Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử

Chương 13: Phải tìm được cô ấy (2)




“Nói mau!”

Trợ lý từ lâu đã biết Quý Thần Hi là bạn tốt của Ôn Nhược Khê, cũng gật đầu thi lễ, giao văn kiện cầm trong tay cho anh: “Quý tiên sinh, Tô Mạt tiểu thư trước mắt nộp đơn vào chức vụ quản lý hành chánh của Ôn thị, đây là lý lịch sơ lược của cô ấy.”

Nắm lý lịch sơ lược mỏng manh trong tay, Quý Thần Hi nhớ tới một câu ngạn ngữ: đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu!

“Kế tiếp anh muốn làm thế nào?” Ôn Nhược Khê liếc mắt nhìn lý lịch sơ lược, rất khó tin sao có chuyện phát sinh trùng hợp.

“Đương nhiên là phải bắt được cô ấy.” Tuyên bố rồi cười, mấy ngày liên tục chân mày không mở ra cũng đã thoải mái.

Xem ra trời cao vẫn còn công bằng với anh, để cho cô ấy chạy trốn, lại đưa cô ấy trở về, chắc chắn đã định trước như thế rồi, cả đời này đều buộc hai người lại với nhau.

Ôn Nhược Khê thấy bộ dáng anh ấy vui vẻ phấn chấn, không nhịn được hỏi: “Anh. . . . . . thích cô ấy?”

“Ừ” Gật đầu không chút do dự.

“Vậy, anh chọn cô ấy sanh con cho anh?”

“Dĩ nhiên” Trên đời này trừ Tô Tô, không có một cô gái nào có tư cách để lưu giữ con cháu của anh.

“Nhưng, cô ấy đã từng là vợ của người khác.”

“Không sao, tôi cũng không để ý.” Chỉ cần sau này cô ấy thuộc về anh, những chuyện trước kia với anh mà nói, đều không quan trọng.

“Cô ấy lớn hơn anh hai tuổi.”

“Đó không phải là vấn đề.” Bây giờ cũng không thể ngăn hai người yêu nhau, huống chi là tuổi tác.

“Anh cảm thấy không có vấn đề, nhưng, bệ hạ Nors thì sao? Cha mẹ của anh nữa? Cô ấy có thể qua cửa ải này sao?”

Ôn Nhược Khê không muốn đả kích bạn tốt, nhưng thân phận của anh ta không tầm thường, có thể Tô Mạt khiến Thần Hi động tâm, nhưng nếu quả như thật bọn họ ở chung một chỗ, bọn họ sẽ đối mặt với thử thách của quốc gia, anh cũng không cho rằng cô gái bề ngoài như Hàn Mai này có thể gánh vác cái gánh nặng này.

Quả nhiên, nhắc tới chuyện này nụ cười trên mặt Quý Thần Hi ảm đạm mấy phần.

“Thần Hi. . . . . .”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Nhược Khê không che giấu lo lắng của mình, ý vị sâu xa nói: “Có đôi lúc tôi đều cảm giác chúng mình sinh ra hiển hách, nhưng xác thực trách nhiệm đeo trên lưng cũng cực kỳ nặng nề, năm đó chuyện tình của Húc Nhật cùng Kiều Khả Linh chúng ta đều thấy rất rõ, mặc dù Kiều Khả Linh không xảy ra ngoài ý muốn, nhưng cơ hội bọn họ có thể gần nhau cũng rất mong manh. Thần Hi, anh. . . . . .”

“Nhưng Mặc Vận cũng thế ở cùng với Thi Nguyệt.”

“Tôi hiểu, nhưng Mặc Vận khác với anh.” Anh thử thuyết phục bạn tốt: “Mặc Vận là vừa mới bắt đầu liền nhận định Liễu Thi Nguyệt, Liễu Thi Nguyệt cũng muốn cả đời với Vân Mặc Vận, trải qua sinh tử, cũng không hối hận, hơn nữa họ Vân cùng họ Mặc cũng thừa nhận Thi Nguyệt. Đây là điều kiện đầu tiên mà bọn họ có thể ở chung một chỗ. Nhưng anh, sao anh có thể xác định Tô Mạt cùng anh cả đời đây?”

Tô Mạt. . . . . .

Tô Tô. . . . . .

Quý Thần Hi cúi đầu nhìn hình của cô trên lý lịch sơ lược, ngũ quan xinh đẹp, khóe mắt đuôi mày đều là lãnh đạm, đôi mắt, như thủy tinh thông suốt. . . . . .

“Nhất định cô ấy sẽ nguyện ý cả đời với tôi.”

“Vì sao?”Không biết tự tin của anh ở đâu ra.

Đặt lý lịch sơ lược lên trên mặt bàn, Quý Thần Hi tự nhiên cười một tiếng, xoay người đi ra thì lưu lại một câu.

“Bởi vì, Tô Mạt, chính là cô gái Quý Thần Hi tôi chọn trúng, tôi có thể vì cô ấy như thế nào, tôi tin tưởng, cô ấy nhất định cũng có thể vì tôi như thế.”

. . . . . .

Ôn Nhược Khê nhìn cô gái trên lý lịch sơ lược, nhìn lại bóng lưng đã đi xa của Quý Thần Hi, cảm thấy có một tia mê hoặc.

Húc Nhật vì một cô gái có thể sa sút ý chí, Mặc Vận vì một cô gái có thể sống chết không rời, Thừa Viêm có thể vì một ước định mà cô đơn mấy năm, hiện tại đến phiên Thần Hi. . . . . . Anh không hiểu, cái gọi là tình yêu, thật sự có ma lực như thế sao?

Lắc đầu cười khẽ, mắt kính thủy tinh được mài dũa chiếu ra chính anh.

Người con trai trong kính có khuôn mặt còn xinh đẹp hơn con gái nhiều, đôi mắt màu tím, tràn đầy quyến rũ, không biết dạng con gái nào, sẽ đi vào trong cuộc sống của anh đây . . . . .