Tú Sắc Nông Gia

Chương 208: Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng




Vợ Diêm Nhị lúc này đang vô cùng thương tâm, làm gì còn hơi sức quản những chuyện này. Ngược lại hai con rể đều trầm ngâm. Huynh đệ của Diêm Nhị – Diêm Sơn nghe thấy cũng tạm thời thu hồi tức giận trong lòng. Tạ Tam nói không sai, nhưng chỉ cho năm lượng bạc này thật quá vũ nhục người, làm cho lòng người căm phẫn!

Mẹ Diêm Nhị là một người phụ nữ kiên cường. Bà ở tuổi trung niên đã để tang chồng, tự mình nuôi lớn hai đứa con trai. Phần kiên nghị kia, dũng cảm kia đều mạnh hơn người bình thường. Cẩn thận cân nhắc được mất, lão thái thái quyết định tạm thời nhịn xuống cơn tức này. Nếu Tạ Nhàn đã đồng ý cho nhà mình công việc nhẹ nhàng, chuyện này coi như xong, dù sao Diêm Nhị cũng đã kí khế ước.

Nhưng để ai đi làm đây? Hai đứa con gái của Diêm Nhị đều lập gia đình rồi, Diêm Tam thì làm ăn nhỏ, sau đó, lão thái thái quyết định để cho con mình, đệ đệ của Diêm Nhị – Diêm Sơn đi.

Trời trong xanh, bên trong động phải tiến hành dọn dẹp chướng ngại, kiểm kê nên Lưu quản sự đã phái người vào mỏ. Tạ Nhàn cảm thấy Bách Thủ có kinh nghiệm cứu trợ, liền để cho Bách Thủ mang theo hai người tùy tùng vào quặng mỏ. Lỡ như có chuyện ngoài ý muốn, thêm hai người cũng thêm phần chủ ý.

Trong thời gian hai ngày, Vạn Hữu Tài chỉ huy tiến hành xử lý những chỗ sụt lở bên trong động.

Thừa dịp trên mỏ tạm nghỉ, Loan Loan và Bách Thủ sang nhà mẹ đẻ thăm cha nàng.

Tinh thần cha Loan Loan tốt lên rất nhiều. Những vết thương nhẹ kia căn bản không có gì đáng ngại. Sau chuyện không may đó một ngày, Vương Lý và Vương Tiểu Thảo đều trở về nhà. Hai người đều mua chút thịt hoặc gà về cho cha nàng tẩm bổ.

Loan Loan và Bách Thủ cũng ghé chợ mua hai miếng thịt, lại bắt một con gà mái trong chuồng nhà mình mang về.

Cha mẹ Loan Loan rất vui mừng. Ba nữ nhi hiện không chỉ hiếu thuận, hòa thuận, gia đình mỹ mãn, mà tiểu nhi tử lúc này cũng hiểu chuyện, đàng hoàng rất nhiều. Hai người cảm thấy cuộc sống như vậy thật tốt. Kéo hai người ở lại ăn cơm trưa, sau đó nói đến Diêm Nhị ở cách vách.

“… Lúc mới đầu thì nôn, ngay cả mật vàng cũng đều nôn ra hết. Diêm Nhị còn nói choáng đầu… Đại phu kia nói là kinh mạch không thông liền kê thuốc, sắc uống được hai ngụm lại nôn ra nữa… Vừa lúc hôm qua đại khuê nữ cùng nhị khuê nữ hắn dẫn theo con về tới, sau đó nghe thấy có tiếng khóc, rồi tiếng cải vã… Không đầy một lát, vợ Diêm Nhị tới gõ cửa nhà chúng ta. Ta với cha con vốn chưa ngủ sâu, liền đi ra mở cửa. Vợ Diêm Nhị khóc đến thở không ra hơi, nói Diêm Nhị không xong. Cả một gia đình lớn không có một người đàn ông, hai con rể ăn xong cơm tối đã trở về, Diêm Tam thì ở chợ không về… Mà đại phu kia đã không còn cách nào, người một nhà chưa từ bỏ ý định, nên muốn nhờ Nguyên Sinh giúp đưa Diêm Nhị lên trấn trên tìm nhà thuốc… Kết quả chưa đặt được người lên xe đã tắt thở rồi…”

Mẹ Loan Loan vừa nói hốc mắt đã ngấn nước, đồng thời thầm may vì cha Loan Loan chỉ bị thương nhẹ.

Những người khác lặng đi, việc này dù xảy ra trong nhà ai cũng không hề dễ chịu.

Trong lòng Loan Loan thở dài. Nếu ở hiện đại thì đây chỉ là việc rất nhỏ. Cái gì kinh mạch không thông, rõ ràng là trong đầu có máu bầm. Hơn nữa thuốc đông y thì có tác dụng gì, hiệu quả quá chậm, cho dù có công hiệu, e rằng lúc ấy Diêm Nhị cũng đợi không được rồi.

*****

Tạnh mưa mấy ngày, trên mỏ lại bắt đầu làm việc. Mặc dù chuyện Diêm Nhị làm cho lòng người sợ hãi, nhưng vì cuộc sống, vì mỗi tháng có thu nhập khả quan, mọi người vẫn đàng hoàng lên núi làm việc.

Trải qua chuyện này, công tác an toàn trên mỏ được nâng lên hàng đầu. Tạ Nhàn cảm thấy chiếc cáng kia Bách Thủ làm không tệ, liền muốn hắn làm thêm vài cái, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào sau này. Dĩ nhiên, vật này vĩnh viễn không cần dùng đến là tốt nhất. Nhưng nếu xảy ra chuyện như hôm đó một lần nữa, có cáng cứu thương cứu viện sẽ dễ dàng hơn chút ít.

Bách Thủ rất sảng khoái, dẫn theo hai người lên núi chặt vài cây chất lượng không tệ. Lưu quản sự tìm đến một ít vải bố rắn chắc. Bách Thủ vừa làm vừa giảng giải, sau đó những người khác liền theo đó đi làm. Tạ Nhàn không chỉ không rời đi, lúc Bách Thủ giảng giải cách làm cáng hắn còn ngồi nghe rất cẩn thận.

Không mất bao nhiêu thời gian đã làm được mười chiếc cáng!

Bách Thủ còn nhắc nhở, cáng này người càng nhẹ thì càng dùng dễ dàng, người càng nặng càng không thích hợp, bởi vì sức chịu đựng của nó có giới hạn!

Tạ Nhàn rất vui vẻ hỏi Bách Thủ có công cụ nào khác hay không, cùng dạy cho mọi người làm, về sau có lẽ có thể dùng được.

Bách Thủ lắc đầu, vật này cũng do Loan Loan dạy hắn, sao tự hắn có thể biết được thứ gì khác!

Sau chuyện lần này, người trên mỏ càng thêm tôn kính Bách Thủ.

Rất nhanh, huynh đệ của Diêm Nhị – Diêm Sơn đã đến.

Hắn đến trên mỏ trực tiếp đi tìm Tạ Tam. Tạ Tam liền tìm Lưu quản sự. Lưu quản sự suy nghĩ một chút, công việc nhẹ nhàng trên mỏ rất khác nhau, một là trông than đá, nhưng đã có hai người rồi, mà nơi đó cũng không cần phải quá nhiều người, một việc khác chính là đi tuần tra, mấy người cùng nhau tuần tra trên núi.

Một tháng hơn một lượng bạc, công việc lại không cần tốn sức, Diêm Sơn miễn cưỡng tiếp nhận.

Sau đó Lưu quản sự đi tìm Tạ Nhàn, báo cáo lại thu xếp của mình: “… Nếu Tam thiếu gia cảm thấy không ổn thì đổi lại cho hắn cũng được ạ!”

Tạ Nhàn lắc đầu: “Được rồi, kệ hắn đi.” Sau đó khóe miệng câu lên nụ cười lạnh: “Không ngờ bọn họ thật cho người trong nhà lên mỏ làm việc. Cũng tốt, trước để bọn họ nếm thử ngon ngọt.”

Lưu quản sự giật mình, có chuyện muốn hỏi nhưng thấy sắc mặt Tạ Nhàn không tốt, đành ngậm miệng lại.

Chờ Lưu quản sự vừa đi, Tạ Nhàn liền gọi Tạ Tam tới: “… trước để hắn làm đi, cho hắn nếm thử chút ngon ngọt cũng dễ bịt miệng hắn. Nếu như hắn an phận thủ mình thì không sao, nhưng nếu hắn lại có suy nghĩ khác, tìm một cơ hội sa thải hắn, dù sao cũng không ký khế ước.”

Tròng mắt Tạ Tam đảo lòng vòng, cười ha ha gật đầu.

Tạ Nhàn căn bản không muốn kí khế ước với Diêm Sơn. Diêm Sơn thấy trên mỏ chưa nói, mà ca ca mình vì có khế ước nên lúc chết chỉ được chút bồi thường như vậy, nghĩ không ký thì không ký.

Loan Loan đã gặp Diêm Sơn hai lần. Mặc dù cũng là người Vương gia thôn, nhưng đây đều là trí nhớ của bản thể này, nàng vốn không nhớ rõ người nào của Vương gia thôn có diện mạo ra sao. Trước kia nàng đã gặp Diêm Nhị trên mỏ, Diêm Sơn có mấy phần tương tự hắn, cũng là một nông dân cường tráng khỏe mạnh. Nói chuyện làm việc sạch sẽ, lưu loát, là một người ngay thẳng.

Trời nắng liên tục mấy ngày, đường núi lầy lội lại trở nên dễ đi, quần áo vốn đã mặc thêm một chiếc nay phải cởi ra.

Trên mỏ xảy ra chuyện, người làm việc trên đó đều rất lo lắng. Nhưng Hương Tú tuyệt không hề lo cho Cát Đại, cho dù nghe người ta nói hắn đã vào mỏ than, nàng cũng không có một chút động tâm. Chỉ có Mạch Thảo, lúc ấy nghe thấy Cát Đại đã vào mỏ trong lòng cứ gấp gáp không thôi.

Mặc dù Cát Đại đối với nàng không tốt, do từ nhỏ không có cha, nên trong lòng cô bé vẫn luôn có một loại tình cảm khác thường, vừa muốn thân cận với Cát Đại lại rất sợ hắn.

Hôm nay nhà nàng làm bánh, đúng lúc đi ra nhìn thấy Cát Đại ngồi nghỉ ven đường, Hương Tú cũng không ở trong khu bếp, cô bé lập tức chạy về nhà cầm chén bên trong có hai miếng bánh đi ra, lúc đưa cho Cát Đại nàng còn có chút sợ hãi.

Cát Đại vốn không muốn để ý tới con bé, nhưng thấy vẻ lo sợ trên mặt nàng, dù sao cũng là cốt nhục, trong lòng nhất thời mềm nhũn, nhận lấy bánh, cười cười bảo nàng về đi.

Mạch Thảo thấy phụ thân hôm nay cười với mình, trong lòng liền dấy lên một tia hi vọng, cao hứng trở về nhà. Trong lòng quyết tâm, sau này có món ăn ngon nhất định phải đưa cho Cát Đại.

Nhóm người ngồi tán gẫu cách đó không xa cũng trông thấy một màn này. Đây là lần đầu Tạ Nhàn nhìn thấy Mạch Thảo. Mạch Thảo năm nay đã mười tám tuổi, đã là đại cô nương. Nàng di truyền tất cả ưu điểm về nhan sắc của Hương Tú.

Một đám nam nhân bên cạnh liền chỉ trỏ. Tạ Nhàn cố ý hỏi Tạ Tam.

Tạ Tam cười ha ha liếc nhìn dáng người lung linh hấp dẫn của Mạch Thảo, cười hì hì nói với Tạ Nhàn: “Đó là nữ nhi của Hương Tú, tên Mạch Thảo. Dáng vẻ rất đẹp, đáng tiếc là một người câm!”

Một nam tử bên cạnh thường hay thân cận, nịnh nọt Tạ Nhàn như Tạ Tam lập tức cũng cười hì hì tiếp lời: “Đúng vậy đó! Tam thiếu gia, con quỷ nhỏ này lớn lên quả thật không tệ. Nếu ngài nhìn trúng nàng liền cho nàng về làm nha hoàn thông phòng đi. Được ngài coi trọng đã là phúc của nàng rồi!”

“Đúng đó, đúng đó!” Mấy người khác cũng rối rít hiến kế.

“Nhìn tư thái kia, gương mặt kia, chao ôi, mười dặm tám thôn này không ai có thể vượt qua nàng đâu!”

“Nói nhảm, các ngươi không nhìn thấy mẹ nàng lẳng lơ thế nào sao…”

Mấy người ngươi một câu, ta một câu, cao giọng thảo luận. Có Tạ Nhàn làm chủ ở đây, cho dù Cát Đại có nghe thấy họ cũng mặc kệ.

Tạ Nhàn không nói chuyện, khóe miệng vẫn luôn khẽ mỉm cười, ánh mắt lại liếc sang Tạ Tam, liền thấy hai mắt đang phát sáng, vẫn luôn mê đắm nhìn chằm chằm bóng lưng Mạch Thảo.

Một chỗ khác Cát Đại cũng tức giận vô cùng, hung hăng vứt bỏ hai cái bánh, phun một bãi ra đất hung hăng mắng: “Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con cũng đào động, một bộ y chang mẹ nó.”

Ngồi dưới một gốc cây đại thụ trên sườn núi Loan Loan thầm khinh bỉ Cát Đại. Nàng đang đi dạo trên núi đã định xuống, nghe thấy một nhóm người nói lời khó nghe, không thể làm gì khác hơn đành tìm một chỗ bí mật ngồi xuống nghỉ ngơi, không ngờ lại nghe được những lời này của Cát Đại!

********

Lại đến ngày mùa nữa, bởi vì Lai Sinh ban đêm có thể làm việc giống như người bình thường, cho nên sau khi Bách Thủ bắt đầu làm việc, Loan Loan liền cùng Lai Sinh ra ruộng làm.

Mà đội tuần tra trên mỏ sau khi Diêm Sơn vào, ngoại trừ Tạ Tam thì có năm người. Sửa lại thời gian bắt đầu làm việc, chia một ngày một đêm làm năm phần, một người nối tiếp một người, lúc đó lại có người đan xen, cho nên, đội tuần tra trên mỏ lúc nào cũng có người. Hơn nữa thời gian nghỉ ngơi của mọi người còn nhiều hơn trước kia một chút.

Bách Thủ có nhiều thời gian về nhà giúp đỡ hơn. Cắt lúa ngoài ruộng xong thì kéo tới Từ Đường xay, sân đập lúa đã bị chiếm, cũng thật may vì từ đường sau khi tu sửa cũng đủ lớn.

Nhà Nguyên Bảo, bởi vì chân cha Nguyên Bảo bị thương, ngoại trừ mẹ Nguyên Bảo có sức lao động, bà nội Nguyên Bảo lớn tuổi rồi cũng chỉ giúp đỡ phơi thóc, nấu cơm, việc ngoài ruộng đành phải dựa vào một mình mẹ Nguyên Bảo. Sau khi Loan Loan và Bách Thủ làm xong việc nhà mình liền đến nhà Nguyên Bảo giúp đỡ, cha mẹ Nguyên Bảo rất cảm kích. Thường ngày hai nhà có quan hệ vốn không tệ, huống chi lúc nhà Loan Loan có chuyện, cha mẹ Nguyên Bảo cũng chủ động tới giúp đỡ. Loan Loan khuyên cha Nguyên Bảo nên ở nhà nghỉ ngơi, việc ngoài ruộng đã có nàng và Bách Thủ làm giúp, rồi lại nói buổi tối thỉnh thoảng Lai Sinh còn có thể phụ một tay.

Lai Sinh ngoài giúp nhà Nguyên Bảo làm việc, còn phụ cho nhà Mạch Thảo.

Thường ngày Lai Sinh vốn đã thích tới nhà Mạch Thảo. Giờ đã đến ngày mùa, cho dù ban ngày gặp gỡ hắn cũng sẽ chủ động làm giúp một số việc đơn giản. Đến đêm được tỉnh táo, hắn muốn rút ra chút thời gian sang cắt lúa giúp nhà Mạch Thảo.

Trong nhà không có nam nhân, ban ngày Hương Tú đều tranh thủ thời gian nghỉ dẫn theo Mạch Thảo làm, đến đêm sẽ rất ít khi ra ngoài. Buổi tối thấy Lai Sinh cầm liềm tới gõ cửa nàng rất bất ngờ.

Lai Sinh cũng không nhiểu lời, trực tiếp bảo hai người cầm nông cụ: “… Nhân lúc tối nay có ánh trăng soi sáng nên ra ruộng gặt lúa đi. Ban ngày hai người đã vất vả rồi, đợi lát nữa ta cắt xong, hai người bó lại cho tiện chở về, đến mai là kịp đập lúa rồi!”