Tú Sắc Nông Gia

Chương 260: Phiên ngoại về Lai Sinh (1)




Edit: Gà
Beta: Nora

Sau một trận mưa xuân, vạn vật sinh sôi nảy nở, nước mưa đọng trên các cánh hoa tươi đẹp lại càng thêm kiều diễm. Lá cây ẩm ướt lại hóa xanh tươi. Những chú chim hân hoan bay lượn trong rừng, nhẹ nhàng tung cánh dưới ánh nắng ban mai ấm áp. Bầu trời một mảnh xanh thẫm, từng đám mây trắng xếp chồng lên nhau tạo thành một bức tranh đẹp mắt.

Trên con đường lớn trong Dương gia thôn, mấy thân ảnh nho nhỏ đang vui vẻ chạy tung tăng. Đi đầu là một nam hài quần áo màu tím, đầu tóc gọn gàng buộc ở sau gáy, trên người đeo một chiếc túi làm bằng vải mịn xanh biếc, một mặt là hình con cừu thêu theo kiểu chữ thập, mặt khác là mấy đoá hoa nhỏ. Tiểu tử dương dương tự đắc khoác túi sách ở trước người, còn có ý để mặt có hình con cừu ở phía trên. Mấy bạn nhỏ vây ở xung quanh, tò mò nhìn cái gọi là túi sách mà cu cậu đang đeo trên người.

“Hán Nhi, túi sách này của ca đựng cái gì bên trong vậy?” Cát Căn nhỏ tuổi hơn Dương Ngọc Hán, mở to hai mắt nhìn túi sách của cu cậu kia, tò mò hỏi.

Dương Ngọc Hán đắc ý giơ túi sách lên: “Gọi là túi sách, đương nhiên phải đựng sách rồi. Mẹ ta nói, đến trường học sao có thể không có túi sách chứ?” Sau đó chủ động mở túi ra cho mấy đứa nhỏ nhìn, bên trong là một quyển Tam Tự kinh, còn có một quyển tập nhỏ do Loan Loan làm, giúp con trai dễ dàng luyện viết chữ. Sau đó còn có một cái hộp dài, từ một bên có thể nhìn thấy trên hộp có khắc hình cây trúc, ánh mắt bọn nhỏ lập tức bị chiếc hộp hấp dẫn.

Trong số bọn nhỏ, Đại Bảo và Tiểu Bảo là lớn tuổi nhất. Đại Bảo chỉ vào cái hộp, hỏi: “Đây là gì vậy?”

Dương Ngọc Hán cẩn thận lấy chiếc hộp ra, ngồi xổm xuống, tìm một chỗ sạch sẽ đặt hộp lên. Mấy đứa nhỏ khác cũng ngồi xổm xuống theo. Chiếc hộp là do Loan Loan nhờ Tạ Dật tìm người làm giúp, dựa theo kiểu dáng của hộp bút ở hiện đại. Dáng dài, phía trên khắc mấy hình chim thú đơn giản, mở ra, bên trong dùng vải bố để lót, thả hai cây bút vào. Trên mặt hộp không in nhiều hình hoa cỏ chim muông đẹp mắt như hộp bút ở hiện đại, cho nên chỉ có thể nhờ sư phụ điêu khắc khắc một ít hình chim con be bé. Thợ điêu khắc mà Tạ Dật mời đương nhiên là thợ tốt nhất, nên hình mấy con chim nhỏ nhìn rất sống động, vẻ như muốn bay ra ngoài. Hơn nữa, còn dùng bút lông để vẽ viền xung quanh chim nhỏ, càng tăng thêm vẻ sinh động.

Ánh mắt bọn nhỏ càng mở lớn hơn.

Tiểu Bảo hâm mộ nhìn hộp bút của cu cậu, sau đó nói với Đại Bảo: “Ca ca, đệ cũng muốn một chiếc như vậy.”

Đại Bảo bập môi: “Ta cũng muốn! Nhưng cha chúng ta sẽ không làm đâu!”

“Vậy làm sao bây giờ?” Tiểu Bảo bĩu môi.

Không đợi hai đứa nhỏ thương lượng ra kết quả, Cát Căn đã lôi kéo Dương Ngọc Hán van nài: “Hán Nhi ca ca, cái hộp này của huynh thật đẹp, có thể cho đệ một cái không, đệ cũng muốn một cái để đựng bút.”

Dương Ngọc Hán nhíu mày, không vui sửa lại: “Đây là hộp bút. Không phải hộp bình thường. Đệ đừng thấy cái hộp này đơn giản, mẹ ta còn có thể thiết kế ra nhiều cái hộp đẹp hơn thế này nữa á.”

Cát Căn gật đầu như giã tỏi: “Đệ biết, đệ biết rồi. Đệ biết Loan Loan thẩm cái gì cũng có thể làm. Hì hì, đệ nói sai rồi, nó là hộp bút. Vậy bây giờ huynh có thể cho đệ một cái không?”

Vừa mới dứt lời, Cát Căn đã bị đẩy ra, Tiểu Bảo chống nạnh nhìn chằm chằm cậu bé kia: “Hán Nhi có cho cũng là cho huynh đệ bọn ta trước, sao phải cho ngươi trước?”

“Đúng đó!” Hai huynh đệ quả nhiên là cùng một trận tuyến, Đại Bảo cũng nhìn chằm chằm Cát Căn, nói: “Hán Nhi thân với chúng ta hơn, việc gì phải cho ngươi trước?”

Cát Căn quẹt cái miệng nhỏ nhắn, nhìn Tiểu Bảo to khoẻ hơn bé, lại nhìn Đại Bảo cao hơn mình một cái đầu, bỗng oà lên khóc, ấm ức nói: “Sao các ca ca đánh người, sao tự dưng đánh đệ?”

“Ai đánh ngươi, ngươi dám vu khống bọn ta?”

“Đúng thế, ngươi dám vu khống bọn ta à?”

Bạn nhỏ Dương Ngọc Hán đưa tay đỡ trán, không nhịn được lớn tiếng nói: “Đừng cãi nữa!” Sau đó nghiêm cái mặt nhỏ nhắn nhìn mấy đứa: “Nhà chỉ có một chiếc như vậy, nếu mẹ ta nhờ người làm tiếp, ta nhất định sẽ bảo mẹ làm thêm mấy chiếc. Cho nên, các ngươi không được cãi nhau nữa.”

Đại Bảo Tiểu Bảo liên tục nói cám ơn, sau đó còn trợn mắt nhìn Cát Căn. Trên đường trở về, hai đứa một trái một phải kéo Dương Ngọc Hán vào giữa, không cho Cát Căn đến gần Dương Ngọc Hán. Đến chỗ rẽ trong thôn, hai đứa vui vẻ vẫy tay tạm biệt Dương Ngọc Hán, trước khi đi còn đưa ngón tay móc ngoéo: “Đệ đã đồng ý thì không được quên đâu đấy!”

“Biết rồi biết rồi, sẽ không quên.”

Nhận được bảo đảm, lúc này hai đứa mới yên tâm về nhà.

Đợi đến khi hai đứa kia đã đi xa, trên mặt Cát Căn mới lộ ra vẻ tươi cười, đi tới bên cạnh Dương Ngọc Hán, nói: “Hán Nhi ca ca, vừa rồi cám ơn huynh nhé. Nếu không ta lại bị Đại Bảo đánh.”

Dương Ngọc Hán thở dài, ngón tay chỉ chỉ vào trán cậu bé kia, ra vẻ người lớn nói: “Ta phải nói thế nào với đệ đây, biết rõ đánh không lại Đại Bảo mà vẫn dám mạnh miệng với huynh ấy. Đại Bảo lớn tuổi nhất, chúng ta phải nghe lời huynh ấy. Lần sau đệ còn như vậy nữa, ta sẽ không giúp đệ đâu.”

Cát Căn trưng vẻ mặt ấm ức: “Nhưng bọn Tiểu Bảo bắt nạt đệ.” Sau đó hai mắt sáng ngời: “Hán Nhi ca ca, đệ sẽ nghe huynh.”

Dương Ngọc Hán cau mày, nói: “Đi theo ta á, nhưng ta lại không muốn có người hầu.” Sau đó uốn nắn cu cậu: “Chẳng trách đệ luôn bị đánh, đệ phải gọi là Đại Bảo và Tiểu Bảo ca ca.”

Tự động bỏ qua câu sau, Cát Căn ghi nhớ câu trước vào trong lòng, hai mắt sáng lấp lánh, lớn tiếng nói: “Hán Nhi ca ca, ta sẽ là người hầu của huynh.”

Dương Ngọc Hán đã bước vào sân, quay lưng về phía cậu bé khoát khoát tay, tiểu tử kia lại cho rằng động tác này là đồng ý. Nghĩ đến bản thân sau này có chỗ dựa, Cát Căn vui vẻ nhảy chân sáo về nhà.

Dương Ngọc Hán vào nhà, Loan Loan và Mạch Thảo đang giặt quần áo. Sau mấy ngày mưa rốt cuộc đã có mặt trời, chăn trong nhà đều đã mốc meo rồi, từ sớm hai người đã bỏ chăn ra đem đi giặt. Dương Ngọc Hán đi tới bên cạnh Loan Loan, ngoan ngoãn nói: “Mẹ, con về rồi ạ.” Sau đó lại mỉm cười chào Mạch Thảo: “Mạch Thảo thẩm.”

Mạch Thảo đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.

Lai Sinh đang ngồi phơi nắng ngoài hiên, nghe vậy liền mỉm cười, nói: “Tiểu tử cháu lại đangngoại diện dĩ tiểu mại lão?”

Dương Ngọc Hán nhíu mày, lập tức cũng cười hì hì nói: “Ồ, tiểu thúc thúc, giờ thúc còn biết dùng thành ngữ nữa sao?”

Lai Sinh lập tức đỏ mặt, nghẹn họng trợn mắt với cậu bé.

Dương Ngọc Hán lập tức ra dấu đầu hàng: “Thôi được rồi, cháu không tranh giành với thúc, không đến tối thúc lại đến chỉnh cháu.”

Hài tử trong thôn đều thích chơi cùng Hán Nhi, nếu có đứa nào làm sai chuyện, cu cậu lại bày ra dáng vẻ người lớn nói lý lẽ với người ta. Mỗi lần bị Lai Sinh nghe thấy, Lai Sinh đều giễu cợt cậu bé, nhưng vừa mở miệng đã bị Hán Nhi giễu cợt lại, đợi đến ban đêm Lai Sinh khôi phục bình thường, nghĩ đến chuyện ban ngày mặt mũi bị mất sạch đến thiếu chút nữa không gặp được người, thế là mỗi ngày một lớn một nhỏ lại cùng nhau ồn ào. Ở trong mắt mấy người Loan Loan, Lai Sinh như vậy cũng không sao, nhưng bản thân hắn ban đêm đã là người bình thường rồi, cũng biết xấu hổ, cho nên, mỗi lần, vừa đến tối hắn sẽ ôm Hán Nhi trừng trị một trận. Cu cậu sợ nhất là nhột, cho nên mỗi lần đều bị Lai Sinh cù đến phải cầu xin tha mới thôi.

Loan Loan và Mạch Thảo ở bên cạnh nghe vậy thì mỉm cười, sau đó Loan Loan khe khẽ thở dài, nói: “Chữa trị đã hơn một năm rồi, sao đệ ấy vẫn như vậy, lúc tỉnh lúc mê.”

Mạch Thảo nhìn Lai Sinh một cái, trong mắt không có vẻ thất vọng như Loan Loan, mà là một loại hy vọng kiên định, nàng ra dấu tay với Loan Loan: Lai Sinh như bây giờ đã khá hơn. Mặc dù chưa hoàn toàn khôi phục như cũ, nhưng thỉnh thoảng ban ngày chàng cũng tỉnh táo mấy lần, muội tin chàng nhất định sẽ tốt lên.

Vào một ngày của năm trước, Tạ Dật đột nhiên mang theo một ông lão đã ngoài lục tuần đến, xưng là cao y thế ngoại đến tìm Loan Loan.

Bệnh của Lai Sinh bọn họ đã không còn ôm nhiều hy vọng, nhưng nghe là cao y thế ngoại, trong lòng Loan Loan vẫn dấy lên một tia hy vọng, bởi vì vị cao y này lại dùng phương pháp trị liệu là châm cứu.

Châm cứu rất hiếm gặp, có thể thấy là vị cao y này có chỗ hơn người, trong lòng Loan Loan vô cùng kích động, cung kính vái vị cao y một cái, hỏi: “Xin hỏi tiên sinh cao tính đại danh là gì?”

Không đợi cao y tiên sinh trả lời, Tạ Dật bên cạnh đã cười ha hả nói: “Vị này chính là vị thần y danh chấn Thiên triều, có thể cứu người chết thành người sống, Hoa Tha tiên sinh.”

Loan Loan ngơ ngẩn hồi lâu, kích động thiếu chút nữa chạy đến bắt tay cao y tiên sinh, vô cùng sùng kính nói: “Ngài là Hoa Đà?”

“Hoa Tha.” Cao y sửa lại.

Loan Loan lộ vẻ mặt sụp đổ, liệu có phải là hàng giả không?

Y thuật liệu có đáng tin không?

Sau lại trải qua chữa trị của Hoa Tha tiên sinh, lúc đầu là mỗi ngày châm cứu một lần. Một tháng sau, đổi thành ba ngày một lần. Hai tháng sau, bảy ngày một lần. Ba tháng sau, nửa tháng một lần. Một năm sau, ba tháng một lần. Lần này Tha tiên sinh đã đi được gần ba tháng, tính ngày tháng, có lẽ mấy ngày nữa sẽ về.

Lai Sinh đã chữa trị được gần một năm, nhưng vẫn chưa trị khỏi hoàn toàn, trừ ban ngày thỉnh thoảng có lúc tỉnh táo ra, lúc khác vẫn là dáng vẻ của đứa trẻ. Giờ Loan Loan đã không còn ôm hy vọng gì.

Loan Loan và Bách Thủ đã từng nhờ người đi làm mai cho Lai Sinh, nhưng không có nhà nào nguyện ý. Mặc dù biết Loan Loan và Bách Thủ đối với Lai Sinh rất tốt, nếu gả tới đây, cuộc sống hai vợ chồng sau này sẽ không phải lo lắng. Nhưng có người nào nguyện ý chung sống cả đời với một kẻ ngốc? Còn nữa, chuyện Lai Sinh ban đêm tỉnh táo người ngoài vẫn chưa biết.

Hiện tại hai người không còn nóng vội chuyện này nữa, Bách Thủ đã quyết định bọn họ sẽ nuôi Lai Sinh cả đời, đến lúc hắn và Loan Loan chết già rồi, thì vẫn còn Hán Nhi nữa.

Mà Mạch Thảo đến nhà bọn họ cũng mấy năm, lúc đầu cũng có người tới làm mối. Không phải là không có đám nào thích hợp, chỉ là Mạch Thảo không muốn, bằng không cũng là người khác không thích mà miễn cưỡng đồng ý, cũng biết chuyện mẹ nàng, nhưng yêu cầu nàng làm thiếp. Đừng nói là Mạch Thảo không muốn, Bách Thủ và Loan Loan cũng không đồng ý. Mấy năm như vậy, Mạch Thảo vẫn chưa tìm được bến đỗ.

Sau lại có một lần, bà mối Vương trong thôn nói đùa với Loan Loan: “Mặc dù Lai Sinh nhà các cô đầu óc không được minh mẫn, nhưng có thể thấy đứa nhỏ này tâm tính thiện lương, lại hiếu thuận nữa. Các cô đã tìm vợ cho hắn nhiều năm như vậy, theo ta thấy ấy à, nếu Mạch Thảo không tìm được nhà chồng, Lai Sinh không tìm được vợ, vậy sao không gả Mạch Thảo cho Lai Sinh đi? Nhất cử lưỡng tiện, sau này các cô vẫn là người một nhà.”

Loan Loan cảm thấy cách này cũng có thể, nhưng nàng không biết như vậy liệu có quá thiệt thòi cho Mạch Thảo không. Sau đó khéo léo nói chuyện này với nàng ta, ngoài dự liệu của nàng, Mạch Thảo lại tỏ ý tất cả do nàng và Bách Thủ làm chủ.