Tứ Phương

Chương 9




      Nước sông chảy xiết, đáy sông lại cạn. Thân thể Chu Chích không ngừng đụng vào tảng đá dưới đáy sông, dẫn tới từng trận đau đớn trên thân thể. Nhưng là, hắn hiện tại đã hoàn toàn không để ý cơn đau này, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Xích Diễm cách đó không xa, lần lượt nỗ lực vươn tay ra bắt lấy hắn. Hai bờ sông, tướng sĩ chu quốc vừa liều chết chém giết vừa muốn tới cứu, nhưng những bàn tay vươn ra lần lượt rơi vào khoảng không. Rốt cuộc, Chu Chích bắt được tay Xích Diễm, mà lúc này, hai người cũng đã đến gần nơi dòng chảy xiết tụ lại. Chu Chích gắt gao nắm chặt tay, trong lòng biết vừa tách ra cũng sẽ bị nước đẩy ra xa nhau. Cho dù là chết cũng muốn chết cùng một chỗ! Chẳng biết lúc nào, trong lòng đã chỉ còn lại ý nghĩ như vậy.

Thần trí Xích Diễm cũng rất tỉnh táo, hắn nhìn Chu Chích, cười khẽ, trên nét mặt thấp thoáng có một tia mỏi mệt. Hắn cố sức vươn ra tay kia, bắt lấy Chu Chích, dùng sức rút tay ra, sau đó đột nhiên phát lực, đem hắn đẩy về bên bờ. Thân thể Chu Chích bị đẩy ra, theo sức nước nổi tới bên bờ, trơ mắt nhìn Xích Diễm chìm xuống. Trong lòng hắn một trận đau như cắt, cơn đau này vô cùng kịch liệt, hơn xa bộ phận trên thân thể vừa mới đụng bị thương. Nó thúc giục hắn hất ra tay binh lính kéo lại hắn, hét lớn một tiếng: "Xích Diễm!" Lần thứ hai hướng thẳng trong vòng xoáy không đáy.

Ở trong nước lạnh buốt, Chu Chích nỗ lực duy trì thần trí còn sót lại đối kháng cùng lực hút cực mạnh của vòng xoáy, nỗ lực mở to mắt, tìm kiếm tung tích Xích Diễm. Không khí giữa miệng mũi càng ngày càng ít, cảm giác nghẹt thở từng đợt nổi lên. Rốt cuộc, ở đáy nước càng lúc càng tối tăm, hắn miễn cưỡng nhận ra một bóng người màu đỏ. Trong lòng hắn mừng rỡ, dùng sức quạt quạt cánh tay, từng chút một tới gần hắn, vươn ngón tay bắt được một góc áo hắn, sau đó sau gáy đau đớn, trước mắt tối sầm, rốt cuộc mất đi thần trí.



A... Đau!

Ý thức mới vừa hiện lên từ trong bóng tối hơi rút đi, toàn thân đau đớn liền không ngừng kích thích thần kinh Xích Diễm.

Hắn thở ra một hơi, mở mắt. Ánh sáng chói mắt đập vào mi mắt, khiến hắn lập tức híp mắt, khẽ hừ một tiếng.

Không chết sao? Thật đúng là may mắn a... Hắn nằm trên mặt đất, không nhúc nhích, nhớ lại trước khi chìm vào đáy sông thấy đến vẻ mặt lo lắng gấp gáp của Chu Chích, khẽ mỉm cười. Hắn sẽ không có chuyện gì đi? Mình biến mất, thân là vương trữ hoàng huynh nên lên ngôi, tất cả, đều có thể trở về quỹ đạo...

Như vậy, mới là kết quả tốt nhất đi?

Hắn mở mắt lần nữa, nỗ lực ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh, lại ngây người một lần nữa.

Thấy đến một bóng đỏ nằm yên bên người, Xích Diễm bỗng nhiên đứng lên, xông qua, hoảng loạn lớn tiếng kêu lên: "Hoàng huynh! Hoàng huynh! Chu Chích!"

Nam tử không nhúc nhích, sau đầu có vết máu rướm ra, dường như ngay cả hô hấp đều không có. Xích Diễm cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, ngón tay phát run, không dám đụng hắn. Qua một lúc lâu, hắn cắn răng một cái, vươn tay ra chạm dưới mũi hắn, hô hấp khe khẽ phất lên ngón tay hắn, khiến hắn bỗng chốc thở phào nhẹ nhõm, mềm nhũn ra. Lúc định thần nhìn lại, mới nhìn đến vết máu mỏng nhạt bên đầu Chu Chích, thương thế không quá nặng, chỉ là sau đầu dù sao cũng là chỗ hiểm, tình huống cũng thật sự khó tả.

Hắn rũ mi thầm cầu nguyện phi viêm thần điểu trong chốc lát, lại đưa mắt nhìn Chu Chích một lúc lâu, đứng lên nhìn bốn phía. Nơi này là một sơn cốc vô danh, trong cốc cây cối che phủ, phong cảnh có chút u nhã. Bên cạnh hắn là một hồ sâu, nước trong veo, nhìn xuống mơ hồ có mạch nước ngầm, rõ ràng nơi này tiếp xúc với vòng xoáy ở sa mạc thiên lý phong đó.

Làm sao mới ra ngoài được? Xích Diễm có chút quan tâm quân đội của mình, tuy rằng đã thắng thế, nhưng còn chưa triệt để thắng lợi, bây giờ lại mất chủ soái. Nếu như Chu Chích còn ở đó đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng mà bây giờ hắn theo mình mà đến... Nghĩ đến mấy chữ "Hắn theo mình mà đến" này, Xích Diễm trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa chua xót, chỉ cảm thấy vành mắt phát nóng. Hắn cúi đầu nhìn Chu Chích hôn mê bên người, thầm nghĩ, hoàng huynh, nơi nào đó trong lòng ngươi, đã phát sinh biến hóa a?

Hắn dùng sức nhắm mắt một chút, di chuyển tâm tư. Dõi mắt nhìn lại, mơ hồ liền có thể thấy đến bốn phía cốc nhỏ này. Bốn vách chót vót, nhưng hợp lực hai người bọn họ, không hẳn không tìm được lối ra. Chỉ là bây giờ nhìn mặt trời đã sắp lặn về tây, đêm nay nhất định là không cách nào hành động. Một mực lưu ở bờ đầm cũng không phải cách, tốt nhất có thể tìm sơn động tạm nghỉ một đêm. Nhưng mà bây giờ Chu Chích hôn mê chưa tỉnh, Xích Diễm cũng không dám tự ý rời đi. Nếu là trong cốc này có dã thú trùng độc gì, lúc mình rời đi tổn thương đến Chu Chích, kia thật đúng là chuyện hối hận không kịp. Hắn khẽ cười, trong lòng cay đắng ngọt bùi khó tả, từ sau khi mình đăng cơ, nhìn Chu Chích an tâm nghỉ ngơi ở bên cạnh mình như vậy, lại có mấy lần? Trong lòng hắn mơ hồ sinh ra một vọng tưởng, nếu là chỉ có hai người bên nhau, ở trong cốc này tự do vượt qua cả đời, chắc hẳn cũng là một chuyện vui... Nhưng hắn lập tức lại nghĩ đến mấy vạn tướng sĩ bị lưu ở thiên lý phong, trăm vạn thần dân trong nước trông mong hắn quay về, không khỏi tự giễu hai tiếng, bỏ đi ý nghĩ.

Hắn đắn đo suy nghĩ, các loại ý nghĩ ùn ùn kéo đến, ở trong lòng quấy nhiễu không nghỉ. Lúc này, một tiếng khẽ rên vang lên bên cạnh hắn, Xích Diễm không khỏi mừng rỡ, cúi thấp người, trông thấy mi mắt Chu Chích khẽ động vài cái, mở mắt ra, đôi mắt đỏ trong vắt nhìn thẳng hắn, nhưng là không mang một chút tình cảm. Dường như ở trong mắt hắn, Xích Diễm hệt như trời đất cây cỏ, không có gì khác biệt. Ánh mắt này vô cùng trong vắt, vô cùng xa cách, khiến Xích Diễm trong lòng chợt lạnh, thân thể lui về phía sau, dự cảm không may dâng lên. Quả nhiên, khi Chu Chích đứng dậy, sau khi hướng bốn phía xem một vòng, nhìn hắn bình tĩnh hỏi một câu: "Xin hỏi các hạ là ai?"

Xích Diễm kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt hắn trong veo như nước, tràn ngập xa cách, hoàn toàn không giống giả bộ. Sau khi Xích Diễm hết kinh sợ, trấn tĩnh lại, cười lạnh nói: "Như vậy ngươi là ai?"

Chu Chích ngẩn ra, hiện ra vẻ mờ mịt, chân mày hơi nhíu lại. Sau một lúc lâu, hắn bỗng khẽ bật cười, nói: "Cuộc đời vốn là bèo nước gặp nhau, có nhớ hay không, có biết hay không, lại có quan hệ gì?"

Có quan hệ gì? Xích Diễm âm thầm cắn răng, hồi ức ta quý trọng như vậy, theo lời ngươi liền có thể tiện tay bỏ đi sao? Trong lòng hắn đau nhói, những suy nghĩ miên man vừa rồi vào lúc này nghĩ đến đều như giễu cợt, khiến người ta không biết nên khóc hay cười. Nhất thời, hắn nản lòng, xoay người lạnh nhạt nói: "Mặc kệ nói như thế nào, nghĩ cách đi ra ngoài đi!"

Trước đây bất luận Chu Chích đối với hắn khách khí lãnh đạm thế nào, nhưng bởi vì tình huynh đệ trước kia, vẫn luôn còn có chút đặc biệt. Bây giờ Chu Chích không chút ký ức, đối với hắn như người qua đường, đưa lưng về phía hắn. Xích Diễm cắn chặt môi dưới, máu tươi tràn ra từ bờ môi, hắn lại không chút cảm giác đau đớn.

Chu Chích nhìn sắc trời một chút, cũng không đáp lời, hướng một hướng khác mà đi. Xích Diễm thoáng trông thấy, không nhịn được quay đầu lại hỏi: "Ngươi đi đâu?"

Bước chân Chu Chích hơi ngừng: "Vào đêm, nơi núi rừng này cũng không an toàn, ta tính toán ngày mai lại tìm đường ra ngoài. Chẳng qua nếu ngươi vội đi, đó cũng là chuyện của ngươi."

Hắn tuy rằng mất đi ký ức, nhưng dường như cũng không quên thường thức thường ngày hành quân mà ra. Xích Diễm định thần, ít nhất nhịn xuống, lặng lẽ đi tới vách núi bên cạnh đáy cốc, đi tìm một sơn động thích hợp tạm nghỉ.

Nơi này sơn động rất ít, chỉ chốc lát, hai người liền đồng thời thấy đến một hang động sâu sạch sẽ mà không có hơi ẩm gì. Xích Diễm ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chu Chích, vừa nhìn thấy ánh mắt xa lạ của hắn, lập tức xoay người rời đi, tìm một sơn động khác cạn hơn mà có hơi ẩm, không ngừng có gió thổi vào, ngồi xuống.

Nơi này cách sơn động vừa rồi cũng không xa, một lát sau, hắn nghe Chu Chích đi ra ngoài, càng đi càng xa. Dựa theo lẽ thường đến nói, hắn hẳn là đi thăm dò địa hình đồng thời tìm kiếm một chút thức ăn. Xích Diễm biết mình cũng nên đi, nhưng mà đầu mờ mịt, toàn thân biếng nhác, cái gì cũng không muốn làm.

Trước nay không biết khi nào thì bắt đầu, hắn liền biến thành loại thể chất kì lạ ngâm nước cảm lạnh liền sẽ phát sốt này. Đại khái là yếu tố tâm lý đi! Xích Diễm nằm trên mặt đất, nhìn lại những hồi ức quý trọng kia, cho ra kết luận này. Thuở nhỏ hễ phát sốt, mọi người liền sẽ đối với hắn đặc biệt thương yêu, đặc biệt là hoàng huynh Chu Chích cùng mình quan hệ tốt nhất, càng là có chút thời gian rảnh liền sang đây xem hắn. Lúc được ngón tay thon dài ấm áp của huynh trưởng tiếp xúc, hạnh phúc trong lòng như sắp sửa tràn trề. Hơn nữa vào lúc này, hắn liền có thể quấn lấy huynh trưởng, khiến hắn cả ngày ở cùng mình, người khác nể tình hắn bệnh, cũng sẽ không nói nhiều.

Chẳng qua là muốn làm nũng mà thôi! Xích Diễm tự giễu hạ kết luận, cuộn tròn lại.

Đầu bộc phát mê mang, huyệt thái dương mơ hồ phình lên, gió thổi ở trên quần áo ướt đẫm, từng đợt hàn ý rót vào. Cứ tiếp tục như vậy, cho dù chết, cũng không có gì kỳ quái. Xích Diễm mở mắt, ánh mắt trong sáng, cười khổ một tiếng, miễn cưỡng ngồi dậy.

Trong trái tim này, chứa chính là tình ái dây dưa; nhưng trên đôi vai này, còn gánh vác trọng trách thiên hạ!

Hắn đứng lên, trước mắt phát đen, suýt nữa lại ngã xuống. Không được, không thể như vậy! Hắn dùng sức vẫy vẫy đầu, sải bước đến ngoài động, vừa vặn trông thấy Chu Chích quay về. Vẫn là ánh mắt xa cách như vậy, nhưng là lần này, Xích Diễm nhìn thẳng ánh mắt của hắn, lạnh lùng cười một cái, lướt qua bên cạnh hắn. Chu Chích cau mày quay đầu, nhìn hắn đi xa, không nói một lời.

Xích Diễm biết mình cầm cự không được bao lâu, vội vã tìm chút cành khô cỏ dại liền chạy về. Nhóm lửa chuyện cỏn con này tự nhiên không làm khó được viêm tộc có khả năng thao túng lửa, nhưng Xích Diễm đang phát sốt, nhất thời không khống chế được sức mạnh, vung tay lên liền đem tất cả cành khô thật vất vả nhặt được đều đốt thành tro bụi. Hắn nhìn chằm chằm đống tro kia ngẩn người một hồi, đột nhiên nghe được tiếng cười khẽ sau lưng, giận dỗi không quay đầu, chọn một góc hơi ít gió, mặc nguyên áo nằm xuống.

Tiếng bước chân đi tới sau lưng rồi dừng lại, giọng điệu bình thản truyền tới: "Ngủ ở đây rất dễ dàng sinh bệnh, vẫn là đến chỗ ta đi a!"

Xích Diễm trầm mặc một hồi, nói: "Chúng ta không phải không liên quan a?"

Chu Chích cũng trầm mặc một hồi, nhẹ giọng nói: "Ừ, chẳng qua muốn đi ra ngoài, hai người luôn là so một người thuận tiện hơn."

Chỉ vì như vậy sao? Xích Diễm cắn chặt răng, nhắm mắt, nhiệt độ thân thể dường như bị quần áo ướt hút đi. Hắn hít sâu vài cái, đứng lên, mỉm cười nói: "Ngươi nói đúng. Vậy ta liền qua đi!"

Bên này lửa mạnh hừng hực, quả nhiên so với bên kia ấm áp rất nhiều. Nhưng đáy lòng Xích Diễm một mảnh lạnh lẽo, hắn lặng lẽ cởi xuống quần áo ướt, thả tới bên lửa hong. Da thịt màu mật trơn bóng lóe lên ánh sáng nhạt dưới ánh lửa, đặc biệt mê người. Chu Chích ngồi hơi xa nhìn chăm chú hắn, biểu cảm mang theo một chút suy nghĩ sâu xa.

Không biết vì buồn ngủ hay là do cảm giác mê man từng đợt kéo tới, Xích Diễm gật gà gật gù, mấy lần suýt nữa đem quần áo đánh rơi vào trong lửa. Chu Chích rốt cuộc không nhịn được đứng lên, lấy qua quần áo trên tay hắn, nói: "Ngươi đi nghỉ ngơi đi! Dưỡng đủ tinh thần, ngày mai còn có chính sự phải làm!"

Xích Diễm ngẩng đầu nhìn hắn, trầm mặc không nói. Lúc Chu Chích cho là hắn sắp cự tuyệt, hắn lại gật đầu, đi tới chỗ tương đối sâu bên trong động, nằm xuống.

Chu Chích đem quần áo dày nặng kia hong đến lúc không mang một tia hơi ẩm, lại đem một chút khoai dại vừa rồi lúc ra ngoài tìm được đào lên từ trong đống lửa, dùng lá cây bọc lấy, cùng một chút quả dại cùng nhau cầm đi cho Xích Diễm.

Xích Diễm tuy rằng nhắm mắt lại, nhưng cũng không ngủ, chân mày nhíu chặt. Vừa nghe thấy tiếng bước chân đến gần của hắn, biểu cảm liền biến trở về nguyên dạng, mở mắt nhìn hắn, ánh mắt yên lặng sâu xa, như cách cái gì, lạnh lùng nhìn chăm chú hắn.

Chu Chích nhìn bộ dạng này của hắn, trong lòng chẳng biết tại sao có chút ngầm đau, sau khi đem thức ăn đưa cho hắn, cũng không vội đi ra, mà là ở bên cạnh ngồi xuống, lặng lẽ nhìn hắn ăn.

Xích Diễm cũng không chú ý đến trong mắt hắn ẩn chứa một tia dịu dàng, chỉ là cúi đầu trầm mặc di chuyển miệng. Một lát sau, Chu Chích đột nhiên nói: "Nói cho ta, ngươi tên gì?"

Xích Diễm ngừng miệng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm thức ăn trong tay, một lát sau ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười nói: "Tên ta là Xích Diễm. Ngươi là Chu Chích."

Ánh mắt hắn không chút né tránh nhìn Chu Chích, nói rõ ràng: "Ngươi là ca ca của ta. Ta thích ngươi."

Sau khi trưởng thành đăng cơ, hắn lại chưa từng nói như vậy. Lúc này lời vừa ra khỏi miệng, thần trí của hắn liền giống như rõ ràng vài phần, nhiệt độ nóng bỏng toàn thân cũng phảng phất như có lối ra, dần dần lắng xuống.

Chu Chích hơi trợn to mắt, chậm rãi nói: "Ngươi nói là..."

Xích Diễm vẫn nhìn thẳng hắn: "Đúng, liền giống như ngươi nghe được, ta thích ngươi. Ta luôn hi vọng có thể trở thành tình nhân của ngươi."

Ánh mắt Chu Chích có chút dao động: "Ta..."

Hắn còn chưa nói hết, Xích Diễm liền lập tức cắt ngang hắn: "Không, ngươi không cần hiểu lầm. Ta nói không phải ngươi bây giờ. Ta muốn chỉ có một Chu Chích, quý trọng tất cả hồi ức giữa chúng ta giống như ta, vứt bỏ tất cả lo ngại hoàn toàn tiếp nhận ta. Ta muốn, không phải ngươi bây giờ." Hắn khẽ cười, vỗ vỗ cánh tay Chu Chích, nói: "Vì vậy, ngươi yên tâm đi. Như ngươi nói, hiện tại chúng ta chỉ là đồng bạn!"

Nói xong lời này, chính hắn cũng dường như nghĩ thông suốt, cấp tốc ăn xong thức ăn trên tay, lần thứ hai nằm xuống, đưa lưng về phía Chu Chích, lại cũng không nhìn hắn một cái. Nhiệt độ vừa mới bỏng rát từng chút giảm xuống, chỉ chốc lát, hắn liền ngủ yên.

Chu Chích nhìn chăm chú hắn, ánh lửa đong đưa, đem bóng dáng cao to của hắn hắt trên vách đá, mơ hồ dao động.