Tú Sắc Nông Gia

Chương 256: Nguyên tiêu (1)




Loan Loan cất sổ sách đi, Mạch Thảo đã dọn cơm xong, Lai Sinh ôm đứa nhỏ, mấy người đến phòng ăn, vừa bước vào phòng đã ngửi thấy mùi thức ăn.

Mùi thơm cay cay, chua ngọt đều có. Nếu là ở hiện đại, Mạch Thảo nhất định sẽ trở thành một đầu bếp. Nàng rất có thiên phú nấu ăn, món mà Loan Loan dạy, chỉ cần dạy một lần, là có thể nhớ kỹ, sau đó tự mình suy nghĩ, chưa tới hai lần đã đạt tới tài nghệ của Loan Loan. Cho nên hiện tại Lai Sinh rất thích những món ăn mà Mạch Thảo nấu.

Loan Loan bề bộn nhiều việc nên rất ít khi nấu nướng. Thỉnh thoảng nàng mới làm một lần, Lai Sinh lại chê không ngon bằng Mạch Thảo nấu, Loan Loan chưa từ bỏ ý định, lại hỏi Bách Thủ, Bách Thủ cười nói: “Trong lòng ta món mà nàng nấu là ngon nhất!”

Nàng buồn bực, thật sự bỏ ba ngày đã lục nghề rồi sao? Sao có thể? Lại làm mấy lần, phát hiện mùi vị của món ăn mình làm đúng là không ngon bằng của Mạch Thảo. Sau đó nàng không làm nữa, toàn bộ chuyện nấu nướng đều giao cho Mạch Thảo.

Ngày mai chính là Nguyên tiêu, năm nay thôn trang nghỉ dưỡng sắp xếp rất nhiều tiết mục đặc sắc. Nguyên tiêu năm trước thôn trang có mời đến mấy gánh hát hoặc ca múa tạp kỹ. Năm nay nàng đã chuẩn bị một chương trình tạp kỹ.

Vẫn mướn cố định gánh hát kia, không hát hí khúc nữa, đổi thành xướng khúc, sau đó biên soạn đôi ba tiểu phẩm và điệu múa, đủ loại, lựa chọn một vài tiết mục mà người thời đại này ưa chuộng, lại kết hợp vài tiết mục ở thời hiện đại.

Múa và xướng khúc thì gánh hát có thể làm, nhưng hai tiểu phẩm mà Loan Loan biên soạn là thể loại hài kịch, người trong gánh hát không khỏi thấy khó tiếp nhận, huống chi bọn họ còn chưa từng biểu diễn loại tiết mục này. Vì vậy, Loan Loan phải mời thêm đoàn ca múa tạp kỹ tới, trong tiết mục thêm vào một đoạn biểu diễn ca múa tạp kỹ, lại sắp xếp người trong đoàn biểu diễn tiểu phẩm.

Thu vào không nhiều bằng trước kia, nhưng cũng không ít, hơn nữa mọi người đều biết hai năm qua người đến nông trang Dương gia thôn thân phận ngày càng tôn quý. Mọi người tránh không được có chút tâm tư kết giao quý nhân, hơn nữa nếu biểu diễn tốt, danh tiếng sẽ càng vang xa!

Đối với tiết mục do Loan Loan biên đạo được nàng yêu cầu rất nhiều. Dù không diễn được nhưng mọi người cũng không nói gì.

Đặc biệt là vũ đạo, nàng lựa chọn ba loại vũ điệu: điệu nhảy dân tộc, vũ điệu Tân Cương và vũ điệu tự do. Hai loại trước còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận, đối với động tác múa tự do, mấy người phải học rất lâu, đặc biệt là mấy động tác vặn eo, tất cả đều thấy rối rắm. Mặc dù những người này vào nam ra bắc, gặp không ít chuyện ly kỳ, nhưng vẫn cảm thấy khó mà chấp nhận động tác lắc mông qua lại kia.

Cuối cùng, Loan Loan đành bất đắc dĩ sửa lại vũ điệu tự do, mô phỏng điệu múa Đại Thượng Hải, vừa hàm súc lại có chút ý vị.

Đến khi trang phục múa được gửi đến, không còn ai dị nghị nữa. Bởi vì mấy trang phục múa mà Loan Loan thiết kế kia thật sự rất đẹp. Chất vải mềm mại tự nhiên. Hoa văn màu sắc mỹ lệ kiều diễm. Quan trọng là trang phục mới lạ hiếm thấy, cầm trên tay thì thấy màu sắc quá rực rỡ, mặc lên người lại đẹp tựa như cánh bướm đang nhảy múa trên khóm hoa!

Mà điệu múa Đại Thượng Hải là trang phục ôm sát người, tay áo cánh dơi. Khi mặc lên người vừa có tinh thần lại mang một vẻ phong tình khác, trong ba loại điệu múa, trang phục của điệu múa này có thể nói là khiến người xem “nóng mắt” nhất.

Ngoại trừ biểu diễn, Loan Loan còn sai người chuẩn bị một vài loại rượu ngon, trong đó có vài loại là Tạ Dật đặc biệt cho người từ kinh thành chở về. Loại rượu khác nhau giá tất nhiên cũng khác nhau. Đối với những người yêu rượu, chỉ cần rượu ngon, bao nhiêu tiền cũng không quan trọng. Loan Loan lúc này thấy hơi hối hận, vì sao trước kia nàng không học pha chế rượu chứ? Nếu đem rượu cocktail, rượu đỏ, rượu trắng ở hiện đại đến đây, chẳng phải sẽ kiếm được bộn tiền sao?

Lần này người tới vô cùng nhiều. Không chỉ trong thôn trang đầy ngập khách mà ngay cả các khách sạn ở trấn trên, trong huyện cũng đều đã chật cứng người, một số người đến muộn không có chỗ ngủ lại, đành phải đến khách sạn của huyện gần đó, cùng lắm buổi tối tiết nguyên tiêu khởi hành sớm.

Khu mỏ và thôn trang coi như là một nhà, đội tuần tra đều tăng thêm người cho mỗi ca trực, khi đi tới chân núi còn có thể thuận tiện canh chừng phía ngoài thôn trang. Mà bên trong thôn trang cũng tăng thêm người, bãi đậu xe phái bốn năm người, người đang nghỉ phép thì đều trả phép, ngoài ra lại thuê thêm vài nhân công tạm thời.

Vì sao lần này người đến lại đông như vậy? Một là do tiết nguyên tiêu có dạ hội đặc biệt, còn một nguyên nhân khác là ngày mười sáu tháng giêng Loan Loan có cử hành vũ hội hoá trang, khách cũ tới thôn trang sẽ được Loan Loan cấp cho thẻ hội viên, dựa theo số lần tới chơi, tiêu phí cao thấp, chia ra làm hội viên thông thường, hội viên trung cấp, hội viên cao cấp và hội viên kim cương.

Tất nhiên cấp bậc khác nhau sẽ có đãi ngộ khác nhau.

Ví dụ như hội viên kim cương, sẽ được chiết khấu đối với một số dịch vụ, khi ra mắt sản phẩm điểm tâm mới sẽ được đưa trước một phần. Trong thôn trang có bất kỳ hoạt động, hoặc mới ra bất kỳ trò chơi nào, sẽ được gửi thiệp mời tham dự, bất luận đối phương là người phương nào trong Thiên triều.

Có lẽ điểm này Loan Loan rất khó làm được, nhưng mà có Tạ Dật và vị ở kinh thành kia, việc làm ăn của Tạ gia trải rộng khắp các nơi trong Thiên triều, thuộc hạ của vị ở kinh thành kia không thiếu, mấy chuyện nhỏ này có thể xử lý vô cùng dễ dàng. Nhưng đối với khách cũ mà nói, đây là một cách làm cực kỳ chu đáo. Hơn nữa, hội viên kim cương còn có một vài đặc quyền.

Mà hội viên cao cấp, trừ không có đặc quyền, mọi ưu đãi khác đều được hưởng.

Hội viên trung cấp khi tiêu phí bên trong thôn trang không được hưởng ưu đãi chiết khấu, cũng không có đặc quyền. Chỉ có quyền thưởng thức bánh ngọt mới do phòng bếp làm ra, nhưng nếu là bánh ngọt do Loan Loan phát minh thì không có quyền thưởng thức.

Hội viên bình thường, ngoại trừ không có đặc quyền, không được ưu đãi, còn không được hưởng quyền thưởng thức, chỉ khi thôn trang tổ chức hoạt động quy mô lớn mới được gửi thiệp mời. Nhưng nó có ưu thế hơn so với không phải hội viên một chút, khi ra vào thôn trang chỉ cần xuất trình thẻ hội viên là đủ. Ví dụ như dạ hội và vũ hội lần này, hội viên chỉ cần trình thẻ hội viên là có thể vào, nhưng nếu không phải hội viên, trước đó phải đăng ký tại điểm đăng ký của thôn trang, nhận vé vào bàn, sau đó mới có thể đi vào.

Lần này trên thiệp mời chỉ đánh dấu dạ tiệc Nguyên tiêu ngày mười lăm và dạ vũ ngày mười sáu.

Hàng năm thôn trang sẽ ghi một vài tiết mục, dù chỉ là mấy tiết mục vụn vặn nhưng mọi người cũng coi như đã từng xem. Duy chỉ có dạ vũ này, mọi người hoàn toàn không biết là thứ gì, nhưng những thứ bên trong nông trang đều chưa từng khiến bọn họ tò mò như vậy, cho nên, đối với chữ “Khiêu vũ” này, mọi người ở khắp nơi trong Thiên triều, dù có nhận được giấy mời hay không, đều lũ lượt kéo tới đây.

Trên đường dòng người chen chúc rầm rộ, đến cả Huyện lão thái gia cũng bị kinh động.

Các loại xe ngựa xa hoa chật kín cả quãng đường từ Dương gia thôn đến trấn trên, đến cả các con đường trong huyện cũng có xe ngựa. Cả đám đều sợ bỏ lỡ thời điểm bắt đầu dạ tiệc, kết quả là tất cả đều sáng sớm bắt đầu từ khách sạn đi đến Dương gia thôn, không may quá nhiều người, xe ngựa quá nhiều, đi không nổi. Sau đó có người bắt đầu tìm cách chen chúc, không ít xe ngựa bị chen đến bên trong ruộng, sau đó hai bên bắt đầu xảy ra tranh cãi. Loan Loan gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, Bách Thủ bỏ cả chuyện ở mỏ, chạy đến giúp khai thông đường đi, nhưng vẫn vô ích. Cuối cùng, may có Huyện lão thái gia động tác lưu loát, khi xe ngựa chật kín ở trên đường phố, lập tức sai người nhanh chóng tìm chỗ rộng rãi, rồi dẫn những xe ngựa này qua, cũng giúp cho đường phố khôi phục giao thông thông suốt. Tình huống như thế không kéo dài lâu. Đường từ từ thông, Huyện thái gia còn đặc biệt phái mấy nha dịch ở một bên duy trì trật tự. Từng chiếc xe ngựa từ từ đi vào Dương gia thôn, sau khi bãi đậu xe chật kín chỗ, Dương Nghĩa Trí lại thương lượng với thôn bên cạnh, cho mấy cái xe ngựa này đỗ ở sát thôn, thôn này đầy lại chuyển sang thôn khác. Vì thế, đến càng trễ, càng phải xếp phía sau, đến khi đỗ xe xong còn phải đi bộ một quãng dài vào thôn.

Những quý nhân này bình thường chưa từng chịu loại khổ này, bèn cưỡi ngựa, chỉ khổ mấy kẻ hạ nhân, chạy theo sau ngựa, đến bước chân cũng mềm nhũn.

Quá nhiều người. Việc ăn uống cũng là cả một vấn đề. Nấu riêng là không thể. Vậy thì buffet đi!

Bốn mươi món thịt, hai mươi món rau, mười loại canh, mười lăm món ngọt, còn có năm loại nước trái cây. Đây là món ăn cho chủ tử, mỗi người hai mươi lượng bạc, không hạn chế số món ăn, ăn tuỳ thích. Đĩa đựng thức ăn là loại đĩa nhỏ, mỗi dạng chỉ có thể lấy được một chút. Cho dù ngươi lấy tất cả các món ăn cũng không đáng bao nhiêu.

Huống chi trên vách tường còn dán một bài thơ khéo nhắc nhở:

“Cày bừa trưa nắng nỏ,

Mồ hôi đẫm áo ai,

Có biết bát cơm này,

Mỗi hạt bao đắng cay.”

Phía dưới còn thêm mấy chữ, đỏ chót bắt mắt:Lãng phí rất đáng thẹn!

Cho nên sẽ không có ai lấy hết tất cả các món, mà chỉ lựa chọn những món mà mình thích.

Đám người theo hầu cũng có thức ăn, một người hai lượng bạc, không tính là quá đắt.

Hai mươi món thịt, mười món rau, năm loại canh, năm món ngọt, hai loại nước trái cây. Hạ nhân đương nhiên không thể ăn cùng với chủ, dù có thể dùng chung nguyên liệu làm thức ăn, ví dụ như gà, nhưng cách làm chắc chắn khác nhau.

Có người mang theo ba bốn tùy tùng, tính ra là mất khoảng mười lượng bạc tiền cơm, đối với người có tiền thì không đáng là bao. Nhưng cũng có những người kinh tế hơi eo hẹp, vì tiết kiệm bạc để dùng lúc tiêu khiển, có thể đem món ăn thừa của mình thưởng cho người dưới.

Hoặc có vài chủ tử gọi bớt đi phần của một người. Dĩ nhiên những điều này đều làm âm thầm, không thể để cho người quen nhìn thấy.

Người đến nơi này đều là quan lại quyền quý, người có tiền, trong phủ chủ tử thưởng đồ ăn còn lại cho hạ nhân là vinh quang, nhưng ở chỗ thế này, nếu làm như vậy thì mặt mũi không biết giấu vào đâu.

Cho nên đại đa số mỗi người đều tách ra chủ tử và nô tài ăn riêng, cơm trưa của bữa tiệc này theo đó cũng kiếm được không ít. Nhưng để làm ra khoảng một trăm món cả canh rau thịt này, đã hao tốn không biết bao nhiêu tế bào thần kinh.

Ngoại trừ chỗ ăn chơi, những bãi đất trống bên trong thôn trang Loan Loan cũng sai người dựng vài đình nghỉ chân bằng trúc hoặc gỗ, bên trong đặt sẵn chậu than. Sau bữa cơm trưa, mọi người chia thành từng tốp tản đi, tự tìm đến những chỗ vui chơi. Người không có chỗ chơi bèn vào trong đình tiêu khiển. Chơi mạt chược sẽ tính phí theo giờ, bởi vì có quá nhiều người, cho nên cần nộp trước một số bạc nhất định, phát thẻ thời gian, trên đó viết giờ nào bắt đầu chơi, giờ nào kết thúc, rồi đến nơi tính tiền tính bạc, theo nguyên tắc thừa trừ thiếu bù.

Hơn nữa, mỗi khoảng nhất định phải có một nhân viên phục vụ, cách một khoảng lại có một người, người trong đình chỉ cần vẫy vẫy tay với nhân viên phục vụ là được.

Giống như chơi các loại bài tiêu bạc có số người chơi đông, mỗi khu vực đều có bố trí nhân viên phục vụ, bạc được lấy theo phương pháp rút ra.

Nơi đám nam nhân chơi đùa náo nhiệt vô cùng, tiếng cười không dứt; còn nơi của các nữ nhân lại thanh tĩnh ưu nhã, lời nói nhỏ nhẹ, chuyện trò không dứt!

Vì để cho mọi người có một chỗ nghỉ ngơi thanh tĩnh, Loan Loan đã đặc biệt cho người xây một toà nhà nhỏ hai tầng, cách bài trí thì khỏi cần phải nói, đại sảnh thì giống với quán trà ở hiện đại, trồng một vài loại cây xanh, còn có bình phong đẹp mắt, giúp ngăn cách các bàn gần nhau, nếu nam nữ ngồi hai bàn cạnh nhau, sẽ không cảm thấy lúng túng xấu hổ.

Thấy bên trong thôn trang khắp nơi đều là hình ảnh những người đang chơi vui đến quên trời đất, tưởng tượng bạc đang ào ào chui vào túi áo, Dương Nghĩa Trí cảm thán: “Không ngờ Dương gia thôn chúng ta lại có được những ngày tháng tốt đẹp như thế này!”