Tú Sắc Nông Gia

Chương 184: Tài tri đạo




Việc này đương nhiên nói cho cha Loan Loan biết, về phần Vương Nguyên Sinh sau khi trở về sẽ như thế nào cũng không phải là chuyện bọn hắn lo lắng rồi! Nhưng ngày thứ hai Vương Nguyên Sinh đến trên mỏ rất là biết điều,còn chủ động xuống dưới núi tìm Bách Thủ nhận lỗi, đáp ứng về sau không hề mắc lại lỗi đó nữa!

Một đoạn thời gian ngắn hắn xác thực rất là biết điều.

Từ ngày đó về sau, Dương Phong thấy Bách Thủ cùng Loan Loan thì mũi không nể mũi, mắt không nể mắt. Hắn đến trên mỏ làm việc, cửa hiệu mặt tiền ở phiên chợ do vợ hắn quản lý. Cái này tất nhiên là ở trong nhà, nhưng bởi vì lúc trước hai huynh đệ có chút mâu thuẫn, Dương Phong và Dương Khai Thạch cũng không nói lời nào. Bà nội Thạch Đầu mềm lòng, Dương Phong hỏi han ân cần mấy lần, trong nội tâm nàng cũng đã không so đo nữa, mà Dương Nghĩa trí mặc dù không đối với hắn hòa nhã thân thiện như trước, nhưng cũng không có mặt lạnh nữa rồi!

Những điều này đều là do Loan Loan ở dưới núi bày quầy bán hàng, Linh Tử tới ngồi nói cho nàng nghe. Có một huynh đệ như vậy Dương Khai Thạch cũng rất bất đắc dĩ, tựa như Bách Thủ có một đại bá, đại mẫu “tốt” như vậy.

Cho dù Dương Phong trông thấy nàng vẫn đưa mặt lạnh, Loan Loan cũng không để ý, chỉ cần hắn không có tới nhà mình gây chuyện là được.

Bách Thủ ở dưới núi kiểm tra than đá, Loan Loan ở cách đó không xa bày quầy bán hàng bán đá bào, hai vợ chồng còn có thể thỉnh thoảng nói chuyện, cuộc sống hang ngày trôi qua không tệ. Nhưng mà, Lưu quản sự hôm nay phân phó, Tạ gia Tam thiếu gia trong chốc lát nữa sẽ đến mỏ tuần tra, tất cả mọi người phải chăm chú làm việc. Tạ đốc công lần lượt chào hỏi trên núi dưới núi.

Nói đến cũng khéo, Tạ đốc công này chính là Tạ Ba ở thôn trang bên kia, lần trước rình coi chuyện Hương Tú cùng hạ nhân Lưu quản sự. Lần này hắn thật vất vả, nhờ quan hệ mới khiến cho Dư chưởng quỹ điều hắn đến trên mỏ làm đốc công, Tạ gia đem cái chức kia nói với hắn, chỉ cần lần này hắn làm tốt, biểu hiện tốt, về sau mới có thể thay hắn nói tốt trước mặt chủ tử, mới có thể đem Tạ Ba triệu hồi về Tạ gia.

Loan Loan nói hai câu cùng Bách Thủ xong liền trở về quán, lúc này, từ bên ngoài thôn đi vào một chiếc xe ngựa. Tạ Nhàn cùng Dư chưởng quỹ từ trên xe bước xuống, Lưu quản sự xem chừng thời gian đã sớm đợi ở một bên, nhìn thấy Tạ Nhàn, lập tức tiến lên hành lễ: “Tam thiếu gia.”

Tạ Nhàn ở Tạ gia xếp hạng ba.

Tạ Nhàn mặc một bộ áo dài màu xanh lá sen, tay cầm một cái quạt xếp, nghiễm nhiên là một công tử ăn chơi!

Tạ Nhàn mặt mỉm cười hướng Lưu quản sự khoát khoát tay, sau đó để Lưu quản sự dẫn đường, còn Tạ Ba thì đi cuối cùng, một đoàn người tiến lên trên núi. Trên đường đi không ngừng có người vận chuyển than xuống dưới núi, bởi vì đã tới một lần. Đoàn người đều biết Tạ Nhàn, nên nhao nhao gọi: “Tam thiếu gia.” Mà Tạ Nhàn đối với đoàn người cũng vô cùng hiền lành, gật đầu hoặc mỉm cười. Ngẫu nhiên còn cùng công nhân nói một hai lời.

Lưu quản sự hướng Tạ Nhàn giới thiệu đại khái tình hình trên mỏ. Tạ Nhàn gật đầu: “Đây là lần đầu ta tiếp xúc mỏ than, không thể tưởng được còn có nhiều điều phải học như vậy.” Sau đó nhìn về phía hai cha con Vạn Hữu Tài, cười nói: “Về sau còn phải phiền toái hai vị Vạn sư phụ chiếu cố nhiều hơn!”

Vạn Hữu Tài cung kính nói: “Tam thiếu gia yên tâm, đây là chuyện chúng ta phải làm. Chúng ta một mực tuân theo Nhị thiếu đông gia phân phó cẩn thận làm việc.”

Tạ Nhàn gật đầu khen ngợi.

Đi dạo khắp mỏ một lần, mấy người họ liền chậm rãi xuống núi. Đến dưới núi không thiếu được chuyện muốn tới nơi tập trung than đá nhìn xem.

Bách Thủ phụ trách đứng bên cạnh nơi tập trung han đá, cung kính nghênh đón mấy người.

Bên cạnh đang có công nhân đang vận chuyển than đá xuống đổ lên trên đống than đá, Lưu quản sự ở một bên giải thích: “Hiện sản lượng than đá ở trên mỏ nhiều hơn trước đó vài ngày, nhưng vì bớt việc, nên vẫn đem than đá tập trung ở một chỗ, đợi đến một số lượng nhất định lại dùng xe kéo ra ngoài.”

“Ừ. Như vậy có thể tiết kiệm chút ít phí chuyên chở. Nhưng mà, đáng tiếc bên này đường núi đi rất khó khăn, từ trên mỏ cao xuống dưới cũng phải mấy ngọn núi, bằng không thì tiết kiệm được bao nhiêu nhân công cùng phí chuyên chở nha!” Tạ Nhàn có chút đáng tiếc cảm thán nói.

“Đây cũng là chuyện không có cách nào khác.” Dư chưởng quỹ ở bên cạnh cười nói. Sau đó trên mặt mang theo đắc ý nói: “Toàn bộ nhờ Nhị thiếu gia, bằng không thì Tạ gia chúng ta sao có thể khai thác ra một mỏ than núi lớn như vậy. So với những cái phí nhân công cùng phí chuyên chở không có ý nghĩa này, có được coi là cái gì đâu?”

Tạ Nhàn cầm quạt xếp nhẹ nhàng lắc, thản nhiên nói: “Điều này cũng đúng, lúc này công lao nhị ca lớn. Trở về ta nhất định ở trước mặt cha nói nhiều lời tốt giúp nhị ca.”

“Công lao của Nhị thiếu gia toàn bộ Ta gia đều rõ như ban ngày!” Dư chưởng quỹ nghiêm trang nói. Loan Loan lại sắc bén phát hiện lúc hắn nghiêng đầu khóe miệng bất động thanh sắc khẽ nhếch.

Tạ Nhàn cũng không có vội vã đi, mà đi lòng vòng phụ cận chồng than đá, thỉnh thoảng hỏi mấy vấn đề.

Mỗi người mỗi ngày đại khái vận được bao nhiêu than đá, thời điểm từ trên núi xuống đều có người ở giao lộ chuyên môn ghi lại, bên trên mỏ mỗi ngày không sai biệt lắm có thể vận được bao nhiêu than đá… và một ít vấn đề khác.

Sản lượng than đá mỗi ngày được tính theo gùi, bên trên mỏ có chuẩn bị gùi, đoàn người đều chiếu theo gùi trên mỏ mà cho gùi cho bản thân, thấy tên Vương Nguyên Sinh, Tạ Nhàn có chút không rõ, bởi vì Vương Nguyên Sinh sức lực không mạnh như mọi người, cho nên dùng gùi so với gùi trên mỏ chuẩn bị nhỏ hơn một nửa.

Lưu quản sự liền giải thích: “Hắn sức yếu, dùng gùi nhỏ, nên hai gúi tính làm một.”

“Chung quanh thôn nhiều như vậy, cũng không thiếu lao động, khí lực đã không đủ, sao không chọn người khác?” Tạ Nhàn thản nhiên nói.

Lưu quản sự âm thầm quét mắt Bách Thủ ở một bên, cười nói: “Chúng ta ở trên núi này khai thác mỏ, đôi khi còn phải dựa vào thôn dân hỗ trợ, cùng dân chúng địa phương làm tốt quan hệ có lợi mà vô hại, đứa nhỏ này cũng khó khăn, trong nhà cũng không tính dư dả, không có cách nào đọc sách biết chữ, coi như là giúp một việc a.”

Tạ Nhàn không đồng ý cũng không phủ nhận.

Lúc gần đi, đi qua quán đá bào của Loan Loan, Tạ Nhàn nhìn xem thùng đá bào rất hiếu kỳ, thấy là một phu nhân bán, nên nhân tiên nói: “ Đây là cái gì thế, dùng làm gì?”
Dư chưởng quỹ lập tức cười tiến lên giới thiệu: “Tam thiếu gia, cái này gọi là đá bào dùng để uống, trong ngày hè uống thứ này có thể giải nhiệt, vô cùng mát mẻ.”

“Ah, thiệt giả?” Tạ Nhàn kinh ngạc, dù hắn đã đi qua nhiều địa phương cũng chưa bao giờ thấy qua thứ này.

“Tam thiếu gia, ngươi có muốn nếm thử hay không?’ Loan Loan mỉm cười nói.

Thấy Tạ Nhàn có chút chần chừ, Dư chưởng quỹ cười nói với mấy người bên cạnh: “Lòng vòng cả buổi như vậy, đều có chút nóng lên, nếu không mọi người đều đến uống một chén đi.”

“Tốt, ở đây cũng không đủ chỗ ngồi, không bằng ta để cho người qua chỗ Tạ đại nương mượn mấy cái ghế tới.” Loan Loan quay đầu nói với Lai Sinh một mực bên cạnh nghiêng đầu hiếu kỳ nhìn xem: “Lai Sinh, đi qua chỗ Tạ đại nương mượn mấy cái ghế tới, để choTam thiếu gia cùng Dư chưởng quỹ nghỉ ngơi một chút.”

“Dạ, tẩu!” Lai Sinh đi qua chỗ Tạ đại nương bưng ghế.

Loan Loan nhanh nhẹn múc mấy chén đá bào, Dư chưởng quỹ mỗi người cầm muôi quấy quấy, sau đó thích ý bắt đầu ăn. Tạ Nhàn vốn ngửi thử, không có mùi gì lạ. Học bộ dáng mấy người quấy quấy, dùng muôi múc một ngụm nhỏ nếm nếm, ngoại trừ ngọt bên ngoài chính là mát mẻ!

Quả thật coi như không tệ!

Sau đó Tạ Nhàn mới từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn, đồng thời không ngừng âm thầm gật đầu.

Dư chưởng quỹ thấy Loan Loan không cho Bách Thủ uống, rất hào phóng nói với Loan Loan: “ Cho Bách Thủ huynh đệ một chén đi, ta trả tiền.”

“Ah, Dư chưởng quỹ không cần, các người cứ ăn tự nhiên.” Bách Thủ liên tục khoát tay.

“Ngươi cũng đừng khách khí, trời nóng đến uống một chén rất tốt.” Dư chưởng quỹ nói.

“Ha ha, không có việc gì, ta không nóng.”

“Chắc Bách Thủ huynh đệ nhất định là chán ăn rồi.” Lưu quản sự cười tiếp câu.

Dư chưởng quỹ phục hồi tinh thần lại: “Ta ngược lại quên mất cái này, đã vậy ngươi cũng đừng để bụng.”

Tạ Nhàn nghe đươc như lọt vào sương mù: “Như thế nào, ở đây mọi người đều biết làm thứ này?” Tuy là thứ không ngờ ăn được, nhưng vào ngày đại hạ này đem đến kinh thành có thể rất được hoan nghênh.

Tạ Ba ở một bên thấy Tạ Nhàn hỏi, lập tức đáp: “Tam thiếu gia ngài hiều lầm, hai người bọn họ là người một nhà!”

“Ah!” Tạ Nhàn giật mình!

Tạ Ba thấy Tạ Nhàn là người dễ nói chuyện, hơn nữa Tạ Nhàn cũng sẽ một mực ở trên mỏ, lại là thiếu gia Tạ gia, Loan Loan lại một mực giúp đỡ Tạ gia làm thịt khô, liền có ý nịnh nọt, vội vàng đem chuyện nhà Loan Loan nói ra.

“Nhà Bách thủ là ngươi tài giỏi, đi mười dặm tám thôn chỉ sợ không tìm thấy được nữ nhân thứ hai có năng lực như nàng vậy, cái đá bào này ngoại trừ nàng những người khác không biết làm… nàng không chỉ biết làm băng phấn, trước kia còn bán bánh trên chợ, nàng làm bánh thế nhưng mà vừa lớn lại vừa thơm vừa mềm, ai đi chợ thấy cũng mua một hai cái trở về… Cũng giúp Tạ gia chúng ta làm việc… Bọn hắn tuy là nông dân, thế nhưng tiễn thuật của Bách Thủ chỉ sợ nha dịch trong nha môn cũng không thể bằng, Vạn sư phụ vừa lúc tới thâm sơn bên kia gặp con sói, lúc ấy có mấy người đi săn giết sói, đi mấy chục người, trong đó Bách Thủ huynh đệ tiễn thuật tốt nhất… Nhị thiếu gia ta trước kia khen ngợi bọn hắn không ít…”

Tạ Nhàn vừa nghe vừa hiểu ý gật đầu, hắn nhìn Bách Thủ, lại có chút tò mò: “Bách Thủ huynh đệ thân thể cường tráng, vì sao lại không có lên núi đào than đá vậy?”

Bách Thủ liền có chút ít xấu hổ cười cười: “Trong nhà hài tử còn quá nhỏ…” Dưới núi mới có thể thuận tiện để Loan Loan tìm hắn.

Tạ Nhàn quay đầu, lúc này mới nhìn thấy bên cạnh Loan Loan giữa sàng đong đưa có một đứa bé đang ngủ. Người cường tráng như Bách Thủ vậy quả thực có tài, nhưng đào quặng hay không đều là người khác tự nguyện. Tạ Nhàn khẽ gật đầu không nói cái gì nữa.

Nghỉ tốt rồi, Tạ Nhàn chuẩn bị đứng dậy trở lại khách sạn: “Tình hình bên trên mỏ cơ bản ta đã hiểu rõ, mấy ngày trước Dư chưởng quỹ đưa sổ sách qua ta đã xem hết, về sau nhất định sẽ thường đi trên mỏ nhìn một cái, đến lúc đó còn cần Lưu quản sự nói thêm mấy điểm.”

Lưu quản sự vội vàng nói không dám, cũng nói nhất định hiệp trợ Tạ Nhàn.

Mà Dư chưởng quỹ vẻ mặt không cho là đúng, trong lòng lại nghĩ, cái gì là ta đưa sổ sách cho ngươi, là bản thân ngươi đòi ta.

Mấy người đưa Tạ Nhàn cùng Dư chưởng quỹ đi về phía bên ngoài thôn, một lát, thì nhìn thấy Lưu quản sự chắp tay sau lưng trở về, nói với Bách Thủ mấy câu: “Khổ cực” lại đi trên núi. Nửa khắc đồng hồ sau mới thấy Tạ Ba, chậm rì rì hướng bên này đi tới, cùng một chỗ còn có Dương Phong, hai người vừa đi vừa nói chuyện gì đấy, Dương Phong thì mang vẻ mặt nịnh nọt. Tạ Ba nâng cao ngực, một bộ dáng như quản sự.

Loan Loan chỉ mơ hồ nghe thấy Dương Phong nói câu : “Vậy làm phiền Tạ đốc công rồi.”
Mà Tạ Ba khoát tay áo, nhíu mày dặn dò: “Ngươi quay trở lại làm việc đi, đừng có không việc gì lại lười biếng.”
“Dạ dạ, vậy ta đi trước.” Sau đó Dương Phong nhanh chóng lên núi.

Thấy Dương Phong lên núi, Tạ ba quay người đi tìm Bách Thủ, ngồi ở bên cạnh cùng Bách Thủ nói chuyện phiếm.

*****

Ngày thứ hai, Dư chưởng quỹ phái gã sai vặt thay mình dẫn Tạ Nhàn đến Dương gia thôn, Tạ Nhàn bản thân dẫn theo một gã sai vặt tùy thân đến, về sau, Tạ Nhàn liền cho gã sai vặt bản thân trở về, chính hắn dẫn gã sai vặt kia lên núi.

Được lệnh, thay Tạ Nhàn đem xe ngựa an trí tốt, gã sai vặt vội vàng quay người dắt xe trâu đi, lúc đi qua nhà Loan Loan, hắn liền gõ cửa.