Tu La Thất Tuyệt

Chương 39: Thánh dược thần y - Lương duyên tiền định




Mọi người đang bàn tán Đại Lực Tôn Giả Cách Liệt Hành nói bên dưới :

- Đồ nhi! Ta xem võ công của ngươi tiến bộ hơn trước rất nhiều đấy! Vừa rồi đấu với nha đầu Hạ Hầu Ngọc nhưng ta thấy rõ, chỉ hai chiêu đã đánh tên Phó minh chủ Hoàng Bảo Khách Thượng Quan Dư bay xuống núi, trong thiên hạ không phải ai cũng làm được đâu!

Lực Đại Cửu Nhạc Dư Đại Nguyên tự hào nói :

- Như thế mới sáng danh sư phụ chứ! Người ta bảo sư nào đồ nấy mà!

Hai sư đồ người tung kẻ hứng, tâng bốc lẫn nhau, chỉ một lúc thì hai bóng người cao lớn phi thường đã hiện ra ở cuối đỉnh.

Lúc này Song Liên Chưởng Tống Phi đã bình phục đứng lên nhìn thi thể Cửu Chỉ Ma Công Tôn Vô Kỵ nói :

- Không ngờ mười mấy năm qua, công lực tên ma đầu này tăng tiến nhiều như vậy!

Đại Lực Tôn Giả bước đến gần nói :

- Tống thế huynh đánh chết Công Tôn Vô Kỵ rồi ư? Tiếc quá lão phu vội đi tìm Đại Nguyên nên không được chứng kiến đoạn cuối, nhất định rất đáng xem.

Du Đại Nguyên liếc xéo lão ta nói :

- Sư phụ cho rằng đồ nhi đấu với tên Thượng Quan lão nhi đó không đáng xem hay sao?

Đại Lực Tôn Giả nói lấy lòng đồ đệ :

- À phải! Trận đấu đó cũng rất đáng xem!

Thấy thương thế của Tống Phi cũng tương đối bình ổn, Bộc Dương Duy kiểm tra tình trạng của những bị thương khác, cho họ uống thuốc rồi dồn lại một chỗ điều dưỡng.

Thiên Thủ Như Lai Ô Trường Viễn liếc mắt nhìn Bộc Dương Duy nhưng không biết nói gì rồi cúi mặt xuống.

Bộc Dương Duy bước đến gần, chấp tay nói :

- Sau khi gặp Ô huynh ở gần Phong Tập Phủ, tại hạ đã quyết ý không để xảy ra xung đột với huynh...

Chàng nhìn vào cánh tay bị chặt đứt của Ô Trường Viễn, thở dài nói tiếp :

- Nào ngờ trời không chiều lòng, để Ô huynh bị phế mất một tay, tại hạ vô cùng áy náy...

Thiên Thủ Như Lai ngẩng lên, môi nở nụ cười thê lương nói :

- Xin đa tạ sự ưu ái của Bộc Dương bang chủ, Ô mỗ thân ở trong Nam Cương phái, đương nhiên phải tận lực vì bổn phái. Cho dù có phải chết thì không hề gì oán hận ai. Chỉ có ân hận một điều là ngày trước không suy xét kỹ để lầm lỡ hôm nay. May được Bang chủ hai lần cứu giúp nên lưu lại được cuộc sống thừa...

Bộc Dương Duy nói :

- Trước đây chính tại hạ đoán rằng Ô huynh có ý tìm cách hóa giải ân oán giữa hai phái, điều này đã chứng tỏ huynh là người quang minh chính đại. Đường giang hồ còn dài, đào tạo được uy danh hiển hách như huynh thật không dễ. Tại hạ hy vọng sau này ô huynh sẽ tìm được hướng đi đúng để trở thành người hữu dụng cho giang hồ, đừng bỏ phí tài năng...

Thiên Thủ Như Lai thở dài đáp :

- Ô mỗ quá hiểu chuyện giang hồ hiểm ác như thế nào. Ba tháng trước đã lập tâm nguyện rằng sau cuộc ước này, bất luận thắng thua, nếu còn sống, Ô mỗ sẽ tới Khổ Linh Sơn quy ẩn. Nay được Bang chủ cứu mạng và khuyên bảo, ân tình đó xin nguyện sau này ghi khắc không bao giờ quên.

Bộc Dương Duy cố khuyên một câu :

- Với tài ba trác tuyệt và đức độ như Ô đại hiệp mà phải quy ẩn, tại hạ rất lấy làm tiếc...

Thiên Thủ Như Lai ngắt lời :

- Cánh tay này đã phế, nên giữ đó làm kỷ niệm cho cuộc đời, lấy đó làm bài học để đừng phạm phải. Cùng binh hại tướng thì còn làm được việc gì nữa?

Bộc Dương Duy thấy khi người ta đã thoái chí, có khuyên can thêm nữa cũng khó mà lay chuyển nên chỉ buông tiếng thở dài.

Thiên Thủ Như Lai nói thêm :

- Ô mỗ bây giờ xin cáo từ, nhờ Bang chủ chuyển lời cáo biệt đến các vị hiệp sĩ trong quý bang.

Nói xong không chờ Bộc Dương Duy hồi đáp, quy người bước đi không quay lại lần nào, lát sau đã khuất dưới sườn núi.

Hình đường Đường chủ Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân đến gần Bộc Dương Duy hỏi :

- Bang chủ cho lệnh giải quyết đối phương thế nào?

Bộc Dương Duy đáp :

- Tất cả những ai đến nay còn sống đều tha cho họ!

Lục Y Nương Phương Uyển chợt nhìn qua đám cao thủ lục lâm, chợt kêu lên :

- Duy ca! Hãy khoan...

Bộc Dương Duy ngạc nhiên hỏi :

- Uyển muội! Chuyện gì nữa thế?

Phương Uyển chỉ tay vào một tên hắc y nhân cúi thấp đầu lấm lét hỏi chàng :

- Duy ca không nhớ tên đê tiện đó sao?

Bộc Dương Duy nhìn sang, một lúc sao mới nhận ra tên đó chính là Hoa Nhị Phong Ngô Giang, kẻ đã từng theo sư thúc Thiên Lôi Tẩu Mã Lượng truy bắt Phương Uyển ở Lữ Nhẫn sơn gần một năm trước.

Bộc Dương Duy nói :

- Uyển muội muốn xử trí hắn thế nào cũng được, nhưng hy vọng muội đừng lấy mạng hắn, vì dù sao hắn cũng chỉ là hạ nhân.

Phương Uyển gật đầu.

Nàng bước tới trừng trị Hoa Nhị Phong Ngô Giang, không ngờ phát hiện được tên đại sư huynh hắn là Tiểu Tu La Nhậm Tiểu Mộc, kẻ thủ phạm chính trong hai lần truy bắt mình trước đó.

Nàng xuất thủ giải khai huyệt đạo cho tên này rồi chỉ kiếm vào mặt hắn quát lên :

- Nhậm Tiểu Mộc! Năm ngoái cô nương bắt gặp ngươi giở hành vi đồi bại vô đạo đã cảnh cáo bằng cách chặt đứt hai ngón tay. Nào ngờ ngươi chẳng những không biết lấy đó làm gương từ bỏ lỗi lầm mà còn mang trong lòng thù oán, báo với Công Tôn Vô Kỵ huy động lực lượng truy bắt cô nương, hai lần ta suýt bị bại. Như thế đủ biết ngươi là loại lang tâm cầu phế, không biết hối cải, để sống thêm cũng chỉ làm hại người khác mà thôi!

Tiểu Tu La Nhậm Tiểu Mộc mặt xám ngắt, không biết đối đáp thế nào.

Phương Uyên nói trước :

- Bổn cô nương cho ngươi một đặc ân là được chết một cách công bình. Xuất binh khí tự vệ đi!

Tiểu Tu La Nhậm Tiểu Mộc nhặt thanh kiếm trước đó đã bị Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên đánh rơi chuẩn bị hoàn thủ, nhưng bụng run như cầy sấy.

Năm trước hắn có thuộc hạ tiền hô hậu ủng mà còn bị Lục Y Nương đánh bại, huống hồ bây giờ xung quanh chỉ là bọn tàn binh bại tướng?

Mới đấu được bằng mười chiêu, tên dâm ác bị đâm trúng yết hầu, rú lên như lợn bị chọc tiết, bỏ mạng đương trường.

Giết xong Tiểu Tu La Nhậm Tiểu Mộc, Phương Uyển quay sang Hoa Nhị Phong Ngô Giang nói :

- Với những gì ngươi đã làm, bổn cô nương trừng phạt nhẹ, bằng cách ngươi tự chặt đi hai ngón tay làm gương. Nếu sau này bổn cô nương nghe nói ngươi có hành vi vô đạo khác thì đừng mong toàn mạng!

Hoa Nhị Phong Ngô Giang mừng rơn vội làm theo thánh chỉ, rút dao tự chặt hai ngón tay mình.

Còn lại gần hai mươi tên lục lâm Giang Bắc được tha.

Bọn này quỳ xuống tạ ơn rồi nhanh chân xuống núi.

Kế đó là mấy người bị thương trong Nam Cương ngũ tuyệt cũng rời khỏi hiện trường.

Trước khi thả họ, Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân đều nói mấy lời.

Tới lượt Kim Phượng Hoàng Hạ Hầu Ngọc, vị Hình đường Đường chủ giải khai huyệt đạo cho cô tay đứng lên rồi chắp tay nói :

- Hạ Hầu cô nương! Vừa rồi có gây phiền phức cho cô nương, bổn tọa xin nhận lỗi. Nay phụng mệnh Bang chủ để cô nương được tự do, xin đừng nhớ tới mối thù trước đây, từ nay xóa bỏ can qua thì phúc cho giang hồ lắm!

Kim Phương Hoàng Hạ Hầu Ngọc chợt trừng mắt nhìn Ngô Nam Vân, cong đôi môi tô son đỏ chót lên nói :

- Ngươi đừng nịnh bổn tiểu thư! Hôm nay bổn phái bị hủy dưới tay Lãnh Vân bang, giết và làm bị thương không biết bao nhiêu huynh đệ của bổn tiểu thư. Ngươi dám bảo ta không nhớ cừu hận, tha cho Lãnh Vân bang hay sao? Đừng hòng!

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân không ngờ nữ nhân này ngông cuồng như thế, ngơ ngác đứng sững ra.

Đại Lực Tôn Giả đứng bên cạnh quay sang nói :

- Nha đầu! Ngươi quên rằng mình đang ở trong tình cảnh nào hay sao? Nên biết thời hoành hành bá đạo của Nam Cương phái đã qua rồi, Nếu ngươi không tu tâm cải tính, chỉ e nếm khổ đau như hôm nay còn chưa đủ đâu!

Kim Phương Hoàng Hạ Hầu Ngọc chợt nhìn sang cái xác không đầu của Ngũ Toàn Độc Quân Hách Gia Khang, định quay người bỏ đi.

Lục Y Nương Phương Uyển chợt nhảy hai bước lại gần nói :

- Hạ Hầu Ngọc! Nếu ngươi chưa phục thì đấu với bổn cô nương mấy chục chiêu nữa. Nhưng với Phương Uyển này thì đừng mong có sự khoan thứ!

Kim Phương Hoàng Hạ Hầu Ngọc nghe nàng xưng danh, rúng động nghĩ thầm :

- Thì ra nha đầu này là tôn nữ của Thiết Lão Lão! Ngay cả Chưởng môn nhân cũng nể nang Thiên Sơn phái mấy phần... Không biết làm sao có nhiều nhân vật lợi hại ở trong Lãnh Vân bang như thế? Xem tình cảnh thì mối thù này không báo được rồi.

Đối với hạng nữ nhân ngang bướng này muốn khuất phục thì dùng đến uy lực này.

Con người ta thường như vậy. Khi được nuông chiều càng làm cho đối phương tự kiêu, nhưng khi đã lộ chút uy danh thì nhũn nhặn lại ngay.

Kim Phương Hoàng Hạ Hầu Ngọc làm bộ tức giận nói :

- Thôi được! Hôm nay bổn tiểu thư cam chịu bại. Nhưng sau này chưa biết thế nào.

Nói xong còn liếc xéo Phương Uyển một câu nữa mới chịu bỏ đi, dáng bộ uốn éo như con rắn!

Đại Lực Tôn Giả nhìn theo, lắc đầu nói :

- Một kẻ như Ngũ Toàn Độc Quân Hách Gia Khang thì thuộc hạ của hắn chẳng có tên nào ra gì! Người ta nhớ ơn nghĩa chưa hết, đằng này chỉ nói đến thù hận!

Cuộc chiến kinh tâm động phách đến đây thì hoàn toàn kết thúc.

Bộc Dương Duy bước lại gần, giới thiệu Độc Hạc Hoa Nhất Kiệt và Phương Uyển với vài người chưa biết trong bang.

Chờ mọi người chào hỏi xong, chàng nhìn Lục Y Nương nói :

- Uyển muội lẽ ra đừng mạo hiểm tới đây mới phải! Còn may là mọi việc đã kết thúc...

Độc Hạc Hoa Nhất Kiệt vốn rất lo mình bị khiển trách vì đã tiết lộ tin tức, nghe chàng nói câu ấy mới an tâm.

Chiều xuống.

Trên đỉnh núi gió réo càng dữ Gần trăm tử thi nằm rải rác khắp nơi, mùi tử khí và huyết tanh càng tăng thêm vẻ thê lương.

Bộc Dương Duy cho đem chôn vị Hương chủ và võ sĩ Hồng Cân đội tử trận ngay trên đỉnh núi, bố trí người dìu cõng người bị thương bắt đầu xuống núi.

Lúc hoàng hôn thì đoàn người lên ngựa rời khỏi Thanh Ngô sơn.

Khi đi đúng năm mươi người, nay trở về, sau khi bỏ lại hai tử sĩ lại bổ sung thêm Độc Hạc Hoa Nhất Kiệt và Lục Y Nương, cùng vừa đủ năm mươi người.

Tổn thất tuy không lớn nhưng nghĩ lại hậu quả của chiến, Bộc Dương Duy vẫn cảm thấy nặng nề.

Dọc đường, thỉnh thoảng chàng lén nhìn cánh tay bị cụt của Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn, nhận thấy đó đều là lỗi lầm của mình, trong lòng dằn vặt không nguôi.

Tin tức về Lãnh Vân bang tiêu diệt Nam Cương và lục lâm Giang Bắc nhanh chóng bay đi khắp giang hồ.

Trước đó việc Bộc Dương Duy đấu với ba đại cao thủ của Thiếu Lâm tự và chàng được đại môn phái này suy tôn làm Thiên hạ đệ nhất cao thủ cũng đã làm chấn động võ lâm.

Như vậy, hầu hết các môn phái lớn ngang nhiên hoành hành bạo ngược, tàn hại võ lâm suốt nhiều năm qua như Hắc Sa đảo, Hắc Kỳ bang, Nam Cương phái, lục lâm và Cái bang Giang Bắc... đều do một mình Lãnh Vân bang tiêu diệt.

Đương nhiên trong sự hứng khởi lớn lao thì không tránh khỏi một số người mang lòng hận thù.

Nhưng về mặt tổng thể mà nói, đại đa số vẫn coi Lãnh Vân bang là đại ân nhân của mình.

Chính vì lường trước tình hình mà ngay đêm đó Bộc Dương Duy dẫn đầu bang chúng trở về Hoài Dương sơn, dọc đường giữ kín hành tích vì sợ rằng sẽ làm kinh động tới các Phân đà của bổn bang và làm phiền cao thủ các phái kéo đến nghênh đón chúc mừng...

Đi được ba ngày, đến tối thứ ba thì Bộc Dương Duy mời mấy vị Đường chủ đến bàn công chuyện.

Bộc Dương Duy nói rõ sự việc liên quan đến cuộc hôn ước bắt buộc giữa mình với Phương Uyển, trình bày ý định cần phải giải bày với Thiết Lão Lão rằng mình có vị hôn thê là Bạch Thúy Bình, nếu Thiết Lão Lão chấp nhận cả hai trở thành chính thất thì lần này mình sẽ tổ chức hôn lễ chung với cả hai cô nương, nhược bằng không thì cả hai môn phái sẽ rất khó tránh khỏi chuyện can qua.

Nghe xong quyết định của chàng, mọi người đều tỏ ý chúc mừng.

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân hỏi :

- Việc này Bang chủ có bàn qua với Bạch cô nương chưa?

Bộc Dương Duy gật đầu :

- Cô ấy đã chấp nhận.

Ngô Nam Vân hỏi tiếp :

- Vậy còn Phương cô nương?

Bộc Dương Duy đáp :

- Đương nhiên muốn Thiết Lão Lão đồng ý thì trước tiên Phương cô nương phải đồng ý, Bổn tọa tin rằng vấn đề chính là Thiết Lão Lão, vì tin rằng Phương cô nương sẽ thuận tình. Ba tháng trước bổn tọa hứa với bà ấy rằng sau khi làm xong nhiệm vụ báo cừu rửa hận sẽ đến Thiên Sơn trình bày rõ vấn đề. Vì thế bổn tọa dự định ngày mai sẽ tiến thẳng Thiên Sơn mà không cùng các vị về Hoài Dương sơn.

Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân nói :

- Bang chủ từ đến Thiên Sơn rồi quay lại sẽ mất mười bốn mười lăm ngày, trong lúc đó Bạch cô nương đang hàng ngày hàng giờ ngóng đợi...

Bộc Dương Duy nói :

- Bổn tọa cũng nghĩ đến việc này, nhưng ở đây tiện đường hơn, bổn tọa muốn giải quyết dứt điểm mọi việc, giữ trong lòng việc gì còn đang dang dở sẽ rất khó chịu. Đối với Bạch cô nương, bổn tọa đã viết thư nói rõ, nhờ các vị chuyển giúp cho cô ấy là được.

Đại Lực Tôn Giả chợt cười hô hô nói :

- Hay lắm! Nếu vậy Bộc Bang chủ hãy đến Thiên Sơn, cùng Thiết Lão Lão định ngày lành tháng tốt mà tổ chức mau mau lên! Cách lão đầu này sẽ về Hoài Dương sơn chờ. Hôn lễ này nhất định sẽ có rất nhiều bằng hữu võ lâm tới dự. Lão phu chuyến này tình nguyện say sưa mấy ngày!

Song Liên Chưởng Tống Phi nói :

- Lần này đến Thiên Sơn coi như một cuộc đính hôn chính thức, vì thế Bang chủ nên chọn một vài người tùy hành.

Bộc Dương Duy trầm ngâm một lúc mới trả lời :

- Tống đường chủ nói vậy rất đúng, Nếu vậy bổn tọa dám phiền Ngũ hộ pháp...

Chàng chưa nói xong thì Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu cười hô hô mấy tiếng, tỏ ra rất cao hứng.

Sự việc như thế là quyết định xong.

Sáng hôm sau, Bộc Dương Duy cùng Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu, Lục Y Nương Phương Uyển và Độc Hạc Hoa Nhất Kiệt lên đường tới Thiên Sơn.

Phương Uyển không khỏi ngạc nhiên để đại sư huynh và Ngũ Bách Tu đi trước, cùng Bộc Dương Duy ghì ngựa đi chậm lại hỏi :

- Vì sao chàng lại quyết định tới Thiên Sơn đột ngột vậy?

Bộc Dương Duy cười đáp :

- Ta đã quyết định ngày hôn lễ của chúng ta nên đến báo tin cho tổ mẫu...

Phương Uyển vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên hỏi :

- Thế nào? Chàng đã quyết định rồi à? Khi nào vậy?

- Cái đó còn để nàng lựa chọn...

Ba ngày đi chung cùng Bộc Dương Duy là ba ngày hạnh phúc nhất trong đời thiếu nữ.

Trước đây Phương Uyển bướng bỉnh đồng bóng như thế, nhưng nay biến đổi hẳn đi, trở nên rất ngoan ngoãng và chiều chuộng.

Bộc Dương Duy chợt nghiêm giọng nói :

- Uyển muội! ta có chuyện này muốn nói với nàng...

Thấy thái độ của chàng như thế, Phương Uyển không khỏi lo lắng hỏi :

- Duy ca! có chuyện gì thế?

Bộc Dương Duy hỏi thăm dò :

- Uyển muội! Giá như ta có một... một thiếu nữ khác...

Phương Uyển nghe nói mặt tái nhợt nhạt, ngắt lời :

- Thế nào chàng đã yêu một người khác rồi hay sao?

Bộc Dương Duy gật đầu :

- Phải! Chuyện ấy trước khi ta...

Sắc Phương Uyển trắng bệch ra giống như chiếc áo lông cáo trên người chàng, run giọng hỏi :

- Trước khi huynh hứa hôn với tôi ở Phong Tập Phủ?

- Không sai! Cả trước lúc ta gặp nàng ở gần Tu Vũ

- Nếu vậy thì tại sao huynh còn hứa hôn với muội?

Bộc Dương Duy nói :

- Uyển muội! Hãy để ta kể cho nàng nghe chi tiết việc này, được chứ?

Phương Uyển trở nên bướng bỉnh nói :

- Không! trước huynh trả lời muội mấy câu...

- Muội hỏi đi.

Phương Uyển nhìn thẳng vào mắt chàng hỏi :

- Huynh hãy nói cho thật huynh có yêu muội hay không?

Bộc Dương Duy gật đầu :

- Có.

- So với nữ nhân đó thì sao?

- Nói cho thật lòng, nếu năm tháng trước thì ta yêu Thúy Bình nhiều hơn, còn bây giờ...

Phương Uyên dịu lại nói :

- Bây giờ thì như nhau phải không?

- Gần như vậy!

Lúc đó gương mặt Phương Uyên mới dịu lại :

- Thôi được! Huynh kể đi!

Bộc Dương Duy hắng giọng :

- Lần đầu gặp muội thì lúc đó ta hạ sơn chưa lâu. Phải nói lần ấy ta chẳng có cảm tình gì, trái lại còn ác cảm nữa...

Phương Uyển cười nói :

- Đó là lần chàng đi với Ngũ lão ca và đánh gãy kiếm của thiếp đúng không?

Bộc Dương Duy gật đầu :

- Không sai!

Phương Uyên nói :

- Chàng kể tiếp đi.

Bộc Dương Duy lại kể :

- Sau lần gặp nàng ở Lữ Nhẫn sơn, ta bắt đầu có cảm tình, nhưng vì oán cừu chưa báo, trọng trách chấn hưng bang phái đè nặng lên vai, cừu nhân đều là hạng ác bá, uy danh hiển hách, võ công cao cường, thậm chí ta không dám tự tin mình đủ sức thắng tất cả bọn chúng nữa...

Phương Uyển nói :

- Vì thế nên mặc dù trong lòng có yêu mến thiếp nhưng chàng vẫn quyết dứt bỏ mối tương tư, gửi lại tiếng sáo mà từ biệt không?

Bộc Dương Duy gật đầu :

- Chính thế! Lúc đó ta không thể chấp nhận tình cảm của bất cứ nữ nhân nào.

Phương Uyển trầm ngâm nói :

- Chí nam nhi tung hoành bốn biển, gác tình riêng để lo nghiã lớn là đều đáng trọng. Hồi đó thiếp cũng đoán được ý chàng. Vì thế càng yêu tha thiết hơn, tự thề rằng dù có đi khắp chân trời góc biển vẫn tìm gặp chàng và sẽ vĩnh viễn bầu bạn với chàng, cho dù vạn chết cũng không từ...

Tới đó chợt hỏi :

- Nhưng chàng đã quyết ý như vậy, tại sao lại còn quen biết với vị cô nương kia?

Bộc Dương Duy nói :

- Chuyện này hoàn toàn khác, không phải xuất phát từ tình cảm cũng như lí trí của con người, giống như là duyên kiếp vậy...

- Chàng cứ kể xem?

Bộc Dương Duy hắng giọng kể :

- Việc đó xảy ra trước khi gặp nàng bị bọn thuộc hạ của Công Tôn Vô Kỵ bắt gần Tu Vũ gần hai tháng, Lúc đó ta đang trên đường đến cố hương, khi đến khu vực Độc Long đàm thì bị Ma Vân Chu Bạch Anh, Lãnh Diện Cái Thường Công Minh cùng mấy chục cao thủ của hai phái phục kích...

Phương Uyển nói :

- Chuyện ấy sau này thiếp có nghe kể lại rằng cả hai phái Hắc Kỳ bang và Cái bang Giang Bắc cùng tổn thất nặng nề, hai tên trưởng lão Cái bang, mấy tên Đường chủ của Hắc Kỳ bang bị giết, cả hai tên Bang chủ Chu Bạch Anh và Thường Công Minh đều bị trọng thương, có tin đồn rằng chàng đã bị giết... Thế mà lần ấy chàng chỉ trả lời qua loa...

Bộc Dương Duy đáp :

- Bởi vì câu chuyện liên quan đến Bình muội nên ta không muốn kể rõ cho nàng biết...

- Bây giờ thì chàng kể đi, cô nương đó tên là gì?

- Cô ấy là Bạch Thúy Bình hiệu xưng là Bạch Nhạn. Đệ tử Thanh Liên sư thái, một cao nhân tiền bối của phái Hoa Sơn đã ẩn cư nhiều năm...

Phương Uyển à một tiếng nói :

- Thì ra là thế... Thiếp có nghe danh Thanh Liên sư thái, nhưng hai người quen biết thế nào?

Bộc Dương Duy trầm giọng kể :

- Sau cuộc đại chiến đó, ta bị thương rất trầm trọng, chạy khỏi hiện trường một quãng tới hơn ba mươi dặm thì kiệt sức ngất đi giữa rừng hoang. Trong khi chờ tử thần đến thì không biết do số phận nào run rủi, Bạch Thúy Bình đi hái thuốc ngang qua bắt gặp. Sau cô ấy kể lại thì ta nằm gần một ngày đêm ở đó, người đầy máu, mạch hầu như không còn nhận ra được nữa... Nơi đó đã thuộc địa phận Hoa Sơn, cách Linh Hương tiểu trúc là tịnh cư của sư đồ Thanh Liên sư thái không xa. Bình muội đã không quản người ta đầy máu, cõng về ra sức chạy chữa, tới hơn một tháng mới bình phục...

Phương Uyển nghe kể xong trầm ngâm nói :

- Thiếp rất cảm động và tin rằng Bình thư thư rất xinh đẹp và hiền thục. Đó quả là thiên duyên, thiếp chỉ mừng cho chàng mà không ghen gì đâu!

Nàng dừng một lúc, giục ngựa đi sát bên ngựa chàng, nói tiếp :

- Thế mà chàng vẫn giữ được tình yêu với thiếp, như thế là đủ quí hóa lắm rồi! Chẳng những thiếp không ghen với Bình tỷ mà còn cảm ơn chị ấy cứu sống được chàng, để chúng ta có được ngày hôm nay. Thiếp rất mong được gặp chị ấy...

Bộc Dương Duy cảm động nói :

- Đa tạ Uyển muội với những lời tốt đẹp đó... như thế là muội chấp nhận?

Phương Uyển nhoẻn miệng cười nói :

- Hai người đã bàn định với nhau cả rồi, với lại thiếp với chàng cũng là thiên duyên trời định mới gặp lại chàng, được chàng cứu thoát khỏi tay bọn lục lâm Giang Bắc sao còn chưa chấp nhận?

Nàng chợt nhớ ra chuyện gì lại hỏi :

- Tại sao lần ấy từ Tu Vũ trở lại Hoài Dương sơn, chàng không ghé đến Linh Hương tiểu trúc đưa Bình tỷ đi theo?

Bộc Dương Duy hơi đỏ mặt đáp :

- Trước đó chúng ta đã hẹn nhau hai tháng sau sẽ gặp nhau ở Hoài Dương sơn, vì thế...

Phương Uyển ngắt lời, cười nói :

- Thêm một lý do khác là vì có thiếp cùng đi nên không tiện ghé vào tịnh cư của Bình tỷ chứ gì?

Bộc Dương Duy đỏ mặt không đáp.

Phương Uyển chợt nghiêm giọng hỏi :

- Vì sao đã hẹn với nhau mà ngày khai đàn trùng phái không thấy Bình tỷ đâu cả?

Bộc Dương Duy đáp :

- Cô ấy bị người của Hắc Sa đảo bắt...

Tới đó kể chuyện Bạch Thúy Bình bị bọn tặc nhân Hắc Sa đảo bắt nhằm uy hiếp mình, sau đó mới được chàng suất lãnh thuộc hạ đến đánh tan lực lượng của Hắc Sa đảo giải thoát...

Chờ chàng kể xong Phương Uyển cảm động nói :

- Bình tỷ thật đáng thương!

Bộc Dương Duy nói :

- Mọi việc đã qua rồi, Uyển muội đừng thương xót nữa. Nay đại cừu của Bình muội và Hoa Sơn phái đã được trả, ta tin rằng Bình muội sẽ rất vui. Duy có một việc làm ta lo nghĩ là bệnh trạng của Thanh Liên sư thái.

Phương Uyển hỏi :

- Thanh Liên sư thái bị bệnh gì?

Bộc Dương Duy đáp :

- Năm năm trước, sư thái giao chiến với Cửu Chỉ Ma Công Tôn Vô Kỵ, bị hắn đánh trọng thương, nhờ công lực thâm hậu nên không chết, nhưng sau khi về tới nhà thì thương thế lại tái phát, sau này dẫn đến hậu quả bán thân bất toại. Trong thời gian qua ngu huynh có hỏi thăm dò xem có thuốc gì trị chứng bệnh đó nhưng chưa có một vị lang trung nào tìm ra giải pháp.

Phương Uyển chợt trầm ngâm nói :

- Tổ mẩu nói rằng ở Thiên Sơn có một vị thần y tên là Âu Dương Minh...

Bộc Dương Duy nghe nói ba tiếng Âu Dương Minh bỗng rúng động hỏi :

- Có phải vị đó hiệu xưng là Trại Hoa Đà không?

Phương Uyển gật đầu :

- Không sai!

Bộc Dương Duy cả mừng nói :

- Ngu huynh có nghe rất nhiều người nói đến vị thần y này, không ngờ vị đó ẩn cư ở Thiên Sơn. Xem ra lần này Thanh Liên sư thái được cứu rồi!

Phương Uyên chợt trầm ngâm nói :

- Tuy nói rằng Trại Hoa Đà Âu Dương tiền bối ở Thiên Sơn nhưng lão nhân gia như hạc nội mây ngàn mai đây mai đó, thậm chí đến tổ mẫu mà vẫn không biết vị đó ẩn cư ở nơi nào cụ thể.

Bộc Dương Duy nghe vậy buồn hẳn đi.

Phương Uyển cười nói :

- Chàng chưa thành rể chính thức mà đã tận tình lo lắng cho sư phụ của vị hôn thê như thế, thật đáng quí! Nhưng chàng đừng lo! Tổ mẫu thường nói rằng cát nhân thiên tướng. Người đã có hiếu đức tức trời sẽ phù hộ thôi!

Bộc Dương Duy nói :

- Uyển muội! nói rằng ngu huynh có hiếu đức thì không đúng. Còn nhớ lần trước, các vị cao tăng ở Thiếu Lâm tự khuyên ta nên bỏ bớt thù hận, mở đường hiếu sinh. Ba năm qua bản tay ta vấy máu không ít cao thủ võ lâm. Nay việc báo cừu rửa hận đã xong, ta không muốn lại tiếp tục làm máu đổ nhiều thêm nữa. Nhưng với cương vị là Chưởng môn nhân một phái, điều này không dễ chút nào đâu!

Phương Uyển buông lời an ủi :

- Duy ca! Thiếp rất hiểu lòng chàng. Nhưng giết người không phải bao giờ cũng là điều xấu, nhiều khi việc đó là cần thiết làm cho cuộc sống tốt đẹp hơn, trừ bớt ung nhọt cho xã hội. Thiếp tin chàng chưa từng giết người mà không có lý do chính, và chỉ cần như thế là đủ.

Hai người ra roi giục ngựa đuổi kịp Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu và Độc Hạc Hoa Nhất Kiết.

Chiều hôm sau bốn người ghé vào một tiểu trấn có tên Hương Thủy Trấn nghỉ chân.

Từ đây đến Thiên Sơn chỉ còn một ngày lộ trình nữa là tới.

Hương Thủy Trấn là địa phương nhỏ, trời đang tiết đại hàn nên hành nhân thưa thớt.

Bình An khách điếm nơi bốn người trọ là khách điếm vào loại lớn trong trấn lại nằm trên phố chính nhưng chỉ lèo tèo năm ba người khách.

Nhận phòng rửa ráy xong, bốn người tới đại sảnh ăn buổi tối.

Trong sảnh có tới mười mấy bàn nhưng chỉ có năm người khách chễm chệ ở mật bàn chính giữa phòng.

Lão chưởng quầy ở bàn sát quầy hàng ca cẩm với bọn tiểu nhị về tình bán buôn ế ẩm.

Thấy bốn khách nhân vào, lão mới lăng xăng chạy tới tiếp.

Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu gọi một bình rượu, mấy món thức nhắm và một mâm cơm.

Bộc Dương Duy không ham rượu nhưng tửu lượng của chàng không kém, còn Ngũ Bách Tu thì khỏi phải nói, đúng là cái hồ lô!

Độc Hạc Hoa Nhất Kiệt uống cũng vừa phải, đặc biệt hôm nay cả Phương Uyển cùng uống vài chén nhỏ.

Đang ăn uống thì thêm một người khách nữa bước vào.

Đó là một lão nhân người thấp, lưng gù, đầu to, mình bận hoàng y, lưng đeo một túi vải lớn.

Mới nhìn qua, lão nhân này giống hệt Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu đến từng chi tiết, chỉ là râu tóc không vàng hoe như lão ta mà bạc trắng mà thôi.

Rất khó đoán được tuổi tác người này, vì nếu căn cứ vào râu tóc thì lão ít nhất đã ngoài bảy mươi tuổi, nhưng da dẻ hồng hào, mặt không một nếp nhăn, đôi mắt sáng quắt!

Đặc biệt trời lạnh như thế lão chỉ mặt phong phanh một chiếc áo mỏng màu vàng không được sạch sẽ cho lắm.

Bộc Dương Duy nhìn lão nghĩ thầm :

- Người này tất là một kỳ nhân!

Đà Bối lão nhân vào phòng, nhìn qua cái bàn khách một lượt, miệng lẩm bẩm :

- Không thấy ai quen cả! Kiểu này tối nay phải nhịn đói mất.

Nghe câu đó, lão chưởng quầy định tới chào hỏi, bỗng giả lơ đến bảo nhỏ tiểu nhị :

- Ngươi đến xem lão ta cần gì, nhưng hỏi trước có tiền không đã!

Giống như Đà Bối lão nhân nghe được câu nói rất nhỏ của lão chưởng quầy, cao giọng nói :

- Lão phản! Có bán chịu cho bối đà ta một lần không?

Lão chưởng quầy cười méo mó trả lời :

- Quý khách thông cảm! Tiểu điếm dạo này vắng khách, từ tháng chín đến nay làm ăn thua lỗ, nợ nần ngập đầu ngập cổ, đang muốn dẹp tiệm đây!

Đà Bối lão nhân thất vọng nói :

- Số lão gù này không may rồi! Đã ghé vào ba khách điếm mà chẳng gặp ai quen, cũng chẳng nhà nào cho ăn chịu... Kiểu này e phải lang thang ngoài phố qua đêm mất!

Bộc Dương Duy không nén được đứng lên nói :

- Lão tiền bối...

Đà Bối lão nhân nhìn sang bàn Bộc Dương Duy nhưng không để ý đến chàng mà nhìn Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu cười hô hô nói :

- Có rồi! Thế mà đà bối ta không để ý! Ngũ lão hầu! Ngươi đãi ta một bữa cơm rượu và một phòng trọ qua đêm, được chứ?

Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu hành khứ giang hồ ba bốn mươi năm, danh tiếng không nhỏ, việc có người nhận ra lão không có gì đáng ngạc nhiên.

Nhưng lão nhìn Đà Bối lão nhân ngạc nhiên hỏi :

- Lão ca biết tại hạ hay sao?

Đà Bối lão nhân cười hô hố nói :

- Có gì mà không biết? Ngươi cao bốn thước hai, ta cao bốn thước, đầu to như nhau, cũng có cục bướu sau lưng. Chỉ cần ta thay bộ tốc vàng hoe như khỉ của ngươi, chẳng giống anh em ruột hay sao? Trong giang hồ người giống như ta và ngươi rất hiếm, không biết nhau là có tội đấy!

Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu nghe nói ngẩn người ra.

Người ta nghe nói về khuyết tật của mình rất ít người không nổi giận, nhưng ở đây Đà Bối lão nhân cũng nằm trong dạng đó thì sao tức giận lão ta được?

Thấy Ngũ Bách Tu ngồi ngây ra, Đà Bối lão nhân lại hỏi :

- Thế nào? Rốt cuộc là ngươi có đồng ý đãi ta không?

Bộc Dương Duy vẫn còn đứng, chấp tay nói :

- Mời lão tiền bối ngồi!

Đà Bối lão nhân lại cười hô hô nói :

- Ngũ lão hầu coi thế mà thật keo kiệt, được danh là người hào hiệp xưa nay mà kém xa chủ nhân đồng thời là nghĩa đệ của hắn Ngọc Diện Tu La...

Nói xong tự nhiên đặt đít ngồi xuống bên Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu.

Trong sảnh ai nghe câu đó cũng giật mình chấn động!

Trong đời Bộc Dương Duy chưa từng gặp người nào có hình thức giống như lão nhân này, lại thấy Ngũ Bách Tu cũng không biết lão ta biết rõ hai người như thế, đó chẳng phải là sự lạ hay sao?

Nhìn Độc Hạc Hoa Nhất Kiệt và Phương Uyển, thấy hai người cũng ngạc nhiên không kém.

Trong phòng, năm vị thực khách hình như cũng là người giang hồ, nghe nói tên Ngọc Diện Tu La, mọi ánh mắt đều tập trung vào Bộc Dương Duy.

Ngay cả lão chưởng quầy cũng nhìn chàng bằng ánh mắt khác hẳn trước đây, bước lại gần bàn cuối xuống thật thấp nói :

- Tiểu lão nhi không biết... Bộc Dương bang chủ đại giá quan lâm nên thất kính! Mong Bang chủ đại xá cho!

Bộc Dương Duy cười đáp :

- Không có gì! tại hạ cũng giống một người khách bình thường, tại sao lão tiên sinh phải đối xử đặc biệt chứ?

Lão chưởng quầy quay lại quát bảo mấy tên tiểu nhị :

- Các người sao còn đứng ngây ra đó nữa? Mau chạy vào kho lấy ngay một hủ rượu Mao Đài chôn ba mươi năm và thức nhắm nào ngon nhất thì bưng ra!

Bộc Dương Duy nghe nói dở cười dở khóc nhưng không biết ngăn cản như thế nào.

Năm vị khách nhân ngồi ở bàn chính giữa vội đứng lên hướng sang Bộc Dương Duy cung kính chào.

Năm người này gồm hai lão đạo và hai trung niên hán tử.

Một lão đạo thay mặt cho cả bọn chấp tay cười nói :

- Không ngờ Bộc Dương bang chủ vừa đến Thanh Ngô sơn diệt trừ ác đảng Nam Cương không về Hoài Dương sơn mà đến Hương Thủy Trấn này.... Bần đạo và mấy vị huynh đệ không biết nên thất lễ!

Bộc Dương Duy đứng lên hoàn lễ nói :

- Không dám! Chẳng hay đạo trưởng là...

Lão đạo nhân nói :

- Bần đạo Khổ Mộc, sư đệ là Khổ Tiều phái Võ Đương...

Bộc Dương Duy à một tiếng nghĩ thầm :

- Không ngờ mấy vị này là người của phái Võ Đương. Ba tháng trước Khổ Tiều giúp Thường Công Minh, bị Thu Nguyêt đại sư đánh trọng thương, không biết Võ Đương có nhớ thù không?

Khổ Mộc đạo nhân lại chỉ sang lão đạo sĩ bên cạnh giới thiệu :

- Còn đây là Khổ Giáp, sư đệ của bần đạo. Còn ba tên này là tục gia đệ tử của bổn quán.

Cả bốn người cùng chắp tay hành lễ mọi người xong nói :

- Lần trước do hiểu làm mà người trong tệ bang có gây xung đột với lệnh sư huynh Khổ Tiều đạo trưởng, không biết quí phái...

Khổ Mộc đạo nhân ngắt lời :

- Lần đó Khổ Mộc sư huynh do có chút quen biết riêng với một vị Trưởng lão trong Cái bang Giang Bắc, thấy xảy ra xung đột liền đứng ra hóa giải, nhưng thực chất là bênh vực. Sau việc này Chưởng môn nhân nghiêm khắc khiển trách và Khổ Tiều sư huynh cũng nhận ra khuyết điểm của mình, đã có dự định tới gặp Bang chủ xin lỗi...

Bộc Dương Duy cười nói :

- Đạo trưởng nặng lời! Người của bổn bang phạm đến lệnh sư huynh, quý phái đã không trách tội là may, tại hạ đâu dám phiền đến Khổ Tiều đạo trưởng như thế?

Lúc đó hai tên tiểu nhị mang đến một bình rượu Mao Đài lớn và một mâm thức nhắm rất thịnh soạn, còn đổi bát ngọc đũa ngà toàn thuộc hàng thượng phẩm.

Đà Bối lão nhân ung dung mở bình ra.

Mùi rượu Mao Đài được cất lâu năm tỏa hương thơm sực nức, chỉ cần ngửi thấy đã phát thèm.

Đà Bối lão nhân nhướng mắt nhìn Ngũ Bách Tu nói :

- Như vậy là mâm rượu bổ sung này là sở hữu của lão gù ta, không sai chứ? Vì nếu ta không gọi tên Ngọc Diện Tu La thì lão chưởng quầy chết giẫm đó đâu có lòi bình rượu quý này ra? Chỉ e có tiền cũng không mua được!

Phương Uyển định rót rượu nhưng nghe lão ta nói thế thì dừng lại.

Đà Bối lão nhân cười nói :

- Nha đầu! Ta nói là nói vậy thôi. Dù sao thì chúng ta cũng ngồi chung bàn, mỗi người nên thưởng thức vài chén, cứ rót ra đi!

Phương Uyển đưa mắt nhìn Bộc Dương Duy, thấy chàng gật đầu, nàng liền lấy bình rượu Mao Đài rót ra năm chén...

Bộc Dương Duy bưng bình rượu sang bàn Khổ Mộc đạo nhân rót đầy năm chén rồi quay lại nâng chén của mình lên, cười nói :

- Lão tiền bối, các vị đạo trưởng! Tục ngữ có câu tứ hải giai huynh đệ. Bất cứ rượu của ai, của tiền bối cũng được, của lão phản đây mời cũng được, chúng ta hãy cạn chén này mừng lần đầu tiên hội ngộ!

Mọi người cùng đứng lên hưởng ứng.

Đà Bối lão nhân cười hô hô nói :

- Tuyệt lắm! Lão gù ta lâu nay nghe nói Ngọc Diện Tu La võ công cái thế, nhân phẩm trác tuyệt, lễ nghĩa chí tín đủ cả, hào hoa phong độ hơn người. Hôm nay mới thấy quả như danh bất hư truyền! Lão lang băm ta hôm nay được ngồi cùng bàn với các hạ rất lấy làm vinh hạnh!

Bộc Dương Duy nói :

- Tiền bối là bậc cao hiền, sao lại nói thế? Vãn bối quyết không dám nhận.

Tới đó chấp tay hỏi :

- Vãn bối mạo muội được thỉnh giáo đại danh tiền bối được không?

Đà Bối lão nhân cười nói :

- Có gì là đại danh với tiểu danh? lão già này họ Âu Dương, tên Minh, làm nghề bán cao mãi dược, mạt lưu thiên hạ!

Nghe Đà Bối lão nhân giới thiệu, Bộc Dương Duy lập tức chấn động, đứng lên chấp tay hành lễ nói :

- Vãn bối không biết Trại Hoa Đà Âu Dương tiền bối đại giá quang lâm nên thất lễ. Xin tiền bối bỏ qua cho!

Chàng vừa nói dứt lời thì Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu chợt cười hắc hắc nói :

- Lão gù! Ngươi lừa ai vậy? Coi chừng kẻo Ngũ lão hầu ta đánh tan cục bướu sau lưng ngươi đấy!

Đà Bối lão nhân hỏi :

- Ngươi bảo ta lừa ngươi chuyện gì?

Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu trừng mắt quát :

- Ngươi tưởng ta không biết gì hay sao? Lão phu tuy chưa từng gặp Trại Hoa Đà Âu Dương tiền bối bao giờ nhưng vị đó có gù lưng giống ta và ngươi đâu?

Đà Bối lão nhân cười nói :

- Vậy ngươi nói ta mạo nhận hắn chứ gì?

- Đương nhiên!

Đà Bối lão nhân lại hỏi :

- Ngoài chuyện gù lưng ra, còn những thứ khác như mặt mũi, râu tóc, y phục... ta có giống Âu Dương Minh không?

Ngũ Bách Tu đáp :

- Cái đó thì ta không biết.

- Vậy nếu bây giờ ta không còn gù lưng nữa thì ngươi tin ta là Âu Dương Minh, đúng không?

Ngũ Bách Tu nghe nói vậy hết sức ngạc nhiên, gật đầu một cách không tự giác :

- Có thể.

Đà Bối lão nhân hỏi :

- Khi đó ngươi sẽ mất gì?

Ngũ Bách Tu lúng túng nói :

- Tại hạ mất... mất tiền đãi bữa rượu này!

Đà Bối lão nhân cười hô hô nói :

- Chính ngươi mới đúng là dân lừa đảo! Bởi vì nếu ngươi không mất tiền đãi rượu thì nghĩa đệ ngươi cũng trả, can gì đến ta?

Lão chợt nghiêm giọng nói :

- Bây giờ ta đánh cuộc thế này...

Ngũ Bách Tu nghi hoặc hỏi :

- Các hạ nói xem?

Đà Bối lão nhân nói, giọng hoàn toàn nghiêm túc :

- Vừa rồi ngươi dám nói rằng vì ta lừa đảo thì ngươi sẽ đánh tan cực bướu sau lưng ta. Bây giờ nếu ta không có bướu để biến thành Âu Dương Minh thì ta cũng sẽ đánh tan cục bướu của ngươi, bằng lòng chứ?

Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu nghe nói ngẩn người ra...