Tú Sắc Nông Gia

Chương 203: Có tâm tư khác




Loan Loan vừa ăn xong cơm tối, Bách Thủ liền giúp thu dọn bát đũa. Ban ngày Lai Sinh chỉ biết chơi đùa, đến đêm tỉnh táo liền muốn giúp đỡ làm thêm nhiều việc một chút, cho nên giành rửa chén.

Có Lai Sinh rửa chén, Bách Thủ đón lấy con đi vào phòng. Loan Loan múc nước rửa mặt, trở vào đã thấy Bách Thủ ngồi bên giường ngẩn người, con đã ngủ rồi, gọi hai tiếng hắn cũng không nghe thấy. Loan Loan đi tới nhẹ nhàng đẩy hắn, hỏi: “Sao vậy?”

Bách Thủ cau mày nhìn nàng rồi đi trải giường. Chờ Loan Loan lên giường, hắn mới ngồi xuống nói: “Hồi tối sau khi ăn cơm, Tam thiếu gia nói muốn hợp tác với chúng ta.”

Loan Loan ngẩn ra: “Hợp tác? Hợp tác cái gì?”

“Nói rõ muốn mua bí phương làm thịt khô của nàng.”

Nhớ tới lúc ấy Tạ Nhàn nói, Bách Thủ liền nhíu mày. Chung quy hắn chỉ muốn bí phương làm thịt khô của Loan Loan.

Vốn Tạ Nhàn muốn cùng làm với Bách Thủ. Nhưng Loan Loan và Tạ Dật đã gia hạn khế ước hàng năm phải lên thôn trang, ngày thường nàng còn bận chăm con. Hắn cũng phải làm việc trên mỏ, làm gì còn thời gian làm thêm việc khác. Vả lại, có hợp tác đi nữa, hai người cũng đi tìm Tạ Dật mới phải.

Bách Thủ lấy lí do không có thời gian để khéo léo chối từ. Tạ Nhàn không hề tức giận mà lập tức đề xuất muốn mua bí phương. Sau đó Bách Thủ mới biết được hợp tác theo lời hắn thật ra chính là hợp tác làm thịt khô. Hơn nữa ra giá mua bí phương cũng không thấp, tròn ba trăm lượng!

Một lượng bạc là ba trăm đồng, bây giờ giá hàng tăng cao hơn lúc trước, chín vạn đồng quả thật rất không tệ.

Chuyện này đã làm rõ nguyên nhân vì sao mấy ngày này Tạ Nhàn đối với hai người không giống với người khác.

Lai Sinh nghe thấy liền cười ha ha nói: “Ơ, Tam thiếu gia này thật hào phóng, tận ba trăm lượng đấy! Nhưng mà, không phải hắn cũng là người của Tạ gia sao? Tại sao lạiđào góc tường* nhà mình?”

đào góc tường*: đại ý làm chuyện mờ ám sau lưng ai đó để được lợi cho bản thân.

Đây cũng là điều mà Loan Loan và Bách Thủ nghi ngờ.

Cho dù hắn và Tạ Dật không hợp, nhưng mối làm ăn thịt khô này cũng là của Tạ gia, chẳng lẽ hắn lại gây khó khăn cho nhà mình?

Ngày hôm sau, lúc Loan Loan đang ở nhà thì Tạ Nhàn tới.

“… Chắc hẳn hôm qua Bách Thủ huynh đệ cũng đã nói rồi, ta thật hy vọng có thể được hợp tác với ngươi.” Tạ Nhàn vừa đến đã không nhiều lời, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói rõ ý đồ đến.

Loan Loan tỏ vẻ rất khách khí và hối lỗi: “Tam thiếu gia, thật ngại quá. Chắc ngài cũng biết ta đã kí khế ước với Tạ gia ngài, nếu ta lại hợp tác với ngài chẳng phải sẽ bội ước sao? Trước không nói vi phạm khế ước phải đền một khoảng không nhỏ, chuyện này còn ảnh hưởng đến vấn đề uy tín của một người. Trước nay ta đều rất trọng chữ tín, cho nên thật không thể tự mình làm ra chuyện bội bạc thế này.”

Tạ Nhàn khẽ mỉm cười: “Ta biết rồi, tiền vi phạm khế ước ta sẽ trả thay ngươi. Ngươi yên tâm, chỉ cần theo ta hợp tác, thù lao tuyệt sẽ không ít hơn hiện tại.”

Loan Loan cười lắc đầu: “Tam thiếu gia. Nhờ ơn ngài vẫn luôn chiếu cố, nếu là chuyện khác ta nhất định sẽ làm hết sức, chỉ có chuyện này…” Sau đó biểu hiện vô cùng khó xử.

Dường như Tạ Nhàn cũng lường trước Loan Loan sẽ nói như thế, liền đáp: “Không bằng thế này. Ngươi bán bí phương lại cho ta, chuyện này ngươi biết, ta biết, trời biết, đất biết, tuyệt không còn ai khác biết nữa. Về phần giá tiền thì từ từ thương lượng.”

“Tam thiếu gia, có lẽ ngài chưa thấy khế ước ta kí với Nhị thiếu gia. Ngài cũng biết ngài ấy là người giỏi làm ăn, trước khi kí khế ước đã sớm lường trước sự tình rồi. Bí phương này chỉ có mình ta có, nếu một ngày nào đó có người làm ra thịt khô có cùng hương vị với “Quán rượu Phúc Sinh”, không cần nghĩ cũng biết nhất định do ta tiết lộ, không phải như vậy ta đã vi phạm khế ước rồi sao!”

“Ngươi hiểu lầm ý ta rồi! Ngoại trừ mấy loại thịt khô ngươi làm cho tửu lâu chắc hẳn ngươi còn những thứ khác nữa, chỉ cần ngươi đưa cách làm của thứ khác cho ta là được.” Cùng lại hàng nhưng khác vị, nghĩ ra được chuyện này Tạ Nhàn cũng thật nhanh trí!

Nhìn cách làm người của Tạ Dật và Tạ Nhàn cũng biết, một ngay thẳng, một tiểu nhân ngấm ngầm. Nếu nàng bỏ qua Tạ Dật để lựa chọn Tạ Nhàn, chẳng khác nào nàng chính là người ngu!

Loan Loan lộ vẻ khó xử, lại có chút bất lực: “Thật không dám gạt ngài, mấy thứ đồ khô hiện nay ta bán cho tửu lâu không phải bí phương tổ truyền gì cả. Chẳng qua bình thường ta hay thích đào loạn, vô tình lại phát hiện được. Nếu hiện tại ngài bảo ta lập tức nghĩ ra một loại mới, thật sự không cách nào làm được!” Ngữ điệu vô cùng chân thành.

Trong lòng Tạ Nhàn dần thấy không vui nhưng ngoài mặt vẫn cười nhạt nói: “Có thể làm thịt khô, lạp xưởng, làm bánh cũng ngon hơn người bình thường, còn có thể làm sương sáo. Nếu ngươi nói không biết làm gì hết, thực khó để ta tin được.”

Loan Loan thực không biết nói gì với Tạ Nhàn, nhưng lại không thể đắc tội hắn. Nàng không rõ tại sao Tạ Nhàn nhất định phải mua bí phương này.

“Thứ cho ta không rõ. Ta vẫn luôn làm việc giúp Tạ gia, vì sao Tam Thiếu nhất định phải tự mình mua được bí phương này vậy?” Nếu muốn bán, ban đầu nàng đã bán đứt cho Tạ Dật rồi.

Tạ Nhàn cười đến vô cùng thâm sâu, chỉ nói hắn làm tất cả cũng đều vì Tạ gia.

Vì Tạ gia, như vậy chính là vì muốn đối phó với Tạ Dật rồi. Nàng không muốn tham dự vào chuyện của Tạ gia, nhưng dường như nàng đã bị cuốn vào trong đó. Nếu nàng bội ước, rồi hợp tác với Tạ Nhàn sẽ thực sự trở thành con cờ để hai người tranh đấu.

Sau hồi lâu bàn bạc không có kết quả, Tạ Nhàn mặt lạnh rời đi.

***********

Sau hôm đó, suốt mấy ngày Hương Tú đều hoảng hốt tinh thần. Mỗi lần nhìn thấy Tạ Tam trong lòng đều thấp thỏm không yên, nhất là khi Tạ Tam lấy lí do món ăn không dễ ăn để sai nàng đi lên núi hái rau sau bữa trưa, cả sáng đó Hương Tú đều mất hồn mất vía.

Sau Tạ đại nương thấy nàng vẫn luôn chần chừ chưa chịu đi liền tò mò hỏi nàng: “Không phải ngươi sẽ lên núi hái rau sao?”

Hương Tú lộ vẻ bất an, không biết nên đáp rằng đi hay không.

Ngày đầu tiên nàng không đi. Đến ngày thứ hai Tạ Tam lại tới khu bếp nói muốn ăn rau xanh, Hương Tú lấy lí do vì để tiết kiệm thương lượng với Tạ đại nương nên dứt khoát không đi nữa.

Liên tiếp hai ngày Hương Tú đều làm như mắt điếc tai ngơ với lời mình nói, Tạ Tam liền nổi giận. Ngày thứ ba hắn lên mỏ phát điên một hồi, sau đó, dù cho sau bữa trưa Hương Tú có lấy loại lý do nào qua loa tắc trách, Tạ đại nương cũng không đồng ý. Hơn nữa Tạ Tam còn chỉ định phải do Hương Tú đi hái. Không còn cách nào, Hương Tú đành hoang mang đi lên núi. Quả nhiên Tạ Tam đang chờ trên căn nhà đó.

Vừa thấy nàng hắn lập tức cười lạnh: “Loại như ngươi vẫn còn muốn tìm lý do. Tưởng dễ dàng qua được hôm nay sao! Đợi đến khi mọi người biết tất cả chuyện xấu của ngươi, đừng trách sao ta không nhắc nhở ngươi trước.”

Hương Tú tức đến giận run cả người nhưng lại không cách nào phản kháng.

“Huống chi đâu phải ngươi chưa từng ngủ qua với nam nhân. Thêm ta nữa cũng không nhiều lắm, còn có thêm người chăm sóc ngươi, chẳng phải tốt hơn sao!”

Đe dọa thêm dụ dỗ, mắt thấy mình sẽ bị người cưỡng ép, Hương Tú như ngã vào hầm băng vạn trượng. Nhưng lần này Tạ Tam lại không được như ý vì có Dương Phong đi ngang qua, vừa vặn cứu được nàng.

Chuyện này Dương Phong gặp được mà cũng thấy rất bực bội. Giữa thanh thiên bạch nhật Tạ Tam lại dám làm ra chuyện như vậy, hắn trông thấy mà không quản khác nào chứng tỏ hắn sợ Tạ Tam? Mặc dù hắn thích làm chuyện có lợi mới làm, nhưng hắn thực sự rất không thích chuyện này!

Trong lòng Tạ Tam rất tức. Ngứa ngáy mấy ngày, thật vất vả mới đợi được cơ hội lại bị Dương Phong bắt gặp. Cũng thầm trách chính mình sao không nhanh tay kéo Hương Tú vào nhà, chẳng phải xong việc rồi sao?

Hương Tú hoảng sợ chạy đi.

Mặc dù Dương Phong không chào đón Hương Tú, nhưng vẫn lấy thân phận người của Dương gia thôn để cho Tạ Tam thu liễm một chút.

Tạ Tam lại dùng thân phận đốc công trên mỏ để Dương Phong tự lượng sức mình!

Dù hai người không trở mặt cãi nhau, nhưng đôi bên vẫn có chút không vui.

Hương Tú tay không trở xuống núi. Tạ đại nương thấy rất lạ, cũng cảm nhận được có gì đó không đúng từ thần sắc của nàng.

Sắc mặt nàng vẫn tái nhợt như lần trước. Thần sắc hoảng loạn, đầu tóc dù có chải qua nhưng vẫn hơi xốc xếch.

Tạ đại nương không khỏi thầm suy đoán.

Chuyện cũng không kết thúc tại đây.

Buổi tối Hương Tú vừa chân trước về đến nhà, Tạ Tam đã chân sau theo đến.

Hắn quắc mắt đầy thô bạo, vừa vào nhà đã hung hăng túm cổ tay Hương Tú, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi đừng cho rằng lúc chiều có người cứu liền không sao. Ta cho ngươi thêm một cơ hội, muốn dễ sống hay…” Liếc mắt nhìn Mạch Thảo bị dọa sợ ngơ ngác đứng ở góc nhà: “Hay muốn cả hai mẹ con đều bị người phỉ nhổ, tự mình quyết định đi.”

Nói xong liền thảnh thơi ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh.

Sắc mặt Hương Tú trắng bệch. Nhìn thấy Mạch Thảo sợ đến choáng váng, nàng cố gắng khắc chế bất an trong lòng kéo Mạch Thảo đi ra sân, nhẹ giọng nói với cô bé: “Con đến nhà Lai Sinh chơi một lát được không?” Ngẫm nghĩ lại cảm thấy không ổn, liền nói: “Hay là con ra ngoài một lát đi…” Ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời bị mây che khuất một nửa, miễn cưỡng cười nói: “Con xem cảnh đêm nay rất đẹp! Không phải mấy ngày trước con nói muốn ngắm trăng sao?” Nói đến câu sau giọng đã có chút nghẹn ngào.

Rốt cuộc nàng đã làm mẹ thế nào đây? Bởi vì loại chuyện này lại bảo con gái mình một mình ra ngoài thưởng thức cái gọi là ánh trăng.

***

Tối nay Loan Loan làm món khoai tây xào thịt, cho thêm một chút hồi hương lấy ở chỗ Dư chưởng quỹ từ lần trước vào. Có hồi hương thức ăn nấu ra quả nhiên thơm hơn rất nhiều. Một tô thức ăn lớn đều bị ba người ăn sạch bách! Lai Sinh còn hỏi xem có còn không, sau đó lau dư vị trên miệng nói: “Khó trách lúc trước đệ thích ăn như vậy, tay nghề này của chị dâu có ai không thích chứ?”

Loan Loan ha ha cười rộ lên. Vậy mà thỉnh thoảng lúc tỉnh táo tiểu tử này vẫn có thể trêu chọc nàng. Như vậy mới thực sự là người một nhà chứ.

Bách Thủ cũng đồng ý với quan điểm của Lai Sinh, không chút keo kiệt khen ngợi Loan Loan: “Tài nấu ăn của vợ ta mười dặm tám thôn quanh đây có mấy ai vượt qua được chứ?”

Loan Loan giận lườm hắn: “Chàng ít khoác lác đi cho ta nhờ!”

Ba người đang cười nói, đột nhiên phía ngoài lóe lên một tia chớp, tiếp theo”Ầm ầm” một tiếng, bầu trời mới vừa hé nửa vầng trăng sớm đã chẳng biết đi đâu, thay vào đó mây đen dầy đặc thi nhau kéo tới, chút ánh sáng duy nhất trong đêm dần dần bị che khuất.

Không đầy một lát, trên nóc nhà vang lên tiếng “lộp bộp”, mưa to rào rào như trút!

Ba người đều cảm thán ông trời trở mặt nhanh thật!

Tắm rửa xong chuẩn bị nghỉ ngơi, Lai Sinh nằm úp sấp bên giường nhéo nhéo mặt Hán nhi, nhẹ giọng cười ha ha nói: “Tiểu tử này có khuôn mặt nhỏ nhắn thật trơn mịn, sau này lớn lên nhất định còn đẹp trai hơn cả ta!”

Loan Loan phì cười. Lai Sinh không nhận ra còn dương dương đắc ý đi về phòng mình. Bách Thủ cười lắc đầu, đeo đấu lạp (mũ rộng vành) lên, ra khỏi sân.

Loan Loan đang chuẩn bị cởi áo ngoài thì nghe thấy tiếng Bách Thủ hét lớn, dù xen lẫn tiếng sấm nhưng nàng vẫn nghe được giọng Bách Thủ nói. Lai Sinh cũng nghe thấy. Hai người cùng từ trong nhà chạy ra.

Bách Thủ đứng ở cổng, bên cạnh có một bóng lưng nhỏ gầy đang ngồi, vì quá tối nên không nhìn rõ là ai. Thấy Loan Loan và Lai Sinh đều đi ra, bóng đen kia bỗng đứng lên chạy vụt đi.

Loan Loan lập tức đội đấu lạp lên đi ra cửa. Bách Thủ cau mày nhìn trong màn mưa.

“Ai vậy?”

“Mạch Thảo.”

Loan Loan và Lai Sinh đồng thời a một tiếng.

Hơn nửa đêm, trời còn đang mưa, cô nương này chạy đến cửa nhà các nàng làm gì? Không phải đã có chuyện gì chứ?

Bách Thủ lắc đầu: “Ta cũng không biết. Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy cô bé ngồi xổm ở đây, có hỏi, nàng cũng không nói.”

Không mấy yên tâm, Loan Loan và Bách Thủ thương lượng một hồi vẫn quyết định đi xem một chút, để Lai Sinh ở nhà trông con.