Tú Sắc Nông Gia

Chương 202: Đi cùng xe




Càng ngày càng quen thuộc với khu mỏ, còn sắp xếp được một người ghi chép, Tạ Nhàn cảm thấy mọi việc đang dần dần nằm trong lòng bàn tay mình. Xế chiều không có chuyện gì hắn định lên mỏ xem một chút. Ăn xong cơm trưa, hắn liền lên mỏ. Đi qua bãi than hắn dừng lại nói với Dương Phong mấy câu. Loại a dua nịnh nọt này đã gặp nhiều, chẳng qua chỉ muốn lấy lòng hắn để kiếm được chút lợi. Nhưng mà, người có lòng tham mới dễ khống chế.

Tạ Nhàn cười khích lệ Dương Phong làm rất tốt hai câu, sau đó lên núi. Đi qua căn nhà tranh trên núi đột nhiên nghe được tiếng kêu cứu của nữ nhân.

Tạ Nhàn kinh ngạc, vừa liếc đã thấy căn nhà tranh trước mắt đủ rách rưới, nhìn từ bên ngoài liền biết đã lâu không có người ở, dưới mái hiên có đặt một rổ rau tươi mới. Rõ ràng hắn có nghe được một tiếng “Cứu mạng”, đang do dự xem có nên vào hay không thì bên trong đã truyền ra tiếng cười lớn của nam nhân, chất giọng có chút quen thuộc.

Tạ Nhàn ngạc nhiên, vẻ mặt đầy khó hiểu, nhưng sau đó liền xoay người xuống núi.

Hôm nay Dương Phong được Tạ Nhàn khen ngợi trong lòng hứng chí lắm. Hắn đang suy tính nếu Tạ Nhàn là thiếu gia của Tạ gia, nhất định ở kinh thành có không ít mối quan hệ, không biết có nên lợi dụng quan hệ của Tạ Nhàn ở kinh thành để buôn bán một chút hay không, thì đột nhiên trông thấy Tạ Nhàn đi xuống nữa rồi.

Hắn lập tức đứng dậy nghênh đón: “Sao Tam thiếu gia xuống nhanh thế ạ?”

“À, không sao, đột nhiên ta cảm thấy khát nước.” Nhìn sang ven đường liền phát hiện Loan Loan hôm nay không bày quầy bán.

Dương Phong vẫn luôn chú ý đến ánh mắt của Tạ Nhàn, lúc này mới nói: “Vợ Bách Thủ hôm nay không mở hàng, hay để ra rót cho thiếu gia một chén?”

“Vậy cũng được, ta ngồi một lát.”

Dương Phong nhanh chóng nhấc một chiếc ghế sạch sẽ tới, còn dùng ống tay áo của mình lau lau, lúc này mới cười ha ha mời Tạ Nhàn ngồi. Tạ Nhàn rất hài lòng, cũng cười nói: “Ta thấy ngươi làm việc cũng không tệ, bình thường có gì khó khăn cứ tới tìm Tạ Tam.”

“Dạ, cám ơn Tam thiếu gia.” Dương Phong vội vàng đáp lời, như sợ Tạ Nhàn sẽ nhanh chóng đổi ý.

Sau đó hai người tiếp tục nói chuyện, đối với những câu hỏi của Tạ Nhàn, Dương Phong đều là không biết thì thôi, nếu biết thì sẽ nói hết.

Một lát sau liền nhìn thấy Tạ Tam mặt đầy sắc xuân từ trên núi đi xuống. Nhìn thấy Tạ Nhàn hắn ngoài ý muốn thầm than một tiếng. Bình thường Tạ Nhàn lên mỏ chỉ có một lần mà. Hắn nhanh chóng chạy sang, cúi đầu khom lưng: “Ơ, Tam thiếu gia, sao chiều nay người lại tới đây ạ?”

Tạ Nhàn cười cười như không thản nhiên nói: “Chợt muốn lên mỏ, nên lên xem một chút.”

Cái nhìn vừa rồi của Tạ Nhàn làm cho trong lòng Tạ Tam có chút bồn chồn, trong đầu bắt đầu cẩn thận dò xét lại biểu hiện mấy ngày gần đây của mình. Có… làm chuyện gì xấu hay không!

Hắn vừa cười nói chuyện với Tạ Nhàn vừa trách cứ Dương Phong: “Sao ngươi lại để Tam thiếu gia ngồi đây. Bên cạnh chính là than đá, bẩn lắm biết không!”

Không đợi Dương Phong hé môi, Tạ Nhàn cười nhạt nói: “Không lo. Ngồi gần mới nhìn rõ.”

Hai người không rõ ý của Tạ Nhàn, lại nghe hắn nói với Tạ Tam: “Ngươi có việc thì cứ đi đi. Lúc nào có chuyện ta sẽ gọi ngươi.”

Lúc này Tạ Tam cũng đang ước gì được chạy đi. Vừa mới làm việc trái lương tâm, ban nãy còn bị ánh mắt kì quái của Tạ Nhàn nhìn, trong lòng hắn rất bất an, vì vậy nhanh chóng chạy lên núi.

Tạ Tam đi rồi, Tạ Nhàn còn chưa có ý muốn đi, câu được câu không nói chuyện với Dương Phong. Tất cả đều là chuyện không mấy quan trọng. Không biết Tạ Nhàn hôm nay có dụng ý gì, Dương Phong thầm thắc mắc trong lòng, lại không dám thờ ơ.

Không đầy một lát, Tạ Nhàn liền nhìn thấy Hương Tú xách rổ rau từ trên núi đi xuống, sắc mặt có chút tái nhợt, tinh thần rất xa sút. Khóe miệng hắn khẽ câu ra nụ cười âm trầm, đứng dậy rời đi.

Lúc Tạ đại nương trở về đã nhìn thấy Hương Tú đang rửa rau, lại gần nhìn xem ước chừng cũng đủ cho buổi tối: “Sao ngươi đi lâu vậy?” Đột nhiên phát hiện trên người nàng có chút bẩn, đầu tóc cũng tán loạn, ngạc nhiên nói: “Ngươi sao vậy?”

Vẻ mặt Hương Tú có chút bối rối, cố gắng đè nén bất an trong lòng, cúi đầu cười nhạt nói: “Không sao, mới vừa rồi không cẩn thận té một cái trên núi, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi.”

“Ừ” Cho dù cảm thấy có chút không đúng, Tạ đại nương cũng không hỏi nữa. Về sau thấy lúc nàng làm cơm tối cũng hay ngẩn ngơ liền bảo nàng về trước.

Lúc Hương Tú về đến nhà Mạch Thảo vừa mới ăn xong cơm tối. Trong nhà còn đồ ăn thừa, Mạch Thảo ra dấu tay hỏi nàng có muốn ăn một chút không. Hương Tú cười lắc đầu, chờ Mạch Thảo vào phòng bếp, nàng trở về phòng đóng cửa lại nằm úp sấp trên giường che miệng rấm rức khóc.

Không đầy một lát, đột nhiên lại nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài, theo phản xạ Hương Tú từ trên giường ngồi thẳng dậy, vừa ra phòng ngoài đã trông thấy Cát Đại đang nói chuyện với Mạch Thảo. Từ nhỏ Mạch Thảo đã sợ cha cô bé, thấy Hương Tú đi ra liền trở vào phòng bếp.

Hương Tú định thần lại, mặt không biểu tình đi tới cửa, nhàn nhạt hỏi Cát Đại: “Có chuyện gì?”

Lúc đến Cát Đại đã định sẽ nói chuyện đàng hoàng với Hương Tú, nhưng vừa thấy ánh mắt lạnh lùng của nàng nhìn mình, còn có vóc người thuỳ mị không biết đã lăn lộn dưới thân không biết bao nam nhân, trong lòng liền dâng lên một cơn tức, ngữ điệu cũng trở nên cứng nhắc: “Không có gì, đến thăm Mạch Thảo một chút. Thuận tiện nói cho ngươi biết, ngươi đừng nấu cơm trên mỏ nữa, cứ đợi ở nhà, bằng không trở về chỗ trước kia làm đi. Về phần Mạch Thảo, mỗi ngày ta đi làm sẽ chăm sóc con bé.” Để cho Hương Tú trở về thôn trang làm tốt hơn mỗi ngày cứ ẩn ẩn hiện hiện trước một đống nam nhân.

Từ khi Mạch Thảo ra đời Cát Đại chưa từng quan tâm đến cô bé, bây giờ lại nói những lời này.

Khóe miệng Hương Tú trào ra một nụ cười trào phúng. Lại nghĩ tới nếu không phải gả cho tên nam nhân phụ bạc này sao mình có thể rơi vào tình trạng hôm nay, đáy mắt tràn đầy nước mắt, vẻ mặt đầy tức giận: “Mạch Thảo là con gái ta, tự ta nuôi được. Còn nữa, công việc của ta không cần ngươi phải quan tâm, lo cho mình đi.”

Bị Hương Tú cắn trả ngay câu đầu, Cát Đại hít sâu hai lần, cố gắng áp chế cảm xúc của mình. Hắn sợ mình xúc động sẽ động thủ đánh người, mặt cứng nhắc nói: “Ngươi đừng không biết tốt xấu, có người mẹ như ngươi vậy sau này con bé sẽ có kết quả tốt sao? Đừng dạy nó cái thứ không biết liêm sỉ như ngươi.”

“Ngươi…” Hương Tú run rẩy bờ môi hồi lâu nói không ra lời.

“Đừng ở bên ngoài làm dâm phụ, trở lại Dương gia thôn còn làm dâm phụ!”

“Ngươi cút cho ta!”

Mặc dù Hương Tú biết Cát Đại nói không sai, nhưng trong lòng nàng vẫn không nhịn được ủy khuất. Kết quả hôm nay của nàng đều do tên nam nhân này cho. Giờ phút này nàng hận sao không thể cả đời đều không phải gặp lại tên nam nhân này. Hôm nay lại phát sinh chuyện Tạ Tam nữa. Đuổi Cát Đại đi, Hương Tú trở lại trong phòng đau đớn khóc lần nữa.

Mạch Thảo ngồi trong phòng bếp yên lặng cúi đầu.

******

Sản lượng trên mỏ mấy ngày này không tệ. Cách ba bốn ngày lại tới kéo đi một lần.

Hôm nay lại đến lúc kéo than đi. Mười xe trâu đến chạy thành ba chuyến. Toàn bộ than kéo lên trấn sẽ chuyển sang vài chiếc xe ngựa khác. Những xe ngựa kia sắp xếp được rất nhiều, cũng nhanh hơn một chút.

Xếp than lên xe. Đây là lần đầu tiên Tạ Nhàn được nhìn thấy chuyển than nên hắn nhất định muốn đi theo nhìn. Mang theo Tạ Tam lên xe, còn muốn thêm một người khác nữa là Bách Thủ. Bách Thủ có chút ngoài ý muốn. Những người khác rất hâm mộ, nhưng trong lòng Bách Thủ có chút không muốn, bởi vì đi theo xe chở than đến bến tàu sẽ không biết được lúc nào mới được về nhà, trong lòng hắn không nỡ rời xa Loan Loan và con trai. Nhưng Tạ Nhàn đã mở lời, hắn lại không thể cự tuyệt.

Vội vã về nhà báo với Loan Loan một tiếng, mới theo đoàn người lên xe trâu tới thị trấn.

Đến trấn trên, mười mấy xe trâu thuê tạm người chuyển than sang xe ngựa. Tạ Tam mướn một chiếc xe ngựa nữa. Bởi vì có than đá nên xe ngựa đi chậm hơn bình thường, đến đầu giờ Thân (15h-17h) mới tới được bến tàu. Toàn bộ than được xếp lên hai chiếc tàu chở hàng. Nắm được quá trình, Tạ Nhàn liền dẫn hai người trở lại trấn trên.

Một ngày chưa ăn cơm, cho nên Tạ Nhàn làm chủ mời hai người đến “Quán rượu Phúc Sinh”. Có Tạ Tam bên cạnh nỗ lực khuyên, Bách Thủ đành cùng đi đến tửu lâu. Dư chưởng quỹ tự mình ra đón, đưa ba người đến phòng thượng hạng rồi sai tiểu nhị châm trà. Đang lúc ánh mắt ba người quan sát quanh phòng, lão cười nói: “Tam thiếu gia tới sao không sai người báo một tiếng, để nô tài cho người chuẩn bị trước ạ!”

Tạ Nhàn khẽ mỉm cười: “Không sao, tùy tiện mang lên thứ gì đó là được.”

Dư chưởng quỹ ha ha gật đầu, quay đầu phân phó tiểu nhị phía sau đi phòng bếp, tự mình rót nước cho ba người, nhìn về phía Bách Thủ cười nói: “Đã lâu không gặp Bách Thủ huynh đệ.”

Bách Thủ lập tức đứng dậy nói: “Đúng vậy, Dư chưởng quỹ nhiều chuyện bận rộn, chúng ta không dám tới quấy rầy nhiều. Được Tam thiếu gia để mắt nên hôm nay mới đi theo tới bến tàu học hỏi một chút.”

Đáy mắt Dư chưởng quỹ lóe sáng, cười nói: “Tam thiếu gia bình thường rất hay vào nam ra bắc, tất nhiên kiến thức hơn người.”

Tạ Nhàn nhìn Dư chưởng quỹ, thản nhiên nói: “Dư chưởng quỹ quá khen rồi. So ra, chúng ta ai sánh được với nhị ca chứ!”

Chủ tử tới, phía dưới làm việc tất nhiên nhanh hơn, khi đang nói chuyện, thức ăn đã chuẩn bị xong. Dư chưởng quỹ nói: “Không quấy rầy Tam thiếu gia dùng cơm.” Sau đó rời đi.

*******

Đường thôn gồ ghề, sau cơn mưa xe trâu lại nghiền nát không ít. Xe trâu chở đầy tràn than đá không thể tránh khỏi rơi chút ít xuống dưới. Loan Loan nhìn vụn than rơi trước cửa hai mắt liền tỏa sáng. Kiếp trước khi còn bé ở nông thôn nàng tận mắt thấy ông mình làm than tổ ong. Nếu như nàng cũng có thể làm ra than tổ ong, đến lúc đó nghĩ biện pháp làm bếp lò, nhà các nàng sau này nấu nước hầm thức ăn chẳng phải dễ hơn sao!

Nói là làm, nàng lập tức vào nhà cầm gùi, lấy xẻng xúc toàn bộ vụn than vào. Có người đi qua nhìn thấy trên đường đầy vết đen, cau mày quở trách: “Trời, xe trâu làm rơi không biết bao nhiêu vụn than này. Nếu trời mưa đi ra ngoài, chẳng phải giày sẽ rất dơ sao, trong nhà cũng bị bẩn nữa.”

Lực chú ý của những người tán gẫu bên đường lập tức bị hấp dẫn tới. Thấy Loan Loan bận rộn, mọi người rối rít về nhà lấy chổi quét than đi, nhưng nhất thời lại không biết đổ vào chỗ nào. Loan Loan liền nói: “Không cần thì cho ta đi.”

Mọi người rối rít đổ bã vụn cho Loan Loan.

Cho nên đến trưa, Loan Loan đã thu được không ít vụn than. Sau nàng lại bế theo con, mang theo Lai Sinh quét đến chỗ thật xa ngoài thôn. Khi Bách Thủ trở về trời đã tối, từ cửa phòng bếp trải dài ra ngoài đều là vụn than. Hắn ngạc nhiên nói: “Nàng thu nhiều vụn than như vậy để làm gì thế?”

Loan Loan bày tỏ suy nghĩ của mình cho hắn biết.

Bách Thủ không tin: “Chuyện này cũng được sao? Nàng đừng bận rộn chi mất công.” Khó trách hắn hoài nghi, lúc này còn chưa có than tổ ong mà!

Loan Loan giảo hoạt cười với hắn: “Chàng hãy chờ xem!”