Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 214: Gặp người có duyên (6)




‘Đừng đến gần!’

Mặc Di Nhiễm Dung vội vàng lên tiếng ngăn cản, cô đã thấy cái xác mọc đầy rơm đó bắt đầu dao động không theo một quy luật nào liền vội vàng ngồi thẳng, lại lớn tiếng niệm chú.

Cái xác đột ngột ngã xuống, trong chớp mắt toàn bộ rơm trên cái xác đã biến mất chỉ còn lại hai cọng cỏ khô từ lúc đầu của Mặc Di Nhiễm Dung.

Cô âm thầm thở phào một hơi sau đó đưa tay thu thập hết số nến trên sàn.

‘Khụ khụ …’ Cô gian nan đứng dậy, sắc mặt trắng bệch.

Sau khi thu thập hai cọng cỏ khô, cô chống một tay lên chiếc bàn đặt cái xác, lại phun ra một ngụm máu tươi.

‘Nhiễm Dung …’ Hoàng Phủ Ngạn Thương giật mình.

‘Xin … xin lỗi Mặc Di tiểu thư, tôi …’ Rõ ràng là vị pháp y cũng biết mình vừa gây ra họa, hắn ấp a ấp úng xin lỗi.

‘Ông … cái đồ khốn kiếp này, tôi thật sự muốn đánh chết ông …’

Hoàng Phủ Ngạn Thương tức giận níu cổ áo của ông ta, hung hăng nhấc tay lên.

‘Hoàng Phủ tiên sinh, đừng …’

Mặc Di Nhiễm Dung yếu ớt cất lời, thân thể cô không ngừng lung la lung lay, rõ ràng là không đứng vững nổi.

Vì cô đứng gần Niếp Ngân nhất, thấy vậy hắn liền đưa tay đỡ lấy cô sau đó ôm chặt cô…

‘Cô không sao chứ?’

Nhìn thấy một màn vừa rồi, Niếp Ngân đã hoàn toàn tin tưởng vào sự tồn tại của Giáng Đầu Thuật, hắn đối với cô gái trước mặt bắt đầu sinh ra chút kính nể.

Âm thanh trầm thấp mà đầy sức quyến rũ của người đàn ông quẩn quanh bên tai cô khiến mặt cô bất giác nóng lên.

‘Không sao … cám ơn Niếp tiên sinh …’ Cô thu tầm mắt lại, yếu ớt nói.

‘Đáng lý tôi phải cám ơn cô mới đúng, cái xác đó đúng là người của tôi, nếu như không phải vì các xác đó thì Mặc Di tiểu thư làm sao bị thương được!’ Nhiếp Ngấn điềm đạm mà ưu nhã nói.

‘Không … đây là việc tôi nên làm …’

Mặc Di Nhiễm Dung ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, trong giọng nói có chút nũng nịu của một thiếu nữ.

‘Nhiễm Dung …’

Lúc này Hoàng Phủ Ngạn Thương bước lên, không nói thêm lời nào trực tiếp kéo cô vào lòng mình, vẻ mặt cảnh giác nhìn Niếp Ngân sau đó thấp giọng hỏi: ‘Em không sao chứ?’

Vừa nói vừa chu đáo giúp cô lau đi vết máu bên khóe miệng.

Mặc Di Nhiễm Dung âm thầm nhìn về phía Niếp Ngân, trong ánh mắt xẹt qua một tia thất vọng sau đó mới trả lời Hoàng Phủ Ngạn Thương: ‘Không sao …’

Nói xong cô quay lại nhìn vị pháp y đã sắp bị dọa ngất, ‘Thực ra anh cũng đừng trách ông ấy, dù sao những gì vừa xảy ra không phải ai cũng chịu nổi! Vậy mà hai cô gái này, thật sự khiến tôi khâm phục!’

Thượng Quan Tuyền nhìn Mặc Di Nhiễm Dung, ‘Mặc Di tiểu thư, thực ra người thực sự khiến mọi người khâm phục là cô mới đúng, Giáng Đầu Thuật của cô thật sự khiến chúng tôi mở rộng tầm mắt.

‘Đúng đó đúng đó …’ Lãnh Tang Thanh giọng tán thưởng nói: ‘Mặc Di tiểu thư, chị thật lợi hại, chỉ là … chị bị thương không đáng ngại chứ?’

Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ lắc đầu, ‘Không sao, cũng may là vị pháp y đó còn chưa bị hù đến nỗi chạy ra ngoài bằng không cái xác này thực sự là không thể khống chế được, còn may!’

Lãnh Tang Thanh nghe vậy cũng thở phào một hơi, sau đó chạy đến bên cạnh Niếp Ngân, hung hăng đánh hắn một cái.

Nhiếp Ngấn xoay đầu lại nhìn Lãnh Tang Thanh chau mày…

‘Em không đánh sai, nếu như không phải là người của anh không có bản lĩnh, để mình trúng phải Giáng Đầu rồi chết ở đây, Mặc Di tiểu thư làm sao mà bị thương được chứ, nói tới nói lui cũng là anh phải chịu trách nhiệm!’ Lãnh Tang Thanh trừng mắt nhìn hắn, giọng oán trách nói.

Niếp Ngân nghe cô nói, trên môi nở một nụ cười hiếm thấy, cúi người xuống gần Lãnh Tang Thanh, nói từng chữ một: ‘Nha đầu dã man không nói lý như em anh cũng là lần đầu tiên thấy!’

‘Anh nói ai dã man?’ Lãnh Tang Thanh trừng mắt nhìn hắn, tên đàn ông đáng chết này, dám nói cô như thế.

‘Ồ, anh nói sai rồi, phải là “boy” dã man mới đúng!’ Niếp Ngân nói xong, đưa tay vò vò đầu cô như đang cưng chiều một con vật nuôi dễ thương vậy.

‘Anh …’ Mắt Lãnh Tang Thanh càng trợn to hơn, ‘Em đã nói bao nhiêu lần rồi, không được đụng vào đầu của em!’

Niếp Ngân bị hành động trẻ con của cô chọc cười, hắn nhịn không nổi bật cười lên.

Thượng Quan Tuyền bên cạnh rõ ràng là nhìn đến ngẩn ngơ, cô trước giờ chưa từng thấy chủ nhân của mình có một vẻ thong dong cười đùa thế này, còn Lãnh Thiên Dục đứng bên cạnh mặt càng lúc càn lạnh lùng, nắm tay cũng vô thức nắm chặt lại.

Mặc Di Nhiễm Dung cũng âm thầm thu hết một màn này vào mắt …

Không biết tại sao cô cảm thấy rất hâm mộ cô gái sáng láng kia, nếu như có thể, cô cũng rất muốn giống như vị Lãnh tiểu thư đó theo bên cạnh hắn …

Âm thầm nhìn lại một lần nữa người đàn ông cao lớn đứng kia, tuy hắn không có vẻ lạnh lùng như Lãnh Thiên Dục nhưng toàn thân tỏa ra một khí chất khiến người ta không có cách nào chống đối, hắn là người đàn ông thế nào chứ, ngoại hình ưu nhã nhưng sắc bén như một chú báo, hắn là Niếp Ngân … là người đàn ông mà mình muốn nhưng không cách nào tiếp cận được …

Nếu như có thể … cô rất muốn được đến gần hắn, cho dù cả đời ở bên cạnh hắn hoặc chỉ là được nhìn thấy hắn cười cũng cam lòng …

Nghĩ đến đây, tim Mặc Di Nhiễm Dung lại đập điên cuồng.

Hoàng Phủ Ngạn Thương không khó nhận ra nét mặt của Mặc Di Nhiễm Dung có gì đó không đúng, khi hắn nhìn thấy cô cứ luôn nhìn về phía Niếp Ngân, trên mặt không ngừng biến hóa, lúc đỏ mặt, lúc cười thầm, trong lòng chợt rung lên một tiếng chuông cảnh báo, điều này khiến hắn rất không thoải mái.

‘Anh …’

‘Lời anh nói chính là mệnh lệnh!’ Lãnh Thiên Dục ngắt lời cô, vẻ mặt không vui.

Lãnh Tang Thanh cắn môi, suy nghĩ một lúc rồi nhún vai, ‘Em cũng muốn đi, chỉ là …’

‘Chỉ là cái gì?’ Lãnh Thiên Dục chau mày nhìn em gái.

Lãnh Tang Thanh thở dài một tiếng, vừa định cất lời thì Niếp Ngân đã bước tới, mỉm cười nói: ‘Nhưng mà em gái anh thiếu tôi một món đồ, cho nên bây giờ cô ấy không thể đi với anh được!’

‘Thiếu đồ của anh? Thiếu cái gì?’ Lãnh Thiên Dục bất mãn nhìn Niếp Ngân sau đó lại nhìn về Lãnh Tang Thanh.

Lãnh Tang Thanh chu môi, vẻ mặt vô tội.