Bà thấy Trương Vệ Đông không chỉ trình bày mạch lạc rõ ràng, còn có thể hạ bút thành văn giữa những số liệu và kết luận nghiên cứu khoa học, không khỏi trợn mắt nhìn Trương Vệ Đông, mãi cho đến khi Trương Vệ Đông trình bày xong quan điểm của mình thì bà vẫn còn đang mở to mắt nhìn hắn.

Dù tố chất tâm lý của Trương Vệ Đông vô cùng tốt, sau khi hắn nói xong vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy giáo sư Tần Hồng đang nhập nhần nhìn hắn, đôi mắt thon dài sáng long lanh mang theo mùi phụ nữ thành thục phong tình, vẻ mặt hắn cuối cùng vẫn không kìm được mà trở nên hơi mất tự nhiên, ho khan hai tiếng, hỏi:

- Giáo sư Tần nghe em lý giải vấn đề có vấn đề gì không?

- Ừ rất tốt, quan điểm toàn diện, mang tính dự đoán trước. Rất tốt!

Giáo sư Tần Hồng đột nhiên tỉnh lại, gật đầu liên tục. Sau khi nói xong, ánh mắt bà nhìn Trương Vệ Đông liền thay đổi.

Nhân tài! Nhân tài! Người thanh niên này mình nhất định phải cố gắng bồi dưỡng, nhất định phải giữ hắn bên người, không thể để cho giáo sư khác đoạt đi!

Trong lòng suy nghĩ như vậy nhưng ánh mắt giáo sư Tần Hồng nhìn Trương Vệ Đông lại có chút khác lạ, loại ánh mắt chiếm hữu, giống như Trương Vệ Đông đã trở thành đồ vật của riêng bà, ai muốn cướp của bà thì bà liền trở mặt với người đó!

Trương Vệ Đông chịu không nổi ánh mắt cực nóng của Tần Hồng đang nhìn mình, lần thứ hai ho khan rồi lên tiếng:

- Việc đó, giáo sư Tần có thể cho em biết em phụ trách phương diện nào, lúc nào chính thức bắt đầu?

Thấy vẻ mặt Trương Vệ Đông có chút mất tự nhiên, Tần Hồng lúc này mới ý thức được cách mình nhìn một giáo sư trẻ tuổi chằm chằm như thế xem ra rất không thích hợp, khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ lên, vội vàng dùng tay vuốt vuốt tóc để che giấu sự lúng túng, nói:

- Chuyện này không vội, trước tiên tôi gọi mọi người trong tổ đề tài đến, mọi người làm quen với nhau một chút rồi sau đó sẽ phân công công tác cụ thể.

Nói xong Tần Hồng cầm lấy điện thoại của mình đi ra ngoài, rất nhanh điện thoại đã có người nghe máy.

- Tiểu Tô tới phòng làm việc của tôi một chuyến. Đúng rồi, gọi Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa lại đây luôn.

Tần Hồng nói xong liền cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại xong Tần Hồng giới thiệu sơ lược với Trương Vệ Đông về hoàn cảnh của mọi người trong tổ đề tài. Ngoại trừ nghiên cứu sinh bị tai nạn xe cộ thì trong tổ còn có một giảng viên trẻ tuổi, một tiến sĩ và một thạc sĩ. Đương nhiên hiện nay có thêm một người giảng viên trẻ tuổi mới gia nhập chính là Trương Vệ Đông.

Tần Hồng giới thiệu được mấy câu thì cửa vang lên tiếng gõ rồi mở ra.

Trương Vệ Đông theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa, khuôn mặt lập tức cứng đờ.

Người mở cửa đi vào chính là cô gái ở phòng 707, cô gái bị hắn dòm ngó toàn bộ vẻ thanh xuân trên người.

Cô gái kia cũng nhìn thấy Trương Vệ Đông, khuôn mặt đang mỉm cười cũng cứng lại luôn.

- Là anh! Là cô!

Hai người lên tiếng gần như cùng lúc, âm thanh của cô gái đặc biệt sắc bén, ánh mắt nhìn Trương Vệ Đông cũng tràn ngập sát khí, giống như hận không thể ngay lập tức xông lên đấm đá hắn một trận...