Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp

Chương 27: Năm năm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

c7a07ff5-74aa-4af0-bcbe-54cb2b7ca59a

Một lúc sau, vẫn là Chu Tước đánh vỡ yên lặng, “Tiết muội muội, ngươi có thấy Tiết Linh cùng Thiếu chủ không? Bọn họ có phải còn ở trong di tích? Lúc ấy tất cả mọi người chúng ta lâm vào ảo cảnh, cũng không biết xảy ra chuyện gì. Sau lại ra đây, cho nên đã nghĩ tới hỏi ngươi, Tiết Linh có nói gì với ngươi không.”

“Ách……” Tiết Mật nghe được câu hỏi ngẩng đầu lên, đắn đo đáp, “Bọn họ chiếm được truyền thừa, cho nên liền lưu lại trong di tích.”

“Thật sự?” Chu Tước nhất thời vui sướng dị thường, ba người còn lại nhìn nhau liếc mắt một cái, cũng đều lộ ra sắc mặt vui mừng.

“Ân, đúng vậy, ta tận mắt thấy mà. Người tỉnh lại sớm nhất là tỷ tỷ, Vũ Văn đại ca còn có một người áo xám nữa, cũng không biết tại sao ba người lại đánh nhau, tỷ tỷ cùng Vũ Văn đại ca đều bị thương……” Nói đến đây, Tiết Mật bị một giọng nam chen ngang.

“Thiếu chủ bị thương?” Nhìn dáng vẻ của hắn hẳn là lão đại trong bốn người_ Thanh Long, vẻ mặt nôn nóng hướng Tiết Mật chứng thực.

“Ân, đúng vậy. Ta vừa lúc đó tỉnh lại, sau đó xuất hiện thần thức viễn cổ tiên tôn, rồi cứu bọn họ…….”

“Tiên tôn?” Mọi người kinh hô, mọi người ai cũng biết tu chân mà có cơ duyên tốt là có thể thành tiên tiến vào thượng giới, nhưng mà sự tồn tại của tiên tôn thì ngay cả thượng giới đều kính sợ.

“Ân, hắn nói hắn là tiên tôn, còn có danh hiệu là Thiên Thu.” Tiết Mật gật đầu khẳng định.

“Thiên Thu tiên tôn?” Thanh Long kinh ngạc càng sâu.

“Lão Đại, ngươi nhận thức sao?” Chu Tước vội vàng hỏi.

“Trong tàng thư đã từng thấy qua, Thiên Thu tiên tôn Cốc Thiên Thu từng là tu sĩ viễn cổ Tu Chân Giới đệ nhất, Cửu Khuyết này là môn phái tu chân hung bá đệ nhất thời gian dài, hắn luôn bảo hộ nơi đây, chính là sau này không biết gặp biến cố gì, Thiên Thu tiên tôn ngã xuống, Cửu Khuyết cũng không gượng dậy nổi, dần dần biến mất trong lịch sử……” Nói xong, thanh âm Thanh Long không khỏi dẫn theo chút thổn thức.

“Nói như vậy, Thiếu chủ cùng Tiết Linh lần này thật là được đại cơ duyên.” Chu Tước vui vẻ không nhịn được nói, thấy Thanh Long gật gật đầu, hai người còn lại vui mừng phát ra càng rõ.

“Như vậy, có thể nắm chắc thành công……” giọng Bạch Hổ trầm thấp vang lên, ba người khác nghe hắn nói cũng gật đầu.

Mà Cảnh Trung Lưu ở một bên lại chú ý tới mấy chữ tàng thư, hắn tự nhận từ nhỏ đã đọc rất nhiều sách vở, dựa vào trí nhớ siêu cường nếu nhắc tới lịch sử Tu Chân Giới thì có thể nói rõ mười mươi, nhưng chưa từng nghe nói qua môn phái Cửu Khuyết này, càng đừng nói cái gì Thiên Thu tiên tôn, xem r a lai lịch bằng hữu giúp tỷ tỷ Tiết Mật không thể khinh thường, phải cẩn thận, cẩn thận.

“Vậy sau đó thì sao?” Chu Tước lại hỏi.

“Thần thức tiên tôn có nói tỷ tỷ cùng Vũ Văn đại ca thông qua thí luyện, tư chất hơn người, nguyện ý đem Cửu Khuyết truyền thừa truyền cho bọn họ, bất quá có thể phải lưu lại năm năm, cho nên các ngươi tạm thời không cần ở chỗ này chờ, đi về trước đi!” Tiết Mật đề nghị nói, theo nguyên tác nếu không có sai lầm, thì Tiết Linh cùng Vũ Văn Tắc hẳn là ở trong di tích năm năm rồi mới đi ra, lúc đó tu vi bọn họ cũng tăng cao, cảm tình cũng thăng hoa, nếu nói lúc trước tình cảm có chút mông lung, thì năm năm sau giống như là không phải vợ chồng là không được, sinh tử có nhau yêu thương sâu sắc. Trong năm năm này, trong tiểu thuyết cũng có một đoạn lớn miêu tả quá trình cảm tình của hai người từ hời hợt cho đến sâu nặng, rất tốt đẹp, Tiết Mật xem có chút hâm mộ, đương nhiên, nếu không phát sinh sự kiện kia…..

Nghĩ vậy, Tiết Mật đem tầm mắt chuyển hướng Thích Vô Thương, hắn hình như phát hiện cũng nhìn về phía Tiết Mật, biểu tình lạnh nhạt, thẳng đến khi Tiết Mật không chịu nổi phải quay mặt đi. Thực không tiền đồ, nàng ở trong lòng phỉ nhổ chính mình, bất quá đến giờ, sư huynh cùng tỷ tỷ cũng không có cùng xuất hiện nhiều lần, có thể sự kiện kia sẽ không xảy ra, nghĩ như vậy Tiết Mật đột nhiên cảm thấy trong lòng một trận thoải mái, ngoài miệng cũng dẫn theo một tia tươi cười.

“Người áo xám kia cũng thông qua thí luyện, hơn nữa nhìn qua tu vi thập phần thâm hậu, hiện tại cũng không thấy ở đây, có phải cũng nhận được truyền thừa không?” Thanh Long cau mày hỏi.

“Hẳn là không có, tiên tôn nói người nọ lệ khí quá nặng, nếu được truyền thừa có thể làm xằng làm bậy, cho nên sẽ không lưu hắn lại, về phần lúc này không xuất hiện ở đây thì ta cũng không biết.” Tiết Mật giải thích.

“Phải không? Tiết muội muội người thì sao, ngươi không phải cũng thông qua thí luyện à? Như thế nào không có lưu lại a?” Biết Vũ Văn Tắc cùng Tiết Linh không sao, Chu Tước hướng Tiết Mật trêu đùa.

Nhất thời ánh mắt mọi người đều tụ tập hết lên người Tiết Mật, nàng thấy thế có chút ngượng ngùng khoát tay áo, “Ta không được, tư chất ta không được…..”

“Tư chất không được? Không phải chứ!” Chu Tước trái phải đánh giá Tiết Mật, “Trước khi tiến vào di tích, ta nhớ không lầm ngươi lúc đó là trúc cơ bảy tầng, giờ mới qua mấy ngày, đã là kim đan bảy tầng, ngay cả tỷ ngươi cùng Thiếu chủ hẳn là không theo kịp tốc độ của ngươi đi, có phải ở bên trong gặp được kỳ ngộ gì a?”

Nghe thế, ánh mắt mọi người càng thêm kinh ngạc, Tiết Mật vội vàng liếc Thích Vô Thương, thấy hắn vẫn không có biểu tình gì, nhỏ giọng nói, “Ta cũng không biết……”

“Ha hả, tốt lắm, không đùa ngươi nữa, mỗi người đều có duyên phận khác nhau, giờ cũng ta trở về Ảnh Nguyệt sơn trang, ngươi là muội muội Tiết Linh, tỷ tỷ ta xem ngươi cũng thực thuận mắt, có muốn theo chúng ta trở về, năm năm sau chúng ta có thể cùng nhau tới đón Tiết Linh cùng Thiếu chủ.” Chu Tươc cười nói.

“Ta……” Tiết Mật kinh ngạc nhìn nàng, còn chưa có mở miệng biểu đạt ý kiến của mình, đã nghe thanh âm Cảnh Trung Lưu vang lên.

“Cũng tốt, ta thấy Tiết sư muội với ngươi hay nói chuyện, hơn nữa năm năm sau Lung Nguyệt cốc hẳn là sẽ không đến mê tung, nàng với các ngươi ở cùng một chỗ chúng ta cũng yên tâm.”

Tiết Mật lập tức quay đầu nhìn về phía hắn, trong mắt kinh ngạc càng sâu, vì sao, vì sao không cho ta ở cùng các ngươi? Tuy rằng Cảnh Trung Lưu bình thường thích trêu cợt nàng, nhưng mỗi lần đều không có bày tỏ thái độ này, giờ là làm sao vậy?

“Tam ca……” Lận Thương Lan vội vàng hô, lại bị Cảnh Trung Lưu cho một ánh mắt làm lời muốn nói không thốt lên nỗi.

“Vậy là đồng ý phải không? Tiểu Mật nhi ý kiến của ngươi thì sao?” Chu Tước không thấy mọi người có biểu tình vui tươi nên hỏi han.

“Ta…… Ta……” Tiết Mật ấp a ấp úng nửa ngày cũng không có trả lời, sau đó trộm nhìn Thích Vô Thương, Lận Thương Lan cũng giống nàng nhìn về phía Thích Vô Thương, Cảnh Trung Lưu thì mắt có thâm ý nhìn hắn, cuối cùng khiến cho mấy người Chu Tước cũng hiếu kì nhìn về phương hướng đó.

“Tiết Mật là sư muội ta, vẫn là nên theo chúng ta trở về, về phần năm năm sau ta sẽ phái người hộ tống nàng đến mê tung.” Thích Vô Thương hai mắt thẳng tắp nhìn Cảnh Trung Lưu nói.

Nghe hắn nói xong, Tiết Mật cùng Lận Thương Lan vui vẻ nở nụ cười, Cảnh Trung Lưu ánh mắt lại càng thêm thâm sâu.

“Ta đây sẽ không cưỡng cầu, Tiết muội muội, chúng ta đi trước, năm năm sau cũng sẽ không phiền toái Thích cốc chủ, chúng ta sẽ cho người tới đón ngươi, chờ chúng ta nha!” Chu Tước cười khoát tay, sau đó mấy người bọn họ liền rời đi.

Tiết Mật đứng tại chỗ vẫy vẫy tay với bọn họ, liếc thấy Cảnh Trung Lưu nhìn mình với ánh mắt băng hàn, liền ngượng ngùng buông tay xuống, trốn sang một bên Lận Thương Lan, không dám nhìn lại hắn. Sao lại thế này, có cảm giác như hắn thực chán ghét mình, trước kia chưa từng như vậy mà! Cho tới bây giờ chỉ nghe là nữ nhân trở mặt như trở mình, sao nam nhân cũng trở mặt nhanh như vậy?

“Được rồi, chúng ta trở về đi!” Thích Vô Thương không nhìn Cảnh Trung Lưu nữa, nói với mọi người, sau đó một đám người cùng nhau ly khai địa phương này.

Ngay lúc bọn họ rời đi không bao lâu, một người nam tử mặc áo xám phi thân lại chỗ vừa nãy, nhìn thấy hồ sâu trống rỗng, trong mắt xẹt qua một mạt âm độc, tức giận phất tay áo một cái, cũng rất nhanh ly khai.

……..

Thời gian trôi qua rất nhanh, nhoáng một cái mà đã qua năm năm, Tiết Mật cũng từ một la lị mười ba tuổi trở thành một đại cô nương mười tám tuổi, nhưng mà tu luyện chậm đến đáng thương, thời gian năm năm khó khăn lắm mới đạt tới Kim Đan kỳ đỉnh, thử rất nhiều cách cũng không làm sao đột phá được, chỉ có thể hy vọng vào việc ký thêm khế ước, bất quá Lung Nguyệt cốc không có linh thú nào, cho nên việc này vẫn cứ trì hoãn mãi.

Bất quá gần đây Tiết Mật cảm thấy thực buồn rầu, cũng không biết vì sao, từ năm năm trước theo mọi người trở lại Lung Nguyệt cốc, Cảnh Trung Lưu chưa hòa nhã với mình lần nào, làm người khác cũng không dám thân cận với mình, khiến cho Tiết Mật hiện giờ ở Lung Nguyệt cốc trừ bỏ Lận Thương Lan, cơ hồ không có ai là bằng hữu. Mà Thích Vô Thương cũng ru rú trong nhà suốt ngày, vài tháng cũng không thấy được mặt hắn, cho dù hắn xuất cốc đi làm chuyện gì đó, cách thật xa liếc hắn một cái, đã bị Cảnh Trung Lưu tìm đủ mọi lý do đem nàng ly khai, có thể nói, từ hồi mê tung đầm lầy đến giờ, Tiết Mật không cùng Thích Vô Thương nói qua một câu.

Điều này làm cho nàng cảm thấy phi thường kỳ quái, Cảnh Trung Lưu hình như là cố ý ngăn cách nàng cùng Thích Vô Thương, hơn nữa không có nói nguyên nhân, đây là vì cái gì? Chẳng lẽ nàng đối với Thích Vô Thương sẽ sinh ra uy hiếp gì sao? Nàng cũng không phải không nên cùng Thích Vô Thương nói chuyện, chỉ là cảm thấy trạng thái hiện tại này rất kỳ quái. Nhớ có một ngày nàng nhịn không được đến hỏi Cảnh Trung Lưu, đối phương chỉ nói là nàng suy nghĩ nhiều, ngay cả cái liếc mắt dư thừa cũng không cấp cho nàng, liền đuổi nàng đi chỗ khác.

“Ai…….” Tiết Mật nâng cằm thở dài, nguyên là nghĩ theo chân bọn họ ở chung cũng không tồi, có thể làm bằng hữu tốt, hiện tại xem ra đến bằng hữu bình thường cũng rất khó a, ai.

Tiết Mật cứ suy nghĩ mãi cũng mệt, nên không muốn nghĩ tới nữa, xem xét xung quanh xem có người không, ngay sau đó người đã xuất hiện trong không gian.

“A, tiểu hắc ta đến đây, ngươi có nhớ ta hay không?” Tiết Mật cũng lười suy nghĩ thấy hắc báo lười biếng nằm trên mặt đất, vội vàng chạy tới cọ cọ.

Chỉ thấy hắc báo thở hổn hển một tiếng, không có để ý nàng, trở thân mình một cái thay đổi tư thế ngủ tiếp, nó chỉ biết chủ nhân này không có việc gì thì thích động kinh, nghĩ cũng lười để ý.

Tiết Mật nhìn hắc báo không để ý chính mình, vẫn tiếp tục ôm nó cọ cọ, sau đó cảm thấy mỹ mãn mới đứng lên. Đối tiểu hắc đồng bọn này của nàng thật sự là quá vẹn toàn, mỗi lần mình nháo nó, nó đều là vẻ mặt không thèm để ý, nhưng một khi mình gặp chuyện gì nguy hiểm, nó luôn xông vào bảo hộ mình đầu tiên, không tin cậy thì không được. Nghĩ đến cùng nó ở chung lâu như vậy, có một lần duy nhất không thể giải thích được chính là ở Cửu Khuyết nó thân cận với Vũ Văn Tắc, sau lại nghe nó giải thích, hình như là bởi vì nó cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên người Vũ Văn Tắc, cái này làm cho Tiết Mật cảm thấy kỳ quái, quen thuộc? Sao lại đối với Vũ Văn Tắc quen thuộc? Sau lại nghĩ tiểu hắc ngoài trừ ở chung với mình, ban đầu vẫn có một vị chủ nhân, là vị tiên quân thượng giới, cũng là chủ nhân không gian này, lại từng nghe Cốc Thiên Thu nói, Vũ Văn Tắc có tiên căn tiên cốt, có thể hai người có quan hệ gì đó, mới có thể làm cho hắc báo như vậy đi.

Lại nhìn mắt hắc báo, Tiết Mật đem tầm mắt chuyển hướng hai quả trứng bên kia, đúng vậy, vẫn là trứng, còn chưa có ấp ra, cũng không biết vì sao, trong không gian linh khí nồng đậm như vậy, nhưng hai quả trứng không có phản ứng, chỉ trừ bỏ màu sắc càng đậm, một cái biến thành trứng đỏ một cái thì trứng vàng, còn lại không chút động tĩnh.

“Vù vù…….” Hai tiểu tử kia truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Úc, nàng quên mất, tuy rằng không có động tĩnh, nhưng hai tiểu tử trong vỏ kia so với tiểu tử bình thường càng ầm ĩ sôi nổi hơn, mỗi ngày ở trong không gian đùa long trời lỡ đất, mệt mỏi thì giống như bây giờ vù vù ngủ, nàng không phải dưỡng hai cái giúp đỡ, mà là dưỡng hai hai tử không lớn lên đi!

Ai, thoáng sơ sờ hai quả trứng, rồi đi ra ngoài không gian.

Vừa mới ra ngoài liền thấy một người vội vã hướng phòng mình đi tới, kỳ quái hỏi, “Vị sư huynh này, chuyện gì vậy? Sao lại gấp như thế?”

“Tiết cô nương, ngoài cốc có người tới, cốc chủ gọi ngươi qua…….” Tiểu sai vặt thở hồng hộc lau mồ hôi nói.

Người tới? Đã năm năm, có phải là Chu Tước bọn họ phái người tới đón mình……