Tu La Thần Công

Chương 28: Người nằm trong mộ đó là ai?




Trong rừng lá mật này còn một quái nhân mà Lăng Trung Ngọc không biết thì là một chuyện chàng không ngờ tới. Kỳ hơn nữa hai con Kim mao toan nghe tiếng hú, chúng tỏ ra như nghe tiếng chủ nhân hô hoán.

Con quái thú kia cõng vợ lên lưng quay lại nhìn Lăng Trung Ngọc một cái, nó thấy chàng không rượt theo thì mắt lộ vẻ cảm kích. Đoạn nó chạy như bay về phía phát ra tiếng hú.

Đột nhiên nó gầm lên ba tiếng, một tiếng dài hai tiếng ngắn, tựa hồ để đáp lại tiếng gọi của chủ nhân.

Giang Mỹ Linh lầm lủi tới bên Lăng Trung Ngọc nói :

- Nguy quá! May mà hai con Kim mao toan bỏ chạy rồi. Tiếng hú về sau không biết của giống quái thú gì?

Lăng Trung Ngọc xao xuyến trong lòng, chàng không rảnh để nói rõ cho Giang Mỹ Linh hay đó là tiếng người chớ không phải thú. Chàng vội chạy lại giải cứu cho Liệt Hỏa tán nhân.

Con Kim mao toan đi rồi, đôi mãnh hổ nằm phục tại đó lúc trước bây giờ mới đứng dậy. Chúng giương mắt nhìn quanh đột nhiên gật đầu nguẩy đuôi lại bên Lăng Trung Ngọc. Mắt chúng dường như đầy vẻ cảm kích.

Lăng Trung Ngọc thấy chúng không có ác ý, liền cười nói :

- Khắc tinh của các ngươi chạy rồi. Về đi thôi!

Hai con mãnh hổ cúi xuống liếm chân Lăng Trung Ngọc.

Giang Mỹ Linh thấy nó ngoan ngoãn liền xoa đầu vuốt ve. Nó vẫn tỏ ra hiền từ như con mèo nuôi trong nhà.

Giang Mỹ Linh thấy đôi mãnh hổ bỏ đi rồi liền cười nói :

- Kim mao toan chuyên ăn não tủy của sư tử và mãnh hổ. Giả tỷ mình không sợ Kim mao toan thì lưu chúng lại nuôi như đôi mèo lớn kể ra cũng thú.

Lăng Trung Ngọc vung kiếm chặt đứt dây Thực nhân đằng chằng chịt quanh mình Liệt Hỏa tán nhân. Chàng hao phí nhiều hơi sức mới cứu được hắn.

Liệt Hỏa tán nhân khắp mình sưng húp trông rất đáng sợ. May Giang Mỹ Linh có mang theo thuốc giải chữa sưng thoa vào cho, hắn mới bớt đau. Liệt Hỏa tán nhân lại một phen cảm kích vô cùng.

Lăng Trung Ngọc nhăn nhó cười hỏi :

- Mỹ Linh! Cô còn muốn tiếp tục tìm kiếm bí lục võ công nữa không?

Liệt Hỏa tán nhân sau khi thoát hiểm vẫn chưa hết sợ, vội nói :

- Khu rừng bí hiểm này đến lão Đào cũng phải ớn gáy, ta chỉ mong rời khỏi hải đảo này. Bất luận bảo bối hay bí lục gì cũng không thiết nữa.

Giang Mỹ Linh cười nói :

- Ngươi không thiết nhưng ta vẫn thiết. Dù Kim mao toan hay Thực nhân đằng gì gì đi nữa, bất quá đến chết người là cùng. Chết thì chết, ta cũng không biến đổi chủ ý.

Cô mỉm cười quay lại hỏi Lăng Trung Ngọc.

- Lăng ca ca có sợ không?

Lăng Trung Ngọc cười đáp :

- Nếu bảo không sợ là giả dối. Có điều ta đã hứa với cô thì dù gặp quái vật đáng sợ hơn ta cũng không thay đổi lời hứa.

Liệt Hỏa tán nhân thấy hai người tiếp tục đi vào rừng sâu đành lẽo đẽo theo sau.

Lăng Trung Ngọc vừa đi vừa nói :

- Đối phó với Kim mao toan còn là việc dễ, nhưng đối phó với chủ nhân của Kim mao toan mới thiệt là khó, e rằng ba chúng ta không chống nổi lão. Ta sợ là sợ quái nhân đó.

Liệt Hỏa tán nhân nói :

- Trước ta chỉ hoài nghi tiếng hú đó là tiếng người. Bây giờ nghe ngươi nói vậy thì chắc là đúng rồi.

Giang Mỹ Linh la lên :

- Sao? Tiếng hú vừa rồi là tiếng người ư?

Lăng Trung Ngọc ngấm ngầm để ý. Chàng thấy cô tuy ra chiều rất kinh dị nhưng không có ý sợ sệt. Trái lại nhỡn quang cô lấp loáng tựa hồ lộ vẻ vui mừng.

Thái độ vi diệu này chỉ có Lăng Trung Ngọc gần gũi cô lâu ngày, tâm lý tương thông mới phát giác được.

Từ lúc rời khỏi đảo Kim Xà, Lăng Trung Ngọc thường thấy Giang Mỹ Linh lộ ra những nét thần bí khôn lường, nhất là lúc này. Chàng tự hỏi :

- “Chẳng lẽ cô này đã biết ở đây có quái nhân kia từ trước? Nhưng nay là lần đầu cô mới tới đây, trước khi ra biển, cô có biết hòn hải đảo này ở phương nào đâu?”

Lăng Trung Ngọc trong lòng nghi hoặc, nhưng chàng chỉ âm thầm để ý đến thái độ của Giang Mỹ Linh chứ không hỏi gì nữa.

Hòn đảo này lớn hơn hòn đảo Kim Xà nhiều. Cây cối xanh tốt rậm rạp che khuất bóng mặt trời, tưởng chừng như một biển cây không biết đâu là bờ là bến.

Liệt Hỏa tán nhân rất sợ rừng cây âm u bát ngát, hắn lẽo đẽo theo sát Lăng Trung Ngọc không dám rời xa chút nào.

Đi thêm mới mấy bước nữa, bỗng nghe tiếng hú lại nổi lên.

Liệt Hỏa tán nhân cất tiếng reo :

- Đúng là Bát Tý Thần Long!

Ba người quay về phía vừa phát ra thanh âm. Đi được mấy bước thì phía đông lại có tiếng hú vọng tới.

Lăng Trung Ngọc nói :

- Quái nhân đang rượt hắn.

Tiếng xú xen nhau nổi lên chợt ở phía đông, chợt ở phương tây.

Công lực hai người này đại khái không hơn không kém nhau mấy.

Trong rừng rậm bốn bề đều có tiếng vọng. Sau khi phân biệt được tiếng hú nào của ai phát ra mà cũng không hiểu từ phương nào vọng lại.

Lăng Trung Ngọc hỏi :

- Không hiểu Đào lão quái đã chạm trán quái nhân kia chưa? Công lực quái nhân nuôi cặp Kim mao toan so với Đào lão quái dường như còn cao hơn một bậc. E rằng Đào lão quái chưa chắc đã địch nổi hắn.

Giang Mỹ Linh nói :

- Lăng ca ca tính đến chuyện đó làm chi. Đào lão quái không địch nổi quái nhân kia càng hay.

Lăng Trung Ngọc nói :

- Trong khu rừng âm u nguy hiểm thêm được người nào hay người đó. Mối oan cừu giữa cô và hắn sau này hãy bàn đến.

Giang Mỹ Linh cười lạt nói :

- Được rồi! Vậy Lăng ca đi mà giúp hắn!

Lúc này tiếng hú ngừng rồi nhưng trong rừng rậm tiếng dội vẫn còn vang lên không ngớt.

Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, tiếng dội mới dần dần nhỏ đi.

Lăng Trung Ngọc không nhận được phương hướng nữa. Chàng nhăn nhó cười rồi buông tay ra.

Giang Mỹ Linh đột nhiên hỏi :

- Lăng ca còn nhớ tiểu muội đã nói gì với Lăng ca ở trên thuyền không?

Bỗng cô rảo bước đi lên trước Lăng Trung Ngọc, dường như cô đã nhận được đường lối.

Lăng Trung Ngọc động tâm. Chàng nhớ lại lúc ở trên thuyền cô đã căn dặn sau khi lên hải đảo, thì bất luận việc gì chàng cũng phải theo cô. Lúc đó chàng đã lấy làm kỳ, bây giờ càng cảm thấy thần bí hơn.

Lăng Trung Ngọc thấy có Liệt Hỏa tán nhân đứng bên, chàng không tiện hỏi rõ căn nguyên, đành theo cô đi.

Đi được một lúc đến quảng rừng cây cối thưa thớt hơn. Đột nhiên mắt chàng sáng lên. Một ngôi mộ trên chỗ đất bằng đầy cỏ mọc hiện ra trước mặt.

Khu đất bằng này vuông vắn chừng hơn mười trượng, vừa trông đã biết ngay có bàn tay người sắp đặt. Xung quanh mộ cây cối giồng theo hàng lối. Cỏ xanh trên mộ cũng được cắt xén bằng phẳng. Tỏ ra thường có người tới đây trông nom.

Lăng Trung Ngọc ban đầu tưởng là phần mộ Võ Hạo Thiên, nhưng lúc tới gần coi thì thấy bia mộ còn nguyên vẹn chưa sứt mẻ chỗ nào, thực không phải là một ngôi cổ mộ. Mộ này mới táng bất quá trong vòng mười năm. Võ Hạo Thiên chết trước đây hàng trăm năm thì phần mộ không có lý nào lại mới mẻ thế được.

Chàng quan sát kỹ lại thì trước mộ có hoa tươi và trái cây rừng. Trên cỏ còn có mùi rượu thơm dường như vừa mới có người đến tế điện. Chàng tự hỏi :

- “Ngôi mộ này táng ai? Người đến tế điện phải chăng là quái nhân mà mình chưa biết tên tuổi?”

Lăng Trung Ngọc ngấm ngầm phỏng đoán, bỗng thấy Giang Mỹ Linh lộ vẻ rất cổ quái. Nét mặt ra chiều bâng khuâng, cô lẩm bẩm một mình :

- Tại sao lại có ngôi mộ này?

Lăng Trung Ngọc cùng Giang Mỹ Linh từ lúc lên đảo đã phát giác ra bao nhiêu điều kỳ dị khủng khiếp, song dường như cô chẳng quan tâm chi hết. Đến bây giờ cô lộ vẻ kinh dị khiến cho chàng càng động mối nghi ngờ không sao hiểu được.

Giang Mỹ Linh đứng trước mộ ngưng thần chú ý một hồi. Trên mộ bia không khắc tên tuổi người chết. Đột nhiên cô phục xuống dập đầu lạy hai lạy.

Lăng Trung Ngọc thấy thế lấy làm kỳ hỏi :

- Mỹ Linh! Phần mộ này táng ai đó?

Giang Mỹ Linh đáp :

- Tiểu muội biết thế nào được?

Lăng Trung Ngọc hỏi :

- Đã không phải người thân thích, cố cựu, mà sao cô lại khấu đầu?

Giang Mỹ Linh đáp :

- Người này chết trên hoang đảo. Ngoài quái nhân kia chắc chẳng còn ai thăm viếng. Chúng ta chưa chắc gì đã còn sống mà trở về Trung Nguyên thì rồi cũng vùi xương ở hoang đảo như người này. Tiểu muội nghĩ tới người nằm đây biết đâu chẳng cùng một số mạng với mình nên nẩy lòng thương xót mà lạy y mấy lạy.

Lăng Trung Ngọc biết cô nói dối, câu này chẳng qua là lâm thời nghĩ ra, bên trong tất có duyên cớ.

Liệt Hỏa tán nhân bị cô làm cho nổi lòng bi ai. Hắn cũng vái hai vái, miệng lẩm bẩm khấn :

- Ông bạn chưa biết tên họ trong nấm mồ này! Tại hạ cầu ông phù hộ cho bọn tại hạ được bình an rời khỏi hải đảo này. Tại hạ trở về Trung Nguyên nhất định mời thầy niệm kinh cho ông bạn.

Lăng Trung Ngọc cười nói :

- Các ngươi ủy mị thế này khiến cho ta cũng cảm thấy hồn ma quỷ dường ở đâu đây. Chết sống là có số mạng, người trong mộ đã chẳng bảo vệ được cho mình còn phù hộ cho ai được?

Giang Mỹ Linh ngắt một bông hoa trắng trước mộ cài vào vạt áo rồi tiếp tục tiến về phía trước dẫn đường cho hai người.

Cô quanh sang mé tả đi một lúc rồi lại rẻ qua mé hữu, bất giác tới một chân núi.

Trái núi này rất lớn, đứng sững một mình mà cao ngất trời. Đỉnh núi đỏ như máu. Gió thổi đưa mùi lưu huỳnh tới khét lẹt. Sườn núi cây cỏ um tùm.

Giang Mỹ Linh nói :

- Liệt Hỏa tán nhân! Ngươi bất tất phải sợ hãi. Hỏa sơn trên kia đã tắt hết rồi.

Liệt Hỏa tán nhân ngẩng lên trông trái núi thần bí, bất giác trong lòng hẳn lại xao xuyến không yên. Nhưng hắn thấy Giang Mỹ Linh là một cô gái dám dẫn đầu đi lên, đành đánh bạo đi theo.

Lên đến lưng chừng núi, Lăng Trung Ngọc lắng tai nghe bỗng la lên :

- Ô hay! Dường như bên kia có người đang đánh nhau.

Chàng chưa dứt lời, bỗng có tiếng la :

- Cứu mạng! Cứu mạng!

Thanh âm này xuyên qua một hang núi khá dài nghe rất ảm đạm.

Liệt Hỏa tán nhân la thất thanh :

- Đúng là Vân Nghệ Tử!

Ba người hấp tấp vượt qua một khu thung lũng, trông lên chốn sơn đầu ở phía xa xa thấy Vân Nghệ Tử đang chiến đấu ác liệt với một quái nhân.

Quái nhân khoác tấm da thú năm màu loang lổ, tóc dài chấm vai. Hình dạng y nổi bật lên như đập vào mắt.

Vân Nghệ Tử bị quái nhân bức bách phải lùi dần.

Liệt Hỏa tán nhân kêu lên :

- Nguy rồi! Y... y...

Hắn chưa dứt lời đã nghe hai tiếng choang choảng. Cặp Phán Quan bút của Vân Nghệ Tử bay vọt lên không.

Quái nhân cười ha hả, đột nhiên chụp lấy cổ tay Vân Nghệ Tử. Quái nhân đổi giọng cười hô hố, nhấc Vân Nghệ Tử lên đỉnh đầu xoay mình lại toan liệng ra.

Bỗng quái nhân như nghĩ tới điều gì, liền đưa người Vân Nghệ Tử trở lại rồi trợn mắt quát hỏi :

- Ngươi là ai? Từ đâu tới đây?

Quái nhân nói câu này co pha giọng Thiểm Tây. Bọn Lăng Trung Ngọc đều lấy làm kỳ.

Vân Nghệ Tử bị quái nhân nắm giữ trong tay cực kỳ sợ hãi chẳng còn hồn vía nào nữa. Nghe quái nhân hỏi vậy, hắn vội đáp :

- Tại hạ là Vân Nghệ Tử Chưởng môn phái Linh Sơn, từ Tây Tạng tới đây.

Linh Sơn là một phái có uy danh lớn ở miền Tây bắc. Hắn hy vọng quái nhân hoặc giả vì biết mình là Chưởng môn phái Linh Sơn mà nể mặt buông tha cho chăng. Ngờ đâu hắn chưa giới thiệu còn khá, hắn vừa nói câu này, quái nhân bỗng gầm lên một tiếng thật to, chấn động cả màng tai, liệng hắn ra liền.

Lăng Trung Ngọc đứng cách hai người rất xa không cứu ứng kịp chắc hẳn Vân Nghệ Tử sẽ tan xương nát thịt.

Giữa lúc ấy đột nhiên trên tảng đá núi có người nhảy ra dang hai tay đón lấy.

Người này chính là Xà Thần Tất Thông. Tất Thông đang đi kiếm Đào Vĩnh Trạch tới đây vừa gặp quái nhân liệng Vân Nghệ Tử ra.

Lăng Trung Ngọc thở phào một cái, bỗng nghe đánh “bình” một tiếng. Thân thể to lớn của Vân Nghệ Tử rớt xuống đất nằm thẳng cẳng. Tất Thông cũng bị lộn đi mấy vòng.

Nguyên Tất Thông không chịu đựng nổi lực đạo của quái nhân liệng người ta. Hắn bị thân hình Vân Nghệ Tử đè xuống tới đất còn lộn đi mấy vòng, luồng kình lực của quái nhân bây giờ mới tiêu tan.

Quái nhân nhảy nhót nhanh như bay đuổi tới nơi, giương cặp mắt tròn xoe lên quát hỏi :

- Úi chà! Từ lúc sơ sinh đến nay ngươi không mọc tóc ư?

Xem chừng quái nhân này suốt đời không biết hòa thượng là gì.

Lão lộ vẻ kinh dị ngó đi ngó lại giơ tay ra sờ vào cái đầu trọc lóc của Tất Thông.

Tất Thông bình sinh vẫn nhớ mình đã biến thành đầu trọc, nhưng hắn chưa kể với ai câu chuyện tại sao hắn cắt tóc đi tu, cả Đào Vĩnh Trạch cũng không biết.

Lúc này Tất Thông thấy quái nhân đưa tay ra sờ đầu mình bất giác nổi giận đùng đùng.

Nguyên Tất Thông khi ở Miêu Cương lấy nghề nuôi rắn làm thú. Một hôm hắn gặp một vị lão hòa thượng đi vân du. Lão hòa thượng vô danh này thấy hắn nuôi rắn độc là có ý hại người liền độ hóa cho hắn. Tất Thông không chịu, thi triển tuyệt kỹ toan giết chết lão hòa thượng. Ngờ đâu hắn động thủ mấy lần đều bị thảm bại.

Sau bất đắc dĩ Tất Thông phải chịu để vô danh lão hòa thượng cắt tóc làm sư và tuyên lời trọng thệ vĩnh viễn không nuôi tóc dài trở về cuộc đời trần tục.

Ba năm sau, lão hòa thượng kia viên tịch rồi, Tất Thông mới rời khỏi Miêu Cương trở về Trung Nguyên...

Bây giờ Tất Thông thấy quái nhân sờ vào cái đầu trọc lóc, hắn tức quá chẳng nghĩ gì nữa, quay phắt lại vung thiền trượng đánh quái nhân.

Quái nhân hú một tiếng dài tung mình lên không. Bàn tay vẫn đè trên đầu Tất Thông.

Bỗng nghe đánh “choang” một tiếng! Tay quái nhân dường như không phải bằng xương bằng thịt đập vào cây thiền trượng lớn bằng miệng bát của Tất Thông hất ra.

Quái nhân cười ha hả nói :

- Hay lắm! Ngươi đầu không có tóc mà bản lãnh còn cao hơn kẻ có tóc.

Tiếng cười chưa dứt quái nhân lại nhảy xổ tới.

Tất Thông bị quái nhân hất đi chân đứng chưa vững thì đột nhiên thấy một luồng khí lạnh làm người hắn run bần bật.

Tất Thông thấy quái nhân xổ tới trong lòng kinh hãi vô cùng. Lập tức hắn khoa tròn cây thiền trượng, thi triển 36 thức về Phong Ma trượng pháp để hộ thân.

Hắn không mong gì thắng, mà chỉ cầu giữ mình không việc gì.

Đồng thời hắn hết sức la thật lớn :

- Lão Đào! Lão Đào! Mau tới đây!

Phong Ma trượng pháp này theo lời đồn nguyên là của Đạt Ma tổ sư sáng chế ra, vô danh lão hòa thượng ở Miêu Cương đem truyền thụ cho Tất Thông.

Trượng pháp của Tất Thông văng vẳng có tiếng như sấm động, Lăng Trung Ngọc thấy thế không khỏi ngấm ngầm thán phục là một trượng pháp tuyệt luân.

Tuy nhiên Phong Ma trượng pháp của Tất Thông mãnh liệt như vậy mà chỉ có phần đón đỡ, chớ không phản kích được chiêu nào.

Chưởng pháp của quái nhân chẳng người rất hùng hồn mà lại đột ngột phi thường. Tất Thông chỉ thủ chứ không công, mà vẫn bị song chưởng của quái nhân thỉnh thoảng xuyên qua làn bóng trượng đánh vào mình.

Lăng Trung Ngọc giật mình kinh hãi. Chàng biết quái nhân được dị nhân truyền thụ một bản lãnh siêu phàm, võ công đã đến bậc thượng thặng. Rồi chàng tự hỏi :

- “Chẳng lẽ quái nhân này đã lấy được bí lục võ công của Võ Hạo Thiên lưu lại trên đảo. Nếu lão cũng là người thâm hiểu võ học truyền thụ thì dù có lấy được bí lục, cũng khó lòng hiểu thấu chế vi diệu. Vậy người truyền thụ võ công cho quái nhân là ai? Phải chăng là người nằm trong phần mộ kia? Người đó là ai?”

Chàng càng nghĩ càng thấy là ngoài bộ mặt ngây ngô quái nhân còn lộ ra bằng giọng nói chưa biết đến nhà sư là thế nào, tựa hồ suốt đời y chưa từng rời khỏi hải đảo này. Nhưng tại sao khẩu âm thì dường như y là người ở cao nguyên miền Tây bắc Trung Quốc?

Chàng ngấm ngầm để ý thấy Giang Mỹ Linh ngó quái nhân chòng chọc, nét mặt cô phi thường quái dị.

Lăng Trung Ngọc động tâm cất tiếng hỏi :

- Mỹ Linh! Ta nhớ cô bảo nhà cô ở Tỏa Dương sơn miền Thiểm Bắc phải không?

Giang Mỹ Linh đáp :

- Phải rồi! Từ ngày Võ Hạo Thiên ra biển, tổ tiên tiểu muội dọn đến ở đó có tới hai trăm năm rồi.

Lăng Trung Ngọc lại hỏi :

- Nghe khẩu âm quái nhân thì dường như y là người đồng hương với cô. Trong tỉnh Thiểm Tây có nhà võ học nổi tiếng như vậy không?

Giang Mỹ Linh đáp :

- Ấy đó! Tiểu muội cũng rất lấy làm kỳ! Những nhà võ học nổi tiếng ở Thiểm Tây rất nhiều, nhưng không một ai đánh được tiểu muội, chứ đừng nói so bì với quái nhân này.

Lăng Trung Ngọc không sao hỏi ra được vụ này, trong lòng chàng rất lấy làm khó chịu.

Đang lúc kịch chiến, bỗng nghe đánh choang một tiếng. Chỉ trong nháy mắt cây thiền trượng của Tất Thông bị quái nhân cướp mất.

Tất Thông vẻ mặt xám xanh la lên mấy tiếng rồi lùi ra xa vài trượng.

Quái nhân không đuổi đánh, lão ngắm nghía cây thiền trượng một chút rồi đột nhiên mỗi tay cầm một đầu bắt vào nhau thành cái vòng tròn treo vào vai, cười ha hả nói :

- Đẹp quá! Đẹp quá!

Vẻ mặt quái nhân hí hửng chẳng khác đứa con nít lượm được chiếc đồ chơi.

Lăng Trung Ngọc toan tiến lại bỗng nghe quái nhân kia gầm lên một tiếng, rung cánh tay một cái cho chiếc vòng thép bay ra.

Từ trong góc núi đột nhiên có người chạy tới vung chưởng đánh tạt ngang.

Chiếc vòng thép rít lên veo véo rồi rớt xuống hang núi.

Người đó chính là Đào Vĩnh Trạch. Lão phóng chưởng đánh rớt chiếc vòng thép, nhưng cánh tay lão cũng bị tê chồn thì không khỏi giật mình kinh hãi. Lão không ngờ trên hoang đảo này lại có tay cao thủ võ công tuyệt đỉnh.

Quái nhân kia đảo cặp mắt cho toàn lòng trắng ra rồi ngoẹo đầu hắng giọng một tiếng hỏi :

- Ngươi họ Đào phải không?

Đào Vĩnh Trạch cũng không chịu kém, lão lên mặt cuồng ngạo cười lại, hỏi :

- Chà! Ngươi là người sơn dã chưa được khai hóa mà cũng biết đến ta ư?

Quái nhân đáp :

- Thằng cha đầu không có tóc vừa kêu ngươi cứu mạng. Chắc võ công ngươi phải cao hơn hắn. Hay lắm! Ngươi hãy nếm thử một chưởng của ta đây.

Binh! Hai chưởng giao nhau. Đào Vĩnh Trạch lùi lại ba bước. Quái nhân cũng xiêu người đi.

Quái nhân ngạc nhiên một chút đột nhiên nổi giận hỏi :

- Té ra ngươi đả thương con Kim mao toan của ta.

Đào Vĩnh Trạch cực kỳ kinh hãi. Nguyên lúc hai chưởng giao nhau lão cũng cảm thấy một luồng khí âm hàn từ lòng bàn tay đối phương xô ra. Lão không nghi ngờ gì nữa, cho là quái nhân này đã luyện Tu La thần công và nội lực y cũng tương tự như mình, không ai đả thương được ai.

Đào Vĩnh Trạch cũng nổi lên trong đầu óc một ý niệm giống Lăng Trung Ngọc rồi tự hỏi :

- “Phải chăng y đã lấy được bí lục võ công trên hải đảo này”.

Nhưng lão lại nghĩ thầm :

- “Giả tỷ y có tìm được bí lục võ công của Võ Hạo Thiên thì chắc đã luyện Tu La thần công đến bậc thứ chín rồi mới phải, song hiện giờ công lực y dường như mới tới bậc thứ bảy là nghĩa làm sao?”

Quái nhân chuyển động thân hình lại vung song chưởng đánh ra như sấm sét.

Đào Vĩnh Trạch vận đủ công lực đón lấy phát chưởng của đối phương. Lần này lão cảm thấy lục phủ ngũ tạng tựa hồ đảo lộn cả lên.

Lão là một nhà đại hành gia về võ học, thì thử hai chiêu là biết sức địch nhân. Lão la thầm :

- “Nguy rồi!”

Đoạn tự hỏi :

- “Tu La thần công của ta mà không đánh chết được hắn, cứ chiến đấu dằng dai thì nhất định bị hắn làm cho sức cùng lực kiệt biết làm thế nào?”

Đào Vĩnh Trạch nghĩ vậy đã toan chạy trốn, nhưng quái nhân mau lẹ như gió thoảng. Hắn vừa nghĩ tới đó đã bị quái nhân chặn đường rút lui.

Quái nhân thi triển chưởng pháp, trong vòng hai trượng vuông đều bị chưởng lực của y bao trùm, bóng chưởng trùng điệp, tựa hồ bảy tám người ở tứ phía đánh vào.

Quái nhân chẳng những công lực thâm hậu mà chiêu thức còn ảo diệu hơn Đào Vĩnh Trạch nhiều.

Lạ ở chỗ là chiêu số của y tựa hồ cùng một nhà với Đào Vĩnh Trạch, có điều biến hóa tinh vi đến độ Đào Vĩnh Trạch không liệu trước được.

Đào Vĩnh Trạch ngấm ngầm kinh hãi. May ở chỗ lão từng đánh quen trăm trận nên về kinh nghiệm chiến đấu thì lợi hơn quái nhân nhiều.

Lão liền tập trung nguyên khí chú ý nhìn quái nhân để chiết chiêu. Tuy lão kém thế song không rối loạn chút nào.

Cả hai người cùng có võ công tuyệt thế diễn ra cuộc chiến đấu thiên sâu địa thảm nhật nguyệt lu mờ.

Lăng Trung Ngọc theo dõi cuộc đấu cũng chấn động tâm thần bụng bảo dạ :

- “Đào lão quái không hổ là tay cao thủ hạng nhất trong tà phái hiện nay. Ta ở vào địa vị lão thì e rằng không chống nổi ba trăm chiêu”.

Giang Mỹ Linh đột nhiên khẽ hỏi chàng :

- Này! Lăng ca thử coi quái nhân kia chừng độ bao nhiêu tuổi.

Lăng Trung Ngọc đáp :

- Đại khái vào trạc tứ tuần.

Giang Mỹ Linh lộ vẻ nghi ngờ, miệng lẩm bẩm :

- Lạ thật! Lạ thật!

Lăng Trung Ngọc cũng lấy làm kỳ là đã đến lúc khẩn trương thế này mà cô ta còn hỏi tuổi tác quái nhân kia.

Chàng toan hỏi lại thì đột nhiên nghe đánh “binh” một tiếng.

Đào Vĩnh Trạch bị quái nhân đánh trúng một chưởng.

Lăng Trung Ngọc không hỏi nữa, chú ý theo dõi cuộc đấu thì thấy Đào Vĩnh Trạch đã bị quái nhân bức bách phải lùi dần từng bước.

Quái nhân chẳng những công lực thâm hậu mà chiêu thức kỳ ảo tựa hồ vô cùng vô tận. Tuy y kém về kinh nghiệm chiến đấu, song bản lãnh còn caohơn Đào Vĩnh Trạch đến mấy bậc.

Cuộc chiến đấu càng kéo dài, Đào Vĩnh Trạch càng lâm vào tình thế khó lòng ứng phó nổi.

Lăng Trung Ngọc thấy thế bất diệu liền bụng bảo dạ :

- “Tang Mộc Thanh đã bị Kim mao toan giết chết, Vân Nghệ Tử bị quái nhân đánh trọng thương xem chừng khó sống được. Nếu Đào Vĩnh Trạch lại bị chết thì chỉ còn lại mấy người, nhất định không thể nào chống chọi được với quái nhân và hai con Kim mao toan. Khi đó còn bàn chi đến chuyện kiếm bí lục võ công, chỉ cần toàn mạng đào sinh cũng là khó rồi”.

Đào Vĩnh Trạch tuy là kẻ thù của chàng nhưng gặp đại địch trước mắt cần phải ra tay viện trợ. Chàng liền nói :

- Mỹ Linh! Cô cho ta mượn thanh trường kiếm.

Giang Mỹ Linh ngần ngừ một chút rồi nói :

- Nếu Lăng ca đuổi được y là hay mà không địch nổi thì phải cấp tốc lùi về bên mình tiểu muội.

Giữa lúc ấy lại nghe đánh sầm một tiếng. Đào Vĩnh Trạch cả trước sau đã trúng ba phát chưởng của quái nhân. Dù lão đã luyện tấm thân sắt thép chém không vào cũng không chịu nổi nữa. Đầu nhức mắt hoa chưởng pháp chiến đấu rối loạn.

Quái nhân vươn hai tay chụp tới cùng một lúc song chưởng của Đào Vĩnh Trạch đưa ra.

Đào Vĩnh Trạch muốn né tránh nhưng song chưởng của lão bị áp lực đối phương giữ chặt. Lão đành vận công lực toàn thân để chống lại.

Công lực quái nhân cao hơn Đào Vĩnh Trạch. Tu La thần công dần dần kém phần hỏa hầu. Chỉ trong khoảnh khắc Đào Vĩnh Trạch mồ hôi toát ra đầm đìa, thở lên hồng hộc.

Sắc mặt quái nhân cũng xanh rờn, nhưng Lăng Trung Ngọc xem chừng y còn có thể chống chọi được mà Đào Vĩnh Trạch đã lâm vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm như ngàn cân treo đầu sợi tóc, cơ hồ mất mạng đến nơi.

Đào Vĩnh Trạch bị nội lực của quái nhân làm chấn động lục phủ ngũ tạng mà không sao gỡ ra được, đành liều chết chống chọi!

Lão ngấm ngầm hít một hơi chân khí, than thầm :

- “Không ngờ mình nửa đời ngang dọc võ lâm mà nay bị chết không kèn không trống về tay quái nhân trên đảo này”.

Giữa lúc cực kỳ nguy hiểm, bỗng nghe quái nhân quát lên một tiếng thật to, hất mạnh song chưởng một cái.

Đào Vĩnh Trạch bị hất tung lên, theo đà lộn đi mấy vòng rồi rớt xuống đất.

Nguyên Lăng Trung Ngọc đã lại tới nơi phóng trường kiếm đưa tới sau lưng quái nhân. Quái nhân nghe tiếng gió biết là gặp kình địch tập kích. Y liền đẩy Đào Vĩnh Trạch ra để đối phó với Lăng Trung Ngọc. Nhờ vậy mà Đào Vĩnh Trạch thoát chết.

Quái nhân tức giận quát lên :

- Tụi bây còn bao nhiêu người ra hết cả đi!

Lăng Trung Ngọc đáp :

- Xin tiền bối hãy nguôi giận. Bọn tiểu bối tránh mưa to gió lớn vào đây, thực không có ác ý gì với tiền bối.

Quái nhân nói :

- Bất luận bọn ngươi đến đây làm chi, đã lên hải đảo thì đừng hòng sống mà trở về.

Y xoay song chưởng một tay cầm kiếm, một tay nhắm đánh vào đầu Lăng Trung Ngọc.

Lăng Trung Ngọc vội thi triển công phu “Di Hình Hoán Vị” đồng thời phóng kiếm ra chiêu “Nộ Hải Phiếm Chu” nhằm vào huyệt Mạch Môn quái nhân.

Quái nhân bật lên tiếng “ái chà” xoay tay lại. Y không lùi mà lại tiến lên, vòng tay trái tới chụp cánh tay Lăng Trung Ngọc. Thủ pháp này rất là kỳ dị. Nếu là người khác nhất định đã bị quái nhân nắm được. May Lăng Trung Ngọc ra chiêu kiếm độc môn của Kim Xà tôn giả sáng chế nó kỳ bí khôn lường.

Ngón tay quái nhân sắp chạm vào mũi kiếm, đột nhiên kiếm quang lóe lên.

Thanh trường kiếm của Lăng Trung Ngọc đoạt được tiên cơ nhằm hớt vào ngón tay của đối phương.

Quái nhân gầm lên một tiếng. Y rụt ngón tay lại. Mũi kiếm của Lăng Trung Ngọc đâm vào khoảng không.

Bỗng nghe đánh keng một tiếng. Nguyên trong lúc chớp nhoáng này, tay mặt quái nhân đã đánh tới. Thanh kiếm của Lăng Trung Ngọc vừa lướt qua liền bị ngón tay của quái nhân bật vào.

Hai bên cùng vận võ công thượng thặng tỷ đấu hai chiêu hiểm độc vô cùng.

Cả hai người cùng chấn động tâm thần.

Giang Mỹ Linh đứng ngó sợ toát mồ hôi.

Đào Vĩnh Trạch càng khẩn trương hơn tưởng chừng nghẹt thở. Lúc này lão đang ngồi xếp bằng vận khí điều tức vì bị hao tổn chân lực quá nhiều, chỉ mong Lăng Trung Ngọc chống đỡ thay mình một lúc để có thể khôi phục lại sức lực.

Nếu trước khi khôi phục mà Lăng Trung Ngọc đã bị quái nhân giết chết thì cả lão lẫn Tất Thông đều không thể toàn mạng.

Đào Vĩnh Trạch vừa điều tức vừa liếc mắt nhìn cuộc đấu thì thấy quái nhân phóng chưởng mỗi lúc một mãnh liệt hơn, khác nào những làn sóng điên cuồng xô vào Lăng Trung Ngọc.

Lăng Trung Ngọc cũng huy động thanh trường kiếm nhanh như gió táp không có nhượng bộ chút nào.

Sau một lúc bỗng Lăng Trung Ngọc run bắn người lên lùi lại hai bước.

Đào Vĩnh Trạch giật mình kinh hãi tưởng chàng không chống được nữa.

May mà chàng chỉ lùi hai bước rồi lại giữ được trận thế.