Tử Dương

Chương 145: Từ chối




Dịch giả: Không Phải Là Tình Yêu

“Lão gia, cô ta sẽ tự sát không?” Lão Ngũ đứng cạnh Mạc Vấn.

“Sẽ không đâu, trong lòng nàng còn có lo lắng.” Mạc Vấn lắc đầu nói.

“Có lo lắng gì?” Lão Ngũ không hiểu hỏi.

“Nàng đã có chửa với người Hồ.” Mạc Vấn bình tĩnh trả lời, việc hắn làm lúc trước là cách ổn thỏa nhất mà hắn có thể nghĩ tới, hoàn toàn chính xác là Lâm Nhược Trần có lỗi nhưng xét về tình thì khi bị bắt đi nàng cũng chưa có tình cảm gì với hắn, cũng không biết hắn sẽ vượt ngàn dặm khó khăn để đi tìm nàng, nếu khi đó nàng biết chồng nàng là một người đàn ông như vậy thì chắc chắn nàng sẽ không làm ra những chuyện như thế, nhưng nàng lại không biết nên trong hoàn cảnh tuyệt vọng thì bản năng ham sống sẽ chiến thắng.

“Lão gia, ta chẳng hiểu ra sao cả, nếu đúng là cô ta không bỏ được con thì tại sao lại nuốt vàng để tìm đến cái chết, chẳng lẽ vừa rồi cô ta diễn trò?” Lão Ngũ nghi ngờ hỏi.

“Không phải, lúc trước tinh thần nàng không ổn định, trong lòng thấy xấu hổ nên không hề nghĩ đến hậu quả.” Mạc Vấn lắc đầu nói, người đang bị kích động thì thường sẽ làm theo ý nghĩ lóe lên trong đầu, mà loại quyết định này thường là bất chấp hậu quả.

“Nếu sau này cô ta lại kích động nữa thì sao?” Lão Ngũ không quan tâm đến sống chết của Lâm Nhược Trần, cái gã quan tâm là Mạc Vấn có còn dính dáng gì đến nàng ta nữa hay không.

“Dù là ai thì cũng phải gánh chịu hậu quả do mình làm ra.” Mạc Vấn quay người đi về, lúc này xe ngựa đã biến mất trong màn đêm.

Vừa rồi Mạc Vấn viết thư từ vợ mất không ít thời gian, lúc này đã đến gần canh ba, khi quay về phòng Mạc Vấn xua tay với lão Ngũ và Mộ Thanh, “Hai người các ngươi đi nghỉ sớm đi.”

Mộ Thanh nói đồng ý rồi đi xuống trước, lão Ngũ nhìn Dự công chúa đứng ở bên cạnh bàn, lại nhìn sang Mạc Vấn, sau đó mới quay người đi đến nhà sau.

Sau khi hai người rời đi, Mạc Vấn đưa tay ý bảo Dự công chúa ngồi xuống.

“Thật ra trước đó ta đã tìm được nàng.” Mạc Vấn nhìn Dự công chúa.

“Ta đúng là vẽ rắn thêm chân, tự cho là đúng làm cho chân nhân thêm phiền.” Vẻ mặt Dự công chúa tỏ ra xấu hổ.

“Người Hồ tàn bạo, xem người Hán chúng ta như chó lợn, làm nhục cướp đoạt, cưỡng hiếp rồi giết, ta là người Hán nên sẽ không giúp các người.” Mạc Vấn nói đến chỗ này thì hơi dừng lại, sau đó nói tiếp, “Nhưng việc này chứng tỏ cô cũng có lòng, có qua có lại là tục lệ của người Hán, vì vậy ta cũng nói thẳng, dù sau này bần đạo và người Hồ các cô là kẻ địch của nhau thì ta cũng sẽ không làm hại đến tính mạng của cô.”

“Đa tạ Mạc chân nhân.” Dự công chúa đứng lên cảm ơn.

“Yêu cầu này cũng không cần bàn lại nữa, ta muốn hỏi cô vài câu, được chứ?” Mạc Vấn nói với Dự công chúa. Hắn không thích Dự công chúa chỉ vì nàng là người Hồ, nếu không có thân phận là công chúa người Hồ thì từ lần gặp mặt ban đầu tặng giấy thông hành, khi bị lão Ngũ đánh mấy năm trước tỏ ra kiên cường, cùng với khi có việc cầu người khác thì tỏ ra cung kính, những điều này làm cho hắn cũng không ghét nàng.

“Xin chân nhân cứ hỏi.” Dự công chúa tỏ ra vui mừng, liên tục gật đầu.

“Làm thế nào mà cô biết ta đã vượt qua thiên kiếp?” Mạc Vấn vào thẳng chủ đề chính.

“Vượt qua thiên kiếp là như thế nào?” Dự công chúa không hiểu hỏi.

“Là ai nói cho cô biết phải gọi ta là chân nhân?” Mạc Vấn thay đổi cách hỏi khác.

“Chính là quan Tư Thiên báo cho.” Dự công chúa trả lời ngay.

Mạc Vấn nghe vậy khẽ gật đầu, vẻ mặt Dự công chúa không giống như nói dối, có khả năng là nàng thật sự không biết.

“Quốc sư nước Triệu của các cô bao giờ die?” Mạc Vấn lại hỏi tiếp.

“Không đến trăm ngày nữa.” Dự công chúa trả lời rất dứt khoát.

Mại Vấn lại khẽ gật đầu, người tu đạo có thể tính ra số tuổi thọ của bản thân, khi vượt qua thiên kiếp thì khả năng này lại càng mạnh, có thể biết rõ mình thọ đến ngày nào.

“Nước Triệu cũng coi như đối xử tốt với đạo sĩ và tăng ni, trong nước có nhiều người có tu vi cao, tại sao các người không đi mời bọn họ mà lại phải đến đây tìm ta?” Mạc Vấn lại hỏi.

“Mạc chân nhân đã hỏi thì ta cũng không dám giấu, chân nhân nói rất đúng, trong nước Triệu chính xác là có nhiều tăng đạo, nhưng lại ít người hiểu được pháp thuật, mấy năm nay triều đình dùng sính lễ mời chào cũng được một số nhưng phần lớn là người mua danh chuộc tiếng, làm pháp sự bắt quỷ thì có thể nhưng khi ra tiền tuyến đối đầu với yêu vật của nước Yên thì lại không chịu nổi một đòn. Trong nước cũng có người có pháp thuật thông thiên nhưng lại cũng giống như chân nhân ghét quốc gia ác như chúng ta, chưa ra tay giết người đã là tốt rồi làm sao còn chịu giúp chúng ta được.” Dự công chúa tỏ ra xấu hổ.

“Tại sao cô lại cho rằng ta sẽ chịu giúp?” Mạc Vấn gật đầu hỏi tiếp, công chúa nước Triệu này đúng là dám nói thật.

“Chiến tranh ở đông bắc đã kéo dài mấy năm, tuy dân số nước Yên chưa bằng một thành của nước Triệu nhưng lại có nhiều yêu binh quỷ vật, mấy năm liền xâm nhập xuống phía nam, đã hạ được ba quận mười sáu châu, tới lúc này đã thành mối họa lớn, nếu không phá được nước Yên thì có thể dẫn đến mất nước, dưới tình hình cấp bách thì không thể không thử được, thật ra có thể mời được chân nhân hay không ta cũng không nắm chắc tí nào, chỉ có thể hết sức nỗ lực. Có thể chân nhân sẽ rủ lòng thương dân chúng nước Triệu mà dẹp nạn binh đao.” Tuy Dự công chúa không nói to nhưng nhấn rõ ràng từng chữ một.

Mạc Vấn nghe vậy nhướng mày lạnh lùng cười, dù Dự công chúa đang trả lời câu hỏi của hắn nhưng cũng không buông bỏ việc thuyết phục hắn, giờ lại chuyển sang vì dân chúng nước Triệu.

“Tộc Tiên ti Mộ Dung kia sau khi xuôi nam cũng sẽ giết người làm thức ăn, cướp đoạt lương thực, hiếp đáp vợ người khác chứ?”Mạc Vấn lạnh lùng cười hỏi.

“Chân nhân nói rất đúng, người nước chúng ta làm rất nhiều việc ác, cũng có việc lấy người làm thức ăn nhưng họ Mộ Dung của tộc Tiên ti kia lại càng hơn chúng ta nhiều, phá thành xong sẽ tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành, ngay cả người già và trẻ em cũng không tha.” Dự công chúa gật đầu nói.

Câu hỏi của Mạc Vấn lúc trước chỉ để mỉa mai nhưng không ngờ Dự công chúa lại đưa ra câu trả lời, xem ra người Hồ và họ Mộ Dung tộc Tiên ti đều không phải là người lương thiện, đều là loài lang sói.

“Tại sao cô lại nghĩ rằng ta có thể chống lại được nước Yên?” Mạc Vấn đổi chủ đề.

Lúc này Dự công chúa cũng không trả lời ngay mà cau mày trầm ngâm, một lát sau mới nói, “Thật không dám giấu giếm, triều đình biết chân nhân chính là một trong bảy vị chuẩn đồ Thượng Thanh, triều đình đã từng thấy được bản lĩnh của mấy vị đồng môn với chân nhân, tất cả đều vô cùng huyền bí, bá đạo phi thường, tu vi của chân nhân cao hơn nhiều so với bọn họ, nếu như chịu ra tay thì nhất định có thể chế ngự được yêu binh, dẹp yên chiến tranh.”

Mạc Vấn nghe vậy lại gật đầu, chắc chắn lúc này đám người Bách Lý Cuồng Phong đã rất có danh tiếng rồi, nước Triệu điều tra bọn họ thì tất nhiên sẽ biết đến mấy chuẩn đồ Thượng Thanh khác, mà coi như không điều tra ra được thì Liễu Sanh cũng sẽ nói ra lai lịch của bọn hắn. Chẳng qua cho dù triều đình có biết lai lịch của mọi người thì cũng không có ý nghĩa gì, vì trong bảy người trừ hắn có một người hầu ra thì những người khác đều chỉ có một mình, muốn đi đâu thì đi, căn bản không biết tìm ở đâu.

“Nếu các người đã biết lai lịch của ta thì càng không nên tốn thời gian ở trên người ta nữa, ta sẽ không giúp người Hồ, càng sẽ không trở thành kẻ địch với đồng môn.” Mạc Vấn bưng chén trà lên.

“Chúng ta tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng chân nhân đối địch với nước Tấn, chỉ xin chân nhân có thể giúp chúng ta chống lại nước Yên, nếu chân nhân đồng ý thì chúng ta có thể ký hiệp ước hòa bình trăm năm với nước Tấn.” Dự công chúa thấy Mạc Vấn bưng chén trà lên thì không khỏi hơi lo lắng.

“Dù các người không xuống phía nam tấn công nước Tấn thì nước Tấn cũng sẽ tiến lên phía bắc thu hồi lại đất đai của mình.” Mạc Vấn lạnh lùng nói.

“Chân nhân đã hiểu lầm, ta muốn nói là nếu chân nhân giúp chúng ta thì chúng ta sẽ không gián tiếp làm hại đến dân chúng nước Tấn.” Dự công chúa giải thích.

“Theo ta được biết thì Hoàng đế nước Triệu có không ít Hoàng tử, vì sao bọn họ không gấp mà một người con gái như cô lại phải bôn ba khắp nơi?” Mạc Vấn thấy Dự công chúa cũng không có ý rời đi liền muốn tiễn khách.

“Gia môn bất hạnh, mấy vị hoàng huynh không có lòng muốn trị quốc an dân ngược lại còn tranh đấu lẫn nhau.” Dự công chúa nói đến đây thì lại chuyển sang chuyện khác,”Chân nhân cứ việc yên tâm, những việc ta đã đồng ý thì sẽ làm đúng như thế, nếu chân nhân cần gì thì ta đều có thể làm chủ được.”

“Chuyện này là thật?” Mạc Vấn hỏi.

“Đúng thế, mời chân nhân nói ra.” Dự công chúa thấy Mạc Vấn có vẻ mềm mỏng liền cảm thấy vui mừng.

“Vậy thì tốt, bần đạo xin cô ngày sau đừng đến đây nữa, cảnh tượng thê lương của huyện Tây Dương vào năm đó đến nay còn quanh quẩn ở trong đầu của ta, muốn ta giúp người Hồ là tuyệt đối không thể.” Mạc Vấn nói xong thì đứng dậy, hắn nói chuyện với Dự công chúa là vì muốn biết tình hình chiến tranh hiện nay, trong lòng hắn không dao động chút nào.

Dự công chúa thấy Mạc Vấn nói như thế thì trong lòng liền nguội lạnh, nhìn thấy Mạc Vấn đứng lên thì không thể không đi, vì vậy đành thở dài rồi cáo từ.

Mạc Vấn đi theo, muốn đóng cửa, nào ngờ Dự công chúa ra đến bên ngoài bỗng nhiên dừng lại quay người nhìn thẳng vào Mạc Vấn, “Chắc chắn bản cung sẽ khiến cho chân nhân đổi ý.”

“Bản tọa nhìn xem cô làm thế nào.” Mạc Vấn nhướng mày đáp lại. Hắn đánh giá cao sự kiên trì của Dự công chúa nhưng hắn cũng không thích Dự công chúa tỏ ra quá tự tin.

Dự công chúa cũng không trả lời mà quay người rời đi.

Mạc Vấn dừng lại trước cửa rồi đóng cửa lại.

“Lão gia, cậu có đói không?” Lão Ngũ đi từ gian phòng phía tây ra ngáp một cái.

“Nghe ngươi nói thế ta lại thấy hơi đói, đi làm cho ta một bát mì.” Mạc Vấn nói với lão Ngũ, sau khi giải quyết xong chuyện của Lâm Nhược Trần hắn cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, việc hiểu ra sự thay đổi và không thay đổi của thiên đạo trước kia đã phát huy tác dụng, hắn đã khoan dung tha thứ cho Lâm Nhược Trần, việc tha thứ này cũng không phải là nhân nhượng mà là lòng thông cảm của một người đứng ở vị trí cao, bởi vậy đổi lại được sự bình thản trong lòng. Kẻ mạnh phải đối xử nhân từ với kẻ yếu, nhất là kẻ yếu đã hối hận, đây là một trong những giáo lý của Đạo gia. Đạo gia có đạo sát phạt, không cổ hủ như một bà già, cũng không tùy ý giết chóc như đao phủ.

Sau khi trở lại gian phòng phía đông, Mạc Vấn phát hiện đệm chăn ở trên giường đã được thay mới, không nghi ngờ gì việc này là do lão Ngũ xui Mộ Thanh làm.

Không lâu sau lão Ngũ bưng một bát mì sợi lên, hiện giờ mì sợi là loại đồ ăn tinh tế dành cho gia đình quan lại, dân chúng bình thường không nỡ ăn, vì muốn làm mì thì phải xát đi lớp vỏ ngoài của gạo nên rất phí thức ăn, Mạc Vấn rất thích loại thức ăn này, sợi mì dùng nước sôi nấu qua rất sạch sẽ, mà lại không có độc sẵn có trong ngũ cốc.

“Lão gia, có phải cậu quá hào phóng hay không?” Lão Ngũ ngồi xuống đối diện với Mạc Vấn.

Lúc này Mạc Vấn đang ăn, nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn lão Ngũ, lão Ngũ nhìn về phía giường, Mạc Vấn thấy thế biết ngay là khi Mộ Thanh dọn giường đã phát hiện châu báu mà Chu quý nhân tặng hắn đã không còn.

Đạo sĩ ăn cơm không nhanh không chậm, còn có định lượng rõ ràng, sau khi ăn xong Mạc Vấn buông đũa xuống, “Quân tử phải làm việc thiện giúp mọi người.”

“Tại sao cậu không đem luôn cái phất trần bằng vàng kia mà làm việc thiện cho nàng ta?” Lão Ngũ hờn dỗi nói.

“Quay về đi ngủ đi.” Mạc Vấn đứng dậy đuổi lão Ngũ đi.

Tuy đêm đã khuya nhưng Mạc Vấn vẫn bổ sung bài tập buổi tối, sau khi niệm kinh xong hắn nhớ lại tình cảnh đáng ghê tởm vào năm đó, kết quả phát hiện tình cảnh đó đã trở nên mơ hồ, thay vào đó là khuôn mặt hối hận của Lâm Nhược Trần, tới lúc này thì ác mộng quấy nhiễu hắn mấy năm nay cuối cùng đã triệt để biến mất.

Sáng sớm hôm sau, tuyết rơi nhiều, sau đó một thời gian ba người cùng với dân chúng trong huyện đều ở trong nhà, tuyết lớn vẫn rơi không ngừng, đợi đến khi tuyết ngừng rơi thì đã là nửa tháng sau.

Sau khi tuyết ngừng rơi được bảy ngày thì Dự công chúa lại đến, lần này nàng không đi một mình mà đem theo năm ngàn binh lính.