Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 97: Gặp oan gia: Yêu cầu (1)




Hoàng Phủ Ngạn Thương nhẹ nhàng cầm một khối đường mang hương vị Tử Lan bỏ vào trong miệng, nhấm nháp, ánh mắt dời về phía Mặc Di Nhiễm Dung ——

“ Cũng giống như em, khiến người ta cảm thấy dù là mộng ảo cũng khó có thể quên được.” ( Tên này đang nói vị đường tử lan vs MDND)

“ Tôi nào có tốt như vậy…”

Núm đồng tiền duyên dáng của Mặc Di Nhiễm Dung xuất hiện bên khóe môi cô, cô lại phát hiện ánh mắt nóng rực đang nhìn mình, nhất thời cảm thấy đỏ mặt.

Ánh mắt của Người đàn ông này khiến cô cảm thấy không thoải mái lắm…

Không biết vì sao, trong lòng cô thế nhưng lại xuất hiện một chút bối rối, đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây.

Nhìn thấy cô trốn tránh mắt mắt của mình, gương mặt cô lại đỏ bừng, bộ dạng ngây thơ đó khiến anh thất thần, theo bản năng anh vươn bàn tay to ra, vuốt nhẹ gò má cô.

"Hoàng Phủ tiên sinh —— "

Mặc Di Nhiễm Dung giật mình,cô vội vàng đứng dậy, ánh mắt tràn ngập cảnh giác nhìn anh.

Vừa rồi anh ta làm gì vậy? Anh ta thế nhưng… thế nhưng lại sờ mặt mình?

Thấy cô gái trước mắt như chim sợ cành cong, trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Thương không khỏi dâng lên một trận ảo não, anh không ngờ động tác của mình lại dọa cô, nhưng mà…

Anh cũng không có tính toán gì hết, thích một người không phải là muốn có được cô sao? Anh mang trong mình dòng máu của gia tộc Hoàng Phủ, bởi vậy, anh tuyệt đối sẽ không trốn tránh tình yêu.

Nghĩ đến đây, anh đứng dậy, thân hình cao lớn phủ xuống bóng dáng nhỏ xinh…

“ Nhiễm Dung…” Anh nhẹ nhàng gọi tên cô, ngay sau đó, anh đi tới bên cạnh cô.

Mặc Di Nhiễm Dung theo bản năng lui về phía sau, cô vô cùng khẩn trương, đôi mắt màu tím Tử Lan trừng to nhìn người đàn ông đang đi tới gần mình, bàn tay nhỏ bé cũng không biết nên để chỗ nào.

Cho đến khi phía sau lưng truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, cô mới ý thức được chính mình đã tiến sát vách tường, không còn đường trốn.

Mà người đàn ông trước mắt này thì cười tao nhã tiến tới gần cô, cuối cùng dừng ở trước mặt cô, hai cánh tay anh vây quanh cô.

"Hoàng Phủ tiên sinh, anh —— "

Ngoài ý muốn cô có chút lắp bắp hỏi, nhìn vẻ mặt đầy ý vị thâm sâu của anh, cô cảm thấy rất bất an, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

“ Thời gian chúng ta tiếp xúc với nhau cũng không tính là ngắn, vì sao còn gọi tôi là Hoàng Phủ tiên sinh? Em có biết tôi không thích em gọi tôi như vậy không?”

Hoàng Phủ Ngạn Thương cúi đầu , môi kề sát tai cô, nói.

"Tôi..."

Mặc Di Nhiễm Dung chưa từng trải qua loại tình huống này, càng chưa từng đứng gần một người đàn ông như vậy, không khí xung quanh tràn ngập hương vị nam tính.

"Hoàng Phủ tiên sinh, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, mời anh… tự trọng…”

Mặc Di Nhiễm Dung cố nén sự xúc động trong mình, tim cô đập rất lợi hại, tựa như…. Tựa như có cây búa nặng nề nện trong lòng cô, khiến cả người cô có chút đau nhức.

Lời cô nói khiến thân mình Hoàng Phủ Ngạn Thương khẽ giật một chút, anh lập tức ngẩng đầu, sự dịu dàng trên khuôn mặt anh dần trở nên có chút khựng lại, đuôi mắt khẽ nheo lại.

Ngay sau đó, bàn tay to của anh nhẹ tìm tòi, nắm lấy cằm cô, khiến cô phải nhìn thẳng vào mắt mình…

"Hoàng Phủ —— "

“ Anh yêu em! Anh muốn em.”

Anh không chút do dự đánh gãy lời của Mặc Di Nhiễm Dung, ánh mắt anh không hề chớp nhìn thẳng vào mắt cô, gằn từng tiếng bá đạo.

Mặc Di Nhiễm Dung nghe thấy vậy lập tức giật mình sửng sốt, nhất thời cô thế nhưng lại quên tránh thoát, chỉ trừng to mắt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn người đàn ông trước mắt .

Anh vừa mới nói cái gì?

Hoàng Phủ ngạn Thương thấy phản ứng của cô như vậy, trong lòng càng cảm thấy thất bại, cô gái này quả thực bị mình dọa sợ sao? Anh thổ lộ với cô, mà cô lại phản ứng thế này.

"Nhiễm dung..."

Anh lần nữa mở miệng, môi mỏng khẽ nhếch lên: Vừa rồi em có nghe anh nói gì không? Anh là đang thổ lộ với em, anh yêu em.”

Mặc Di nhiễm dung lúc này mới kịp phản ứng lại, cô lẩm bẩm: “ Tôi… tôi không hiểu.”

Loại tình huống ngoài ý muốn khiến cô cảm thấy vô cùng bối rối, đây không phải là chuyện cô có thể xử lí được, cảm giác này khiến cô thực sợ hãi.

“ Không hiểu cũng không sao, em chỉ cần biết anh yêu em, ngay từ lần đầu tiên gặp e, anh đã yêu em rồi.”

Hoàng Phủ ngạn Thương tâm sủng ái nhìn cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô, anh cao hứng nhìn bộ dạng ngây ngô khi được tỏ tỉnh của cô, điều này chứng minh cô chưa từng yêu ai bao giờ.

Anh là đàn ông, người đầu tiên cũng là người cuối cùng, mà cô, nhất định phải trở thành người phụ nữ của anh, nhất định.

Mặc Di Nhiễm Dung bị ánh mắt của anh khiến cô càng thêm bối rối, cô nhíu mày, vội vàng cụp mắt, nghi hoặc càng sâu hơn…

Anh… anh yêu tôi? Vậy thì sao?” Cô thấp giọng hỏi.

Cô có chút khó hiểu, người đàn ông này nói với mình điều đó, ý là gì? Yêu cô thì sao?

Nghe câu hỏi của cô, ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Thươngcàng trở nên nhu hòa hơn, anh cười, cô thật đơn thuần, cơ hồi chuyện tình cảm đối với cô chỉ là trang giấy trắng, vậy thì để anh khắc họa mình lên trang giấy trắng đó.

"Nhiễm Dung, ngẩng đầu nhìn anh !" anh thấp giọng nói.

Mặc Di Nhiễm Dung theo bản năng ngẩng đầu lên, bất an nhìn vào đôi mắt anh..

Cánh môi Hoàng Phủ Ngạn Thương cách cô càng ngày càng gần…

“ Còn nhớ rõ quẻ bói không? Bài Tarot chẳng phải biểu hiện em sẽ có một đoạn tình cảm sao?”

Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ nhàng gật đầu, kinh ngạc nhìn anh.